Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Bách Lăng là người trưởng thành đã bước vào xã hội, Kiều Mạn Mạn vẫn còn là học sinh, quỹ đạo cuộc sống của hai người khác nhau, rất ít khi gặp mặt.

Sau kỳ nghỉ hè, anh ấy gặp lại Kiều Mạn Mạn và Giang Vọng Hạ lần nữa vào một ngày cuối tuần. Hôm đó anh ấy tình cờ được nghỉ, định nằm liệt ở nhà, kết quả lại bị một cuộc điện thoại của Kiều Tắc gọi dậy, nói anh có việc không đi được, cầu xin anh ấy đón giúp Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn về nhà.

Anh ấy và Kiều Tắc là bạn bè vô cùng tốt, Kiều Mạn Mạn lại là em gái anh ấy nhìn từ nhỏ đến lớn, anh ấy không có lý nào từ chối.

Bách Lăng đi đón hai người họ.

Theo dặn dò của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ tan học sớm hơn Kiều Mạn Mạn, anh ấy đến viện cờ đón Giang Vọng Hạ trước.

Giang Vọng Hạ không phải người nói nhiều, cũng không phải tính cách nhiệt tình. Nếu không phải thấy tin nhắn Kiều Tắc gửi trên Wechat nói có việc không đến được nên bảo bạn bè tới đón họ thì có khi cô thấy Bách Lăng cũng không nhận ra anh ấy là ai.

Cố gắng nhớ lại một chút, hình như đã gặp ở tiệc sinh nhật của Kiều Tắc.

Thấy Bách Lăng, Giang Vọng Hạ lễ phép chào hỏi. Sau đó ngồi vào ghế sau, lấy di động ra chơi.

Bách Lăng không thân với Giang Vọng Hạ, lần thứ hai hai người gặp mặt, cũng không kém người lạ là bao.

Nhưng họ có người quen chung, muốn tìm đề tài không phải chuyện quá khó.

Bách Lăng hỏi Giang Vọng Hạ ở nhà họ Kiều có thích ứng được không, hỏi cô ở chung với Kiều Mạn Mạn như thế nào. Thậm chí còn hỏi Kiều Mạn Mạn có bắt nạt cô không.

Giang Vọng Hạ trầm mặc hơn 10 giây, ngẩng đầu lên, nghiêm tục đặt câu hỏi: “Sao anh lại cảm thấy Kiều Mạn Mạn sẽ bắt nạt em?”

Bách Lăng nói: “Thuận miệng thì hỏi thôi.”

Giang Vọng Hạ: “Thật ra anh muốn hỏi em có bắt nạt Kiều Mạn Mạn không chứ gì.”

Bách Lăng ngẩn người, nói: “… Thế thì không phải, em đừng nghĩ nhiều quá.”

Giang Vọng Hạ: “Nếu không sao anh lại cảm thấy Kiều Mạn Mạn bắt nạt em? Với đầu óc ngốc nghếch của cậu ấy, không bị người khác bắt nạt đã là tốt lắm rồi, sao có thể nghĩ ra chuyện bắt nạt người khác.”

Bách Lăng không khỏi bật cười, nói: “Sao trong mắt em Kiều Mạn Mạn lại là một đứa ngốc vậy?”

Giang Vọng Hạ kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Kiều Mạn Mạn là đứa ngốc, đây không phải nhận thức chung của mọi người sao?

Hay là anh ấy có hiểu lầm gì không?


Bách Lăng: “… Không khoa trương đến thế chứ?”

Mạn Mạn có hơi lơ mơ, nhưng không đến nỗi ngốc chứ?



Bước đầu Bách Lăng tin tưởng Giang Vọng Hạ sẽ không bắt nạt Kiều Mạn Mạn, nói không chừng quan hệ của hai cô gái nhỏ còn rất tốt.

Cho đến khi anh ấy nhìn thấy Giang Vọng Hạ kéo cổ áo Mạn Mạn, “lôi” Mạn Mạn từ trong tiệm trà sữa ra, lòng anh ấy nhất thời trầm xuống, có hơi lo lắng ngày thường có phải hai người cũng như vậy không.

Nhìn điều lớn từ điều nhỏ, nói không chừng Tiểu Hạ thường xuyên làm chuyện như vậy với Mạn Mạn.

Đúng là không tính là “bắt nạt”, nhưng hành vi như vậy không tốt.

Bách Lăng không nói thẳng mặt rằng Giang Vọng Hạ không tốt, cũng không nói với Kiều Mạn Mạn rằng Giang Vọng Hạ không tốt. Hành vi như vậy không phù hợp, nhưng một người ngoài như anh ấy không nên can thiệp vào chuyện nhà người ta.

Anh ấy nhắc lại chuyện ồn ào nhỏ này với Kiều Tắc, nói: “Giữa con gái với nhau đùa như thế không tốt.”

Kiều Tắc là anh trai của hai cô gái, để anh ra mặt sẽ thích hợp hơn.



Tháng bảy năm sau, Kiều Mạn Mạn sắp bước vào năm cuối cấp 3 tạm thời từ biệt cuộc sống sân trường, tham gia tập huấn ở phòng vẽ.

Nhà họ Kiều cách phòng vẽ rất xa, đúng lúc Bách Lăng có một chi nhánh công ty ở gần phòng vẽ. Đôi khi anh ấy phải sang chi nhánh họp, nên thỉnh thoảng Kiều Tắc sẽ nhờ anh ấy mang giúp chút đồ cho Kiều Mạn Mạn.

Có mấy lần, trước khi Bách Lăng sang chi nhánh công ty sẽ hỏi Kiều Mạn Mạn có muốn ăn gì không, có cần mang cho cô ấy không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Mạn Mạn bận rộn nhiều việc, từ sáng đến tối đều vẽ tranh, nằm mơ cũng vẽ tranh. Ngay cả Bách Lăng mang đồ ngon cho cô ấy, cô ấy còn không có thời gian đi nhận.

12 giờ rưỡi sáng, Kiều Mạn Mạn trả lời Bách Lăng: Không cần đâu ạ, em không có thời gian ra nhận qwq.

Phòng vẽ có quy định không cho phép người ngoài vào. Nếu Bách Lăng tới tìm cô ấy, cô ấy sẽ phải ra ngoài trường gặp anh ấy, đi tới đi lui, rất lãng phí thời gian!

Hơn nữa, người ta cố tình tới mang đồ cho cô ấy, không thể chỉ cầm đồ rồi đi được, dù thế nào thì cũng phải trò chuyện một lát.


Kiều Mạn Mạn thích lảm nhảm, tập huấn ở phòng vẽ bị đè nén cảm xúc, thấy người quen chắc chắn sẽ thổ lộ ra hết, nhất định sẽ nói không ngừng nghỉ với Bách Lăng.

Từng đó thời gian, có thể vẽ thêm vài bức ký họa.

Bách Lăng biết lịch trình tập huấn tại phòng vẽ của Kiều Mạn Mạn rất dày. Việc học quan trọng hơn, cô ấy nói không cần qua, anh ấy tự biết giữ chừng mực, sẽ không tự ý chủ trương, gây thêm phiền phức không cần thiết cho cô ấy.

Anh ấy nói: Mấy ngày nữa anh vẫn có việc qua đây, nếu em có thứ gì muốn ăn có thể nói với anh. Lúc đó anh tiện thể mang cho em.

Kiều Mạn Mạn: Được ạ!



Bầu không khí trong phòng vẽ căng thẳng áp lực, tất cả học sinh đều đang vùi đầu vẽ tranh, không nói tiếng nào, rất dễ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Kiều Mạn Mạn trời sinh mẫn cảm, cho dù tự nói với lòng mình vô số lần: Mọi người đều sống qua ngày như vậy, việc cấp bách bây giờ là nâng cao điểm nghệ thuật. Những thứ khác đều không quan trọng, không cần nghĩ nữa.

Nhưng mà, vẫn sẽ có những lúc bùng nổ cảm xúc.

Có thể là do giáo viên nhận xét cô ấy vẽ không tốt, có thể là do thức đêm vẽ tranh lơ mơ rồi không cẩn thận làm đổ màu lên người, cũng có thể là do buổi trưa muốn chợp mắt một lát, nhưng vừa đặt lưng xuống ngủ đã bị bạn cùng phòng đánh thức.

Suy sụp tinh thần chỉ trong một khoảnh khắc.

Kiều Mạn Mạn không phải người kiên cường như vậy, nhưng cô ấy không muốn nói cho ba mẹ, cũng không muốn nói cho Tiểu Hạ.

Bách Lăng lại hỏi cô ấy có món gì muốn ăn không, ngày mai anh ấy sẽ tới.

Kiều Mạn Mạn vẫn nói: “Không cần.”

Mấy lần trước, Kiều Mạn Mạn nói “Không cần”, Bách Lăng sẽ không nói tiếp nữa.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, Bách Lăng nói thêm một câu, nói tiệm bánh ngọt bình thường cô ấy thích có sản phẩm mới, còn nói nhân viên công ty anh ấy đều khen rất ngon, đã mua mấy lần rồi.

Kiều Mạn Mạn rất thích bánh Napoleon ở tiệm đó.

Tâm trạng của cô ấy thật sự không tốt lắm, trong chốc lát chợt hơi chán ghét và kháng cự cuộc sống tập huấn áp lực khô khan. Nể tình Napoleon và sản phẩm mới, thoáng phóng túng chút cũng không phải là không thể nhỉ?

Cô ấy có chút rối rắm nho nhỏ.


Cô ấy cảm thấy để anh Bách Lăng đưa bánh Napoleon và đồ ngọt tới đây thì làm phiền người ta quá!

Nhưng lâu rồi chưa ăn, đột nhiên muốn ăn.

Bách Lăng không thấy Kiều Mạn Mạn trả lời, nghĩ chắc cô ấy không đến mức trả lời tin nhắn xong liền ném luôn di động đi đâu, nhưng chắc cũng không phải chưa thấy tin nhắn anh ấy gửi sau đó.

Cô ấy thấy rồi, nhưng không từ chối như trước.

Anh ấy nghĩ, có thể cô ấy muốn ăn loại đồ ngọt mới ra mắt đó, nhưng lại sợ ra ngoài lấy đồ ngọt sẽ tốn quá nhiều thời gian, sợ làm phiền anh ấy.

Bách Lăng nói với Kiều Mạn Mạn: Trưa mai anh có thời gian tiện đường qua đó, buổi chiều có việc, phải rời đi rất sớm.

Ý là anh ấy chỉ đơn thuần là tới đưa đồ thôi, không cần cô ấy hàn huyên cùng anh ấy, sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Dù bận thế nào đi nữa, người vẫn phải ăn cơm.

Chọn thời gian giữa trưa, sẽ khiến người ta có cảm giác “Tôi tham ô thời gian ăn cơm, không lãng phí thời gian vẽ tranh”. So sánh thì áp lực tâm lý sẽ không lớn như vậy nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Mạn Mạn có chút ngượng ngùng nói: Anh Bách Lăng, như thế có làm phiền anh quá không?

Bách Lăng: Không đâu.

Kiều Mạn Mạn nói cô ấy muốn ăn bánh Napoleon thương hiệu của tiệm kia, còn nói muốn uống trà sữa.

Bách Lăng nghĩ trưa nay cô ấy vẫn phải ăn cơm, ra ngoài lấy trà sữa và bánh ngọt rồi quay về canteen xếp hàng mua cơm có thể sẽ không kịp giờ, bèn hỏi có cần tiện thể mang cơm cho cô ấy không.

Tin nhắn gửi đi, anh ấy bỗng nhiên ý thức được: Nếu đã muốn mang cơm cho Mạn Mạn, sao không dứt khoát ăn ở ngoài cùng cô ấy luôn?

Anh ấy cảm thấy đầu óc mình hình như đơ rồi.



Ngày Bách Lăng đưa Napoleon và trà sữa tới cho Kiều Mạn Mạn, đúng lúc là thứ bảy.

Thứ bảy học sinh vẫn đi học như thường lệ, nhưng quản lý ra vào trường sẽ thả lỏng hơn một chút. Bởi vì cuối tuần sẽ có phụ huynh nghỉ làm tới đưa canh gà, đưa trái cây cho con cái, bảo vệ tập mãi cũng thành quen.

Xác nhận là phụ huynh học sinh, đăng ký thăm hỏi, bình thường đều sẽ cho vào.

Bách Lăng mang tới khá nhiều đồ, không chỉ mang theo phần cho Kiều Mạn Mạn, còn mang trà sữa cho mấy bạn cùng phòng của cô ấy.

Bách Lăng giúp cô ấy mang đồ tới dưới ký túc xá.


Anh ấy biết thời gian tập huấn của Kiều Mạn Mạn rất gấp gáp. Buổi trưa không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên không định ở lại quá lâu.

Nhưng mà, Kiều Mạn Mạn chủ động mở lời mời anh ấy đến canteen ăn cơm chung.

Đi. Canteen. Ăn. Cơm.

Bách Lăng nghe xong, thầm than: Rốt cuộc mình nghĩ cái gì mà lại đến canteen ăn cơm?

Thức ăn trong canteen chưa chắc sẽ khó ăn, nhưng cơm thật sự không ngon. Mùi vị này cực kỳ giống cơm đêm qua ngâm nước rồi hấp lại, hoàn toàn không có chút mùi thơm của cơm trắng, rất khó nuốt trôi.

Anh ấy muốn từ chối.

Nhưng mà, lý do của Kiều Mạn Mạn rất đàng hoàng, nói muốn mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh đã cất công đưa bánh Napoleon và trà sữa tới cho cô ấy, còn có mấy món đồ ngọt mới ra mắt.

Bách Lăng không khỏi bật cười, hỏi: “Mạn Mạn, em chắc chắn đây là trả ơn, chứ không phải là lấy oán báo ơn?”

Trong chốc lát, Kiều Mạn Mạn mở to hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Bách Lăng, em đã mời anh ăn cơm rồi, em rất là có thành ý!”

Đã nói có thành khẩn như vậy, không có lý nào lại không đồng ý.

Vốn dĩ Kiều Mạn Mạn đã kén ăn, lúc này còn có đồ ngọt và trà sữa yêu thích, đương nhiên sẽ không chọn ăn cơm.

Cô ấy mời Bách Lăng ăn cơm, nhưng bản thân lại không ăn cơm.

Bách Lăng được Kiều Mạn Mạn mời ăn một bữa cơm trưa vô thưởng vô phạt, không khó ăn, nhưng ăn cũng không ngon lắm.

Anh ấy nhìn gương mặt của Kiều Mạn Mạn đã gầy đi một vòng, cho rằng cô ấy gầy đi không phải không có lý.

Kiều Mạn Mạn thích nói nhảm, không nhịn được nhắc chuyện tập huấn hàng ngày với Bách Lăng. Cô ấy cũng không cần an ủi, chỉ đơn thuần là muốn nói thôi.

Bách Lăng kiên nhẫn lắng nghe.

Kiều Mạn Mạn ăn đồ ngọt, uống trà sữa, có lẽ là do hàm lượng đường kích thích tiết ra dopamine, cũng có lẽ là do sau khi chê bai xong thì lo lắng trong lòng có thể giảm bớt.

Tóm lại, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cô ấy cảm thấy mình lại có thể làm được rồi! Có thể vẽ liên tục 20 bức ký họa nhân vật!

Cô ấy chia miếng bánh Napoleon cuối cùng cho Bách Lăng, nở một nụ cười tươi tắn: “Cảm ơn anh Bách Lăng, có thể được ăn bánh Napoleon của nhà họ, em vui quá à!”

Nụ cười tươi sáng rực rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, bớt đi mấy phần trẻ con thuộc về những đứa trẻ mới lớn, nhiều thêm mấy phần xinh đẹp động lòng người.

Bách Lăng ngẩn người.

Khoảnh khắc đó, Bách Lăng chợt ý thức được, cô ấy đã không còn là đứa trẻ luôn theo đuôi Kiều Tắc, động chút là khóc nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận