Edit: Cháo
Thiệu Khê dần tỉnh táo lại trong tiếng ve kêu ồn ã.
… Ừ, đúng vậy, đương nhiên là vì thế rồi.
Nếu không thì còn nguyên nhân nào khác chứ.
Thiệu Khê luống cuống cầm túi đồ lên, bình tĩnh lại nói: “Ừ, đi nhanh thôi.” Hắn nói, “Khá nặng đấy.”
“Ừ.” Khương Đào đáp.
...
Ăn tối xong, Thiệu Khê trở về phòng, ngồi trên ghế xem vở làm sai*.
*错题本 Vở chép bài làm sai (vở làm sai): là một loại vở học sinh chuyên dùng tổng hợp lại các bài tập mình làm sai và cách giải để thường xuyên ôn luyện, khắc phục điểm yếu, nâng cao hiệu quả học tập.
Hắn không tự chủ được nhớ tới chiếc áo lót màu vàng nhạt in hoa, màu son trên môi cùng vẻ mặt lạnh nhạt khi đứng bên kệ hàng chờ hắn xếp hàng mua trứng gà của Khương Đào.
Mỗi một cảnh tượng đều xuất hiện rất nhiều lần trong đầu hắn, đến lúc lấy lại tinh thần thời gian đã trôi qua gần 10 phút.
Hắn bực mình dẹp hết sách vở qua một bên, rửa một quả đào để ăn.
Nhà hắn thích ăn đào giòn, Thiệu Khê như muốn phát tiết mà gặm rôp rốp mấy miếng to, nhoáng cái quét sạch quả đào.
Đúng vậy, Khương Đào mặc đồ con gái đẹp như vậy, cậu ta nghĩ vậy cũng là hợp tình hợp lý thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.
Mới nãy Sầm Úc còn nhắn tin khen bạn gái hắn xinh đẹp kia kìa.
Thiệu Khê nghĩ thông rồi, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn, vừa khẽ hát vừa mở vở lại ra xem.
Lúc này, cửa phòng hắn bị gõ hai cái, mẹ hắn đẩy cửa vào nói: “Tiểu Đào đến tìm con này.”
“Tiểu… Ai ạ?” Thiệu Khê sửng sốt, nhìn quanh bốn phía theo phản xạ rồi hô lớn: “Đừng cho cậu ấy vào!”
Khương Đào đang muốn vào phòng Thiệu Khê, nghe vậy im lặng thu chân lại.
Thiệu Khê nhìn cậu, lúng túng nói: “Không… tôi thấy phòng mình loạn quá…” Hắn chán nản vẫy vẫy tay, “Vào đi vào đi.”
Vẻ mặt Khương Đào thả lỏng, đi vào quan sát xung quanh một chút: “Thật ra… đâu có loạn lắm đâu.”
“Vậy sao.” Thiệu Khê liếc cậu: “Phòng cậu hình như không thế này.”
“Không phải.” Khương Đào nói, ” Phòng tôi ngăn nắp hơn nhiều.”
“Ờ.” Thiệu Khê đơ mặt nói, “Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”
“Ừ… ừ.” Hiếm khi thấy Khương Đào do dự, ngại ngùng nói, “Có thể… cho tôi mượn áo đồng phục của cậu không?”
“Mượn… gì cơ?” Thiệu Khê sửng sốt.
“Đồng phục học sinh ấy.” Khương Đào lặp lại một lần.
“Áo cậu đâu?”
“Giặt rồi.”
“Không phải có hai cái sao?”
“Cũng giặt rồi.” Khương Đào nói, “Vừa nãy tôi giặt một cái, lúc mang ra ngoài phơi mới phát hiện mẹ tôi mang cái còn lại giặt luôn rồi.”
“À cái này.” Thiệu Khê dựa người vào đằng sau.
Khương Đào không nói nữa, chỉ im lặng nhìn hắn.
Nói thật, Thiệu Khê không muốn cho mượn lắm.
Thật ra chỉ là một cái áo đồng phục học sinh mà thôi, cho dù có keo kiệt thế nào thì cũng không tiếc gì chuyện này — Và đương nhiên hắn lại chẳng phải kẻ hẹp hòi.
Nếu là Khâu Minh mượn, hắn nhất định sẽ chẳng thèm nói hai lời gì đâu, nhưng người mượn là Khương Đào —
Khương Đào mặc áo đồng phục của hắn.
Đồng phục mùa hè, mặc kề da sát thịt.
Cứ kì cục thế nào ấy.
Thiệu Khê còn chưa tìm được cớ gì, Khương Đào đã mở miệng trước: “Thôi vậy.”
“A?” Thiệu Khê ngẩng đầu lên.
“Không sao, tôi mới nhớ ra, dạo này thời tiết nóng như vậy, sáng mai hẳn sẽ khô rồi.” Khương Đào cười cười, “Đến rồi mới nhớ ra.”
“Cũng đâu nóng đến vậy…” Thiệu Khê mờ mịt nói, “Hơn nữa dự báo nói tối nay có mưa mà?”
Khương Đào yên lặng.
Thiệu Khê nói xong mới chợt phản ứng lại, Khương Đào nhìn ra sự do dự của hắn nên mới nói vậy.
Thiệu Khê lúng túng nhấp miệng một cái, nói: “Hai, hai cái áo đồng phục tôi đều mặc qua rồi, còn chưa giặt…”
Khương Đào nghiêng đầu, chờ hắn nói tiếp.
“Nếu cậu không ngại, thì tôi sẽ lấy cho cậu.”
“Tôi không ngại đâu.” Khương Đào nói, “Hơn nữa, có ngại thì cũng chẳng còn biện pháp nào cả.” Cậu cong môi lên: “Không phải cậu vừa nói, tối nay có mưa sao?”
Cậu cười lên như vậy, ngược lại cứ như người đang vội mượn đồ là Thiệu Khê vậy.
Thiệu Khê càng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nghĩ tới vẻ mặt cô đơn của Khương Đào khi mới rồi không định mượn đồng phục của mình nữa thì trong lòng hắn lại giãy giụa, cuối cùng hắn cho Khương Đào mượn một cái áo đồng phục.
Tối đó, Thiệu Khê nằm mơ.
Hắn mơ thấy mình đang ở trong lớp học, không nghe thấy giáo viên đang nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khương Đào cách mấy hàng bạn học.
Khương Đào mặc áo đồng phục của Thiệu Khê, lưng ưỡn thẳng, hơi ngước đầu nghe thầy giảng bài.
Thiệu Khê cao hơn Khương Đào, đồng phục cũng to hơn một số, Khương Đào mặc áo của hắn, đường vai áo trễ xuống cả cánh tay.
Thiệu Khê nhìn chằm chằm Khương Đào một lúc, tiếng của thầy giáo đột nhiên biến mất.
Hắn lấy lại tinh thần, các bạn học ngăn cách giữa hắn và Khương Đào cũng đã biến mất, cả phòng học chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Đang không biết làm sao, Khương Đào ở đằng trước đứng lên, chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên tiếng ồn bén nhọn trong giấc mộng trống trải.
Khương Đào xoay người lại đi về phía Thiệu Khê.
Cậu rời khỏi chỗ ngồi rồi, Thiệu Khê mới phát hiện bên dưới Khương Đào mặc là váy đồng phục caro đỏ được mặc trong những dịp trang trọng, xuống thêm nữa là đôi tất trắng dài đến đầu gối, cùng với một đôi giầy da màu đen.
Thiệu Khê kinh ngạc nhìn Khương Đào.
Trong mơ cậu không đội tóc giả mà cắt tóc theo đúng quy định của trường học.
Thiệu Khê cảm thấy kiểu tóc và cách ăn mặc của Khương Đào không hợp với nhau cho lắm, nhưng có vẻ Khương Đào chẳng thèm để ý.
Cậu đi thẳng về phía hắn, hơi cúi người chống tay lên bàn.
“Khương Đào?” Thiệu Khê gọi cậu một tiếng.
“Ừ.” Khương Đào trả lời.
Có lẽ do ở trong mơ nên giọng nói của cậu nghe có chút xa xôi.
“Đẹp không?” Khương Đào hỏi.
Thiệu Khê quan sát từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu nói: “Đẹp.”
Khương Đào cười một chút, không buông tha hỏi tiếp: “Đẹp cỡ nào?”
“Không biết…” Thiệu Khê ngây ngẩn đối mặt với Khương Đào, “Đẹp nhất… mà tôi… từng thấy…”
Ngay cả lời bản thân nói ra hắn cũng không nghe rõ, giống như tiếng của Khương Đào, lơ lửng mơ hồ bên tai.
Khương Đào nghiêng đầu: “Vậy cậu… tôi…?”
Hắn không biết Khương Đào hỏi cái gì, chỉ nhớ mình như bị bắt mất hồn nhìn khuôn mặt của Khương Đào, cho dù cậu hỏi cái gì cũng chỉ ngơ ngác gật đầu.
Vì vậy Khương Đào sáp lại gần.
Hơi thở của cậu phả lên mặt hắn, là hương cam và chanh.
Rồi sau đó —.