Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Kiều Tắc đánh bóng rổ cùng bạn học, không cẩn thận bị bóng đập vào đầu, bị đập tới mức xảy ra vấn đề, có thứ quái đản gì đó chui vào trong đầu cậu.

Cuộc đời lướt qua như đèn kéo quân, thời gian trôi cực kỳ chậm chạp, cảm giác ngũ quan đều bị phóng đại vô hạn, gió thổi qua gò má cứng đờ, bụi bặm trong không khí có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.

Không gian và thời gian ngưng đọng lại, hình ảnh rời rạc truyền vào đầu cậu với tốc độ cực cao.

Thế giới của cậu là một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính là một nữ sinh tên là “Giang Vọng Hạ”, sinh ra đã bị ôm nhầm, đến năm 16 tuổi mới được ba mẹ ruột đón về.

Trước năm 16 tuổi, Giang Vọng Hạ không có mẹ, là ba nuôi Giang Ngôn Nhất nuôi bé lớn lên, tuổi nhỏ từng không ít lần bị bạn bè đồng trang lứa bắt nạt, bị đám trẻ con cười chê nói: “Mẹ của mày không cần mày rồi”. Người lớn cũng chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, nói với con nhỏ nhà mình rằng: “Đừng chơi với đứa quái thai.”

Bé sống cùng với ba nuôi, chịu đựng không ít lời đồn nhảm. Hàng xóm bịa đặt nói mẹ bé là gái bán hoa, mang thai con của người khác nên tìm một người thành thật đội nồi thay, sinh con xong thì chạy. Cũng có người nói bé được Giang Ngôn Nhất nhặt về từ thùng rác.

Gia cảnh Giang Ngôn Nhất không tốt lắm, công việc bận rộn, Tiểu Giang Vọng Hạ luôn phải ở nhà một mình, không được đi đâu, bởi vì chỉ cần bé đi ra ngoài, rất có thể sẽ bị đám trẻ khác bắt nạt.

Mọi thứ không hề cải thiện cho đến khi họ chuyển đi.

Năm 16 tuổi ấy, Giang Vọng Hạ nghênh đón bước ngoặt trọng đại trong cuộc đời của mình- Nhà họ Kiều thành phố X tìm đến đón cô đi, cô là đứa trẻ bị ôm nhầm của nhà họ Kiều.

Cô nhận nhau với người thân, quay về bên ba mẹ ruột.

Nhưng mà, cô lại không nhận được sự quan tâm cưng chiều của ba mẹ như trong tưởng tượng. Bởi vì người nhà họ Kiều đều thiên vị Kiều Mạn Mạn. Tuy không hề có quan hệ huyết thống nhưng cô ấy là người họ đã chăm sóc từ bé đến lớn, so với con gái ruột, họ càng yêu thương Kiều Mạn Mạn hơn.

Kiều Tắc tiếp nhận những tin tức này xong, đầu óc “Oanh” một tiếng, ngừng hoạt động.

Cậu bối rối.

Nhà họ Kiều? Kiều Mạn Mạn?

Vậy có phải nữ chính còn có một người anh trai, tên là “Kiều Tắc” đúng không??



Sau khi Kiều Tắc bị bóng rổ đập trúng, cả người ngây ra.

Các bạn học cùng chơi bóng rổ lo lắng, nhao nhao lại gần, quan tâm hỏi: “Kiều Tắc, mày không sao chứ?”

“Kiều Tắc, mày còn nhớ rõ tao là ai không?”

“Tao là ba mày!!!”

Nghe được âm thanh của đồng bọn, Kiều Tắc hoàn hồn, hai mắt chuyển động vài cái, cảm giác chậm chạp nặng nề dần biến mất.

Đầu óc đau nhức, giống như bị thứ gì đó cưỡng ép bổ đôi ra rồi khâu lại vậy.

Cậu nhìn mấy tên bạn chó chết, nghiến răng nghiến lợi: “Cút mẹ mày đi! Tao mới là ba mày!”

Nghe Kiều Tắc nói chuyện, mấy nam sinh thở phào nhẹ nhõm.

Còn may, chưa bị bóng đập hỏng.

Có khúc nhạc đệm nhỏ này, mấy nam sinh cũng chẳng còn tâm tư tiếp tục chơi bóng nữa. Nhất là khi nhìn thấy Kiều Tắc trầm mặc, người bạn vừa rồi không cẩn thận đập bóng vào đầu cậu có hơi thấp thỏm.

Cậu ta ngẫm nghĩ, chắc Kiều Tắc không phải là người keo kiệt hay mang thù đâu nhỉ?

Cậu ta trịnh trọng xin lỗi Kiều Tắc.

Trong đầu Kiều Tắc còn đang tràn ngập suy nghĩ: “Không ngờ mình lại là người trong sách!”, “Mạn Mạn thật sự không phải em gái của mình?”, “Hiện tại Giang Vọng Hạ đang ở đâu?”, hoàn toàn không để ý lời của đồng bọn, gật đầu lung tung.

Bạn học kia thấy vậy, trong lòng càng sốt sắng.

Sau khi bị bóng đập vào đầu, biểu hiện của Kiều Tắc cực kỳ khác thường. Chẳng lẽ cậu ta đập đại thiếu gia nhà người ta đến choáng váng rồi?

Cậu ta sắp tiêu rồi!!!



Kiều Tắc đã quên mình về nhà như thế nào.

Nghĩ đến lúc này Giang Vọng Hạ đang phải sống trong đống lời đồn nhảm và sự bắt nạt của đám trẻ con, tức khắc cậu cảm thấy hoảng hốt, đau lòng.

Em gái ruột của cậu, đang chịu khổ ở bên ngoài, bị người ta bắt nạt.

“Anh ơi…”

Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo giọng sữa mềm mại của trẻ con, ngẩng đầu liền thấy bé gái nhỏ mặc váy yếm màu vàng nhạt chạy về phía mình.

Đó là em gái cậu, Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn 6 tuổi vừa kết thúc lớp học năng khiếu, trở về từ bên ngoài, còn chưa kịp cởi cặp sách nhỏ trên lưng ra. Không biết nghe được tin anh trai “bị thương” ở đâu, khóc thút thít chạy tới tìm anh trai, hỏi anh trai có đau không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hu hu hu, anh trai không đau nhé, em thổi cho anh!!”

“Anh ơi, anh còn đau không ạ? Anh đừng chết nha anh! Anh chết em sẽ không có anh trai nữa!”

“Hu hu hu hu hu.”

Kiều Tắc nhìn em gái khóc thút thít trước mặt, khoé mắt giật giật.

Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!

Còn khóc nữa, người khác sẽ thật sự cho rằng anh trai em nghoẻo luôn rồi đấy!

Cậu không nhịn được thở dài!

Cho dù biết bánh bao thích khóc trước mặt này chắc là không phải em gái cậu, nhưng thấy bé rơi nước mắt, vẫn đau lòng không chịu được.

Cậu dịu dàng an ủi em gái, trong lòng còn có chút sầu não.

Hiện tại em gái ruột của cậu đang ở đâu?



Cùng lúc đó, ở bên kia thành phố X, Giang Vọng Hạ nhìn nhân viên của công ty chuyển nhà ra ra vào vào, hỏi: “Ba ơi, sao họ lại muốn chuyển đồ của chúng ta đi?”

Giang Ngôn Nhất đưa tay lên, bàn tay rộng lớn đặt trên đỉnh đầu con gái, kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì chúng ta phải chuyển nhà, dọn đến nơi khác ở.”

Giang Vọng Hạ “A” một tiếng.

Bé không thích nhà dì Trần cách vách, cũng không thích bà Lý, dì Triệu tầng trên.

Đi chỗ khác đi, thích quá!

Chỉ tiếc là, bé còn chưa kịp đánh Tiểu Trần, Tiểu Lý, Tiểu Triệu và những đứa trẻ chưa biết tên khác một lần.

Giang Vọng Hạ là một đứa trẻ thông minh, tuy rằng quyết định chuyển nhà khiến bé rất vui, nhưng không thể tránh khỏi việc bé liên tưởng chuyện chuyển nhà với chuyện xảy ra mấy ngày trước.

Trẻ nhỏ 6 tuổi không thể che giấu cảm xúc.

Bé chần chừ một chút, hỏi: “Là ông bảo chúng ta chuyển nhà ạ?”

Mấy ngày trước, ba dẫn bé đi gặp một người ông, tuy rằng ba không nói rõ, nhưng bé cảm thấy có lẽ ông cụ này là ông ngoại của bé.

Ông cụ nhìn bé chằm chằm, nhìn hồi lâu rồi nói: “Đứa nhỏ này không giống con bé chút nào.”

Nói xong, ông cụ phẩy tay.

Ba đưa bé rời đi.

Năm nay Giang Vọng Hạ 6 tuổi, từ khi có trí nhớ tới nay, bé chưa từng được gặp mẹ.

Bé từng ngây thơ mờ mịt hỏi Giang Ngôn Nhất, tại sao bé không có mẹ, mẹ đi đâu rồi? Có phải mẹ không cần bé nữa không?

Giang Ngôn Nhất kiên nhẫn trấn an bé, nói: "Mẹ đã đến một nơi rất xa rồi."

Còn nói chờ bé lớn lên sẽ dẫn bé đi gặp mẹ.

Giang Vọng Hạ là một đứa trẻ thông minh, cho nên bé hiểu, chắc là mẹ bé đã mất rồi.

Ông cụ kia nói, bé không giống “con bé”, có phải là nói bé và mẹ không giống nhau không?

Bởi vì bé và mẹ nhìn không giống nhau, cho nên ông cụ cũng không thích bé?

Tuổi tác rành rành ra đấy, trẻ nhỏ cho dù có thông minh đến mấy cũng chỉ có hạn, bé nghĩ mãi vẫn không hiểu ý của ông cụ, càng nghĩ càng không hiểu ba đưa bé đến thăm ông cụ làm gì, vì vậy không nghĩ nữa.

Họ trở về từ chỗ ông cụ chưa được mấy ngày, giờ đột nhiên nói chuyển nhà là chuyển nhà, Giang Vọng Hạ không nhịn được nghĩ đến ông cụ đó.

Giang Ngôn Nhất hơi kinh ngạc, không ngờ con gái lại hỏi như vậy.

Trẻ con nhạy cảm, ông không muốn con gái nghĩ mình bị người ta ghét, cho nên kiên nhẫn giải thích: “Chuyển nhà là bởi vì ba chuyển công tác, phải đến thành phố khác.”

Ông nói: “Đợi đến thành phố A, Tiểu Hạ có thể đi học giống như các bạn nhỏ khác.”

Vì nguyên nhân hộ tịch, thủ tục cho Giang Vọng Hạ nhập học có chút vấn đề, vốn tháng chín là vào lớp 1 tiểu học, nhưng Giang Ngôn Nhất không xin nhập học cho cô.

Trường học phải tiêu tiền để xin học như vậy thì giáo viên không thể tốt được, ông không muốn để Giang Vọng Hạ đi học, dự định cho bé học chậm một năm.

Vốn dĩ Giang Ngôn Nhất tính toán như thế, nhưng đột nhiên lại nhớ tới ông ngoại của Giang Vọng Hạ.

Nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn đưa bé theo.

Vấn đề nhập học của Giang Vọng Hạ đã được giải quyết, họ sẽ chuyển khỏi thành phố X, đến thành phố A.



6 tuổi, Kiều Mạn Mạn nghe được tin anh trai “bị thương”, khóc thút thít không muốn anh trai chết.

Bé cảm thấy anh trai bị thương rất đau, thậm chí còn lấy kẹo yêu thích của mình ra, như cách giáo viên nhà trẻ dỗ bé mà dỗ anh trai: “Ăn kẹo rồi sẽ không đau nữa.”

6 tuổi, Giang Vọng Hạ nắm tay ba nuôi, quay đầu nhìn lại “ngôi nhà” đã sống sáu năm qua, không chút lưu luyến xoay người, sau đó theo ba nuôi rời khỏi thành phố X.

Bé ghét tất cả mọi người ở đây.

Nếu có thể, bé sẽ không bao giờ muốn quay lại đây nữa.

12 tuổi, Kiều Tắc bị bóng rổ đập vào đầu, thấy được thứ khoa học không thể giải thích, cậu rất lo lắng cho em gái ruột lưu lạc bên ngoài. Cậu sợ em gái ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sợ em gái bị người ta bắt nạt, sợ tinh thần và tâm lý của em gái bị ảnh hưởng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu muốn nói với ba mẹ: Kiều Mạn Mạn không phải con gái nhà họ, em gái cậu đang chịu khổ ở bên ngoài, bị ức hiếp, sống rất không tốt.

Cậu muốn ba mẹ nhanh tìm em gái về.

Nhưng mà, mỗi lần cậu muốn mở miệng nói ra chân tướng thì cảm giác thời gian ngưng đọng lập tức giáng xuống, không khí vô cùng nặng nề, đè ép khiến cậu không cách nào nhúc nhích.

Tất cả xung quanh đều xa rời khỏi cậu, rõ ràng ngay tại bên người, lại khiến người ta có cảm giác xa xôi không với tới.

Oxi trong không khí như bị cướp đoạt, cậu hít thở không thông, không thể hô hấp, bàn tay vô hình bóp lấy cổ cậu, ngăn cản cậu hết lần này đến lần khác.

Cậu hoàn toàn không có cách nào nói cho ba mẹ nghe.



Năm 7 tuổi, Kiều Mạn Mạn được đưa đi kiểm tra sức khoẻ.

Kiều Mạn Mạn không thông minh nhanh nhẹn bằng những đứa trẻ cùng tuổi, phản ứng có phần chậm chạp. Nhưng phụ huynh nhìn con gái nhà mình đều mang theo bộ lọc siêu dày, cùng lắm họ chỉ cảm thấy con gái cưng có hơi ngây thơ một chút, không có vấn đề gì khác.

Con gái cưng nhà họ lớn lên đáng yêu như vậy, ngốc một chút thì ngốc một chút thôi.

Ngoài việc có hơi ngốc, Kiều Mạn Mạn cũng không hoạt bát hiếu động bằng đám trẻ đồng trang lứa, bé chơi cùng các bạn nhỏ khác, chỉ chơi một lát đã chạy sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Hỏi bé thì bé trả lời: Con mệt lắm, phải nghỉ ngơi.

Thấy con gái nhà mình hơi phát triển theo hướng “Lâm muội muội” (*), Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết hơi lo lắng, dắt con gái đi kiểm tra sức khoẻ, còn làm kiểm tra gen liên quan đến bệnh di truyền.

Rất nhiều báo cáo kiểm tra sức khoẻ, trong đó có một kết quả khiến bọn họ có chút ngoài ý muốn- Kiều Mạn Mạn bị bệnh tan máu bẩm sinh Thalassemia nhẹ, thuộc về loại bệnh di truyền.

Trong dòng họ Kiều Minh hay Triệu Linh Tuyết đều không có tiền sử di truyền liên quan.

Trước mặt con cái, hai vợ chồng không có biểu hiện kinh ngạc gì, Triệu Linh Tuyết vẫn trước sau như một tươi cười dỗ dành con gái: “Thân thể Mạn Mạn khoẻ mạnh, Mạn Mạn ngoan nhất.”

Bị đưa đến bệnh viện yên tĩnh, lạnh lẽo, trẻ con rất nhạy cảm, cảm thấy bệnh viện không phải nơi tốt lành gì.

Dù sao thì, chú dì ở đây biết dùng kim đâm người! Đau lắm!

Kiều Mạn Mạn hơi sợ, nếu giọng điệu nói chuyện của người lớn nghiêm khắc một chút, nói không chừng bé sẽ bị dọa khóc mất.

Bây giờ nghe mẹ nói như vậy, bé cho rằng không có vấn đề gì, cuối cùng cũng không lo lắng đề phòng nữa.

Ý, mẹ vừa khen bé!

Bé ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, rất khiến người khác yêu thích.

Từ bệnh viện về nhà, Triệu Linh Tuyết chơi với Kiều Mạn Mạn một lát, sau đó cho bé đi chơi.

Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn gật đầu, chạy đi tìm cún lớn trong nhà chơi.

Chơi trong sân nửa tiếng, đột nhiên nhớ ra tủ lạnh có kem, bé muốn ăn chung với ba mẹ, nên nhờ dì giúp việc đi lấy.

Kiều Mạn Mạn cầm kem, đi tìm ba mẹ, kết quả nghe thấy họ đang thì thầm.

“Lúc trước khi kiểm tra thai sản đã làm kiểm tra bệnh tan máu, âm tính, ba đời nhà chúng ta cũng chưa từng nghe có ai mắc bệnh này, xác suất chúng ta sinh ra đứa bé di truyền gen lặn là rất nhỏ.”

“Nhưng Mạn Mạn lại rơi vào tình huống này.”

“A Minh, em rất nghiêm túc nói với anh, em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh!”

“Bình tĩnh lại, anh không có ý đó.”

“Anh đang nghĩ, có thể Mạn Mạn không phải là con của chúng ta.”

“Anh có ý gì?”

Kiều Mạn Mạn ngây người.

Đầu óc bé ngốc nghếch, nghe không hiểu ba mẹ nói gì, bệnh tan máu rồi di truyền linh tinh gì đó, mỗi chữ bé đều nghe vào trong tai, nhưng bé không biết có ý gì.

Bé nghe thấy ba nói rằng bé không phải con của họ.

Bé có thể hiểu những lời này, cho nên sợ đến run cả người.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Cân nhắc đến sự đáng yêu của một vài người, nói trước một chút, Kiều Tắc và Kiều Mạn Mạn (anh trai và thiên kim giả) không phải CP.

Tiếp theo cần gỡ mìn rồi bổ sung sau.

(*) Lâm muội muội: Nhân vật hư cấu Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” - Tác giả Tào Tuyết Cần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui