Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Kiều Mạn Mạn là một cô gái thích chưng diện, hơi có gánh nặng ngoại hình. Nghĩ đến huấn luyện quân sự bị rám nắng sẽ xấu đi, thật sự so với giết cô ấy còn khó chịu hơn.

Lúc này nghe Lương Thi Tình và Tiểu Hạ kẻ xướng người họa, khuôn mặt gần như suy sụp.

Gấp gấp gấp!

Có cách nào để không cần tham gia huấn luyện quân sự không?

Nhưng mà, không hề có.

Huấn luyện quân sự của Giang Vọng Hạ còn chưa kết thúc, Kiều Mạn Mạn đã nhập học khai giảng. Bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự dưới ánh mặt trời chói chang, đau đến không muốn sống.

Loại mệt mỏi và khổ sở này, khác với tập huấn cấp 3.

Cho dù tập huấn có muộn, cũng chỉ là 2 giờ rưỡi sáng đi ngủ, 5 giờ rưỡi sáng bò dậy, ngày đêm vẽ tranh thôi.

Nhưng huấn luyện quân sự trên danh nghĩa là 8 giờ sáng tập hợp, 10 giờ tối kết thúc huấn luyện buổi tối. Nhưng dậy sớm rửa mặt và bôi kem chống nắng tốn không ít thời gian, buổi tối về ký túc xá phải phân chia thời gian tắm rửa với bạn cùng phòng. Tắm rửa xong thì đắp mặt nạ, rồi ngâm chân thả lỏng cơ bắp đau nhức một chút, cũng đã 1 giờ sáng.

Từ nhỏ đến lớn Kiều Mạn Mạn đã là một người lười biếng, tố chất thân thể không tốt, không thích vận động, chưa từng huấn luyện cường độ cao như vậy.

Ngày thứ hai huấn luyện quân sự, vẻ mặt cô ấy viết mấy chữ đau đến không muốn sống, sống không còn gì luyến tiếc.

Cô ấy không biết mười mấy ngày tiếp theo phải sống như thế nào nữa.

Lần đầu tiên Kiều Mạn Mạn hối hận, sao lại không nộp hồ sơ vào đại học nước ngoài, có lẽ nước ngoài không cần huấn luyện quân sự nhỉ?

Giang Vọng Hạ kết thúc huấn luyện quân sự, mang theo dưa hấu lạnh và trà sữa tới Học viện Mỹ thuật Trung ương tìm Kiều Ngốc Ngốc đang khổ sở, nghe cô ấy mặt mày uể oải lầm bầm: “Nếu tớ chọn ra nước ngoài du học thì đã không cần đi quân sự rồi”, “Sao tớ lại ngốc đến mức không đi du học chứ”, có hơi cạn lời.

Giang Vọng Hạ lấy trà sữa ra, giúp cô ấy cắm ống hút, đưa cho cô ấy, khó có lúc dịu dàng tốt bụng an ủi.

Cô nói: “Đừng lúc nào cũng nghĩ huấn luyện quân sự quá mệt. Mở mắt nhắm mắt là qua một ngày, 15 ngày huấn luyện quân sự sẽ trôi qua rất nhanh.

Kiều Mạn Mạn: “Hu hu hu.”

Nghĩ đến huấn luyện quân sự dài tận 15 ngày, 15 ngày dài đằng đẵng, Kiều Mạn Mạn đã không nhịn được muốn rơi nước mắt: Mới huấn luyện quân sự có 4 ngày đã đen đi không ít, vậy mà còn tận 11 ngày, vậy không phải sẽ phơi đen thành một cục than sao?!

Trong lòng cô ấy suy sụp.

Trần Linh Vũ thấy Tiểu Hạ dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với Kiều Mạn Mạn, nhất thời có chút mất hứng.

Cậu nói đầy thâm ý: “Nếu cậu muốn ra nước ngoài du học, cậu phải thi IELTS, TOEFL, cậu chắc chắn mình có tinh lực và năng lực để vừa thi vừa tập huấn chứ?”

Vừa nghe Trần Linh Vũ nói như vậy, Kiều Mạn Mạn không nhịn được rơi lệ.

Cô ấy quá khổ rồi.

Giang Vọng Hạ bất đắc dĩ nhìn Trần Linh Vũ, người nọ vẻ mặt thẳng thắn, không chút chột dạ: Chẳng lẽ không phải tớ đang nói thật sao?

Giang Vọng Hạ: “…”

Chính bởi vì cậu nói sự thật, nên cậu lại càng không nên nói.

Trần Linh Vũ bày tỏ sao cũng được.



Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.

Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ là học sinh giỏi, nhưng Đại học Thanh Hoa không thiếu nhất chính là học sinh giỏi. Bất kể là thi đỗ, hay là tuyển thẳng, đều có chỗ hơn người.

Giống như Giang Vọng Hạ, sinh viên có thân phận vận động viên trong Thanh Hoa không phải con số nhỏ, còn có vài tân sinh viên từng giành được huy chương vàng Olympic.

Nói không ngưỡng mộ là giả.


Thế vận hội Olympic tổ chức lần trước, Giang Vọng Hạ mới học lớp 10. Lúc đó cho dù là hạng mục nhảy cao cô cũng vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu, trong nước có vận động viên trình độ cao hơn cô.

Không vào đội tuyển quốc gia thì không đủ tư cách tham gia Olympic.

Năm nhất, Giang Vọng Hạ tham gia Giải điền kinh thế giới. Sự thể hiện xuất sắc và thành tích ưu tú đã giúp cô giành được tư cách gia nhập đội tuyển quốc gia, có thể đại diện cho đội tuyển quốc gia tham dự Olympic.

Ngoài việc học, Giang Vọng Hạ sẽ tham gia một số cuộc thi cờ vây.

Có không ít tiền bối lợi hại từng nghe qua về vị hậu bối Giang Vọng Hạ này, vui vẻ nâng đỡ. Giang Vọng Hạ thường tới chỗ các tiền bối vào ngày nghỉ, học tập họ.

Mặc dù học chung một trường, nhưng Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ không cùng chuyên ngành, thời gian đi học không giống nhau. Giang Vọng Hạ lại là một người bận rộn, thời gian hai người ở chung không nhiều lắm.

Có đôi khi hai người hẹn nhau đến thư viện, nhưng không phải Giang Vọng Hạ tạm thời có việc thì cũng là Trần Linh Vũ có việc đột xuất bị gọi đến phòng thí nghiệm.

Cái gì mà đôi tình nhân cả ngày sến súa căn bản không tồn tại.

Trần Linh Vũ còn ổn, không khác sinh viên đại học bình thường lắm. Giang Vọng Hạ bận rộn hơn cậu rất nhiều. Nếu không theo cả hai hạng mục cờ vây và nhảy cao, bỏ một hạng mục trong đó thì cô sẽ không bận rộn như vậy.

Nhưng cô cứ không bỏ, thích nắm lấy cả hai.

Trần Linh Vũ chưa bao giờ tức giận vì sự bận rộn của bạn gái.

Trong mắt cậu, Tiểu Hạ nên như vậy.

Nếu vì ở bên cạnh cậu mà từ bỏ những lý tưởng kiên trì nhiều năm, vậy đó không phải là Tiểu Hạ nữa.

Khi hai người không có thời gian gặp mặt, sẽ giữ thói quen gửi tin nhắn cho nhau như cấp 3.

Trần Linh Vũ vẫn thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày cho Tiểu Hạ, cậu chế giễu lớp trưởng trong phòng thí nghiệm bắt cá hai tay. Tan học thì gửi tin nhắn cho cô nói bài học trên lớp khó thật, suýt nữa nghe không hiểu.

Có khi Giang Vọng Hạ thấy sẽ trả lời, có khi chỉ đơn giản thô bạo nhắn số 1.

Trần Linh Vũ: Có đó không?

Giang Vọng Hạ: 1.

Trần Linh Vũ: Tớ nhớ cậu rồi.

Giang Vọng Hạ: 1.

Trần Linh Vũ: Tớ hiểu rồi, nhắn 1 thể hiện tớ và cậu nghĩ giống nhau, cậu cũng nhớ tớ. Cậu phải sống với tớ cả đời!

Trần Linh Vũ: Tớ thật sự quá cảm động!!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Vọng Hạ liếc mắt nhìn tin nhắn, thầm nói: Tên nhóc nhà cậu đừng lố quá.

Cô bận xong sẽ trả lời tin nhắn của Trần Linh Vũ.

Giang Vọng Hạ: Vừa nãy đang thảo luận về sách hướng dẫn chơi cờ, chơi di động trước mặt tiền bối sẽ có vẻ không tôn trọng đối phương. Bây giờ tớ về trường.

Cô hỏi: Cậu ăn gì chưa?

Trần Linh Vũ: Tuy là tớ mang cơm rồi, nhưng nếu cậu muốn tớ đi cùng cậu, vậy cũng không phải là không được.

Giang Vọng Hạ: Thế thì thôi, tớ tìm người khác vậy.

Trần Linh Vũ: Tớ tới rồi tớ tới rồi.

Trần Linh Vũ: Cậu đợi tớ chút thôi!!

Có cậu ở đây, cô còn tìm người khác làm gì.


Tức giận!!

Đại học Thanh Hoa đều là rồng phượng, nhưng Giang Vọng Hạ thật sự quá chói mắt. Vừa là vận động viên nhảy cao, vừa là kỳ thủ chuyên nghiệp, vóc dáng cao đến quá đáng, còn xinh đẹp.

Giang Vọng Hạ rất nổi tiếng.

Cho dù đã có sự tồn tại của bạn trai chính thức nhưng vẫn không thiếu người theo đuổi.

Có đàn anh trong trường, có nhân sĩ thành công ngoài trường, còn có một số phú nhị đại bối cảnh gia đình hiển hách.

Có người hỏi Trần Linh Vũ: Nhiều người có cảm tình với Tiểu Hạ như vậy, cậu có cảm thấy nguy cơ không.

Trần Linh Vũ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: “Đợi mấy người họ cao 1m8 rồi nói chuyện.”

Người không cao được 1m8, không lọt được vào mắt Tiểu Hạ.

Về phần cậu...

Cấp 3 không cao đến 1m8. Nhưng hiện tại đã cao 1m88, cho nên cậu xứng đôi với Tiểu Hạ, hoàn toàn không sợ nữa.

Nghe Trần Linh Vũ nói vậy, trên đầu đối phương chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Hai người còn kỳ thị chiều cao à?

Chết tiệt! Cậu 1m88, cậu là nhất cậu thanh cao!



Năm ba đại học, Giang Vọng Hạ, với tư cách là vận động viên đội tuyển quốc gia, đã tham gia Thế vận hội Paris, giành được huy chương vàng ở hạng mục nhảy cao nữ với thành tích 2,04m.

Kênh thể thao CCTV làm phóng sự về giấc mơ theo đuổi Thế vận hội, ghi lại hành trình của các vận động viên tham gia Thế vận hội. Thiếu nữ xinh đẹp thiên tài học Thanh Hoa vốn đã có chút danh tiếng, cùng với việc đoạt giải quán quân Thế vận hội, lập tức trở thành anh hùng Olympic nổi tiếng.

Phóng sự được phát sóng, khiến mọi người phát hiện Giang Vọng Hạ còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của họ. Ngoài điều kiện thân thể vượt trội, còn có tính tự giác cực cao.

Năm sau, Giang Vọng Hạ tham gia Giải vô địch cờ vây chuyên nghiệp thế giới, thành công tiến vào chung kết. Một lần nữa đối mặt với tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu Hàn Quốc, chung kết thắng 2:1, chiến thắng tuyển thủ Hàn Quốc, giành giải quán quân.

Giang Vọng Hạ được tuyển thẳng vào học nghiên cứu sinh Đại học Thanh Hoa.

Thân là nhân vật của công chúng, bị tiết lộ một số chuyện cá nhân là không thể tránh khỏi.

Ví dụ như rõ ràng cô họ Giang, ba mẹ ruột lại không có ai họ Giang. Ví dụ như nghi vấn cô yêu sớm với bạn trai, nói rằng cô không nên được đẩy mạnh để tuyên truyền là nhân vật mẫu mực.

Giang Vọng Hạ không che giấu chút nào, hào phóng đáp lại.

“Tôi không cho rằng "sinh ra bị ôm nhầm" là một vụ bê bối và sỉ nhục không thể nói ra. Ngược lại, cho dù là tôi hay đứa trẻ khác bị ôm nhầm, bản chất đều là nạn nhân bị tách khỏi ba mẹ ruột.”

“Thế kỷ 21 rồi, không nên xuất hiện lý luận người bị hại có tội nữa. Đây không nên là đề tài bàn luận sau bữa ăn của mọi người.”

“Về chuyện yêu sớm. Trước hết tôi không yêu sớm, tôi bắt đầu mối quan hệ tình cảm đầu tiên của đời mình năm 18 tuổi.”

“Nhưng tôi nghĩ rằng bất kỳ cảm tình và cảm xúc tích cực nào tồn tại đều hợp lý, và miễn là nó được nhìn nhận phân biệt một cách đúng đắn, biết mỗi chuyện mình làm thể hiện điều gì. Tôi không hề nghĩ rằng yêu sớm là tai họa gì ghê gớm.”

Tháng mười một, ngày thứ hai sau sinh nhật 22 tuổi của Trần Linh Vũ, Giang Vọng Hạ đến Cục Dân chính cùng cậu một chuyến.

Giang Vọng Hạ tháo nhẫn đính hôn ở ngón giữa tay trái xuống, sau đó đeo nhẫn cưới vào ngón áp út, không hề che giấu việc mình kết hôn sớm.

Nhà họ Kiều, nhà họ Giang và nhà họ Trần đều tận sau khi họ đăng ký kết hôn mới biết chuyện này, không khỏi rơi vào trầm mặc.

Chậc chậc, con gái lớn không giữ được.


Con trai cũng thế.

Chuyện lớn như vậy, hai đứa không thể thương lượng với người nhà sao? Hai đứa cứ vội vàng bước vào nấm mồ hôn nhân vậy sao?

Đối mặt với chất vấn trong yên lặng của người nhà, Giang Vọng Hạ không chút chột dạ, ngược lại vẻ mặt thản nhiên quay đầu hỏi Trần Linh Vũ: “Trần Linh Vũ, anh không nói với người nhà sao?”

Trần Linh Vũ im lặng, cũng thản nhiên nói: “Anh quên mất.”

Giang Vọng Hạ: “Ồ, trùng hợp ghê, em cũng quên mất.”

Mọi người cạn lời.

Thôi xin, hai đứa não yêu đương thì đừng diễn nữa.

Ngắm xem cái bộ dạng mất giá của hai đứa này.



Năm ba đại học, Kiều Mạn Mạn không biết bị cái gì kích thích, một ngày cô ấy đột nhiên nói với người nhà: Cô ấy muốn thi nghiên cứu sinh, thi công chức, muốn làm nhà giáo nhân dân, tỏa sáng trong lĩnh vực giáo dục.

Giang Ngôn Nhất khích lệ cô ấy: "Tốt lắm, năm ba con đã có thể hạ quyết tâm thi nghiên cứu sinh như vậy là có tầm nhìn xa hơn rất nhiều người.”

Hầu như không có ai trong nhà họ Kiều coi lời nói của cô ấy là nghiêm túc.

Không vì gì cả, đơn giản vì hình tượng không làm xong bài tập liền khóc thút thít, không học được cũng khóc thút thít của Kiều Mạn Mạn đã đi sâu vào lòng người. Một học sinh dốt như vậy, nói muốn làm nhà giáo nhân dân, độ tin cậy có phần hơi thấp.

Nhất là Kiều Tắc, vẻ mặt lo lắng nhìn em gái, hỏi: “Em là Kiều Mạn Mạn chính chủ sao?”

“Ai da, không lẽ em bị hồn người khác xuyên vào rồi?”

Đối với việc này, Kiều Mạn Mạn cực kỳ tức giận, thề phải cho anh trai thấy được sự lợi hại của cô ấy!

Cô ấy bắt đầu ôn tập ngày đêm, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh chuyên ngành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Năm sau, Kiều Mạn Mạn trúng tuyển nghiên cứu sinh Đại học Sư phạm Bắc Kinh.

Kiều Tắc tặc lưỡi lấy làm lạ.

Lúc đó, Giang Vọng Hạ được tuyển thẳng làm nghiên cứu sinh Đại học Thanh Hoa, Kiều Mạn Mạn cũng được nhận vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh, hai người đều tự chạy đến những tương lai khác nhau.

Sự ưu tú của Giang Vọng Hạ là chuyện rõ như ban ngày tất cả mọi người đều biết, không ai cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng Kiều Mạn Mạn thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Trong mắt rất nhiều người, Kiều Mạn Mạn là một bé ngốc chỉ có túi da xinh đẹp, tâm tư đơn thuần, tính cách mềm yếu, gia cảnh không tệ, sẽ không ai ghét một bé ngốc như vậy.

Trước kia chuyện học của Kiều Mạn Mạn không tốt lắm, Triệu Linh Tuyết và chồng thương lượng, muốn tìm cho Kiều Mạn Mạn một đối tượng gia cảnh khá giả, nhưng phải thật lòng thật dạ đối tốt với cô ấy. Nếu không được thì họ sẽ nuôi cô ấy cả đời.

Chẳng qua với tính cách và ngoại hình của Kiều Mạn Mạn, tìm một người chồng thật lòng đối tốt với cô ấy cũng không phải việc gì khó.

Giống như rất nhiều người khác, họ thân là ba mẹ nên luôn cho rằng Kiều Mạn Mạn sẽ là một cô vợ nhỏ rất được chồng yêu thương. Cô ấy có thể không cần đi làm, không cần việc làm, bình thường rảnh rỗi thì uống trà chiều, dạo phố, mỗi ngày đều vui vẻ.

Đây thật sự rất giống với những gì Kiều Mạn Mạn của trước kia sẽ làm.

Nhưng mà không ai ngờ được, từ trước đến nay cô ấy là một người lười biếng giờ lại quyết định thi công chức, muốn làm nhà giáo nhân dân.

Lấy điều kiện của cô ấy hoàn toàn có thể nằm mà chiến thắng, nhưng không biết sao lại nghĩ không thông, muốn đi thi cùng hàng ngàn hàng vạn người.

Đột nhiên Kiều Tắc nhớ lại cốt truyện nhìn thấy nhiều năm trước. Kiều Mạn Mạn là đồ vô dụng không làm được việc gì, gặp chuyện thì không có chính kiến. Sau khi nhà họ Kiều phá sản còn bị người ta dụ dỗ đi làm tình nhân, cuối cùng rơi vào kết cục bỏ mẹ giữ con.

Những hình ảnh kia rõ ràng đã từng nhìn thấy, rõ rệt như thế.

Anh có phần cảm thán.

Kiều Mạn Mạn trở nên khác lạ, hướng đi trong thực tại không giống với cốt truyện.

Kiều Mạn Mạn thấy anh trai nhìn mình chằm chằm, uể oải nói: “Anh, tuy rằng em không nói trước với anh, nhưng em thi đỗ nghiên cứu sinh rồi! Anh thưởng cho em 300 ngàn tiền tiêu vặt cũng không quá đáng nhỉ!!”

Cô ấy muốn làm giáo viên, nhưng lương giáo viên quá thấp!

Chỉ có mấy ngàn tiền lương, làm sao mà đủ tiêu?


Hiện tại tiền tiêu vặt một tháng của cô ấy đã không chỉ có mấy ngàn. Nếu sau này đi làm không có tiền tiêu vặt, vậy còn muốn ăn cơm nữa không?

Dù sao vốn đã là bé cưng hơn 200 tháng rồi, bé cưng đòi tiền tiêu vặt người nhà không sai đâu nhỉ?

Kiều Mạn Mạn hợp tình hợp lý xin anh trai tiền tiêu vặt.

Một giây trước, Kiều Tắc còn đang cảm thán Kiều Mạn Mạn và Tiểu Hạ đều không giống cốt truyện. Một giây sau, anh rơi vào trầm mặc.

Anh nhìn em gái đã 22 tuổi lại muốn xin mình tiền tiêu vặt, nội tâm điên cuồng chế giễu.

Kiều Tắc thu hồi sự cảm thán lúc trước.

Phủi phui phủi phui!!

Cái gì mà trở nên không giống cốt truyện, nhìn cái bộ dạng lý lẽ ngay thẳng hùng hổ đòi tiền mình xem, rõ ràng là giống như đúc Kiều Ngốc Ngốc trước kia!

Thú nuốt vàng chính là thú nuốt vàng, máy bào tiền vẫn là máy bào tiền!

Kiều Tắc: “Kiều Mạn Mạn, em bao nhiêu tuổi rồi? Còn đòi anh trai tiền tiêu vặt, em có mất mặt không chứ!”

“Anh ở tuổi này của em đã mở phòng làm việc cùng người khác, tự kiếm tiền tự tiêu rồi! Em không thể độc lập một chút, học được cách tiêu tiền mình tự kiếm sao?”

“Ngày nào em cũng bào tiền anh, chị dâu tương lai của em biết sẽ không vui đâu!”

Kiều Mạn Mạn kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Anh, anh chuẩn bị kết hôn rồi sao?”

Chị dâu?

Sao cô ấy không biết trong nhà có thêm một thành viên?

Ngài Kiều đến giờ vẫn chưa có bạn gái trầm mặc: “… Chưa có.”

Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng, lại nói: “Dù sao anh kiếm được nhiều tiền như vậy cũng tiêu không hết, em chia sẻ với anh một chút nha!”

Cô ấy vỗ vỗ ngực, hứa suông với Kiều Tắc: “Nếu về sau chị dâu nói không cho em tiêu tiền hai người kiếm, nhất định em sẽ nghe lời, không tiêu tiền bậy bạ nữa!”

Hai người đang nói giỡn.

Tuy rằng Kiều Tắc luôn nói hai em gái nhăm nhe tiền của anh, nhưng chuyển khoản cho các cô lại rất mạnh tay.

Giang Vọng Hạ nghe họ trò chuyện, nói với Kiều Tắc: “Nếu sau này có thể chị dâu sẽ không cho bọn em đòi tiền tiêu vặt của anh nữa, vậy anh trả trước đi?”

“Thế này nhé, anh, anh chuyển trước tiền tiêu vặt 20 năm vào tài khoản của bọn em được không?”

Kiều Mạn Mạn tỏ vẻ đề nghị của Tiểu Hạ rất hay, giơ cao hai tay bày tỏ đồng ý.

Kiều Tắc:?

Kiều Tắc không nhịn được trêu chọc lần nữa: “Mấy đứa là thú nuốt vàng gì đây? Tự trang bị kỹ năng tiến hóa đúng không?”

Biết đòi trước tiền tiêu vặt 10 năm tới!

Hai đứa đúng là dám nghĩ!

Hai em gái tiếp tục mặc cả với anh.

Kiều Tắc nhìn cả hai cực kỳ ăn ý, người xướng kẻ họa, quyết chí xin tiền tiêu vặt từ chỗ anh. Hình ảnh ở cùng nhau rất hòa thuận, hoàn toàn trái ngược với cốt truyện từng được dự đoán.

Những hình ảnh không thuộc về họ đang chậm rãi đi xa, trở nên khác biệt rồi.

Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Nhà vô địch nhảy cao nữ tại Thế vận hội Tokyo 2020 (Mariya Lasitskene, tên thật: Maria Kuchina) dữ liệu là 2,04m, kỷ lục nhảy cao hiện tại của phụ nữ châu Á là 2,00m.

Ở đây mở cho Tiểu Hạ một ngón tay vàng nho nhỏ. Tôi mặc kệ, dù sao Tiểu Hạ cũng phải lấy quán quân thế giới!

Hơ hơ.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản gốc, cảm ơn mọi người đã đến đây cùng Tiểu Hạ và Mạn Mạn. Tiểu Hạ, Kiều Mạn Mạn và tôi đều có rất nhiều chỗ làm chưa tốt, cảm ơn mọi người đã bao dung, cúi đầu cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận