Gió mùa thu hôm nay đặc biệt thổi mạnh hơn những ngày trước. Vài chiếc lá cô độc rơi lòa xòa trước mặt nàng. Đứa trẻ trong bụng dường như cũng hiểu chuyện nên không làm nàng bị phiền nhiễu hay quấy rối nữa. Sở Kiều hít một hơi thật sâu, nàng cảm nhận được mình đã không còn cô độc giữa hoàng triều đế đô này. Tất cả bọn họ, những người đứng xug quanh nàng đây, họ đang bảo vệ nàng, họ cho nàng biết, họ cũng cần nàng như cần Yến hoàng bệ hạ.
Trong giờ phút này, sự đồng lòng đó giúp nàng có thêm nghị lực, sức mạnh và niềm tin hơn bao giờ hết. Sở Kiều dõng dạc tiến về phía trước hàng ngũ quân Hắc ưng, phóng cái nhìn kiên định đầy kiêu hãnh nhìn vào quân đội phía sau lưng Trình Viễn, nàng nói:
" Hỡi các chiến sỹ của binh đoàn soái quân, các ngươi chẳng phải là con dân Đại Yến hay sao? Cớ gì lại mang gươm giáo đánh lại chính đồng bào mình? Nếu Yến hoàng có ở đây, liệu các ngươi vẫn sẽ làm như thế? Chiến sỹ Đại Yến chỉ có thể tắm máu kẻ thù của mình, tuyệt không thể đem voi giày mã tổ, đem kiếm chém đầu đồng bào. Các ngươi không nên nghe lời xằng bậy của Trình Viễn, làm chuyện có lỗi với quốc gia xã tắc. Tất cả hãy buông bỏ vũ khí, ta tuyệt đối không truy cứu về sau."
Đại bộ quân lính đứng hàng ngũ đầu đã bắt đầu chuyển biến trở nên do dự và lúng túng hơn, sau đó lan dần ra các cánh quân tả hữu, rồi đến phía sau. Ánh mắt vô cảm khi nãy đã thay bằng sự lung lay, chân tình ẩn trong khóe mắt, thái độ họ đã có sự chuyển biến, không bao lâu nữa, nàng có thể xoay chuyển tình thế, Sở Kiều nghĩ thầm.
" Ngươi lấy tư cách gì để khuyên binh đoàn soái quân trong khi dòng máu chảy trong người ngươi là huyết thống Đại Hạ? Nực cười?!"
" Đúng! Đúng! Hoàng hậu không phải người Yến thị. Diệt trừ Hoàng hậu! Diệt trừ Hoàng hậu!"
Binh sỹ phía sau đồng loạt dập thương trên nền đất, hết thảy kêu gào như muốn bức người. Vài viên quan đứng sau lưng nàng cũng bước lên tiếp ứng:
" Hỗn xược! Hoàng hậu không phải người Yến thị nhưng cũng là thê tử chính thất của đương kim Hoàng đế, bậc mẫu nghi thiên hạ, là người đâu dễ để các ngươi miệt thị!"
" Chỉ vì dã tâm của Trình Viễn làm khuấy đảo thị phi, mê hoặc lòng quân, khiến các ngươi rơi vào chỗ bất nghĩa. Ta khuyên các người quay đầu là bờ. Đánh chiếm hoàng cung, diệt trừ Hoàng hậu rồi các ngươi sẽ như thế nào khi Yến hoàng quay trở về? Bệ hạ liệu có để các người yên ổn?"
" Hừ, đến lúc nào rồi mà vẫn còn muốn đấu khẩu với ta? Xem các người bảo vệ ả được bao lâu?" Trình Viễn vừa dứt lời đã vội chộp lấy cung tiễn bắn về hướng Sở Kiều trong khi những người xung quanh đều chưa kịp nhìn thấy tiếng gió rít bên tai vụt qua thì mũi tên đã đến trước mặt nàng, chỉ cách một cánh tay, Sở Kiều nhanh trí xoay người lách sang một bên, thì bên cạnh thoáng thấy một bóng áo lam vụt đến đỡ chiêu trí mạng giúp nàng.
" Muội muội!" Tiếng kêu thất của Trình Viễn hét lên giữa không trung khiến tất cả con mắt đều hướng về chỗ bóng người áo lam vừa xuất hiện, thoáng chốc thân thể người đó đã đổ rạp lên nền đất. Máu tươi không ngừng tuôn xối xả từ ngực nàng, bắn ra xung quanh bốn bề, khuôn mặt thiếu nữ trở nên tái xanh do đột ngột mất nhiều máu, nàng chỉ kịp thều thào nhìn hắn:
" Ca ca, đừng ..."
Tránh ra! Trình Viễn lao về phía trước như xé gió, lồm cồm đến bên cạnh đỡ Trình Nhã, nước mắt tuôn trào đến bi thống:
" Tại sao muội phải làm như thế? Đâu có đáng chứ?"
" Muội yêu chàng ... cũng không muốn huynh phạm tiếp sai lầm."
" Trình Nhã! Khụ khụ khụ"
" Dừng lại đi, muội xin ... h u y n ... h?" Bàn tay nhỏ trắng trẻo kia đột nhiên rớt ra khỏi tay hắn, sự thê lương dâng chiếm tâm khảm, hóa ra người tế máu cho cuộc đảo chính của hắn chính là người muội muội hắn hết mực yêu thương, đau đớn cùng cực này có ai thấu được, Trình Viễn thấy tim mình như rạn nứt từng hồi răng rắc, tâm như hóa đá.
A a a a a a!
" Sở Kiều, tất cả đều do ngươi! Giết ả cho ta!"
Ào ào ào ... quân đội tiến lên như vũ bão muốn nuốt chửng toàn bộ quan quân hoàng triều trước mặt. Trong khi Sở Kiều cùng bọn họ còn đang thất sắc trước những chuyện vừa xảy ra thì đã nghe hai bên tả hữu quảng trường Tử Vi có binh đoàn khác tấn công áp đảo thế lực Trình Viễn.
Hắc kỳ quân! Yến hoàng muôn năm! Yến hoàng muôn năm! Mọi người đều sửng sốt đến vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của binh đoàn ngầm này. Sở Kiều nhất thời được thả lỏng thân mình, mọi lo lắng đều bay đi trong thoáng chốc.
" Ô tể tướng, khanh cho người sắp xếp thi thể Trình Nhã quận chúa ổn thỏa, dù sao nàng cũng có công cứu giá, không nên để nàng vùi thân cô độc ở đây."
" Thần tuân lệnh."
" Mẫu hậu, hài nhi cứu giá chậm trễ, xin đừng trách phạt!" Giọng trẻ thơ trong trẻo của Yến Oanh vang đến cách đó vài bước khiến mọi cảm xúc trên mặt nàng dường như vỡ òa.
" Oanh nhi không đi cùng Vũ học sỹ sao?"
" Không, điện hạ đã đi cùng muội và Nhiếp Viễn. Tất cả đều là sự sắp đặt của Yến hoàng. Hoàng hậu, người chưa từng đơn độc, bệ hạ vẫn luôn bên cạnh người, chu toàn mọi thứ cho người!"
Sở Kiều chẳng thể dùng lời gì để nói hết sự ngạc nhiên lần này đến lần khác của mình, mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa khi tâm trí nàng lúc này là cảm giác hạnh phúc triền miên, vui sướng vô ngần. Yến Tuân vẫn luôn quan tâm nàng, vẫn yêu thương và bảo vệ nàng như trước. Chỉ là chàng định liệu mọi chuyện quá kín kẽ đến nàng cũng không thể dự đoán được tâm cơ sâu xa ấy.
Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm!
" Tất cả hãy dừng tay!" Yến Oanh lúc này đã ngồi dõng dạc lên vai một Hắc nhân quân, cất giọng sang sảng nhưng đầy uy nghiêm nhìn cảnh rối ren trước mặt, rồi nói:
" Phụ hoàng không có ở đế đô, ta thân là thái tử hoàng triều, Yến Oanh, sẽ thay người chủ trì chuyện đại sự."
Thái ... thái tử!
" Phải, chính là ta. Các người đều là con dân Đại Yến, trung thành với Yến thị, sao có thể đâm kiếm vào chính đồng bào mình. Còn không mau bỏ kiếm đầu hàng? Chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu. Bằng không, tru di tam tộc!"
Keng! Keng! Keng!
Lời hiệu triệu của gia tộc Yến thị như thỏi nam châm khiến tất cả binh sỹ đều nhất nhất phục tùng, binh khí được tháo bỏ, cảnh đâm chém và hỗn loạn cũng không còn nữa. Từng người đồng loạt quỳ rạp trên nền đất, cúi đầu nhận tội, sắc mặt hung hãn khi nãy đã không còn nữa thay vào đó là sự ăn năn, day dứt:
" Chúng thần biết tội, xin thái tử trách phạt!"
Yến Oanh không thay đổi ngữ khí, điềm đạm nhưng vẫn có chút kiên định, đứa trẻ đang cố nhớ đến thần thái của phụ hoàng hắn, từng lời nói cùng cử chỉ của người khi điều động quân đội, đặc biệt khí thế bức người ấy, quả nhiên hắn có chút bản lĩnh học hỏi không thua kém Yến hoàng.
" Chịu buông vũ khí, ta không trách phạt. Còn Trình Viễn, ngươi muốn như thế nào?"
Hừ. " Thắng làm vua, thua làm giặc! Tùy người định đoạt!"
" Vậy hãy nghe cho rõ lời định tội của ta:
Thứ nhất: ngươi làm nhiễu loạn việc giao thương quốc gia, thiết lập mạng lưới tổng đà, tham ô tiền của dân chúng. Cùng với 28 quan viên hộ bộ các tỉnh thành cấu kết, bao che lẫn nhau.
Thứ hai: dùng tài nguyên quốc gia giao thương quân khí với Lạc Vương, gây nên chiến tranh tàn khốc nhằm chiếm hữu tài lộc cho riêng mình.
Thứ ba: phạm tội đảo chính, miệt thị hoàng thất.
Tính tất cả tội trạng, ta quyết định tru di cửu tộc Trình gia. Tất cả tài sản đều sung vào quốc khố. Toàn bộ 28 quan viên hộ bộ cấu kết đều xử trảm, con cháu bị xung vào lính, nữ nhân trẻ nhỏ bị đày ra biên ải. Lập tức thi hành."
Đại Yến muôn năm! Thái tử anh minh! Thái tử anh minh!
" Hoàng nhi làm tốt lắm!" Yến Oanh nheo khóe mắt phượng nháy mắt với nàng, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh chiều tà, đôi má ửng hồng lên do cố gắng muốn diễn hoạt giống thần thái của Yến hoàng. Sở Kiều kìm lòng không đặng liền bước đến bẹo má hài nhi khiến hắn bật cười khanh khách.
" Tỷ tỷ!" Sở Kiều xoay người lại thì thấy Nhạn Bình trong khôi phục đỏ rạng rỡ, đầu tóc nàng cũng lấm lem, trâm cài xộc xệch nhưng nét xuân vẫn rạng ngời trên khuôn mặt trắng nõn ấy.
" Muội cũng vất vả rồi!"
" Nương tử, nương tử! Ta tìm nàng khắp nơi!" Mậu gia từ đâu chạy hớt hơ hớt hải đến chỗ nàng, một bên tay chấn ngang eo, người khụy xuống thở dốc suýt không thành tiếng, mũ tân lang bị xốc nghiêng một bên trông thật hài hước, khiến Nhạn Bình cũng dở khóc dở cười, nàng nói:
" Gã ngốc huynh chạy theo ta làm gì? Người ta đi làm chuyện đại sự, huynh đi theo chỉ tổn làm vướng bận tay chân ta. Hứ"
" Khụ khụ, ta sợ ... nàng chạy mất."
" Mậu khanh chưa gì đã lo cuống lên như vậy. Được rồi, được rồi, bổn thái tử sẽ đích thân đưa nàng đến Mậu phủ cho các người bái đường một lần nữa, ngươi yên tâm chưa?"
" Bẩm, được thế còn gì bằng. Đa tạ thái tử." Mậu gia mừng rỡ ra mặt.
" Khoan, chí ít cũng đợi ngày khác chứ, hôm nay Nhạn gia ta có phần nhếch nhác nếu vào đến cửa Mậu phủ bị hạ nhân chê cười há chẳng phải trò đùa của thiên hạ hay sao? Không được, phải chọn ngày khác."
Sở Kiều nãy giờ chỉ cười nhìn bọn họ ứng phó nhau, thấy Nhạn Bình đang bày trò làm khó Mậu gia thì xen vào quyết định thay họ:
" Dù gì hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, không tốt để bước qua cửa Mậu phủ, chi bằng bổn cung chọn ngày khác cho các ngươi, bổng lộc sẽ hậu hĩnh hơn, sắp xếp như vậy Mậu khanh có bằng lòng không? Huống hồ Nhạn Bình cũng chịu sự quản thúc của ta, nàng ấy có cánh cũng không thoát khỏi cuộc hôn nhân này, tân nương của khanh nhất định sẽ được trả về đúng vị trí của nàng."
" Đa tạ hoàng hậu hữu ái. Thần chỉ đành tuân lệnh về báo phụ mẫu, chờ đợi nàng ấy thêm một thời gian nữa."
" Hoàng hậu, người đang giúp người ngoài ức hiếp muội." Nhạn Bình bắt đầu giở trò mè nheo với nàng, Sở Kiều chỉ đành lắc đầu cười bỏ đi, vì không khéo nàng ấy đòi bỏ luôn hôn ước khiến nàng thêm khó xử nữa, chi bằng bỏ đi và phớt lờ nàng ấy cho xong chuyện.
" Muội còn không đi cùng ta hay muốn theo Mậu khanh hồi phủ bái đường?"
" Tất nhiên là theo người rồi. Hì." Nói đoạn Nhạn Bình luống cuống theo nàng khởi giá hồi cung để lại phía sau một sự hỗn độn bát nháo những tướng sỹ bị thương nằm la liệt, rất may số người chết không có, Nhiếp Viễn cùng vài tướng sỹ ở lại thu xếp tàn cuộc. Trình Viễn bị áp giải đến Tử Lý Tự chờ ngày xử lý cùng với số quan tham ô khác.
Ngay chiều hôm đó, một cuộc thanh trừng đẫm máu những loạn thần theo phe cánh Trình Viễn bị càn quét khắp nơi từ đế đô đến các quận, châu thành lân cận, thậm chí ở phương Bắc, Hoàn Hoàn cũng giúp sức thanh lọc bộ máy hoàng quyền. Nam nhân đứng đầu gia tộc bị áp giải về Sở Thành, nữ nhân hay trẻ nhỏ đưa trực tiếp đến biên giới lao động khổ sai.
Có thể nói qua hành động trấn áp lần này của hoàng triều Yến thị thì tất cả quyền hành đều chính chuyên thâu về một mối, hai mươi vạn đại quân soái binh bị trao trả về đế đô, bè cánh tham nhũng hay cấu kết quan sai ngầm dưới chân thiên tử đều bị càn quét triệt để khiến người người đều kinh sợ và khiếp đảm trước sự xoay chuyển tình huống và lật ngược thế cờ bất ngờ của họ Yến.
Đại Yến vừa mới thành lập cách đây không lâu nên ngoài chuyện chăm lo sản xuất và gầy dựng kinh tế quốc gia thì quân đội cũng là phần trọng yếu. Nhưng do các tướng lĩnh nhiều năm theo Yến hoàng chinh chiến nên công trạng cao ngất, đổi lại đều được nắm các vị trí trọng yếu trong triều đình cùng quân đội trong tay. Nương theo đó, dã tâm của bọn họ ngày càng lớn và làm nhiều chuyện càn quấy, Yến hoàng vẫn không thể nào kiểm soát được hết.
Điển hình quan bộ trong triều đình cũng chia năm xẻ bảy, vây cánh nhau tạo nên các thế lực cho riêng mình. Tuy hậu cung không nạp bất kỳ thê thiếp phi tần nào từ các gia tộc môn phiệt nhưng bọn họ vẫn ngầm chống đối nhau, lợi dụng thời cơ để công kích người của hoàng tộc mà không ai khác chính là Yến hoàng, Hoàng hậu và Thái tử. Thế lực hoàng tộc Yến thị so với các triều đại khác thật chất vô cùng mong manh và yếu thế. Yến hoàng nắm trong tay binh đoàn Hắc ưng nhân hùng mạnh nhất quốc thổ nhưng vị thế chính trị quả thật có chút vất vả chống đỡ, nên chỉ đành mềm dẻo xử lý mọi chuyện để bảo toàn đại cục, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, sau đợt binh biến của Trình gia thì toàn bộ binh quyền cùng sự cổ vũ nhiệt tình của các quan đại thần đều hướng về gia tộc Yến thị, không còn các vây cánh hay phân chia triều cũ triều mới. Tất cả đều đồng lòng phò tá Yến thị cũng như tâm phục nghĩa khí khẳng khái và kiên cường của Hoàng hậu Sở Kiều.
Quả là một mũi tên bắn hai đích, xuất quỷ nhập thần!
Yến Oanh nằm gối đầu lên chân nàng, đôi mắt khép hờ sau một ngày vận động căng thẳng. Sở Kiều vuốt nhẹ mái tóc con phủ trước mắt nhi tử sang một bên, ôn nhu nhìn đứa trẻ:
" Hoàng nhi làm sao biết cách định tội trạng của Trình Viễn? Oanh nhi khiến mẫu hậu vô cùng bất ngờ."
" Chính là phụ hoàng. Người bảo Nhiếp Viễn truyền lời cho Oanh nhi, bảo Oanh nhi nên làm thế nào, nói thế nào." Nói xong đứa trẻ không buồn nghe lời đáp của nàng sau đó đã vội khép chặt mi tâm, chìm vào giấc ngủ vô cùng mê say, dường như bên ngoài có sóng gió thế nào cũng không thể lay động sự bình yên trong lòng. Như Yến Tuân trong một ngày hành quân tất bật về Bắc Yến gặp nàng, chàng cũng ngủ thiếp ngay tại buồng tắm như thế.
Yến Tuân. Ta nhớ chàng. Cầu xin ông trời phù hộ cho phu quân con mau thắng trận trở về, xin người đừng chia cắt chúng con nữa!
Lời nguyện cầu trong đêm của nàng hôm đó đã khiến một nam nhân ở cách đó xa vạn dặm không thể nào chợp mắt, chàng trằn trọc thổn thức trong đêm tối. Chàng nhớ xế chiều hôm ấy, khi A Tinh đến báo tình hình đảo chính nguy cấp, tâm chàng có chút lung lay và bất an. Mặc dù mọi chuyện đã được chàng định liệu tất cả, nhưng dù sao vẫn là thê tử và nhi tử của mình, hơn nữa nàng đang mang thai. Chính sự bất an ấy khiến chàng phải ngưng toàn bộ kế hoạch tác chiến trong ba ngày liên tiếp sau đó để chờ tin tức từ đế đô.
Trong quảng không tối đen như mực phủ quanh, tiếng thở dài trong đêm tối của nam nhân trở nên nặng nề hơn. Tiếng sột soạt do trở mình liên tục dường như trở thành thanh âm chính yếu khi màn đêm buông xuống không biết có từ lúc nào.
" A Sở, xin lỗi đã để nàng chịu ủy khuất. Thật sự xin lỗi!"