Nghe lời Từ Tuấn Vỹ nói, Mạc Nhiên Nhiên chết sững tại chổ, còn mẹ cô như sét đánh ngang tai, bà luôn tin lời Từ Tuấn Vỹ nói bởi trước nay anh luôn có gì nói nấy, ngay cả chuyện Mạc Nhiên Nhiên giấu bạn trai bên ngoài anh cũng thành thật nói cho bà biết.
"Mạc Nhiên Nhiên!" Mẹ cô gằn giọng, hai mắt trừng trừng giận dữ, những ngón tay bấu chặt chuẩn bị hành hình đứa con gái hư trước mặt.
"Từ Tuấn Vỹ!" Mạc Nhiên Nhiên tức giận quát lớn, cơn lửa phẫn nộ đã bốc lên tận đỉnh đầu.
Từ Tuấn Vỹ thong thả nở nụ cười, không nhanh không chậm lên tiếng dập tắt cơn giận của hai mẹ con Mạc Nhiên Nhiên trong tíc tắc: "Nhưng đó chỉ là do Nhiên Nhiên ảo tưởng, dì cũng biết IQ và EQ cô ấy có hạn mà"
Lời nói của Từ Tuấn Vỹ có tác động cực kỳ lớn đối với mẹ Mạc Nhiên Nhiên, bà lập tức thu cơn giận chợt nhận ra lý lẽ thực tế: "Đúng rồi nhỉ, vừa ngu vừa xấu thì đòi qua đường với ai được"
Giận chồng thêm giận, Mạc Nhiên Nhiên tức đến không nói nên lời, từng nhịp thở mang theo sự hậm hực muốn bóp nát Từ Tuấn Vỹ ra ngay tức khắc.
Mỗi lần anh mang đến chút gì đó ngọt ngào thì y như rằng đã thủ sẵn một cơn sóng phía sau đánh thẳng vào cô.
Kết thúc bữa trưa Mạc Nhiên Nhiên về phòng, chuyện cô đã xin được với bố đến công ty ông làm việc vẫn chưa nói với Từ Tuấn Vỹ, mục đích của cô là kiếm thêm một ít tiền để phụ giúp việc anh mở công ty, biết rằng chẳng đáng là bao nhưng có vẫn còn hơn không, không giúp nhiều cũng sẽ giúp được ít.
Mạc Nhiên Nhiên ôm laptop nằm sấp trên giường xem sơ qua những nội dung làm việc sắp tới được bố cô gửi trước.
Vài phút sau Từ Tuấn Vỹ từ cửa chính phòng cô đi vào, thuận tay khóa luôn chốt cửa rồi ung dung đi đến giường nằm lên.
Mạc Nhiên Nhiên nhăn mặt nhìn người con trai không có chút lòng tự trọng nằm nhắm mắt ngủ bên cạnh, nhớ lại lúc ăn thì chỉ muốn đạp anh một cái cho rơi xuống sàn.
Nghĩ rồi thôi, Mạc Nhiên Nhiên quay lại công việc trên màn hình máy tính, Từ Tuấn Vỹ bỗng xoay người qua gác tay ngang trên lưng cô, buồn ngủ dặn dò: "Hai giờ gọi anh dậy, anh có hẹn làm dự án"
"Ừm, em biết rồi" Mạc Nhiên Nhiên liếc nhìn Từ Tuấn Vỹ một cái, đêm qua Từ Tuấn Vỹ thức làm việc đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, tưởng tượng những ngày sau này của anh đều phải vùi mình trong bận rộn, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác xót xa.
Đúng hai giờ Mạc Nhiên Nhiên lay Từ Tuấn Vỹ dậy, anh uể oải xoay người bỗng nhiên ôm gáy kéo đầu cô sát xuống hôn lên.
Mạc Nhiên Nhiên tay chân quơ loạn xạ chạm được vào eo Từ Tuấn Vỹ liền nhéo một cái mạnh, anh lập tức buông cô ra hét lên đau đớn.
Mạc Nhiên Nhiên lấy gối trước mặt ném vào người Từ Tuấn Vỹ, tức giận mắng: "Lưu manh!"
Từ Tuấn Vỹ không phản kích, vùi mặt xuống gối lười biếng đáp: "Anh chỉ làm chuyện lưu manh nên làm"
Mạc Nhiên Nhiên cạn lời nhìn Từ Tuấn Vỹ, trong đời cô làm gì có hoàng tử phong lưu khí chất cao sang vời vợi, thực chất chỉ có một con sói cạnh nhà rình rập ngày đêm chờ cơ hội nuốt chửng lấy cô.
Từ Tuấn Vỹ ra ngoài từ hai giờ trưa đến bảy giờ tối vẫn chưa trở về, Mạc Nhiên Nhiên lo lắng gọi điện liên tục anh lại không bắt máy, cô chỉ sợ anh bận quên ăn hoặc có chuyện gì đó trục trặc với dự án khiến anh đang khổ sở quay cuồng.
Song song với Mạc Nhiên Nhiên, những người làm việc cùng Từ Tuấn Vỹ phải đang cam chịu làm cho xong việc của mình, đói đến bụng reo ầm ĩ cũng chẳng dám mở lời.
Bụng To nhìn dáng vẻ tập trung làm việc cao độ của Từ Tuấn Vỹ, chỉ còn một cách duy nhất để tự cứu lấy bản thân và mọi người trong nhóm: "Tuấn Vỹ, cả buổi không thấy Nhiên Nhiên tìm cậu vậy?"
Nhắc đến Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ lập tức ngưng việc đang làm lấy điện thoại kiểm tra mới phát hiện có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ từ cô, do điện thoại tắt chuông mà không hay biết, anh hoảng loạn vội vàng thu dọn đồ đạc trở về trước.
"Hôm nay đến đây"
Nhìn bóng dáng vội vàng của Từ Tuấn Vỹ ra cửa chính của quán, Bụng To và những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, một người có biệt danh Sách Mục mừng rỡ lên tiếng: "Cuối cùng chúng ta có vị cứu tinh rồi, sau này muốn thoát Tuấn Vỹ cứ mang Nhiên Nhiên ra là được"
"Thông minh! Ăn thôi" Bụng To búng tay đắc ý, hào hứng hô to: "Phục vụ!"
Từ lúc rời khỏi quán đến suốt dọc đường lái xe trở về nhà, Từ Tuấn Vỹ gọi bao nhiêu cuộc Mạc Nhiên Nhiên vẫn không chịu bắt máy, không cần đoán cũng biết cô đã thật sự nổi giận, lúc đi đã hứa về sớm cùng cô ăn cơm, kết quả do quá nhập tâm vào công việc mà quên mất thời gian.
Ngay khi về đến nhà, Từ Tuấn Vỹ lên phòng trèo qua ban công nhà Mạc Nhiên Nhiên, cô ngồi trên bàn học, rèm vẫn mở chỉ có cửa là khóa.
Từ Tuấn Vỹ gõ lên cửa kiếng, Mạc Nhiên Nhiên vừa quay đầu nhìn anh liền giơ túi đựng súp cua và sữa đậu nành cô thích lên, kèm theo một nụ cười lấy lòng.
Mạc Nhiên Nhiên đanh mặt nhìn Từ Tuấn Vỹ, cô đứng lên đi kéo rèm lại che khuất mặt anh.
Cô không phải vì anh không thực hiện lời hứa, đều do anh không bắt máy khiến cô đứng ngồi không yên sợ anh có vấn đề gì.
Sau khi ngồi xuống ghế, bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh nào, không giống như Từ Tuấn Vỹ như mọi khi.
Mạc Nhiên Nhiên lại lo anh đang có tâm trạng không tốt, cô vội đến hé rèm xem anh có còn ở đứng ở ngoài không.
Ban công không một bóng người, Mạc Nhiên Nhiên kéo rèm mở cửa bước ra nhìn qua phòng Từ Tuấn Vỹ, tự khắc cảm thấy bản thân có lỗi, có thể anh bận vẫn chưa ăn uống gì.
Chân Mạc Nhiên Nhiên vừa nhấc lên định sang phòng Từ Tuấn Vỹ thì bỗng nhiên cơ thể cô bị nhấc lên từ phía sau quay ngược trở lại phòng.
Mạc Nhiên Nhiên theo phản xạ vùng vẫy đến lúc bị nhấn lên giường mới bình tĩnh lại, nhìn người đang cười hí hửng đè lên người mình, cô cố nuốt ngược cơn giận vào trong, giữ giọng như bình thường.
"Buông ra"
Từ Tuấn Vỹ bỗng nắm cổ chân Mạc Nhiên Nhiên, bày ra vẻ mặt hối lỗi, nhẹ nhàng cất tiếng: "Anh xin lỗi, gác chân lên vai anh rồi đừng giận nữa được không?"