Sốc Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả

Tháng hai, Kiều Mạn Mạn theo giáo viên phòng vẽ đi qua mấy thành phố tham gia kỳ thi đánh giá, thời gian một ngày còn không đủ dùng.

Tham gia thi đầu vào xong thì phải về trường chạy nước rút điểm văn hóa.

Nói cách khác cô ấy sẽ không còn những ngày tập huấn trong phòng vẽ nữa.

Nửa năm nay, có lẽ là được Kiều Tắc nhờ vả, Bách Lăng không ít lần chăm sóc Kiều Mạn Mạn, mang đồ ăn, đồ uống cho cô ấy mỗi tuần.

Có đôi khi anh ấy còn kê thuốc đúng bệnh, hỏi cô ấy có cần mua màu vẽ và cọ vẽ mới không.

Không có học sinh mỹ thuật nào có thể từ chối lòng tốt như vậy.

Trước khi thi đánh giá, Kiều Mạn Mạn cố ý nói thời gian cụ thể cho Bách Lăng, nói cô ấy phải đến Bắc Kinh, không ở bên này nữa.

Cô ấy lo anh Bách Lăng không nói câu nào đã tới phòng vẽ, lúc đó tới đây không có ai lại thành đi một chuyến vô ích!

Kiều Mạn Mạn cảm thấy công việc của Bách Lăng rất bận rất bận, giống như Kiều Tắc vậy. Cho nên không thể lãng phí thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt này.

Kiều Mạn Mạn nói: Anh Bách Lăng, thứ ba tuần sau em không ở phòng vẽ nữa, bắt đầu đi thi đánh giá. Anh đừng tới đưa đồ nữa nhé!

Bách Lăng: Thi đánh giá xong cũng không về sao?

Kiều Mạn Mạn: Gần như vậy, tháng tư là về trường X tiếp tục đi học rồi ạ.

Cuối cùng Bách Lăng cũng hiểu rõ quy trình thi đánh giá của trường, cổ vũ Kiều Mạn Mạn cố gắng hết sức cho kỳ thi, tin tưởng cô ấy có thể thi đỗ vào trường mình yêu thích.

Kiều Mạn Mạn: Dạ! Em sẽ cố gắng, cảm ơn anh Bách Lăng!


Bách Lăng: Tối mai có thời gian không? Anh mang cho em một phần bánh trôi nước đường.

Ngày mai là đêm Rằm tháng Giêng, theo truyền thống thì phải ăn bánh trôi.

Kiều Mạn Mạn thích đồ ngọt và nước đường, không cần nhiều lời, nhất định sẽ thích bánh trôi dẻo dẻo, rất khó từ chối ý tốt của Bách Lăng.

Kiều Mạn Mạn có hơi xấu hổ nói: Anh Bách Lăng, như vậy có làm phiền anh quá không? Tối mai anh không ăn cơm với chú Bách sao?

Một bên Kiều Mạn Mạn cảm thấy mình gây thêm phiền phức cho Bách Lăng, rất ngại ngùng. Một bên lại thuận theo bản tính, áy náy, thấp thỏm mà đồng ý, thương lượng thời gian ngày mai với anh ấy.

Rằm tháng Giêng là ngày lễ truyền thống, Bách Lăng nói anh ấy sẽ mang bánh trôi nước đường cho bạn cùng phòng của cô ấy.

Kiều Mạn Mạn nhắc với bạn cùng phòng một chút.

Bạn cùng phòng tỏ vẻ cảm ơn, một người trong số bạn cùng phòng cười nói: “May là anh Bách Lăng của cậu không có bạn gái. Nếu không anh ấy cố ý tặng bánh trôi cho cậu, nhất định bạn gái anh ấy sẽ làm ầm ĩ lên.”

Lời vừa nói ra liền khiến cả người Kiều Mạn Mạn ngơ ngác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh Bách Lăng có bạn gái chưa nhỉ?

Chưa nghe bao giờ.

Nhưng mà, anh Bách Lăng có bạn gái đâu cần phải nói với cô ấy. Lại nhớ tới mấy người bạn của anh trai, quen bạn gái, rồi chia tay, rồi lại quen bạn gái, rồi lại chia tay. Vòng tròn của cô ấy và họ hoàn toàn không giống nhau, tin tức chẳng bao giờ truyền tới chỗ cô ấy.

Cô ấy không biết Bách Lăng có bạn gái không.


Cô ấy rất sợ vô hình trung sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho Bách Lăng.



Ngày Rằm tháng Giêng, thời tiết hơi lạnh, Kiều Mạn Mạn ở trong canteen ăn bánh trôi Bách Lăng mang cho cô ấy. Tâm tư đơn thuần không giấu được chuyện, cả người nhìn có vẻ hơi mất tập trung.

Bách Lăng nhận ra được sự khác thường của cô ấy, hỏi: “Bánh trôi hôm nay không hợp khẩu vị, không ngon sao?”

Kiều Mạn Mạn lắc đầu liên tục: “Không, không có, bánh trôi ngon ạ!”

Bách Lăng cười cười, nói: “Thế thì tốt rồi, chẳng qua trông em có vẻ ủ rũ, anh còn tưởng là bánh trôi không ngon, hay là lỡ chọn phải bánh trôi nhân cần tây.”

Kiều Mạn Mạn đầu óc trên mây không nghe ra ý nói đùa của Bách Lăng, cho rằng thật sự có bánh trôi nhân cần tây, nhất thời mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Sao lại có bánh trôi nhân cần tây! Là ẩm thực hắc ám người Nhật Bản nghĩ ra sao??”

Bánh trôi nhân cần tây!

Sao anh không thêm luôn rau thơm với măng chua vào trà sữa?

Bách Lăng bị dáng vẻ mê man của cô ấy chọc cười, nói: “Ý anh là, bộ dạng lúc nãy của em giống như ăn phải bánh trôi nhân cần tây vậy.”

Lúc này, Kiều Mạn Mạn mới hiểu được ý của Bách Lăng, chậm chạp “A” một tiếng.

Bách Lăng tưởng là cô ấy đang lo lắng chuyện thi đánh giá, hoặc là gặp phải chuyện không vui, khó tránh khỏi có hơi lo lắng. Thay vì để cô ấy giữ chuyện trong lòng, chẳng bằng nói ra, không cần kìm nén.

Anh ấy hỏi có phải cô ấy đang lo lắng chuyện thi đánh giá không.


Kiều Mạn Mạn nói “Không phải.”

Bách Lăng lại hỏi có phải cô ấy gặp chuyện gì không vui không.

Kiều Mạn Mạn lắc đầu, nói: “Không có ạ.”

Bách Lăng nói nhìn cô ấy có vẻ như có tâm sự nặng nề, Kiều Mạn Mạn rối rắm chần chừ, ấp a ấp úng nói: “Em đang nghĩ anh thường xuyên đến đưa đồ cho em, sợ mang phiền phức không cần thiết cho anh.”

Bách Lăng nghe xong, thầm nghĩ: Ờm, anh đã đưa mấy thứ này cho em được nửa năm nay rồi, nếu thật sự gây phiền phức cho anh, bây giờ em mới nghĩ ra có phải hơi muộn rồi không?

Tất nhiên, anh ấy sẽ không nói như vậy với cô ấy.

Anh ấy chỉ hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Kiều Mạn Mạn nói chậm rãi: “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới… Anh Bách Lăng có bạn gái chưa? Nếu chị ấy biết lúc nào anh cũng qua đưa đồ cho em thì có cãi nhau với anh không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bách Lăng và Kiều Tắc cùng tuổi, không phải mấy nam sinh không hiểu cái gì. Đã từng gặp đủ loại người, biết cái gì là “trà xanh”, cái gì là “sen trắng.”

Đã từng có không ít người phụ nữ cả người tản ra mùi trà muốn đeo bám họ nên họ biết rất rõ trà xanh nói chuyện như thế nào.

Dù nói kiểu gì thì cách nói chuyện, lựa câu lựa từ của Kiều Mạn Mạn đều rất phù hợp với tiêu chuẩn “Trà xanh.”

Nếu anh ấy đã có bạn gái, quả thật chính là ví dụ trong sách giáo khoa.

Tuy nhiên, sự thật là anh ấy không có bạn gái.

Kiều Mạn Mạn không có mưu kế và tâm tư của trà xanh, mà chỉ đơn thuần là đột nhiên nảy ra những băn khoăn này. Bách Lăng không hiểu lầm, nhưng khó tránh khỏi sẽ sinh ra một vài tưởng tượng liên quan.

Chủ yếu là nó thật sự rất giống cách trà xanh nói chuyện.


Bách Lăng xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Mạn Mạn à, em có từng nghĩ nếu anh có bạn gái thì sẽ không đưa đồ tới cho em không?”

Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút, cảm thấy anh ấy nói rất có lý.

Cô ấy gật gật đầu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Nói cũng đúng.”

Sau đó, cô ấy tò mò nhìn Bách Lăng, hỏi: “Thế tại sao anh Bách Lăng không có bạn gái?”

Bách Lăng: “… Chuyện của người lớn, một đứa trẻ con như em hỏi nhiều thế làm gì?”

Kiều Mạn Mạn không biết nên phản bác câu “trẻ con” của Bách Lăng như thế nào, dù sao chênh lệch tuổi tác giữa hai người bày ra đấy. Anh ấy là người trưởng thành, cô ấy là vị thành niên, là học sinh, nói “trẻ con” cũng không hoàn toàn sai.

Rất nhiều anh trai cô ấy quen đều đã có bạn gái, có người kết hôn rồi, có người thì đang bàn chuyện kết hôn.

Cũng có một số người giống như Kiều Tắc, không chỉ không có đối tượng, hơn nữa còn ế từ trong bụng mẹ đến giờ.

Kiều Mạn Mạn từng tò mò hỏi sao Kiều Tắc chưa có bạn gái, khi nào cô ấy và Tiểu Hạ mới có chị dâu.

Cô ấy hỏi sao anh không tìm bạn gái.

Lúc đó Kiều Tắc nghe xong, hỏi ngược lại: “Anh không có bạn gái, là vì anh không muốn tìm sao?”

Là vì không gặp được người thích hợp thôi.

Giang Vọng Hạ lo Kiều Ngốc Ngốc nghe không hiểu, quay lại giải thích cho cô ấy: “Anh ấy nói là anh ấy không tìm thấy, chắc là không có cô gái mắt mù nào coi trọng anh ấy.”

Kiều Mạn Mạn gật đầu, tin tưởng không nghi ngờ gì với đoạn phiên dịch của Tiểu Hạ.

Lúc này, Kiều Mạn Mạn nghĩ đến anh trai mình cũng độc thân đã lâu, chắc là Bách Lăng và anh trai giống nhau.

Cô ấy gật đầu cái hiểu cái không: “Ồ, em hiểu rồi, bởi vì không tìm thấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận