Soán Đường

- Bùi công đến lúc này rồi ông có tính toán gì không?

Bùi Tịch đặt chén trà xuống vê râu cười nói:

- Vương gia thắng bại chưa thấy rõ ràng cần gì phải nóng lòng nhân thua?

- Ông cũng biết cái này không phải bàn cờ.

- Nhưng bây giờ ta nói nó chính là bàn cờ.

Lão nhân này chính là Hà Gian vương Lý Thần Thông.

Hắn kinh ngạc nhìn Bùi Tịch rồi nói:

- Bùi công chuyện lớn như vậy Triệu vương thậm chí đóng cửa hoàng thành
ông tại sao lại không gấp? Thái tử chết rồi, Tần vương cũng đã chết.

Hiện tại trong thành Trường An, nhân tâm di động sau này đến rốt cuộc sẽ như thế nào? Ta và ông cần phải sớm quyết định... nếu như kéo dài chỉ sợ
tình thế sẽ càng trở nên nghiêm trọng, vất vả lắm mới xây dựng được cơ
nghiệp không lẽ lại đẻ cho tan thành mây khói.

- Tính làm sao?

Bùi Tịch ngồi thẳng người lên, thấp giọng nói:

- Ta và ông hiện tại có thể nhúng tay vào sao?

- Cái này cho dù...

Lý Thần Thông liền ngậm miệng lại hồi lâu không nói.

- Hôm nay người đánh cờ không phải là ta và ông, ta và ông cũng không làm chủ được.

Trong tay ông không có binh mã, sốt ruột có ích lợi gì. Hiện tại tình thế đã
vô cùng rõ ràng bệ hạ đến cuối cùng sẽ ủng hộ Triệu vương... ta thấy tối đa là hai ba ngày tất cả đều kết thúc.

Hai gò má của Lý Thần
Thông nhẹ nhàng run lên, lâm vào trầm tư. Có lẽ trong mắt rất nhiều
triều thần, Chu Tước môn chi biến có lẽ là tranh giành hoàng tử.

Nhưng Lý Thần Thông thì biết rằng đây không phải là đơn thuần tranh giành
giữa các hoàng từ mả là hoàng thống tranh giành, người tham dự cũng
không phải mười bảy đứa con nối dõi của Lý Uyên mà là toàn bộ Lý phiệt.

Đây là cuộc chiến giữa các tông phòng, là Lý gia tranh đấu, mà song phương
tranh đấu, theo sự gia nhập của Lý Huyền Phách đã trở thành cuộc tranh
đấu giữa Lý Uyên và Lý Hiếu Cơ, một người hồn đã sớm quy địa phủ biểu
hiện có vẻ hai người không có gì tranh giành nhưng Lý Thần Thông lại
biết, trận chiến này so với đao thương chém giết thật còn hung hiểm tàn
khốc hơn... Lý Ngôn Khánh nếu như không tham gia chuynệ này thì hắn đã
không phải là Lý Ngôn Khánh rồi! Đứa nhỏ này tuổi tác tuy không lớn
nhưng tâm tư so với rất nhiều lão nhân còn kín đáo sâu xa hơn.

Những năm gần đây, Lý Ngôn Khánh phiêu bạt bên ngoài nhìn như ở Trường An hắn căn cơ đã không còn, nhưng Lý Thần Thông lại biết, Lý Ngôn Khánh đối
với Trường An rất hiểu rõ, chỉ sợ còn rõ hơn rất nhiều người.

Nếu như dùng thực lực đối lập mà nói Lý Ngôn Khánh hiện tại đang ở thế hạ
phong, dù sao Lý Đường này giang sơn cũng là của Lý Uyên làm nên, Lý
Ngôn Khánh tuy là tôn thất nhưng cũng là thân phận thần tử, cho dù Lý
Huyền Phách giết chết huynh đệ của mình thì dù sao cũng là con ruột của
Lý Uyên, Lý Uyên mười bảy đứa con hôm nay chỉ còn bảy người, trừ Lý
Huyền Phách ra thì lớn nhất cũng chỉ mới tám tuổi, Lý Uyên không đem
giang sơn này giao cho ph thì chẳng lẽ giao cho những hài tử vẫn chưa
lớn sao? Đáp án rõ ràng Lý Ngôn Khánh tất bại, đây là rất nhiều cách
nhìn của tôn thất.

Nhưng Lý Thần Thông đã lĩnh giáo qua thủ đoạn
của Lý Ngôn Khánh, rõ ràng Lý Ngôn Khánh đã ra tay thì chắc chắn sẽ
không buông tay, năm đó Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương quận thay đổi như
chong chóng trở tay làm mưa làm gió.

Hôm nay hắn nhất định sẽ
không chịu thua, Lý Thần Thông có thể khẳng định Lý Ngôn Khánh còn rất
nhiều chiêu ở đằng sau, ít nhất theo trước mắt mà nói thắng bại cũng
chưa rõ Lý Huyền Phách có thể một đêm trở thành người kế thừa duy nhất
của Đại Đường, Lý Ngôn Khánh cũng không phải không thể trở thành người
sau cùng.

Lý Thần Thông không biết mình nên phải lựa chọn thế nào mới đúng.

- Vương gia cho rằng Đậu thị thế nào?

- Đậu thị?

- Ý ta nói Đậu thị sẽ đứng về bên nào.

Lý Thần Thông cau mày lại trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Đậu gia cùng với Lý thị nhà ta quan hệ Tần Tấn, Thái Mục hoàng hậu tuy
mất nhưng còn có Tương Dương phò mã và Phòng Lăng phò mã, quan hệ so với năm đó không hề giảm bớt. Bùi công ông hỏi vậy là sao?

- Đậu gia hôm nay phản ứng thế nào?

- Đậu gia...

Lý Thần Thông ngậm miệng lại, Đậu gia phản ứng rất bình tĩnh, tựa hồ giống như không có chuyện gì phát sinh vậy.

Đậu Đản Đậu Phụng Tiết đều là con rể của Lý Uyên, nhưng Đậu Phụng Tiết và
Lý Ngôn Khánh lại có giao tình rất sâu từ nhỏ, Đậu gia tuy quan hệ mật
thiết với Lý Uyên nhưng cũng kết giao thâm hậu với Lý Ngôn Khánh.

Ngoài ra còn có Tiết Thế Hùng đại biểu cho Hà Đông Tiết Thị, Lô Tổ đại biểu
cho Phạm Dương Lô thị, những người này biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nên
uống rượu thì uống rượu nên xử lý việc công thì xử lý việc công, Chu
Tước môn phát sinh biến cố lớn như vậy giống như không quan hệ với bọn
họ vậy.

Bùi Tịch nói:

- Tất cả mọi người đang chờ đợi.

- Chờ đợi?

Bùi Tịch gật đầu nói:

- Chờ kết quả cuối cùng.

- Vậy chúng ta nên làm gì?

- Không làm gì cả, bình thường thế nào thì hôm nay làm thế đó.

Dù sao thành Trường An này biến hóa đều không thay đổi được, vương gia tuy là tông chính nhưng lúc này tốt nhất vẫn không nên nói gì, ta và ông
chỉ nên chơ đợi.

Bùi Tịch nói những lời này Lý Thần Thông không rõ thì trở thành kẻ ngu rồi.

- Đã vậy cô chờ đợi một phen.

Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền tới bước chân dồn dập.

Theo đó có người ở bên ngoài thấp giọng:

- Lão gia, lão gia... vừa nhận được tin tức, Trịnh vương Lý Ngôn Khánh
đêm qua ở Lạc Dương làm khó dễ, Khuất Đột Thông Đậu Tông tướng quân hai
người đã quy phụ, Trịnh vương sau khi đoạt được hổ phù đã mệnh cho Hùng
châu tổng quản Diêu Ý suất bộ xuất kích, đến sáng sớm hôm nay đã chiếm
lấy Đồng Quan... Quan thủ bị Đồng Quan là Thịnh Sư Ngạn suất bộ quy phụ, cùng Diêu Ý liên thủ công phá Hoa Âm, sau đó binh chia làm hai đường
lao thẳng tới Phù Nam, Phùng Dực.

Bùi Tịch và Lý Thần Thông cơ hồ đều đứng dậy mà hoảng sợ.

Bọn họ biết Lý Ngôn Khánh có động tác nhưng lại không ngờ lại nhanh chóng như vậy.

- Trịnh vương dùng danh nghĩa gì mà khởi binh?

- Trịnh vương nói Triệu vương tàn bạo, giết huynh giam cha, cho nên xuất binh cần vương.

Bùi Tịch nghe được thì nhẹ nhàng gật đầu:

- Xem ra Lý Ngôn Khánh cũng không phải là người lỗ mãng, không tự lập mình làm vương.

Cần vương đây là một cái cớ rất tốt, dù sao Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân
đích thật cũng đã chết riồ mà Lý Kiến Thành tuy chết ở trong tay Lý Thế
Dân nhưng lúc này ai mà thèm để ý, tóm lại Lý Uyên trước khi đứng ra thì tội trạng giết huynh giam cha của Lý Huyền Phách không cách nào tránh
thoát, hiện tại chỉ còn có thể nhìn xem Lý Uyên khi nào có thể đứng ra,
Lý Huyền Phách ứng đối thế nào, cái bàn cờ Trường An này bất kể là Lý
Ngôn Khánh hay Lý Huyền Phách đều đã dốc hết sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui