Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Kiều Tắc thấy được rất nhiều nội dung mới, anh không nhìn rõ gương mặt của mọi người, nhưng anh biết họ phân biệt là những ai.

Anh thấy được đủ loại thủ đoạn tranh giành của Kiều Mạn Mạn, các loại mưu kế nhỏ, là quá trình chi tiết hai lần trước không có. Tương phản cực lớn với tính cách ngu ngốc bình thường, để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.

Anh thấy được kết cục phá sản của nhà họ Kiều.

Những hình ảnh này khiến anh cảm thấy chấn động mạnh, phản ứng đầu tiên là: Nhà họ cũng thảm quá nhỉ?

Phản ứng thứ hai là: Đây là thủ đoạn Kiều Mạn Mạn có thể nghĩ ra sao?

Kiều Tắc tỏ vẻ hoài nghi.

Không có ý gì khác, hỏi thì chính là anh quá tin tưởng em gái, Kiều Mạn Mạn chắc chắn là một đứa ngốc, cho dù có là thủ đoạn thấp kém hơn nữa cô ấy cũng không nghĩ ra được.

Anh suy nghĩ một lúc, gọi em gái ngốc nghếch tới.

Kiều Mạn Mạn đang tám chuyện cùng Giang Vọng Hạ, chủ yếu là cô ấy nói chuyện, Giang Vọng Hạ chỉ trả lời “Ừ ừ”, “Đều được”, “Có thể”, nghe anh trai gọi mình, ôm di động đi qua.

Cô ấy nhìn Kiều Tắc, hỏi: “Anh, chuyện gì vậy?”

Kiều Tắc nhìn ba mẹ đang cách đó không xa, cho rằng họ có thể nghe được âm thanh phía bên này, bèn bưng đĩa hoa quả đặt trên bàn lên: “Chúng ta lên tầng vừa ăn vừa nói chuyện.”

Kiều Mạn Mạn: “Dạ.”

Ban công tầng hai là nơi ngắm cảnh tuyệt vời.

Kiều Tắc một bên ăn trái cây, một bên nói chuyện với em gái, thấy em gái không ngừng đánh chữ gửi tin nhắn, hỏi: “Em đang nói chuyện với ai đấy?”

Hỏi xong, anh lại nhớ đến cốt truyện Kiều Mạn Mạn bị bỏ mẹ giữ con, không nhịn được nhíu mày.

Đúng là Kiều Mạn Mạn có hơi ngốc, nhưng tội không đến mức chết.

Đã là thế kỷ 21, xã hội pháp trị rồi, sao lại có loại chuyện táng tận lương tâm này phát sinh được chứ?

Không ai quan tâm sao?

Thật sự khiến lòng người nguội lạnh!

Loại kịch bản rác rưởi gì chứ, đây là tiểu thuyết trên Tấn Giang sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Kiều Tắc có chút không tốt lắm.

Anh hỏi: “Không phải là đang nói chuyện với con trai đấy chứ?”

Bắt đầu từ hôm nay, anh phải chặn lại tất cả giống đực muốn tiếp cận Kiều Mạn Mạn, bóp chết khả năng “bỏ mẹ giữ con”!

Đừng nói là con trai, mèo đực trong nhà ngày mai cũng phải mang đi triệt sản!!

Kiều Mạn Mạn nhìn thấy mặt anh trai trầm xuống, bị dọa nhẹ, sao lại có người nói biến sắc là biến sắc được vậy?

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Em đang nói chuyện với Tiểu Hạ.”

Vì để anh trai tin tưởng lời mình nói, cô ấy còn xoay màn hình di động sang, cho anh trai xem lịch sử trò chuyện của cô ấy và Tiểu Hạ.

Kiều Tắc nhìn thoáng qua, là khung chat ngập màu xanh lá.

Khóe mắt anh giật giật.

Ôi, đứa em gái ngốc của tôi.

Không phải em đang nói chuyện với Tiểu Hạ, mà là em đang spam tin nhắn cho Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ người ta hoàn toàn không trả lời em.

Kiều Tắc không nhịn được thở dài một hơi, tức giận gì đó cũng không còn nữa, đang định bảo em gái không nên gửi tin nhắn cho Tiểu Hạ nữa, nếu không Tiểu Hạ sẽ cảm thấy cô ấy phiền.

Kết quả, còn chưa kịp nói, đúng lúc thấy Giang Vọng Hạ trả lời tin nhắn của Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ: Mèo trong nhà biết nhào lộn?

Giang Vọng Hạ: Tôi không tin, trừ khi cậu gửi video cho tôi xem.

Kiều Tắc:??

Đợi chút, mèo trong nhà biết nhào lộn, sao anh lại không biết nhỉ??

Kiều Mạn Mạn nghe thấy tiếng trả lời tin nhắn, không cho anh trai xem nữa, lấy lại di động, cúi đầu đánh chữ, sau đó ôm con mèo trắng biết nhào lộn qua.

Kiều Mạn Mạn chụp ảnh mèo trắng.

Kiều Tắc khiêm tốn học hỏi: “Mạn Mạn, em trai Tiểu Bạch nhà chúng ta học nhào lộn từ bao giờ đấy?”

Kiều Mạn Mạn chụp cho Tiểu Bạch mấy tấm ảnh, gửi cho Giang Vọng Hạ, sau đó chậm rãi nói: “Vẫn đang học ạ.”

Kiều Tắc gật đầu.

Anh đã nói rồi, mèo trong nhà học nhào lộn từ bao giờ chứ, hóa ra là em gái đang chơi chữ à.

Anh thấy Tiểu Hạ trả lời, cảm thấy quan hệ của hai em gái có lẽ không tệ lắm.

Cái gì mà tôi nhìn cậu không vừa mắt tôi muốn hại cậu, cậu vừa ngu ngốc vừa độc ác, tôi khinh thường để cậu vào mắt, tạm thời xem ra sẽ không xuất hiện.

Kiều Tắc suy nghĩ một chút, cho rằng ngày mai Tiểu Hạ sẽ về, anh cần phải ngăn cản hai em gái không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.

Anh nói: “Mạn Mạn, em và Tiểu Hạ đều là em gái anh, các em đều là con gái của ba mẹ, nhưng em phải biết rằng, cho dù có là ba mẹ, thái độ và tình yêu đối với con cái sẽ không hoàn toàn như nhau.”

“Tình yêu của ba mẹ đối với anh, đối với em, đối với Tiểu Hạ là hoàn toàn khác nhau. Họ yêu em, đồng thời cũng không ngăn cản họ giành tình yêu cho anh và Tiểu Hạ.”

“Nếu sau này em có thấy ba mẹ biểu hiện thích Tiểu Hạ hơn, đó cũng chỉ là em đúng lúc thấy một mặt thích Tiểu Hạ của họ. Họ còn có một mặt thích em, lại đúng lúc em không thấy được thôi.”

“Cho nên em không cần lo lắng ba mẹ sẽ không thương em nữa, cũng không nên hâm mộ hay ghen tị với Tiểu Hạ.”

Tính tình Tiểu Hạ thận trọng, tư tưởng tự lập, không phải là tính cách sẽ tranh giành.

Anh nhìn thấy đều là Kiều Mạn Mạn khơi mào mâu thuẫn, là Kiều Mạn Mạn chủ động công kích, từ trước đến giờ thái độ của Giang Vọng Hạ đều là nhìn họ biểu diễn.

Nguồn gốc của vấn đề nằm ở Kiều Mạn Mạn.

Cô ấy không nên làm thế.

Anh không muốn hai em gái nảy sinh mâu thuẫn, không muốn trong lòng Tiểu Hạ cảm thấy thất vọng và nguội lạnh, cũng không muốn nhà họ Kiều rơi vào kết cục không tốt.

Anh sẽ không để những chuyện đó xảy ra.



Lần trước hai nhà gặp mặt, Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết đã biết thái độ không muốn về nhà họ Kiều của Giang Vọng Hạ, không miễn cưỡng đứa nhỏ.

Ngày 15 tháng 6, sinh nhật Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn, Triệu Linh Tuyết hỏi Giang Vọng Hạ, nghỉ hè rảnh rỗi có muốn tới thành phố X chơi một thời gian không. Nếu như cô cảm thấy chơi một mình quá chán, họ có thể chơi cùng cô, Kiều Mạn Mạn cũng có thể chơi cùng cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Linh Tuyết còn nói, nếu như cô muốn mời bạn bè đến chơi cũng được, nhà đủ lớn, ở cả kỳ nghỉ hè cũng không thành vấn đề.

Khi đó, Giang Vọng Hạ còn chưa hạ quyết tâm đến thành phố X, chưa biểu đạt ý kiến với người lớn.

Cô gật đầu, nói một tiếng: “Được ạ.”

Triệu Linh Tuyết cực kỳ vui vẻ.

Khoảng một tuần sau sinh nhật, Giang Vọng Hạ bật mí với Kiều Tắc: “Có thể sẽ chuyển tới trường X học.”

Kiều Tắc trả lời: Em tưởng trường X là nơi em nói muốn chuyển là chuyển được sao?

Kiều Tắc: Đừng do dự, qua làng này, không thấy cửa hàng này (*)! Lập tức đi làm thủ tục chuyển trường!

Giang Vọng Hạ không trả lời, suy nghĩ: Có lẽ anh có thể kết bạn với Trần Linh Vũ, hai người nói chuyện rất hợp đấy.

Lại qua vài ngày, Giang Vọng Hạ chủ động tìm Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết nói chuyện chuyển trường, nếu họ không có ý kiến gì thì cô sẽ đi làm thủ tục chuyển trường với ba nuôi.

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết không chỉ không có ý kiến, còn hỏi hai người có cần hỗ trợ hay không.

Giang Vọng Hạ về nhà họ Kiều, không tránh khỏi liên quan đến một vấn đề khác: Giang Vọng Hạ về nhà họ Kiều, vậy Kiều Mạn Mạn thì sao?

Nhà họ Kiều không biết nên nói chuyện này với nhà họ Giang như nào, cũng không biết nên nói chuyện này với Kiều Mạn Mạn như nào.

Là Giang Vọng Hạ chủ động nói.

Cô nói: “Chuyện chuyển trường của Kiều Mạn Mạn chắc là sẽ rất phiền phức. Nếu hai người không ngại thì cứ để cậu ấy tiếp tục ở lại đây đi. Cần trả tiền nuôi dưỡng thì hai người liên hệ với ba nuôi là được.”

Trước mặt ba mẹ ruột, Giang Vọng Hạ gọi Giang Ngôn Nhất là “ba nuôi”, nhưng trong lòng cô, Giang Ngôn Nhất vĩnh viễn là ba cô, là người nhà của cô.

Giống như Kiều Mạn Mạn muốn tiếp tục ở lại nhà họ Kiều, Giang Vọng Hạ cũng có tâm tư riêng của mình, không muốn Kiều Mạn Mạn về nhà họ Giang.

Theo góc nhìn của cô, Kiều Mạn Mạn trở về sẽ phải đến chỗ ông ngoại, mà không phải là nhà của Giang Ngôn Nhất.

Cô không muốn Kiều Mạn Mạn gọi Giang Ngôn Nhất là “ba”.

Nghĩ đến vẻ ngoài giống Giang Dĩ Đông của Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ không khỏi nhớ tới cảm giác bị ghét bỏ khi năm ấy ba nuôi đưa cô đi gặp ông ngoại.

Không biết ông ngoại nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, sẽ thích hay ghét?

Kiều Mạn Mạn tiếp tục ở lại nhà họ Kiều, còn cần phải trả tiền nuôi dưỡng sao?

Triệu Linh Tuyết vội vàng nói không cần, chỉ sợ một giây sau Giang Ngôn Nhất sẽ gửi tiền tới, quá khách khí.

Biết con gái đã ngả bài với nhà họ Kiều, Giang Ngôn Nhất không phản đối đề nghị “Kiều Mạn Mạn tiếp tục ở lại nhà họ Kiều”, còn nói nếu cần trả tiền nuôi dưỡng thì cứ nói với ông.

Lời nói này hơi có ý “Tôi không trả tiền nuôi dưỡng thì sợ mấy người đối xử không tốt với Mạn Mạn”, khiến nhà họ Kiều có hơi xấu hổ.

Kiều Minh lén cam đoan với ông, sẽ không bạc đãi Mạn Mạn.

Giang Ngôn Nhất tỏ vẻ: Có lời hứa hẹn của anh, tôi yên tâm rồi.

Đối với trao đổi về những vấn đề trên, ba phụ huynh nhà họ Kiều, nhà họ Giang biết, Kiều Tắc cũng biết, Giang Vọng Hạ là đương sự, không chỉ biết mà còn là người chủ trì, là ý nguyện của cô thúc đẩy mọi chuyện.

Một đương sự khác không biết gì, chỉ được thông báo “Nghỉ hè Tiểu Hạ sẽ quay về”, “Đương nhiên con vẫn sẽ tiếp tục ở lại.”



Giang Vọng Hạ không dặn nhà họ Kiều tới đón, mà để Giang Ngôn Nhất đưa cô qua.

Giang Ngôn Nhất không từ chối, nhưng hỏi một câu: “Sao không để họ qua đón con?”

Giang Vọng Hạ: “Con đã nói với Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình rồi, họ cũng muốn tới tiễn con. Nếu nhà họ Kiều qua đón con, sẽ phải đưa Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình về, phải đi tới đi lui một đoạn đường, rất phiền.”

Cô nói: “Nhưng nếu ba đưa con qua thì khác, ba đưa hai người họ về là được.”

Giang Ngôn Nhất cảm thấy con gái nói rất có lý.

Ông nói với con gái: “Cho dù có phải là ba đưa con qua đó hay không, chỉ cần con muốn quay về, ba sẽ qua đón con.”

“Nhưng vẫn hy vọng Tiểu Hạ thông cảm chút. Ba con lớn tuổi rồi, lái xe chạy qua chạy lại 7 8 tiếng, sẽ hơi không chống đỡ được.”

Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Hai năm nữa là con có thể thi bằng lái xe rồi.”

Đến lúc đó có thể tự mình lái xe, muốn trở về thì trở về.

Giang Ngôn Nhất gật đầu: “Được.”

Ngày Giang Vọng Hạ trở về nhà họ Kiều, Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình đều tới tiễn cô. Điều khiến Giang Ngôn Nhất không ngờ tới chính là, Trần Linh Vũ tự đi xe nhà mình, không đi cùng xe với Giang Vọng Hạ, Lương Thi Tình.

Giang Ngôn Nhất nói với con gái, sớm biết thế đã không nhận lời cô, dứt khoát nhờ nhà Trần Linh Vũ lái xe đưa cô đi là được.

Trần Linh Vũ bị hai cô gái ghét bỏ. Lương Thi Tình nói trên đường đi muốn nói chuyện với Tiểu Hạ, con gái tám chuyện không có chỗ cho con trai, không muốn cho cậu nghe, bắt cậu cách xa hai người một chút.

Giang Vọng Hạ tỏ vẻ đồng ý.

Trần Linh Vũ nhờ chú quản gia đi cùng cậu đến thành phố X một chuyến.

Trong từ điển của người làm công không có hai chữ “từ chối”, quản gia làm sao từ chối được, thậm chí còn hỏi cần chuẩn bị mấy chiếc xe.

Trần Linh Vũ nói chỉ có một mình cậu.

Chú quản gia tỏ vẻ, nếu là đi tiễn cô gái mình thích, không thể không sắp xếp được.

Trần Linh Vũ:?

Trần Linh Vũ mặt không biến sắc mạnh miệng: “Cô gái mình thích cái gì chứ, chú đừng nói hươu nói vượn, bọn cháu là bạn bè!”

Chú quản gia gật đầu: “Ừ, bạn bè.”

Trần Linh Vũ lựa chọn giữ im lặng.

Từ thành phố A đến thành phố X mất 3 tiếng rưỡi đi xe, phải mất hơn 4 tiếng đồng hồ đi từ đường cao tốc đến nhà họ Kiều.

Lương Thi Tình và Giang Vọng Hạ nói chuyện hơn 4 tiếng đồng hồ.

Lần đầu tiên cô ấy cảm thấy 4 tiếng lại ngắn ngủi như vậy, trôi qua cực nhanh. Rõ ràng mới ngồi trên xe chú Giang không bao lâu, đã đến thành phố X rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhà họ Kiều sống trong Ngự viên Lan Đình, từ lúc tiến vào khu nhà đã có thể nhìn ra người ở đây không phú cũng quý.

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết đứng chờ trong sân, Kiều Tắc đứng cách hơi xa phía sau một chút, Kiều Mạn Mạn thì đi theo sau lưng anh trai, giương mắt lên nhìn.

nhà họ Kiều giữ họ lại ăn cơm.

Chạng vạng tối, Giang Ngôn Nhất chuẩn bị trở về, Giang Vọng Hạ ra sân tiễn họ.

Giang Ngôn Nhất nói: “Sau này phải nghe lời ba mẹ, gặp chuyện thì phải nói, đừng có nổi giận lung tung.”

Giang Vọng Hạ mặt không biến sắc: “Con chưa bao giờ nổi giận lung tung.”

Trần Linh Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nghĩ thầm: Đúng là chưa bao giờ nổi giận lung tung, chỉ là tính cách không tốt thôi, sao có thể nói là nổi giận lung tung được chứ.

Giang Vọng Hạ nhìn họ từng người lên xe.

Trần Linh Vũ vẫn ngồi xe nhà mình, Lương Thi Tình định ngồi xe của Giang Ngôn Nhất, cô ấy cảm thấy chú Giang sẽ buồn, muốn an ủi chút.

Giang Ngôn Nhất thấy Lương Thi Tình định lên xe, quay đầu nói với cô: “Tiểu Tình, cháu ngồi với Trần Linh Vũ đi, chắc hai đứa sẽ có lời muốn nói.”

Họ đều là bạn tốt của Tiểu Hạ.

Họ có lẽ sẽ rất luyến tiếc Tiểu Hạ, nên an ủi lẫn nhau.

Lương Thi Tình gật gật đầu, nói: “Dạ.”

Chú Giang là người không giỏi ăn nói, chú rất buồn. Có lẽ chú không cần người khác an ủi, mà muốn một mình lẳng lặng gặm nhấm những cảm xúc không tốt kia.

Chú Giang là người có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, chú biết cô ấy và Trần Linh Vũ cũng đều rất buồn, cho nên không để cô ấy đi cùng chú, mà để cô ấy đi cùng Trần Linh Vũ.

Hôm nay Trần Linh Vũ rất trầm tính.

Là bạn bè, cậu và Giang Vọng Hạ nam nữ khác nhau, cho nên không thể biểu hiện thân thiết như Lương Thi Tình

Là người ái mộ, có phụ huynh ở đây, cậu càng không thể biểu hiện ra ngoài.

Lương Thi Tình xuống khỏi xe Giang Ngôn Nhất, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng Hạ đứng cách đó không xa, chạy tới ôm cô một cái, cũng mách lẻo với bạn thân nói chú Giang không cho cô ấy ngồi xe của ông.

Sau đó thở phì phò xoay người đi về phía xe nhà Trần Linh Vũ.

Trần Linh Vũ hơi ngẩn người, nghe được tiếng mở cửa xe, vô thức quay đầu nhìn, hỏi: “Sao cậu như muốn đi đánh nhau vậy?”

Lương Thi Tình: “…”

Miệng chó không phun được ngà voi!

Lương Thi Tình ngồi vào, giải thích: “Thầy Giang cảm thấy cậu rất đau lòng, cho nên gửi tớ tới an ủi cậu chút.”

Nói xong, cô ấy giơ cánh tay về phía cậu.

Trần Linh Vũ không hiểu ý nghĩa động tác của cô ấy: “Còn may, tớ không đau lòng, vừa nãy tớ chỉ đang suy nghĩ đề Vật lý thôi.”

Lúc nói chuyện cậu còn đồng thời nghiêng nghiêng thân thể của mình sang phía bên kia, cách xa cô ấy ra.

Lương Thi Tình nhìn thấy động tác của cậu, khóe mắt giật giật.

Lương Thi Tình đè lại ý muốn chửi người, mặt không chút biểu cảm: “Vừa nãy tớ ôm Tiểu Hạ, cậu có muốn ôm tớ chút không, bốn bỏ năm lên là cậu cũng ôm Tiểu Hạ rồi.”

Trần Linh Vũ cho rằng, học sinh khoa Văn và học sinh khoa Lý sẽ có chênh lệch.

Vì thế, cậu nghiêm túc phổ cập khoa học cho cô ấy, truyền năng lượng sẽ bị tiêu hao, dù có làm tròn thế nào đi nữa cũng không thể tính là cậu từng ôm Tiểu Hạ, hơn nữa còn từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Lương Thi Tình hoảng hốt.

Đây, đây là mạch não của nhà Vật lý học sao?

Không thể hiểu nổi.

Nhưng bị cậu đối xử như vậy, dường như việc chia tay cũng không buồn đến thế.



Lúc rời khỏi nhà họ Kiều, Trần Linh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ước tính với quy mô của Ngự viên Lan Đình thì giá nhà sẽ rơi vào khoảng bao nhiêu.

Có lẽ nhà họ Kiều rất có tiền.

Cậu thu ánh mắt về, quay đầu nhìn Lương Thi Tình ngồi bên cạnh.

Lương Thi Tình hơi khó hiểu: “Cậu đổi ý rồi? Bây giờ cũng muốn ôm Tiểu Hạ một cái?”

Cô ấy cười lạnh một tiếng: “Muộn rồi.”

“Căn cứ vào hiệu suất truyền năng lượng mà cậu vừa nói, trên người tớ đã không còn cái ôm của Tiểu Hạ rồi!”

Trần Linh Vũ thu hồi ánh mắt, thở dài: “Xem ra giá nhà của khu biệt thự này rất cao, có vẻ nhà họ Kiều rất có tiền.”

Lương Thi Tình gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lương Thi Tình: “Đúng vậy, chú Kiều và dì Kiều sẽ đối xử tốt với Tiểu Hạ, cậu không cần lo đâu.”

Trần Linh Vũ làm như không nghe thấy, giọng điệu thâm sâu nói: “Nhìn qua nhà họ Kiều rất có tiền, cậu nói xem, sau này tớ kết hôn với Tiểu Hạ, tớ phải đưa sính lễ bao nhiêu?”

Lương Thi Tình:??

Lương Thi Tình:????

Lương Thi Tình không nhịn được “Hừ” một tiếng, thức ăn cho chó này ai muốn ăn chứ!

Cô ấy lại cười lạnh: “Sính lễ thì tớ không biết, nhưng tớ biết cậu mà ở rể, nhất định có thể lấy ra của hồi môn rất tốt.”

Trần Linh Vũ ngẩn người: “Của hồi môn gì cơ?”

Nói đùa, sao cậu có thể ở rể được!!

Tuy rằng nhà cậu không có ngai vàng, nhưng nhà cậu cũng có gia sản hàng tỷ phải thừa kế nha!!

A, đợi chút.

Cậu có hai người anh ruột, con của anh trai có thể thừa kế gia sản là đủ rồi.

Hình như, ở rể cũng không phải không được?

Lương Thi Tình thu hết biểu cảm của Trần Linh Vũ vào mắt, nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí có hơi buồn cười.

Lương Thi Tình: “Não yêu đương là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.”

Trần Linh Vũ:?

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Linh Vũ: Tớ không thể nào có bộ não yêu đương được!!

Qua hai chương này, cảnh diễn của Trần Linh Vũ không nhiều lắm.

Chương này ngẫu nhiên phát lì xì ww.



(*) Qua làng này, không thấy cửa hàng này: Thành ngữ, ý nghĩa là “Nắm bắt thời cơ, bỏ lỡ cơ hội sẽ không quay lại lần nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui