Mũ tốt nghiệp bay trên không trung hòa với những cành hoa hồng đỏ tươi chậm rãi đáp xuống mặt đất, tiếng cười đùa vui vẻ trẻ lớn đều vang ngập cả sân trường.
Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đều mặc áo tốt nghiêp màu xanh dương đứng đối đầu nhau trước mặt hai bên gia đình cùng Hạ Linh và các thành viên trong F2.
Biểu cảm của cả hai như sắp đánh nhau đến nơi, từ người lớn đến bạn bè đều trong tư thế can ngăn khi có ẩu đả xảy ra.
"Mạc Nhiên Nhiên, anh không chịu nổi cái tính nóng lạnh thất thường của em thì chẳng ai chịu được đâu" Từ Tuấn Vỹ tức giận lên giọng.
"Từ Tuấn Vỹ, đồ xấu xa, em đã nói là em nhận sai, một câu xin lỗi em anh cũng không có, bây giờ anh quay lại trách ngược em sao?" Mạc Nhiên Nhiên không nhường lên tiếng cãi lại.
"Anh hỏi em lần cuối, có gả hay không?" Từ Tuấn Vỹ hùng hổ lớn tiếng như quát thẳng Mạc Nhiên Nhiên.
"Em..." Mạc Nhiên Nhiên định lên tiếng mắng anh nhưng nhận ra có gì đó không đúng trong cuộc cãi vã này.
Cô ngơ ngác nhìn Từ Tuấn Vỹ, anh nhìn cô, cả hai cùng lúc bật cười.
"Không gả" Mạc Nhiên Nhiên tươi cười, thái độ thay đổi trở nên dịu dàng đáp.
Từ Tuấn Vỹ bất ngờ áp sát mặt Mạc Nhiên Nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Anh gả cho em là được"
Mạc Nhiên Nhiên mỉm cười e thẹn, Từ Tuấn Vỹ trước mặt phụ huynh và bạn bè thân thiết vẫn đặt lên môi cô một nụ hôn.
Những tiếng chê bai than phiền lập tức tản ra, còn tưởng sẽ có cảnh hành động kịch tính giữa Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên.
Mọi nguyên nhân xuất phát từ việc tối qua Mạc Nhiên Nhiên đang khó chịu trong người khi tới tháng, Từ Tuấn Vỹ có ý tốt ở bên cạnh hỏi han quan tâm lại bị cô chê phiền.
Từ Tuấn Vỹ tủi thân, Mạc Nhiên Nhiên cáu gắt, cả hai lời qua tiếng lại kết quả lại cãi nhau một trận.
Buổi tối trong lúc cùng xem phim, đoạn quảng cáo phát hình ảnh minh họa em bé sơ sinh trong bụng mẹ, Mạc Nhiên Nhiên liền sinh hiếu kỳ hỏi: "Tuấn Vỹ, nếu chúng ta có con trước hôn nhân liệu bố mẹ có hành hình em không?"
Từ Tuấn Vỹ nằm dài bên cạnh bật cười, nghiêng đầu đối diện Mạc Nhiên Nhiên, nửa thật nửa đùa đáp: "Anh đã cố hết sức cẩn thận, nếu có là do định mệnh sắp đặt, chúng ta hưởng thụ rồi phải chịu thôi"
Mạc Nhiên Nhiên thở phào một hơi trút mọi suy nghĩ không vui ra khỏi tâm trí, nằm xuống đầu sát đầu Từ Tuấn Vỹ, tâm mắt hướng lên trần nhà.
"Tuấn Vỹ, anh nói vì sao chúng ta thương thầm nhau sáu năm mới có thể bên nhau mà không giống như Kiến Nhất và Yên Nhi?"
"Ba năm đầu em không chịu tiến tới, ba năm sau anh không có thời gian.
Người khác là duyên phận, còn chúng ta là nghiệp duyên"
Lời nói đầy chân thành lại mang ý công kích của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên vừa nghe lập tức nhận ra hàm ý phía sau, cô ngồi dậy tức giận đánh vào tay anh.
"Anh có ý gì? Ý của anh muốn nói anh ở bên em là bị ép buộc đúng không?"
"Anh không có" Từ Tuấn Vỹ nhướng nửa người dậy, thẳng thắn đáp: "Ý anh nói tại kiếp trước anh thiếu nợ nên kiếp này mới phải trả cho em"
"Từ Tuấn Vỹ, anh nói lại xem?!" Mạc Nhiên Nhiên lớn tiếng, nhào đến kẹp cổ anh kéo ra phía sau.
Từ Tuấn Vỹ bị kẹp cổ không thở được, vội giơ cờ trắng đầu hàng: "Anh sai rồi, là em thiếu nợ anh"
"Cái gì? Ý anh muốn nói kiếp này của em phải đến làm người ở trả nợ cho anh đúng không?" Mạc Nhiên Nhiên kích động xoay người Từ Tuấn Vỹ lại, ra tay đánh liên hoàn.
"Hai đứa lại đánh nhau à?"
Tiếng mắng của Mạc Nhiên Nhiên lấn cả tiếng gõ cửa của mẹ cô, bà vào kiểm tra khi nghe tiếng cãi vã, nhìn thấy con gái mình tới tháng trở nên hung dữ khiến Từ Tuấn Vỹ cũng không dám phản kháng, bà thở dài lắc đầu đóng cửa xem như chưa nhìn thấy gì.
Đánh Từ Tuấn Vỹ một trận, Mạc Nhiên Nhiên đầu tóc rũ rượi ngồi một bên thở hồng hộc, quay sang nhìn anh ôm người rên rỉ vì đau đớn, Mạc Nhiên Nhiên chướng mắt dùng chút sức lực ít ỏi còn sót lại đá vào chân anh.
"Anh về phòng đi, em còn phải đi ngủ"
"Không được" Từ Tuấn Vỹ ngồi bật dậy, nghiêm mặt từ chối lời xua đuổi: "Em không biết con chó Becgie nhà cuối hẻm xổng chuồng vẫn chưa tìm được sao? Anh phải ở đây canh chừng"
Mạc Nhiên Nhiên ngơ ngác không hiểu ý của Từ Tuấn Vỹ, chuyện chó xổng chuồng đâu thể nhảy từ mặt đất lên đến ban công nhà cô? Còn chưa kể cửa cổng đã khóa, cửa nhà đã đóng.
"Em ở trên tầng hai, anh canh gì chứ? Trừ phi chó mọc cánh mới có thể lên đây"
"Anh nói canh chó hồi nào?"
"Chẳng phải..." Mạc Nhiên Nhiên thốt lên kinh ngạc lẫn hoang mang: "Anh không canh con chó vậy anh canh con gì?"
Từ Tuấn Vỹ cong môi cười, ánh mắt đưa tình gợi cảm, chậm rãi đáp: "Canh con sói cạnh nhà em"
Mạc Nhiên Nhiên bất ngờ đè Từ Tuấn Vỹ xuống đệm, chống tay bên đầu anh, khẽ thì thầm ám muội: "Vậy em hứa với anh sẽ học nấu ăn"
Từ bố mẹ Mạc Nhiên Nhiên và Từ Tuấn Vỹ cùng mẹ anh đều biết Mạc Nhiên Nhiên là sát thủ bếp núc, nay tận tai nghe cô học nấu ăn anh liền có thể tưởng tượng được cảnh cả ngày vất vả ở công ty, tối về cùng cô ăn cơm.
Từ Tuấn Vỹ cảm động tuy không có nước mắt nhưng vẫn thút thít.
"Em vì anh học nấu ăn?"
"Em học nấu ăn không phải vì anh" Mạc Nhiên Nhiên bình thản phủ nhận, trên đỉnh đầu hiện lên vòng tròn ác quỷ: "Em học để nấu con sói như anh"
Từ Tuấn Vỹ nắm chặt cổ áo xoay người đi, nước mắt chảy ngược vào trong.
..._HẾT_...