Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Trần Linh Vũ lại bị ba phê bình một trận, nói cậu là đồ chỉ biết yêu với đương, trong đầu suốt ngày nghĩ đến bạn gái, không thể làm chuyện gì đứng đắn hơn sao?

Trần Linh Vũ trầm mặc một lát, thái độ thành khẩn nói: “Ba, ba nói đúng.”

Ba Trần cảm thấy vui mừng với sự hiểu chuyện của con trai út.

Trần Linh Vũ: “Con không nên cả ngày chỉ biết nghĩ, con nên hành động vì tương lai của con và Tiểu Hạ.”

Ba Trần nghẹn họng, vì bộ não yêu đương của con trai mà cảm thấy cạn lời. Nhưng cuối cùng vẫn chuyển cho con trai 3,99 triệu, bình tĩnh nói: “Con vui là được rồi.”

Tình cảm cha con này thật khiến người ta cảm động.

Ba chuyển 3,99 triệu, chỉ vì để cho con trai vui là được!

Trần Linh Vũ chân thành nói: “Cảm ơn ba, con rất vui. Tiểu Hạ cũng sẽ rất vui!”

Ba Trần: “… Trần Linh Vũ, con bớt bớt đi được rồi đấy.”

Đừng có show ân ái lố quá.

Trần Linh Vũ thức thời, được chỗ tốt thì thôi.

Chủ yếu là lo chọc cho ba mất hứng, ba sẽ lấy 3,99 triệu về. Vậy thì cậu không cười nổi nữa.

Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ mua một chiếc Lamborghini.

Kiều Tắc nghe nói thì cạn lời, hỏi: “Hai đứa lại cùng bỏ tiền ra mua xe?”

Giang Vọng Hạ: “Em bỏ 10 ngàn, còn lại cậu ấy lo hết, viết tên em.”

Kiều Tắc vốn định giáo huấn vài câu “Hai đứa bớt bớt được rồi đấy”, “Sau này hai đứa chia tay thì làm sao” nhưng nghe được câu nói của Tiểu Hạ thì nuốt trở lại, thầm nghĩ: Em đúng là không chịu thiệt một chút nào ha.

Anh suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Kiều Mạn Mạn: “Thấy chưa, sau này tìm bạn trai yêu đương thì tìm đứa nào vừa có não yêu đương vừa có tiền ấy.”

Có tiền, còn phải có não yêu đương, thiếu một thứ cũng không được.

Kiều Mạn Mạn là người yêu sắc đẹp, không chút nghĩ ngợi nói: “Em chỉ thích người đẹp trai thôi, chỉ cần lớn lên đẹp, không có tiền cũng không sao!”

Dù sao nhà họ có tiền, điều kiện vật chất của đối phương kém thì kém thôi.

Kiều Mạn Mạn không phải người nông cạn chỉ nhìn gia cảnh của đối phương.

Cô ấy là người yêu sắc đẹp, cô ấy nông cạn chỉ nhìn mặt.

Kiều Tắc: “… Thế thì em tìm một người có não yêu đương, trong nhà có tiền, đẹp trai, tính tình tốt, nhân phẩm tốt, vừa ý chưa?”


Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một chút, cảm thấy được.

Trong nhà có tiền hay không, có não yêu đương hay không, không quan trọng. Quan trọng là phải đẹp! Phải phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy!

Người yêu sắc đẹp như chúng ta tuyệt đối không thoả hiệp!

Nhưng vấn đề là, cô ấy đi đâu tìm đối tượng như vậy đây?

Đúng là một câu hỏi hay.



Trần Linh Vũ ở lại thành phố X một khoảng thời gian rất dài. Tháng tám, ba Trần về nhà không thấy bóng dáng con trai út, bèn hỏi con trai cả, con trai thứ.

Anh cả ngẫm nghĩ, nói: Có thể là em ấy đi học lái xe, cho nên không ở nhà.

Anh thứ báo cho ba và anh cả: Tiểu Vũ đến thành phố X tìm bạn gái, gần một tháng chưa về nhà.

Ba Trần:?

Anh cả:?

Ba Trần yên lặng quay đầu nhìn con trai cả, hỏi trong im lặng: Sao con làm anh cả được thế?

Bị ánh mắt chết chóc của ông ba nhìn chăm chú, anh cả cảm thấy áp lực như dời núi lấp biển.

Anh ấy yên lặng lấy điện thoại ra, gọi điện cho em trai, bảo em trai nhanh về nhà.

Anh cả nói: “Em ở nhà người ta làm khách lâu như thế sẽ khiến người ta chê cười. Ba về rồi, em nhanh về nhà đi.”

Trần Linh Vũ bị anh cả nhắc nhở: “Ừm, anh nói đúng. Ngày mai em sẽ dọn đến nhà của em và Tiểu Hạ.”

Anh cả: “… Em đang nói gì cơ?”

Anh gọi em về nhà, em lại muốn dọn đi đâu chứ!

Mau cút về đây!

Trần Linh Vũ: “Em và Tiểu Hạ cùng mua một căn nhà, ở trong khu dân cư nhà họ Kiều. Em với Tiểu Hạ cùng mua đấy, trên giấy chứng nhận viết tên em với Tiểu Hạ.”

Anh cả: …?

Trần Linh Vũ: “Đúng đúng, không sai, em và Tiểu Hạ còn cùng nhau mua xe nữa!”

Anh cả nhà họ Trần hoàn toàn cạn lời rồi, viết giấy chẩn đoán cho bệnh tình của em trai: Não yêu đương đã hết thuốc chữa.


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cũng may bạn gái là một cô gái tích cực tam quan chính trực, nếu không sẽ bị người ta dụ đi mất.

Anh ấy nói với ba: “Chắc là tạm thời Tiểu Vũ không về đâu.”

Anh thứ an ủi ba và anh cả: “Con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi. Con trai gả ra ngoài chắc cũng không khác nhiều lắm.”

Ba Trần:?

Anh cả:?

Anh thứ: “Với cái bộ não yêu đương của em ấy, để em ấy ở rể thì em ấy cũng đồng ý.”

Nghe vậy, ba Trần và anh cả đều trầm mặc.

Khỏi nói nữa, đúng là chuyện thằng nhãi kia có thể làm ra.

Nói thì nói vậy, nhưng Trần Linh Vũ não yêu đương không phải đứa con bất hiếu đến ba ruột cũng không nhận. Nghe nói ba về thành phố A liền dự định ngày hôm sau sẽ về thành phố A.

Lúc đó, ba người họ đều chưa lấy bằng lái.

Trần Linh Vũ không dám để cho anh cả hoặc anh thứ đến đón cậu, sợ bị mắng, nên định gọi quản gia tới.

Giang Vọng Hạ nghe nói cậu muốn về, suy nghĩ một chút, nói với Kiều Mạn Mạn: “Tớ cũng muốn về thăm ba nuôi, cậu muốn đi cùng không?”

Trần Linh Vũ hơi quay đầu, nhìn cô.

Cô nhìn cậu một cái, không để ý đến ánh mắt của cậu mà quay đầu nhìn Kiều Mạn Mạn, đợi câu trả lời.

Kiều Mạn Mạn cho rằng, Tiểu Hạ và Trần Linh Vũ về thành phố A cùng nhau, cô ấy làm bóng đèn giữa cặp tình nhân, ngại lắm chứ!

Nhưng học lái xe quá mệt, mặt trời quá gắt, cô ấy không muốn tập lái.

Tiểu Hạ về thành phố A, không ai đi tập lái cùng cô ấy, lại càng không muốn đi.

Cô ấy rối rắm một lúc, gật đầu nói “Được.”

Nhận được câu trả lời mong muốn, Giang Vọng Hạ quay đầu nhìn Kiều Tắc: “Anh...”

Kiều Tắc xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, bất đắc dĩ nói: “Chờ hai đứa lấy được bằng lái, sau này đừng trông cậy anh lái xe đưa hai đứa về thành phố A. Anh cũng bộn bề nhiều việc đó.”


Thật ra anh hơi nghi ngờ, Tiểu Hạ có hiềm nghi đi “gặp phụ huynh.”

Nhưng anh không có bằng chứng.



Giang Ngôn Nhất và Hình Thiến đăng ký kết hôn, không cử hành hôn lễ.

Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn gọi Giang Ngôn Nhất là “ba”, như vậy Hình Thiến chính là mẹ kế trên danh nghĩa của các cô. Là bề trên, tính ra thì cũng là bề trên của Kiều Tắc.

Nhà họ Kiều có quan hệ không tệ với Giang Ngôn Nhất, đúng lúc lại có chuyện vui. Đến cũng đến rồi, không có lý nào Kiều Tắc lại không đi thăm hỏi, cho nên mang thêm chút quà đến.

Quan hệ giữa nhà họ Trần và Giang Ngôn Nhất không thể nói là tốt, nhưng hai nhà cũng có quen biết.

Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ là bạn cùng lớp tiểu học. Một năm họp phụ huynh một lần, ba Trần và Giang Ngôn Nhất gặp mặt sáu lần. Học cấp 3, Giang Ngôn Nhất là giáo viên thể dục của Trần Linh Vũ, nhà họ Trần có nghe qua, nhưng điều nghe được nhiều hơn là “ba của Giang Vọng Hạ.”

Giang Vọng Hạ có chút danh tiếng ở thành phố A, họ đều biết Tiểu Hạ.

Tuy là kết hôn lần hai, nhưng dù sao vẫn là chuyện vui. Sau này còn rất có khả năng sẽ thành thông gia, cho nên nhà họ Trần cũng tặng quà cho Giang Ngôn Nhất và Hình Thiến.

Người ba nhà cứ như vậy không hẹn mà gặp, chạm mặt nhau.

Đến đưa quà cho Giang Ngôn Nhất là anh thứ nhà họ Trần. Thấy Giang Ngôn Nhất và Kiều Tắc, nghĩ thầm: Đây là ba vợ và anh vợ tương lai của Tiểu Vũ, mình phải khiêm tốn chút, thái độ tốt một chút.

Kiều Tắc thấy anh thứ nhà họ Trần, nghĩ thầm: Xong rồi, anh trai của não yêu đương tìm tới cửa, không phải là muốn mình trả lại tiền mua nhà và mua xe cho họ chứ?

Kiều Tắc không muốn làm cây ATM trên con đường tình yêu của em gái coi tiền như rác, không muốn bỏ tiền cho hành vi yêu đương của em gái, quyết định cố gắng điệu thấp, khiêm tốn một chút.

Là em trai ngốc của anh và em gái tôi mua nhà mua xe, tôi đã cố gắng thu mình như vậy rồi, anh đừng có tìm tôi đòi tiền nữa.

Ba nhà Giang, Kiều, Trần gặp mặt, bầu không khí hòa thuận thân thiện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước khi Kiều Tắc về thành phố X, nhà họ Trần lấy lý do “Con trai ở nhà anh tá túc quấy rầy bao lâu nay, thằng bé không hiểu chuyện gây thêm phiền phức cho nhà anh”, mời Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ ăn cơm để cảm ơn.

Đương nhiên, nói là mời Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ ăn cơm nhưng Giang Ngôn Nhất, Hình Thiến, Kiều Mạn Mạn đều đi cùng.

Nghĩ thế nào cũng có cảm giác “gặp phụ huynh.”

Kiều Tắc không thể không hỏi em gái: “Giang Vọng Hạ, em cố tình bảo anh lái xe đưa em về, em đoán được những chuyện này à?”

Giang Vọng Hạ phủ nhận, nói “Không có.”

Kiều Tắc vẫn nghi ngờ như cũ.

Đầu óc Kiều Mạn Mạn đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy, nghĩ thầm: Không cần tự mình nấu sủi cảo ăn rồi, tốt quá!



Trước khi khai giảng, Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn đều lấy được bằng lái xe.


Thời gian nhập học của tân sinh viên hai trường không giống nhau, thời gian huấn quân sự cũng không giống nhau. Giang Vọng Hạ huấn luyện quân sự vào hạ tuần tháng tám, Kiều Mạn Mạn thì là tháng chín.

Bắc Kinh cách thành phố A hơi xa, Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ cùng nhau xuất phát. Còn chưa tới thời gian nhập học của Học viện Mỹ thuật Trung ương, Kiều Mạn Mạn liền thuê phòng ở khách sạn gần đó, định ở vài ngày, rồi tiện chơi vài ngày.

Giang Vọng Hạ đang huấn luyện quân sự, Kiều Mạn Mạn và Lương Thi Tình ở Bắc Kinh đi thăm thú, chơi đùa khắp nơi.

Các cô ấy thường len lén vào xem Tiểu Hạ huấn luyện quân sự, định chụp vài lịch sử đen tối của Tiểu Hạ.

Điều đáng buồn là, tố chất thân thể của Giang Vọng Hạ rất tốt, thể lực cũng rất tốt, tất cả là nhờ tập luyện thời gian dài và niềm yêu thích đạp xe, không sợ mặt trời chói chang như người khác. Ngày hè nắng gắt, đứng tư thế quân đội thẳng tắp, vóc dáng cao gầy và vẻ ngoài xuất chúng kia cực kỳ bắt mắt.

Huấn luyện viên rất thích Giang Vọng Hạ, thường xuyên lấy cô làm tiêu chuẩn để phê bình những sinh viên đứng hời hợt.

Các cô ấy muốn chụp lịch sử đen tối của Tiểu Hạ, kết quả tấm nào chụp ra cũng đủ tiêu chuẩn có thể xuất hiện trên bảng tuyên dương “Phong cách huấn luyện quân sự.”

Lương Thi Tình xem ảnh xong, quay đầu nói với Kiều Mạn Mạn: “Chụp "lịch sử đen tối" mà chụp đẹp thế này, cậu không muốn sống nữa sao?”

Kiều Mạn Mạn: “Hic.”

Các cô ấy cũng thường mang dưa hấu lạnh cắt sẵn cho Tiểu Hạ trong thời gian nghỉ ngơi của Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ không uống nước ngọt, không thích ăn đồ ngọt, nhưng có ăn hoa quả. Huấn luyện quân sự vừa mệt vừa khát, còn nóng như vậy. Cô không hề khách khí, lấy dĩa chọc dưa hấu, bắt đầu ăn.

Kiều Mạn Mạn thấy cô rám nắng đi một chút, hơi đau lòng, nghĩ đến mình huấn luyện quân sự cũng sẽ rám nắng như vậy, lại có chút uể oải.

Kiều Mạn Mạn hỏi: “Tiểu Hạ, huấn luyện quân sự mệt hay huấn luyện bình thường mệt?”

Giang Vọng Hạ nói: “Tớ sẽ không huấn luyện từ 8 giờ sáng đến 9 giờ rưỡi tối.”

Nhưng huấn luyện quân sự thì là như vậy.

Kiều Mạn Mạn lại hỏi: “Ý là huấn luyện quân sự mệt hơn sao?”

Giang Vọng Hạ: “Đúng.”

Kiều Mạn Mạn không khỏi có hơi rầu rĩ: “Haizz.”

Lương Thi Tình an ủi cô ấy: “Không sao, tất cả mọi người đều phải huấn luyện quân sự, không phải chỉ mệt một chút, phơi nắng một chút, thời gian ngủ ít một chút thôi sao. Cậu xem Tiểu Hạ còn kiên trì được, chúng ta chắc chắn cũng có thể!”

“Mệt”, “rám nắng”, “ít thời gian ngủ”, đều đâm trúng chỗ đau của Kiều Mạn Mạn.

Cái này còn khổ hơn tập huấn cấp 3!

Nghe vậy, Giang Vọng Hạ gật đầu, tiếp tục bổ đao: “Bôi kem chống nắng cẩn thận sẽ không bị tổn thương da nhiều đâu. Cậu xem, mỗi sáng tớ đều bôi kem chống nắng, cùng lắm là da hơi đen một chút thôi, không bị cháy nắng.”

Kiều Mạn Mạn:!!!

Bôi kem chống nắng rồi mà vẫn rám nắng!!

Trời ơi!!

Nghĩ tới đây, Kiều Mạn Mạn gần như muốn ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận