Trong tiếng nhạc vang rền ở điện Càn Khôn, khắp nơi vui mừng như trẩy hội, nhạc công thỏa sức phô diễn những giai điệu mê hoặc lòng người thì Nhạn Bình cùng đoàn người rước dâu khởi hành đến Mậu phủ thực hiện nghi lễ bái đường cuối cùng.
Thanh âm vui vẻ rền réo khắp một vùng rộng lớn trên quảng trường Tử Vi vô tình lấn át tiếng chân vội vã của đội quân hùng hậu từ xa đang nhắm điện Càn Khôn thẳng đến, họ cẩn trọng, âm thầm và không có bất kỳ thanh âm nào khác lạ phá vỡ bầu không khí nhộn nhịp kia.
Chỉ một canh giờ nữa thôi, sự êm đềm bấy lâu nay ở đế đô sẽ bị kinh hoàng bởi một thế lực đen tối, dường như dã tâm ấy đã được nuôi dưỡng từ rất lâu trong nhiều năm trước đây, giờ như giọt nước tràn ly, tuôn trào mạnh mẽ. Sau đó là xác người phơi khắp tử cấm thành cùng khói lửa, chết chóc tang thương.
Nam nhân dẫn đầu đoàn binh biến đi trước, giơ tay lên làm hiệu lệnh, lập tức đoàn tướng sỹ phía sau chia làm hai ngã Đông – Tây, tiến hành bao vây toàn bộ cửa hoàng cung tính từ quảng trường Tử Vi tiến vào. Toàn bộ cấm vệ quân trực thủ cung cấm đều bị thâu tóm và làm cho tê liệt mạng lưới tình báo. Còn hắn, Trình Viễn, gã nam nhân cao lớn với khuôn mặt sắc lạnh và đầy dã tâm không chút biến sắc, dõng dạc một người một kiếm bước vào quảng trường Tử Vi.
" Thắng làm vua, thua làm giặc. Là ngươi đã bức ta đi đến bước đường hôm nay. Chúng ta chỉ có một người rời khỏi nơi đây hôm nay, nhưng tuyệt nhiên người đó không thể là ngươi, Sở Kiều!" Nghĩ đến đó, khóe môi hắn nhếch nụ cười nhạt đầy đắc ý, phóng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào trung điện Càn Khôn.
...
" Nhạn ... đại nhân ... không ... Nhạn Bình ... "
Nhạn Bình bật cười khúc khích nhìn nam nhân lúc nãy cùng nàng bái lạy hoàng ân, qua lớp màn khăn phủ, nàng vẫn thấy rõ khuôn mặt thoáng ửng hồng vì thẹn của chàng.
" Nàng cười ta?" Mậu gia ấp úng hỏi nàng.
" Ừ. Ta cười chàng."
" Ta ... ta là lần đầu tiếp cận nữ nhân nên ..."
" Trước đây chưa từng?"
" Chưa bao giờ. Nàng ... lần đầu tiên." Nói đoạn Mậu gia cụp hai mí mắt xuống, cố tình né tránh ánh mắt chăm chú của nàng, là chàng bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch trước mặt nàng, hai bàn tay chàng cứ nắm chặt vào nhau, xoa đi xoa lại khiến nàng cười rộ lên, nhưng thoáng chốc cũng kịp định thần lại, dù sao hôm nay nàng cũng là tân nương tử, mọi chuyện nên giữ chút lễ nghĩa với tốt hơn. Đoạn Nhạn Bình đằng hắng một chút như cố lấy lại vẻ điềm đạm, nàng hỏi:
" Ta làm chàng căng thẳng?"
" Ừ ..."
" Ta ức hiếp chàng?"
" Không có."
" Thế ta làm gì sai?"
" Cũng không."
Nhạn Bình có hơi không vui liền xuống giọng hỏi lần nữa: " Cho ta biết, lý do là vì sao?"
Mậu gia nãy giờ vẫn chưa ngẩng đầu nhìn nàng, bấy giờ càng cúi gầm mặt xuống hơn nữa, lí nhí vài câu đáp khiến Nhạn Bình thập phần vui vẻ:
" Vì ... nàng rất đẹp."
Màn công kích tân lang của nàng đang rơi vào tình thế không biết ứng xử thế nào trước câu trả lời của Mậu gia thì bên hông kiệu hoa đã nghe tiếng viên quan thân cận của nàng thúc ngựa hối hả đến gần:
" Kiệu hoa xin dừng bước, ta có lời muốn bẩm với Nhạn đại nhân. Vô cùng hệ trọng."
Bà mai đi bên cạnh liền bước đến đỡ lời, ra chiều không vui vẻ, tay cầm chiếc khăn hoa thêu đỏ phe phẩy phía trước: " Quan gia, ngài cũng biết đây là kiệu hoa của Nhạn đại nhân. Ngày đại hôn của người là quan trọng nhất. Mọi chuyện để sau hãy tính, có được không?"
" Không được. Chuyện này vô cùng cấp bách, nếu xảy ra đại họa thì mười tổ tông nhà bà cũng không đền nổi đâu. Mau cho ta gặp Nhạn đại nhân."
" Bà mai, cứ để hắn nói, một chút không mất mát gì." Tiếng tân nương vọng từ bên trong kiệu hoa khiến thiếu phụ lùi sang một bên, nhường lối cho viên quan nọ đi đến bên cạnh.
" Chuyện gì?"
" Bẩm đại nhân, hạ quan nghe tin mật báo, có một đội quân rất đông đang tiến vào hoàng cung."
" Chỉ có muốn tạo phản mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Nhạn Bình cười gằn.
" Dạ, dường như bọn họ đang có ý đó. Nghe đâu đó là người của Trình nguyên soái. Nếu quả đúng như vậy, tình thế hoàng cung rất nguy bách. Đại nhân, người dự định thế nào?"
" Mẹ kiếp! Trình Viễn sao cứ một mực chống đối hoàng hậu. Không được, ta phải đến cứu người. Ngươi theo ta." Nói đoạn Nhạn Bình vứt vội mạn che mặt rũ xuống, nàng giựt mạnh rèm cửa trước mặt, phút chốc đã nhảy ra khỏi kiệu hoa trước sự ngỡ ngàng của Mậu gia. Hắn luống cuống gọi tên nàng: " Nhạn Bình, nàng quên mình là tân nương tử hay sao? Chúng ta còn bái đường, phụ mẫu nữa? Nàng đi như vậy, ta biết nói với họ thế nào?"
Nhạn Bình chợt sực tỉnh lại tình thế của mình lúc này, liền trở nên ôn nhu nhìn tân lang:
" Mậu lang, xin lỗi! Nước mất nhà tan, lấy đâu ra quê hương cho chúng ta bái đường, kết nghĩa phu thê chứ? Tỷ tỷ đang cần ta, đành phụ tấm lòng của chàng! Ngày sau có cơ hội, sẽ cùng chàng uống cạn ly rượu giao bôi, hẹn ước trăm năm. Chàng về đi."
" Ta ..." Lời người chưa kịp nói ra hết đã thấy bóng người trong xiêm y đỏ rực phóng người trên ngựa, lao thẳng về phía hoàng cung.
" Ta sẽ đợi nàng."
" Tình hình trong đó sao rồi?" Trong tiếng gió rít bên cạnh, giọng thiếu nữ lanh lãnh hòa vào không trung vô cùng gấp gáp.
" Tất cả các cửa cung đã bị bao vây, một con kiến cũng không thoát khỏi."
" Mẹ kiếp! Thái tử, bảo vệ thái tử! Vòng cửa sau Đông Nam điện đến hoa viên Đông cung. Chúng ta sẽ mươn theo đến dẫn người ra khỏi cung. Đi!"
" Tùy người sắp xếp!"
Trên đường Nhạn Bình đến Đông cung điện thì gặp Yến thái tử cấp bách phóng người trên con ngựa cao lớn, ngồi phía sau là Hắc vệ nhân bảo vệ, chạy ra sau đó thêm khoảng mười Hắc ưng nhân tùy tùng khác.
" Bái kiến thái tử. Chúng ta phải nhanh chóng đến tề hội cùng mẫu hậu của người, nhưng hiện giờ tất cả cửa cung dẫn đến chính điện đều bị phong tỏa. Hạ thần chỉ còn cách bảo vệ người rời khỏi nơi đây. Bảo vệ người an toàn chính là thượng sách. Ra khỏi đây thần sẽ gửi thư cầu cứu viện binh. Điện hạ, hãy đi theo thần."
" Nhạn Bình, bổn thái tử không thể vì sự an toàn của mình mà rời bỏ hoàng cung, thậm chí trong đó còn mẫu hậu nữa. Ta phải đến gặp người."
" Không được! Nơi đó nguy hiểm trùng trùng! Thần bảo vệ người đến nơi an toàn sẽ quay lại cứu giá. Nếu là nương nương, người cũng sẽ quyết định như thế. Điện hạ, đừng cố chấp như vậy?"
" Nhạn đại nhân nói đúng, bảo vệ huyết mạch Yến thị, vì Trình Viễn tạo phản ắt sẽ diệt cỏ tận gốc, điện hạ sẽ là người hắn truy cùng giết tận. Điện hạ, người hãy mau quyết định!" Viên quan đi cùng cũng lên tiếng thúc bách Yến Oanh.
Nhạn Bình thấy trong ánh mắt đứa trẻ trước mặt, tuy có nét ngây thơ, non nớt nhưng ý chí quật cường và điềm tĩnh không thể nào che giấu được, rõ ràng rất giống Yến hoàng. Chẳng đợi nàng nghĩ ngợi lâu hơn, đứa trẻ ấy đã ra quyết định cuối cùng khiến nàng không thể nào không đồng tình bằng được.
" Các người đừng nói nữa. Ý ta đã quyết. Bổn cung biết một mật đạo thông đến phía sau Càn Khôn điện, chính do phụ hoàng chỉ điểm lúc trước phòng khi bất trắc, nào ngờ hôm nay có dịp sử dụng chúng. Tất cả theo ta đến cứu giá mẫu hậu."
" Không cần đâu! Chúng ta đến đón người đây." Tiếng người thất thanh trong không trung từ xa vọt đến. Hóa ra đó là một tướng lĩnh trong đội quân Tiết độ sứ cấm cung, dưới trướng Nhiếp Viễn. Nhạn Bình đã gặp hắn vài lần trước đây. Sự xuất hiện của đội quân Tiết độ sứ bấy giờ ở đế đô khiến nàng bàng hoàng sực tỉnh. Nàng nhớ đinh ninh ngày ấy, Nhiếp Viễn cùng A Tinh đã theo Yến hoàng viễn chinh. Hoàng cung bấy giờ chỉ còn khoảng một trăm Hắc ưng nhân tinh nhuệ bảo vệ hoàng thất. Một trăm Hắc ưng nhân đó không là gì so với hai mươi vạn đại quân Trình Viễn đang nắm trong tay. Quả là một chuyện nực cười. Bọn họ chỉ có thể tháo chạy, ít ra đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc nãy. Nhưng giờ thì khác rồi. Nàng cảm thấy tất cả đều có sự an bày và sắp đặt của một bàn tay thần tinh diệu toán nào đó. Mọi thứ như thiên la địa võng, chỉ chờ con mồi nhảy vào để sập bẫy. Ha ha ha, Nhạn Bình cười hả hê trong lòng, bao muộn phiền căng thẳng lúc nãy đều hóa thành tro bụi trong chốc lát.
Người từ phía xa thốc ngựa chạy đến, vội vàng quăng mình xuống ngựa, rạp người trên đất khấu đầu bái kiến hài tử bên cạnh nàng:
" Mạt tướng bái kiến thái tử. Thần phụng lệnh Nhiếp tướng quân đến bảo vệ người. Xin hãy thu xếp đi theo thần."
" Hóa ra có Nhiếp khanh ở đây. Nhưng mẫu hậu vẫn còn trong đó, bổn cung không thể theo ngươi được." Yến Oanh vẫn kiên định như trước. Hắn dù sao vẫn còn là đứa trẻ, chưa có sự từng trải nên nhất thời chưa thấy được hết sự thần tình của phụ hoàng mình, nên cứ mực cứu mẫu hậu ra mới chịu đi. Nhạn Bình nghĩ thầm, đoạn không kiềm lòng nên vội trấn an đứa trẻ:
" Nhiếp tướng quân đến cứu giá điện hạ, ắt có sự an bài cho nương nương. Điện hạ đừng lo lắng quá. Chúng ta vẫn đi nhanh lên may ra mới kịp họp mặt bọn họ, có phải không?"
" Ừ, khanh nói cũng đúng. Ta tạm thời theo các người vậy."
" Điện hạ, mời đi lối này."
...
" Báo! Bẩm nương nương, nguyên soái tạo ... tạo phản"
Xoảng! Tiếng va chạm nứt nẻ của thanh âm các loại chén bát cùng chung rượu đồng loạt vang lên sau tiếng hét thất thanh của lính vệ. Tể tướng đại nhân lắp bắp thất thần hỏi lại lần nữa:
" Ngươi không lầm chứ? Tạo ... tạo phản?"
" Bẩm, không sai. Trình Viễn tạo phản, đã cho quân lính bao vây khắp hoàng cung, một con kiến cũng không trốn thoát."
" Toàn là lũ vô dụng! Vậy mà không một ai đến báo tình hình với bổn cung, chả nhẽ các người đều bị bọn chúng hạ gục hết rồi sao?" Sở Kiều tức giận, mặt đỏ bừng bừng quát người bên dưới.
" Bẩm, bọn họ ra tay quá nhanh, khiến toàn bộ lính vệ đều thất thủ nên hệ thống tình báo chưa kịp đến trung điện đã bị tiêu diệt toàn bộ trên đường. Kính mong nương nương tha tội. Người vẫn mau rời khỏi nơi này mới là thượng sách!"
Bá quan văn võ hai bên đồng loạt quỳ rạp dưới đất, tất cả đều lên tiếng:
" Mong nương nương giữ gìn long thai, bảo toàn tính mạng. Chúng thần quyết dùng thân mình báo đáp hoàng ân, ngăn chặn phản quân."
Ô tể tướng cũng lên tiếng đốc hối nàng:
" Nương nương, mong người đừng do dự nữa. Trình Viễn đã có tâm tạo phản ắt sẽ không tha người của hoàng tộc. Người cùng thái tử phải bảo toàn tính mạng trước khi Yến hoàng quay về. Hắn dù sao cũng không thể giết hết tất cả bọn thần. Nhưng người của Yến thị thì khác. Nương nương, hãy nghĩ đến hài tử trong bụng người, xin đừng do dự."
" Đương kim hoàng hậu! Người nghĩ mình có thể trốn thoát được chăng? Không thể nào. " tiếng Trình Viễn đã đến trước cửa Càn Khôn điện, ngữ khí vô cùng ngạo mạn, đắc ý, hắn đang khiêu khích nàng, bỡn cợt thế lực yếu ớt của hoàng tộc Yến thị bấy giờ.
Sở Kiều bấy giờ chỉ còn cười khổ nhìn chúng thần tử bên dưới, lần đầu tiên nàng thấy họ đồng lòng và kiên quyết như thế. Họ đang cố bảo vệ nàng, bảo vệ hoàng triều Yến thị, là họ đã dung nạp nàng và xem nàng là chủ tử của mình. Hà cớ gì nàng có thể bỏ lại bọn họ mà ra đi lúc này. Huống hồ Trình Viễn hắn đã đến tận cửa điện, nàng không thể trốn thoát cũng không thể làm con rùa rụt đầu trong này mãi. Chẳng thà ra đó, đấu với hắn một trận sinh tử, lựa chọn cho mình cái chết vẻ vang còn hơn cứ đôi co mãi trong này.
" Người đâu, hộ giá bổn cung thay chiến giáp."
" Nương nương!" Chúng thần tử nhất thời hoảng hốt, tất cả đều kêu thán lên một tràng dài lời bi thống! Một viên quan tam phẩm trong hàng ngũ tướng Hạ cũ bước ra thỉnh cầu nàng:
" Nương nương, người đang mang thai, tuyệt đối không thể làm kinh động đến hài tử. Xin người hãy mau rời khỏi nơi đây. Chúng thần nguyện chết cũng sẽ bảo toàn tính mạng cho người. Mong người suy xét!"
" Đã không kịp nữa. Bổn cung cảm kích tấm lòng trung quân của các khanh. Ta suốt đời sống trên lưng ngựa, tắm máu biết bao kẻ thù, nay chỉ là một Trình Viễn há làm ta kinh sợ. Các tướng sỹ của hắn chẳng phải là con dân chiến sỹ Đại Yến hay sao? Ta tin mình có thể thuyết phục được bọn chúng bỏ giáp quy hàng. Nội bộ Trình Viễn rối ren, ta ắt có kế sách đánh bại phản quân. Về phần thái tử, Vũ học sỹ mang người đến hộ tống điện hạ đến nơi an toàn trước ở phía Đông thành, đợi ta bình loạn phản quân sẽ cho người đến đón các ngươi. Có hiểu không?"
Trọng Vũ bước ra nhận lệnh, sóng mắt long lanh đầy sự bi thương, trong giờ phút sinh tử cận kề, nữ nhân nhỏ nhắn trước mặt nàng bỗng trở nên vô cùng vĩ đại, nàng tỏa ra một sắc khí vô cùng mạnh mẽ và kiên cường, cho dù bão táp phong ba lớn hơn nữa ập đến, ắt cũng không làm người lung lay ý chí sắc đá.
" Vậy thần xin tuân lệnh" Trọng Vũ đáp lời, sau đó men theo cửa sau chính điện tìm đường vượt ra ngoài vòng vây phản quân.
Một lát sau, Sở Kiều cũng nhanh chóng thay vào bộ khôi giáp trắng, thần trí nữ nhân nhanh nhẹn, đôi mắt trong trẻo tinh anh năm nào trên chiến trường Bắc Yến chưa hề mất đi trên vóc người nhỏ nhắn của nàng. Suối tóc đen tuyền vắt ngang sau lưng càng khiến nàng trở nên mê hoặc lòng người hơn bao giờ hết.
" Đi."
Trình Viễn nheo cặp mắt hẹp gian ác nhìn nàng, hắn có chút ngạc nhiên trước sự cố chấp của nàng. Một tiếng hừ nhẹ rít lên trong không trung, hắn nói:
" Ta khuyên người nên đầu hàng. Chống cự cũng vô ích. Người không có quân đội, lấy gì đối đầu với ta?"
" Ngươi muốn tạo phản?" Sở Kiều gặng hỏi lần nữa.
Nét mặt sắc lạnh trước mặt bỗng nhiên đanh lại, máu đen nổi lên cuồn cuộn theo ngữ khí lạnh lùng, hắn hét to:
" Là người bức ta! Nếu người không một mực điều tra chuyện Hàn Lân, ta đâu cần như ngày hôm nay. Tất cả đều do ngươi! Sở Kiều."
" Là ta? Hàn Lân? Bổn cung không hiểu ngươi nói gì. Nhưng ngươi dẫn binh mã tấn công hoàng cung đã là tội chết. Ngươi thật lòng muốn phản lại Yến hoàng hay sao? Trình Viễn ta biết ngươi luôn trung thành với bệ hạ, hà cớ gì đến ngày hôm nay. Quay đầu là bờ. Chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu. Bằng không, bổn cung tuyệt đối sẽ lấy cái mạng chó của ngươi để răn đe người trong thiên hạ, bất trung sẽ có kết cục ra sao. "
Ha ha ha. Trình Viễn như điên dại, cười rũ rượi đáp lời nàng, trong đó là sự bi thống và căm hận tột cùng:
" Yến hoàng người không có ở đây thì ngươi đã muốn truy cùng giết tận ta. Bức ta đến con đường hôm nay. Về công trạng, ngươi có hơn gì chúng ta, hơn gì Đại Đồng Hành? Vì cớ gì vì ngươi bệ hạ vứt sự sống chết của toàn quân chờ ngươi bên bờ Thiên Nhai? Vì ngươi cố chấp muốn quay lại cứu bọn phản quân, đám người Hạ Tiêu. Vì ngươi, bệ hạ suýt nữa đã đánh chiếm Đại Hạ sớm hơn dự tính, tránh thương vong chiến sỹ cả ngàn người sau đó. Nhẽ ra chiến tranh đã sớm kết thúc, ta đã có thể báo thù cho phụ mẫu sớm hơn, nhưng vì sự ngang bướng, cố chấp của ngươi, bệ hạ lần lữa nhiều lần báo thù nhà khiến Bắc Yến quân thây phơi đồng sương, máu nhuộm chiến trường nhiều hơn.
Là ngươi khiến người thay đổi, nhu nhược hơn, thiếu lý trí hơn. Ngươi là hồng nhan họa thủy, mê hoặc đế vương, khuấy đảo chính cuộc, muốn thâu tóm binh quyền trong tay mình. Ngươi là nữ nhân nhưng lại không cam chịu vị trí của mình. Ngươi khiến bệ hạ đi vào con đường sai lầm, mê muội. Không phải bệ hạ bất công như thế thì ta đã chẳng hai lòng và nuôi dưỡng dã tâm của mình.
Mọi lỗi lầm đều từ ngươi mà ra. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo. Sở Kiều, quảng trường Tử Vi sẽ là mồ chôn của ngươi. Chịu trói đi! "
Trình Viễn dứt lời đã giơ mũi kiếm sắt nhọn về phía nàng. Lập tức một trăm Hắc ưng nhân từ phía sau bay đến chắn ngang trước mặt nàng, quan viên đại thần hai bên cũng tiến lên phía trước đứng sau hàng Hắc ưng quân. Tất cả vây quanh nàng, một lòng quyết tử, không hề nao núng.