Edit: Cháo
— Nóng quá.
Thiệu Khê ngồi trên tàu hỏa không nhúc nhích nổi, mắt ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Có lẽ do mới kết thúc kì thi Đại học không lâu, người đi chơi xa khá nhiều.
Mặc dù trong toa xe có máy điều hòa, nhưng chỉ được một chốc Thiệu Khê đã thấy không khí xung quanh như bốc hơi, trên người dính nhớp khó chịu.
Hắn lấy di động ra, muốn gọi điện cho Khương Đào, nhưng tín hiệu trên tàu hỏa không tốt, sợ rằng có gọi thì cũng chẳng nghe rõ đối phương nói gì được.
Nhưng hắn gọi cho Khương Đào cũng chẳng có chuyện gì để nói cả, chỉ muốn nghe giọng rồi ngắt máy luôn nên có nghe được rõ hay không chắc cũng không sao nhỉ…?
Đương lúc rối rắm, di động nhảy ra tin nhắn của Khương Đào: “Vẫn ổn chứ”
Thiệu Khê nhanh chóng trả lời: “Ừ”
Khương Đào trả lời: “Vốn định gọi điện cho cậu, nhưng tín hiệu bên cậu không tốt, không gọi được.”
Thiệu Khê sửng sốt, khóe miệng không khống chế được cong lên.
“Có chuyện gì không?” Hắn hỏi.
“Sợ cậu đi lạc”
“Mi muốn oánh lộn?.jpg”
“Kiếm, quan trọng nhất là phải tránh xa tình cảm*.jpg”
*Nguyên câu: 愤怒, 并不能使你更强.
剑, 最要远离的就是感情.
(Tức giận, cũng không giúp ngươi mạnh hơn.
Kiếm, quan trọng nhất là phải tránh xa tình cảm) Câu nói của Vệ Trang với Cái Nhiếp trong bộ phim hoạt hình Trung Quốc ‘Tần Thì Minh Nguyệt’, ý chính của câu này là ‘Nữ nhân sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta’.
Giờ được rút gọn lại, dùng để nhạo báng chỉ chuyện yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến việc chơi game.
“Nhìn heo.jpg”
...
Hai người họ gửi tới gửi lui mấy hình meme cho nhau, Khương Đào nói: “Được rồi, không đùa nữa, di động sắp hết pin rồi.” Cậu nói, “Một lúc nữa tôi đợi cậu ở trạm tàu hỏa, cậu nhớ mang hết đồ xuống đừng có quên trên tàu đấy.”
“Ừ.”
...
Thiệu Khê để điện thoại xuống.
Có lẽ do Khương Đào nói muốn đợi hắn, vì thế nên tâm trạng vui vẻ hẳn, đứa nhóc ngồi sau vừa la hét vừa đá lưng ghế hắn dường như cũng không còn đáng ghét nữa.
Tâm trạng sung sướng ấy kéo dài đến khi tới trạm xe lửa thị trấn.
Lúc hắn chen trong đám người đi tới cửa ra, Khương Đào đã đứng đợi bên ngoài trạm xe, cúi đầu chơi di động trên bậc thang, cậu mặc áo phông ngắn tay dáng rộng cùng quần dài, tay chậm rãi khoan thai phẩy phẩy quạt tể công, cũng may có gương mặt đẹp đẽ kia, nếu không đúng chẳng khác gì ông cụ vừa mới chơi cờ tướng ở đầu làng xong.
Thiệu Khê nhìn cậu, nhịp bước chân tăng dần, gọi từ đằng xa:
“Khương Đào —!”
Khương Đào ngẩng đầu lên, tìm được hắn trong đám người, vẻ mặt trở nên sống động hơn, giơ cây quạt vẫy vẫy, ngược dòng đám người đi tới bên Thiệu Khê.
“Chờ lâu không?” Thiệu Khê hỏi.
“Không đâu.” Khương Đào vừa nói, vừa chuyển tầm mắt từ đôi mắt sáng lấp lánh của Thiệu Khê sang rương hành lý của hắn, “Cậu đây… là định ở nhà tôi đến lúc ăn Tết hả?”
“Gì chứ!” Thiệu Khê kêu lên, rồi xấu hổ nói: “Còn không phải do trong thôn làng không tiện à… mang đồ ăn vặt cho cậu đấy.”
Khương Đào mở to mắt nhìn hắn mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Nhà bà ngoại tôi có quầy bán quà vặt.”
“… A?”
“Muốn ăn gì sẽ có nấy.”
“… Ồ.”
Khương Đào thở dài: “Hơn nữa, muốn ăn gì thì có thể đến siêu thị trên trấn mua là được, còn cần cậu phải mang tới từ xa vậy sao.”
Thiệu Khê không nói gì, chỉ đứng cúi đầu.
Lúc chuẩn bị hành lý hắn không cảm thấy gì, giờ thì thấy bản thân thật ngu ngốc.
Hắn im lặng một lúc, giải thích: “Tôi cứ nghĩ rằng điều kiện bên này của cậu không tốt mà.” Dừng một chút, bực bội nói: “Hơn nữa tôi mang đặc sản của họ hàng từ vùng khác đến, hôm qua mới cho đấy, chẳng lẽ chỗ này của cậu cũng có sao?”
Khương Đào bị cái vẻ giận dỗi của hắn chọc cho phải nén cười: “Không có.” Cậu nói, “Cám ơn nhé.”
Thiệu Khê vung tay: “Anh em tốt chia nhau đồ ăn vặt có gì phải cảm ơn chứ!”
“Ai là anh em tốt với cậu chứ.” Khương Đào lắc đầu một cái, đưa tay muốn cầm hành lý hộ Thiệu Khê.
“Nặng đấy, tôi cầm được.” Thiệu Khê nói vậy rồi kéo tay Khương Đào ra.
Khương Đào hơi thu tay lại, trước khi Thiệu Khê thả tay ra thì cậu nắm tay Thiệu Khê lại.
Thiệu Khê sửng sốt, cảm thấy mặt nóng nóng: “Làm gì…?”
Khương Đào nhìn hắn một cái, dắt hắn đi ra ngoài.
“Sợ cậu bị lạc.” Cậu nói.
“Lạc cái gì chứ…” Thiệu Khê kêu nhỏ.
Khương Đào im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Cậu có nhớ năm lớp 4 Tiểu học không, lúc chúng ta đi chơi xuân ở ngoại ô ấy.”
“Sao cơ?”
“Lúc chúng ta nấu cơm dã ngoại, cậu chạy vào rừng trèo cây với một bạn khác, bị kẹt trên đó không xuống được.
Bọn họ không tìm được cậu, vì thế về trước nói cậu đi lạc.”
“Cậu nhớ vậy sao.” Thiệu Khê lúng túng, “Tôi đâu có lạc thật đâu… Không phải sau đó thầy giáo đã đón tôi xuống đó sao?” Thiệu Khê nghĩ một chút, “Nhưng tôi chạy đi xa phết mà, không nghĩ tới thầy lại tìm được nhanh vậy…”
“Là tôi chỉ chỗ cho thầy đấy.” Khương Đào nói, “Tôi nhìn thấy cậu trèo lên cây, biết cậu ở đó.”
“Hả?” Thiệu Khê nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu… cậu nhìn thấy tôi, vậy sao không đến tìm tôi?” Hắn nói, “Có cậu đỡ ở dưới, không biết chừng tôi xuống được luôn…”
Khương Đào kéo hắn dừng lại ở ven đường, đưa mắt nhìn dòng xe qua lại.
“Tôi sẽ không đi tìm cậu đâu.” Khương Đào nói.
Thiệu Khê ngẩn ra: “Tại… tại sao chứ?”
“Không phải cậu ghét tôi sao?” Khương Đào nhẹ nhàng nói: “Cậu đã nói, ‘Đúng là kì quái thật’.”
Thiệu Khê chấn động.
Hắn lập tức nhận ra, chuyện Khương Đào nói là lúc cậu mặc váy đến lớp.
Thiệu Khê vội vàng nói: “A, chuyện đó… khi ấy tôi… tôi…” Hắn muốn giải thích cho chính mình, nhưng thật sự chẳng có gì để giải thích cả.
Hắn mở miệng mấy lần nhưng không nói được gì, chỉ đành lặng lẽ ngậm miệng lại.
Sau mấy giây im lặng, Thiệu Khê nói nhỏ: “Cậu đã nói không để ý mà…”
“Tôi lừa cậu đấy.” Khương Đào quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào hắn, từ từ nói: “Tôi rất để ý.”
Thiệu Khê ngây người.
Khương Đào không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cậu buông tay Thiệu Khê ra, bắt một chiếc taxi.
“Đi thôi.” Cậu nói.
~~~.