Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Lời nói của Giang Ngôn Nhất không đủ để làm dao động quyết tâm của Giang Vọng Hạ, cô không muốn về nhà họ Kiều thì chính là không muốn về, nhà ba mẹ ruột có tài sản bạc triệu thì sao chứ.

Giang Vọng Hạ tự nhận cô sống cũng không tồi, việc học không cần phải nói, tuyển thẳng vào những trường đại học 985, 211 đều không thành vấn đề, thậm chí còn có khả năng tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại,.

Sự nghiệp càng không cần nhiều lời, tiền thưởng khi tham gia thi đấu cờ vây cũng đủ mua trọn một căn nhà nhỏ rồi, lãi suất ngân hàng mỗi năm có thể đủ cho cô mua một chiếc xe đạp đường dài.

Cô muốn tiếp tục ở lại thành phố A, tiếp tục học tại trường Nhất Trung thành phố A. Nơi này có người nhà, có bạn bè của cô.

Giang Vọng Hạ bày tỏ ý nghĩ với ba nuôi bằng lời nói chính đáng.

Từ trước đến nay Giang Ngôn Nhất đều tôn trọng ý kiến của con gái nuôi, ông hầu như không can thiệp vào quyết định của cô, nghe xong những suy nghĩ của cô, hỏi: “Là vì quyến luyến bạn trai sao?”

Giang Vọng Hạ trầm mặc nửa giây, kín đáo nói: “Con không hẹn hò.”

Giang Ngôn Nhất gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu: “Ừ, ba không nói con đang hẹn hò, ba chỉ hỏi có phải con quyến luyến bạn trai không thôi.”

Giang Vọng Hạ: “… Không phải.”

Hôm nay không nói chuyện tiếp được nữa rồi.

Tuy rằng không phải con gái ruột, nhưng Giang Ngôn Nhất cảm thấy con gái nuôi rất giống ông. Ông và cô đều không phải người không rõ ràng, cũng không phải người dễ bị tình cảm che mờ lý trí.

Ông cho rằng tính cách hai người có rất nhiều điểm giống nhau.

Đối với chuyện “yêu sớm”, Giang Ngôn Nhất cảm thấy hai học sinh tư tưởng tích cực cùng nhau phấn đấu về một mục tiêu giống nhau là chuyện tốt, cho nên từ trước đến nay đều mắt nhắm mắt mở.

Cho dù hai đương sự đều phủ nhận chuyện yêu đương, nhưng người “muốn hiểu đều hiểu”.

Giang Ngôn Nhất nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Người bạn kia của ba từng đạt giải quán quân châu Á, lập kỷ lục mới ở châu Á. Nếu ông ấy không chủ động liên lạc với ba, ba còn không biết hiện tại ông ấy đang là huấn luyện viên ở thành phố X.”

“Ông ấy là vận động viên nhảy cao giỏi nhất trong nước, nếu có thể được ông ấy hướng dẫn, có lẽ kỹ thuật của con sẽ tiến thêm một bước.”

“Tiểu Hạ, điều kiện và thiên phú của con đều rất tốt, nhưng Thiên Lý Mã mà không gặp được Bá Nhạc (*), thì chắc chắn chỉ là một con ngựa bình thường. Ba có thể giúp con rất ít.”

Giang Vọng Hạ nghe hiểu lời ba nuôi.

Cô nói: “Nhưng con không nhất thiết phải trở thành vận động viên, con có thể làm cái khác.”

Giọng điệu của Giang Ngôn Nhất ôn hòa: “Thời kỳ hoàng kim của vận động viên đều rất ngắn, đúng là con có thể lựa chọn làm cái khác.”

“Nhưng ba nghĩ con sẽ hối hận khi thấy các vận động viên thi đấu nhảy cao vì đất nước và không đạt kết quả như con.”

Bởi vì nếu là con, con có thể đứng trên bục nhận giải với quốc kỳ.

Giang Vọng Hạ gật gật đầu, không trực tiếp trả lời, cũng không phủ nhận.

Cô chỉ nói: “Ba (**) nói đúng.”

Giang Ngôn Nhất cũng không nói gì nữa.

Nghe xem, ngay cả kính ngữ cũng dùng rồi, nhìn ra được là hoàn toàn không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.



Giang Vọng Hạ có chút tức giận, cụ thể, cô đã nghiêm túc gửi đơn xin nghỉ phép cho Giang Ngôn Nhất, đồng thời ngừng huấn luyện trong 4 tuần.

Lý do nghỉ phép là vì con phải chuẩn bị thi cuối kỳ.

Lúc đó, còn khoảng một tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, thi xong là kỳ nghỉ hè.

Giang Ngôn Nhất vừa nhận được đơn xin nghỉ của học sinh này đã đồng ý luôn.


Nhưng ông biết tính tình của con gái, có thể nói là tuyệt đối sẽ không động bút, rất ghét các loại bài tập. Cô nói “chăm chỉ học tập”, rất khó để ông không nghi ngờ đây là cái cớ của cô.

Ông thường xuyên nghe đồng nghiệp trêu chọc, con gái ông lại không nộp bài tập rồi, tiết tự học buổi tối lại chạy ra ngoài hóng gió rồi, đại loại là vậy.

Chăm chỉ học hành?

Anh nhìn xem con bé có giống học sinh chăm chỉ học hành không?

Giang Ngôn Nhất cho rằng “chuẩn bị thi cuối kỳ” chỉ là lấy cớ, nhưng vẫn đồng ý cho cô xin nghỉ.

Giang Vọng Hạ bắt đầu nghiêm túc học tập.

Ngoại trừ vài học sinh phải học sống học chết ra, học sinh trường Nhất Trung thành phố A đều ở nội trú. 16 giờ 30 tan học, 18 giờ 50 tự học buổi tối, trong khoảng thời gian tự do này đều dùng để ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo.

Giang Vọng Hạ là học sinh ngoại trú, bình thường trong khoảng thời gian này cô đều đi huấn luyện hoặc là rèn luyện thể lực, cơm nước xong sẽ về phòng học tự học buổi tối.

Hiện tại cô không huấn luyện, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn. Bình thường đều đi ăn cơm trước, ăn cơm tối xong sẽ quay về phòng học đọc sách làm đề thi.

Có đôi khi, cô một mình đến canteen, có khi Lương Thi Tình lớp bên cạnh sẽ chạy tới tìm cô, lôi kéo cô cùng đến canteen.

Có khi, Trần Linh Vũ lại mang cơm cho cô, nhưng hai người chưa ngồi ăn cơm chung với nhau bao giờ.

Trần Linh Vũ là con trai ngốc nhà địa chủ được nuông chiều từ bé, không quen ăn cơm canteen. Dùng lời của cậu để nói thì là: Cái canteen rách nát gì vậy, còn để tớ phải tự xếp hàng ăn cơm?

Cho nên, mỗi ngày đều có người đưa cơm trưa, đưa cơm tối cho cậu.

Có lúc cậu sẽ dặn người nhà chuẩn bị thêm một phần.

Hôm nay, Giang Vọng Hạ bị Lương Thi Tình kéo đến canteen ăn cơm.

Sáu năm tiểu học hai người đều học cùng một lớp, cấp 2, cấp 3 cùng trường không cùng lớp, nhưng vẫn thường xuyên chơi chung, quan hệ rất tốt.

Lương Thi Tình thường xuyên đi tìm Giang Vọng Hạ, cô ấy là người nói nhiều, ríu ra ríu rít không ngừng. Giang Vọng Hạ kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng phụ họa vài câu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ tòa dạy học đến canteen, lại từ canteen quay lại toà dạy học, cái miệng nhỏ của Lương Thi Tình không ngừng ríu rít, nói như nào cũng không đủ, dứt khoát về phòng học cùng Giang Vọng Hạ, tiếp tục tám chuyện với bạn thân.

Giang Vọng Hạ nhắc nhở: “Tình Tình, cậu học thuộc chính trị chưa?”

Lương Thi Tình: “Đang học, đang học! Tớ nói xong cái này sẽ đi học luôn!”

Giang Vọng Hạ gật đầu, thầm nghĩ: Tốt nhất là cậu nói được làm được.

Lúc Trần Linh Vũ cầm sách luyện thi đến tìm Giang Vọng Hạ, thấy Lương Thi Tình ngồi cạnh cô, vừa làm đề vừa tám chuyện, không có chút nào là đang nghiêm túc học tập.

Cậu đi về phía họ.

Lương Thi Tình thấy Trần Linh Vũ tới, nhìn cậu, lại nhìn bạn thân ngồi cạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt “Tớ hiểu, tớ cút ngay đây.”

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi.

Giang Vọng Hạ túm cô ấy lại, nói: “Cậu còn chưa học thuộc xong chính trị.”

Lương Thi Tình: “Tớ…” Quay về phòng học rồi học tiếp!

Trong mắt Trần Linh Vũ đầy vẻ khinh bỉ và ghét bỏ: “Làm đại diện môn Chính trị, giáo viên điểm danh cậu không thuộc, không sợ mất mặt sao?”

Lương Thi Tình:????

Bị hai người bạn tốt bắt tay ức hiếp, Lương Thi Tình cực kỳ tức giận: “Mấy người thì thanh cao rồi, mấy người là nhất rồi, mấy người chỉ biết bắt nạt tớ!”


Ba người lôi lôi kéo kéo thu hút không ít sự chú ý của các bạn học khác trong phòng học.

Vóc dáng Giang Vọng Hạ cao, sức lực lớn, còn thường xuyên bày ra bộ mặt thối. Trần Linh Vũ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, không mấy khi trưng ra được vẻ mặt tốt đẹp. Lương Thi Tình nói to như vậy, thật sự có người tưởng là họ bắt nạt người khác, nhao nhao đánh mắt với nhau.

Lương Thi Tình cảm nhận được bạn học xung quanh đang chú ý, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, lập tức dựng sách luyện tập trong tay lên, định che mặt mình lại!

Mất mặt quá đi thôi!

Trần Linh Vũ không để ý ánh mắt của người khác, dứt khoát vòng qua ngồi vào bàn phía trước Giang Vọng Hạ, ngồi nghiêng, sau đó mở sách luyện tập vật lý ra.

Cậu chỉ vào một đề bài trên đó, nói: “Cậu đọc đề này đi.”

Giang Vọng Hạ kéo sách luyện tập qua.

Lương Thi Tình ngồi bên cạnh giả vờ học thuộc lòng nghe họ thảo luận, hơi tò mò tiến lại gần.

Rõ ràng phần trước nghe hiểu được, phần sau càng nghe càng không hiểu, Lương Thi Tình không thể không mở miệng: “Ai da, các cậu nói chậm tý đi, tớ nghe không hiểu.”

Dứt lời, Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ đồng thời ngừng nói, cùng nhau ngẩng đầu nhìn Lương Thi Tình.

Ngay cả ánh mắt hai người cũng rất ăn ý viết: “Trời ơi, sao cậu ngốc thế.”

Lương Thi Tình:????

Lương Thi Tình lại tức giận.

Mấy người thanh cao, mấy người là nhất, mấy người chỉ biết bắt nạt tớ!



Đều là con giáo viên, Giang Vọng Hạ xin học ngoại trú, Lương Thi Tình lại thành thật chọn học nội trú.

Tuy rằng Lương Thi Tình biểu hiện trước mặt Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ dáng vẻ cực kỳ tức giận, nhưng thật ra chỉ đang giỡn thôi.

Học sinh cấp 3 học tập khổ sở như vậy, tìm chút niềm vui cũng không dễ dàng.

Cho dù là đùa giỡn, nhưng Giang Vọng Hạ vì “chuộc tội”, sau khi tan tiết tự học buổi tối không đi cùng Trần Linh Vũ, mà “đưa” Lương Thi Tình đến cổng ký túc xá.

Lương Thi Tình hết sức hài lòng với thành ý của bạn thân, người lớn rộng lượng, không so đo chuyện hai người bắt nạt mình nữa.

Trường cấp 3 Nhất Trung thành phố A rất rộng, từ khu dạy học đi đến ký túc xá mất khoảng 15 phút, đi nhanh thì chỉ mất khoảng 10 phút.

Lương Thi Tình muốn tám chuyện với bạn thân, cho nên đi chậm lại.

Lương Thi Tình nhớ lúc cuối tuần nghe được ba nói chuyện với bạn bè, từ trước đến nay cô ấy ở trước mặt bạn thân đều không quản được miệng: “Tiểu Hạ, không phải ba tớ vẫn muốn đề cử giáo viên tốt hơn cho cậu sao?”

Giang Vọng Hạ “Ừ” một tiếng, phản ứng bình thường.

Lương Thi Tình là con gái của Lương Chính Thu, cũng chính là con gái của sư phụ Giang Vọng Hạ.

Lương Thi Tình không có hứng thú với cờ vây, không có thiên phú. Khi Giang Vọng Hạ giành được quán quân Giải cờ vây nghiệp dư toàn quốc, đồng thời trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, cô ấy còn đang vẫy vùng trong 13 công thức cơ bản, cực kỳ đau khổ.

Lương Chính Thu cũng không nghĩ ra, do ba mẹ không thích hợp làm giáo viên của con cái sao? Tại sao ông ấy không dạy được con gái mình?

Lương Thi Tình học cờ vây học trong đau khổ, Lương Chính Thu cũng dạy trong đau khổ.

Đến tận cuối cấp 2, Lương Thi Tình lấy lý do “chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi vào cấp 3”, không học cờ vây với ba nữa, nỗi đau của hai người cuối cùng cũng kết thúc.


Giang Vọng Hạ ở cạnh cô ấy sẽ không chủ động nhắc tới đề tài liên quan đến cờ vây.

Hiện tại Lương Thi Tình không để ý nhiều như vậy, cô ấy tiếp tục lải nhải với bạn thân: “Tuần trước có một bác tới nhà tớ, hỏi ba tớ là có hạt giống tốt nào đề cử đến viện cờ của bác ấy không, họ còn nhắc đến cậu nữa!”

“Lúc đó tớ cảm thấy bác kia có hơi quen, đợi bác ấy rời đi tớ mới hỏi ba tớ, kết quả dọa tớ nhảy dựng lên!”

“Tiểu Hạ, cậu đoán xem thế nào?”

Giang Vọng Hạ nở nụ cười, phối hợp tâng bốc: “Sao thế?”

Lương Thi Tình cố ý kéo dài giọng, nói: “Hóa ra ý, bác ấy là quán quân cờ vây thế giới đầu tiên của nước ta. Bây giờ còn là cố vấn chuyên môn của Viện cờ Trung Quốc đấy!”

Giang Vọng Hạ: “Woa, lợi hại ghê.”

Nói tới đây, ánh mắt Lương Thi Tình sáng lên, giọng điệu vui vẻ: “Đúng vậy, Tiểu Hạ, nếu cậu có thể học tập cùng bác ấy, lần sau cậu tham gia thi đấu, cậu cũng có thể trở thành quán quân thế giới rồi!”

Mấy tháng trước, Giang Vọng Hạ tham gia “Bailing Cup”, thành công tiến vào top 4, nhưng thua ở vòng bán kết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Thi Tình biết tin, còn buồn hơn cả Giang Vọng Hạ.

Trong mắt cô ấy, Tiểu Hạ tốt nhất, lợi hại nhất, có lẽ Tiểu Hạ có thực lực chênh lệch với tuyển thủ đứng đầu thế giới, nhưng thiên phú của Tiểu Hạ tuyệt đối không phân cao thấp.

Cho dù không tiến vào trận chung kết, Tiểu Hạ vẫn xứng đáng là quý quân.

Giang Vọng Hạ là đệ tử đắc ý nhất của Lương Chính Thu, là đồ đệ ông ấy yêu quý nhất.

Là con gái Lương Chính Thu, Lương Thi Tình từng có tâm lý ghen tị, đố kỵ: Ba thích Tiểu Hạ hơn! Rõ ràng con mới là con gái của ba mà!

Nhưng cô ấy đã nhanh chóng điều chỉnh được tâm tình.

Woa! Tiểu Hạ lợi hại quá, giành giải quán quân toàn quốc!

Tiểu Hạ học tập cùng ba, ba cũng rất lợi hại!

Tuy cô ấy không lợi hại tí nào, nhưng bên cạnh cô ấy có hai người rất là lợi hại!

Những lúc đó, Lương Thi Tình cảm thấy kiêu ngạo thay chính mình: Lúc trước cô ấy nói ba là Tiểu Hạ muốn học cờ vây. Nếu không có cô ấy thì Tiểu Hạ sẽ không trở thành quán quân toàn quốc!

Lương Thi Tình 12 tuổi không ngừng đắc ý, cái miệng nhỏ từ trước đến nay luôn bô bô của cô ấy đã nói như thế trước mặt Giang Vọng Hạ.

Cô ấy cho rằng Giang Vọng Hạ sẽ không vui, chuẩn bị xin lỗi.

Giang Vọng Hạ lại vô cùng nghiêm túc nói: “Đúng, Tình Tình, cậu nói không sai. Cho nên tớ thật sự rất cảm ơn cậu.”

Chính là vào ngày đó, Lương Thi Tình hòa giải với bản thân, cô ấy không hề ghen tỵ với thiên phú của Giang Vọng Hạ, không hề cho rằng ba đã chia sẻ sự yêu thương của cô ấy với Tiểu Hạ.

Vị trí của Giang Vọng Hạ đối với cô ấy, từ “bạn chơi chung”, “bạn bè” chuyển thành “bạn thân”, thậm chí có thể là “người nhà.”

Nếu có một ngày, Tiểu Hạ trở thành quán quân thế giới, cô ấy sẽ là người kích động vui vẻ hơn cả quán quân thế giới.



Giang Vọng Hạ đưa Lương Thi Tình đến cổng ký túc xá.

Tâm tình Lương Thi Tình hơi kích động, không ngừng nói “Quán quân thế giới”, tới tận 12 giờ 15 phút đêm, cách giờ đóng cổng còn 5 phút, dì quản lý ký túc xá giục cô ấy nhanh vào, mới lưu luyến không rời tạm biệt bạn thân.

Giang Vọng Hạ thầm nghĩ: Sáng mai là lại được gặp mặt rồi, cậu lưu luyến thế làm gì?

Nhưng cô vẫn nhìn theo Lương Thi Tình đi vào ký túc xá, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lương Thi Tình nữa, mới xoay lưng rời đi, đi tìm xe của Giang Ngôn Nhất.

Giang Ngôn Nhất dừng xe cạnh cổng trường, đợi con gái ra.

Hôm nay cô về muộn hơn bình thường rất nhiều, cũng không đi cùng Trần Linh Vũ như bình thường, Giang Ngôn Nhất vừa nhìn sắc mặt cô, hình như nghiêm trọng hơn trước nhiều.

Ông hơi lo lắng, chủ động hỏi thăm: “Tiểu Hạ, sao hôm nay con về trễ thế?”

Giang Vọng Hạ trả lời: “Con đưa Tình Tình đến ký túc xá trước.”


Từ tòa dạy học đến ký túc xá, lại từ ký túc xá ra cổng trường, đúng là tốn kha khá thời gian.

Giang Ngôn Nhất thoáng chút yên tâm.

Nhưng mà, đang yên đang lành, sao Tiểu Hạ lại đưa Lương Thi Tình về ký túc xá?

Chắc là hai cô gái nhỏ muốn nói chuyện.

Ông xem như là một phụ huynh tương đối sáng suốt, có thể mắt nhắm mắt mở đối với chuyện con gái yêu sớm, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng tới tâm tình và cảm xúc.

Ông cho rằng yêu sớm không có vấn đề gì, nhưng nếu xảy ra chuyện không tốt ảnh hưởng đến tâm trạng, ảnh hưởng đến trạng thái, thế thì không ổn.

Tiểu Hạ cãi nhau với Trần Linh Vũ sao?

Tiểu Hạ thất tình rồi sao? Cho nên mới muốn trò chuyện với Lương Thi Tình?

Giang Ngôn Nhất suy nghĩ gì đó.

Giang Vọng Hạ đã thắt chặt dây an toàn.

Ô tô khởi động, đèn pha chiếu lên mặt đường nhựa, Giang Ngôn Nhất cũng nghĩ ra cách nói chuyện.

Ông nói lời thấm thía: “Tiểu Hạ, con có biết trên trái đất có bao nhiêu người đàn ông không?”

Giang Vọng Hạ đang suy nghĩ có hơi khó hiểu, quay đầu nhìn ba: “Dạ?”

Giang Ngôn Nhất: “Đáp án là 3,5 tỷ lẻ 50 triệu.”

Giang Vọng Hạ mặt không biến sắc, tiếp lời: “Không quên được bạn trai cũ? Bạn sẽ tiếp tục nhai mãi kẹo cao su vô vị sao?”

“Kẹo cao su mới, không muốn nếm thử sao? Đàn ông cũng vậy, vô vị thì đổi người mới là được.”

“Bạn có biết trên trái đất này có bao nhiêu người đàn ông không?”

“Đáp án là 3,5 tỷ! Lẻ 50 triệu!”

Giang Ngôn Nhất nghiêm túc gật đầu: “Đúng.”

Giang Vọng Hạ hít một hơi thật sâu, thở ra, nhịn mãi cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: “Ba, con thật sự không yêu đương.”

Vẻ mặt Giang Ngôn Nhất nghiêm túc: “Ừ, ba biết, con không nói chuyện gì với Trần Linh Vũ.”

Giang Vọng Hạ: “…”



Tác giả có lời muốn nói:

Đang viết đến đoạn ba người đùa giỡn, đột nhiên nghĩ đến một màn kịch nhỏ ww.

-

Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ là học sinh siêu giỏi, Lương Thi Tình thường nghe không hiểu hai vị học sinh siêu giỏi trò chuyện.

Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ: Trời ơi, sao cậu ngốc thế.

-

Sau này Giang Vọng Hạ đưa Kiều Mạn Mạn đi chơi. Lương Thi Tình, Trần Linh Vũ quen biết Kiều Mạn Mạn, cuối cùng Lương Thi Tình cũng có thể nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai vị học sinh siêu giỏi, đến lượt Kiều Mạn Mạn nghe không hiểu cuộc trò chuyện của ba vị học sinh giỏi.

Giang Vọng Hạ, Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình: Trời ơi, sao cậu ngốc thế.

Kiều Mạn Mạn:??

Kiều Mạn Mạn: Cuối cùng là mọi người đang nói gì vậy?



(*) Thiên Lý Mã - Bá Nhạc: Hàm ý một người có thể nhận ra tài năng của một người khác hoặc một người trao cơ hội cho một người khác thể hiện bản lĩnh của mình.

(**) Raw là “您” (nín): Ngài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận