“Đi chứ, nhưng trước hết phải đến bệnh viện.”
Giọng Diệp Mạc Nhiên cứng rắn, ánh mắt lộ rõ sự quyết đoán.
Mạc Bạch đột nhiên ngồi bật dậy, tức giận hét lên:
“Em không có bệnh, sao anh cứ làm phiền thế?”
Sắp ly hôn rồi, chúng ta chẳng còn liên quan gì.
Anh không thích em cơ mà, sao lại quan tâm em làm gì!
Nhưng vừa quát xong, cô lại xìu xuống, ánh mắt bối rối như một đứa trẻ làm sai điều gì, lí nhí xin lỗi:
“Xin lỗi, em...!em không kiềm chế được.”
“Cảm ơn anh đã lo lắng, hôm qua em chỉ ăn nhầm chút đồ thôi.
Giờ mình đi thăm bà nội nhé.”
Diệp Mạc Nhiên im lặng một lát, không nói gì nữa liền quay lưng bước ra ngoài.
Vừa gặp bà nội, Mạc Bạch lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như có những ngôi sao đang nhảy múa trong đó.
Trông cô lúc này hệt như một thiếu nữ ngọt ngào, hoạt bát và đáng yêu dễ khiến người khác quý mến.
Cô chạy đến ôm chầm lấy bà nội, giọng nũng nịu:
“Bà nội ơi, con nhớ bà chết mất!”
Bà nội cười tít mắt, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ôi trời, bảo bối của bà! Nhớ bà sao không đến sớm? Bà chuẩn bị bao nhiêu món ngon cho con đấy! Đi nào, đi ăn với bà nhé!”
Bà nội nhìn kỹ cô một lát rồi tỏ ra lo lắng:
“Sao bảo bối của bà gầy đi thế này? Sao mặt lại nhợt nhạt thế kia? Có phải bệnh rồi không”
“Để bà xem nào, mới có mấy ngày thôi mà con đã gầy đi nhiều vậy!”
Bà quay sang Diệp Mạc Nhiên, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Con chăm sóc vợ kiểu gì mà để bảo bối của bà gầy thế này hả?”
Diệp Mạc Nhiên lập tức giơ tay đầu hàng:
“Bà ơi, con đi làm mà…”
Bà nội chưa kịp nổi giận, Mạc Bạch đã nhanh chóng xen vào, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Bà nội ơi, con không sao.”
“Hôm qua con ăn linh tinh nên bị đau bụng chút thôi, không phải lỗi của anh ấy đâu.
Con ngủ nướng nên đến trễ, làm bà lo thôi.”
“Anh ấy bảo con đến bệnh viện, nhưng con thấy không cần.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Cô cười híp mắt, tiếp lời:
“Với lại con đâu có gầy, chắc tại hôm nay con mặc đồ rộng quá thôi.”
“Bà ơi, con muốn ăn cá chua cay! Phải thật chua mới ngon nhé!”
Bà nội cười tươi rói, nhìn cô cháu dâu đáng yêu làm tâm trạng phấn khởi hẳn:
“Được được! Để bà bảo nhà bếp làm món thật chua cho con ngay!”
Bà nội tiếp tục vui vẻ:
“Bà cũng hay ngủ nướng như con đấy! Cứ cuối tuần là bà và bảo bối của bà phải ngủ thêm một chút cho khoẻ chứ!”
Mạc Bạch tay trong tay dìu bà nội vào trong nhà, miệng ríu rít kể chuyện vui ở trường.
Cô học ngành phát thanh viên, giọng nói ấm áp và truyền cảm, thỉnh thoảng còn kể mấy câu chuyện cười khiến bà nội vui vẻ không thôi.
Diệp Mạc Nhiên lặng lẽ đi phía sau, nhìn cảnh tượng ấy mà có cảm giác Mạc Bạch mới là cháu ruột của bà, còn anh chẳng khác nào...!ở rễ.
Đến giờ ăn, mọi người đều tụ tập đông đủ.
Không khí trên bàn ăn rất ấm cúng và vui vẻ.
Mạc Bạch có vẻ đói, món nào cũng hợp khẩu vị của cô nên cô ăn rất ngon miệng.
Diệp Mạc Nhiên ngồi đó, khẽ nhíu mày, tâm trạng chẳng mấy tốt.
Cha anh – Diệp Khánh Vân, liếc nhìn anh rồi hỏi:
“Con sao thế? Cả nhà vui vẻ thế này, con lại trưng cái bộ mặt thối ra làm gì?”
“Học vợ con kìa, vui tươi chút đi! Nếu con học được một chút từ vợ mình, mẹ con đâu còn mong ước có con gái nữa!”
“… Cha à, con… Thôi, không có gì.”