Sói Con Báo Thù

1.
Hàn Dạ giống như bức tượng thạch cao đứng im tại chỗ, ban đầu vẫn nhìn cô chằm chằm, dần dần về sau ngay đến ánh mắt cũng trở nên không có tiêu cự, giống như đã hóa đá thật rồi.
Anh không biết cảm xúc hiện tại của mình là thế nào, bởi vì anh đã không thể cảm nhận được gì nữa rồi. Trong đêm tối anh từng rất nhiều lần tự hỏi nếu như đến cuối cùng cô vẫn từ chối anh thì sao? Có lẽ sẽ đau lắm, nhưng... hiện tại một chút đau đớn anh cũng không có. Chỉ là... anh nên sống tiếp làm sao đây?
Suốt bao nhiêu năm qua luôn đuổi theo cô, chỉ cần cô quay đầu nhin anh một chút, cười với anh một cái cũng đủ khiến anh vui vẻ cả ngày. Mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên anh nghĩ tới là nên lấy lòng cô thế nào, làm thế nào để cô chú ý đến mình nhiều một chút. Cho dù có lúc sự vô tình của cô khiến anh tổn thương, chỉ cần nghĩ đến tương lai có một ngày cô sẽ tiếp nhận mình, trái tim anh sẽ lại đập rộn ràng. Nhưng còn bây giờ...
Là do anh quá vội vàng sao?
Bởi vì anh quá nóng vội nên dọa cô hoảng sợ?
Hay là do anh thô bạo cưỡng hôn khiến cô tức giận?
Hoặc trong lòng cô anh vẫn chỉ là một thiếu gia lăng nhăng không coi trọng tình cảm?
Càng nghĩ càng suy sụp. Anh thật sự không biết mình đã sai ở đâu, tại sao kết quả lại như vậy?
Giống như trước đây...
Bọn họ còn có thể giống như trước đây hay sao? Anh hiểu tính cách của cô, một khi từ chối sẽ lập tức đẩy anh ra thật xa, xa đến mức không còn có thể bước vào thế giới của cô được nữa. Anh biết cô là muốn tốt cho anh, muốn anh hoàn toàn quên cô đi, nhưng mà anh không cần.
Anh rất hối hận.
Nếu như vừa rồi mình có thể kiềm chế một chút, đừng ép cô quá, thì mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.
Sau này không có cô, cuộc sống của anh phải làm sao đây?
Hàn Dạ tuyệt vọng nhắm mắt, toàn bộ các giác quan đều ngừng hoạt động rồi, thậm chí trong lòng xuất hiện thêm một người từ lúc nào cũng không biết.
Cô nhìn bức tượng trước mặt toàn thân toát ra sự bi thương vô hạn mà không khỏi đau lòng. Cô vốn chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ anh lại có phản ứng mạnh mẽ đến như vậy. Cô cắn cắn môi, quả thực trước giờ cô đã quá xem thường tình cảm của Hàn Dạ rồi.
- Dạ~ - Cô ở trong lòng anh cọ cọ, ngọt ngào gọi một tiếng. Đợi đến khi anh vừa mở mắt ra liền kiễng chân hôn một cái lên đôi môi lạnh toát của anh, giả bộ giận dữ nói. - Ai cho anh không để ý đến em? Em còn đang đứng ở đây vậy mà anh lại bày ra bộ dáng khổ sở như vậy là thế nào? Ở bên cạnh em khiến anh rất buồn bực sao?
- Không không không... - Anh ngây ngốc lắc đầu, sau đó đầu óc chợt lóe, vội vàng túm lấy bả vai cô. - Em vừa mới gọi anh là cái gì?
- Dạ! - Cô mỉm cười nhìn anh. Tại sao trước đây cô không phát hiện ra Hàn Dạ lại ngốc như vậy? Xem, anh hiện tại cười giống như là một tên ngốc, thật buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu nha!
- Khả Y, em như vậy... là có ý gì? - Anh căng thẳng nhìn cô, trái tim dường như ngừng đập rồi. Nếu như cô chỉ là muốn an ủi anh, nếu như cô vẫn từ chối anh, vậy... vậy...
- Tại sao em chưa từng phát hiện anh lại thiếu tự tin như vậy? - Cô thở dài vùi trong ngực anh. - Dạ, em cũng yêu anh! Tuy rằng có lẽ sẽ không thể nhiều bằng anh yêu em, nhưng em sẽ càng ngày càng yêu anh hơn, cho đến khi đuổi kịp tình cảm của anh mới thôi.
- ... - Hàn Dạ chết lặng rồi. Anh nghe thấy cái gì? Anh vừa nghe thấy cái gì đó? - Là mơ sao?
- Đúng nha, anh đang mơ đó. - Cô xấu xa gật gật đầu. Vốn nghĩ anh sẽ trừng mắt bĩu môi trách cô vài câu, không ngờ người kia lại tin là thật.
- Khả Y, em đang ở đâu, mau gọi anh dậy đi thôi! - Hai bả vai anh lần nữa sụp xuống, rất không tình nguyện nhưng lại vô cùng kiên định gọi lớn.
- Anh có ý gi? Em đồng ý ở bên anh chẳng lẽ không đúng ý anh sao? Em đáng sợ đến mức anh muốn vội vã thức dậy? Anh coi đây là ác mộng đấy à? - Cô phát hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
- Nếu như đây chỉ là giấc mơ của tôi, vậy thì cô cũng không phải là Khả Y của tôi. Tôi tại sao phải ở lại chỗ này với cô? - Anh nhíu mày. Tuy rằng anh cũng rất lưu luyến những ngọt ngào này, nhưng so với nó, được ở bên cạnh bảo bối chân thực còn hạnh phúc hơn nhiều, mặc dù cô vẫn sẽ không thèm để ý tới tình cảm của anh.

- Dạ~ - Cô lại muốn khóc rồi. Người đàn ông này, khi lưu manh sẽ khiến cô vui vẻ, lúc ngốc nghếch lại làm cô cảm động, cô làm sao có thể rời xa anh được đây? Nhưng bề ngoài vẫn rất đáng thương nhìn anh. - Anh thật sự không cần em sao?
- Không cần. - Thật không ngờ Hàn Dạ nghĩ cũng không nghĩ liền lắc đầu. Không phải bảo bối, ai anh cũng không cần.
- Anh không cần như vậy. Dù sao đây cũng là giấc mơ, sớm muộn cũng sẽ tỉnh dậy, không bằng anh liền thả lỏng bản thân, muốn làm cái gì liền làm cái đó đi? - Cô nở nụ cười quyến rũ, giống như con rắn mềm mại bắt đầu dính sát vào người anh.
- ... - Hàn Dạ nhìn cô chằm chằm, trên người bắt đầu toát ra hơi lạnh, nhưng cũng không đẩy cô ra. Anh thừa nhận mình có chút không nỡ, bởi vì người này thực sự giống Khả Y của anh lắm, ngay đến ánh mắt lóe lên như hồ ly cũng y hệt. Nhưng mà... dù sao cũng không phải cô. - Tránh ra, cho dù là mơ tôi cũng không thể phản bội bảo bối!
- Cái gì nhà? Anh không phải đại thiếu gia trăng hoa sao? Còn ở đó bày đặt cái gì? - Cô ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi anh, cười cười.
- Đây thực sự là mơ? - Anh nheo mắt nhìn con rắn nhỏ trên người, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn.
- Đúng vậy... - Cô nín cười dứt khoát gật đầu. Vốn nghĩ anh sẽ không kiêng kị gì xông tới nhưng không ngờ anh lại không chút lưu tình đẩy cô ra.
- Đi đi, tránh xa tôi ra, tôi trước giờ đều không phải người nhân từ. - Anh lạnh lùng cảnh cáo, sâu trong thanh âm lại không nén được sự buồn bực. Tại sao còn chưa tỉnh dậy chứ? Anh bây giờ rất cần ôm bảo bối vào lòng để an ủi trái tim bị tổn thương này.
- Ha ha ha... - Nhìn anh giống như đứa nhỏ giận dỗi ngồi trên sô pha, cô rốt cuộc nhịn không được bật cười. Người này a, đáng yêu quá đi thôi!
- ... - Anh ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, trong lòng càng thêm buồn bực gào lên. - Khả Y, mau gọi anh dậy đi! Anh thực sự nhớ em sắp chết rồi!!!!
- Hàn Dạ, anh là đồ ngốc đấy à? Em nói là mơ anh liền tin là mơ??? - Cô chống nanh nhìn anh, cũng không dám tiến tới gần anh nữa, đề phòng người kia kích động sẽ đá bay cô đi mất. Dù sao cô cũng hiểu được phần nào sự cố chấp của anh rồi.
- Nhất định là mơ! Thực tế Khả Y sẽ không bao giờ đồng ý. Cô ấy căn bản không yêu tôi...
- Ngu ngốc!! - Thấy anh lại bắt đầu chìm trong tuyệt vọng, cô không khỏi hối hận vì trò đùa dai của mình, xông tới tặng cho anh một đấm. - Thế nào? Có đau không?
- ... - Anh nhíu mày. Bình thường tuy rằng cô cũng hay đấm anh, nhưng chưa từng dùng sức như vậy. Đúng là có chút đau. A, đau? Vậy... vậy...vậy... - Khả Y, em đánh anh nữa đi!
- Anh chính là một tên ngốc! - Khóe mắt cô lại đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. - Hàn Dạ thối, ai cho anh ngốc như vậy? Làm em khóc rồi, đều là lỗi của anh!
- Được được được, là lỗi của anh ha ha ha... - Anh ngây ngô cười nhìn cô, nhưng ngay khi thấy được cô đang khóc liền chấn động, hoảng loạn ôm cô vào trong lòng. - Là anh không tốt, không nhận ra em. Vừa rồi anh đẩy em như vậy có làm đau em không? Còn có, anh không phải muốn lạnh nhạt với em...
...
- Bảo bối, tại sao em lại đồng ý ở bên cạnh anh?
- Em muốn xem thử, rốt cuộc tên lưu manh háo sắc như anh có thể chung thủy trong bao lâu.
- ... - Sắc mặt người nào đó vốn đang rất tươi tỉnh nháy mắt trở nên tối tăm, giận dữ gầm lên. - KIỀU KHẢ Y, EM ĐÃ RƠI VÀO TAY ANH RỒI TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG THOÁT RA ĐƯỢC ĐÂU. HỪ!!'
---------------------------------------
2.
Kể từ sau buổi tối hôm đó, cô cảm nhận rất rõ là Hàn Dạ đã thay đổi. Thay đổi như thế nào, theo chiều hướng tốt hay là không tốt cô cũng không thể nói rõ. Chỉ là... cô chắc chắn anh đã thay đổi.
Ví dụ như khi cô cố tình lượn qua lượn lại trước mặt anh, nếu như là trước đây anh sẽ cười hì hì một mặt giở giọng trêu chọc, một mặt nhân cơ hội ôm lấy cô sờ đông sờ tây. Nhưng mà bây giờ... anh vẫn sẽ ôm cô, nhưng lại rất nghiêm chỉnh đặt cô lên trên đùi, sau đó... nghiêm túc trò chuyện. Đúng, vô cùng nghiêm túc nha!
Hoặc lúc cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác chiếc áo choàng tắm đi qua đi lại, Hạn Dạ của trước kia sẽ lập tức xông tới vừa sấy tóc cho cô vừa oang oang kêu to cô muốn quyến rũ anh. Còn Hàn Dạ của bây giờ lại chỉ chậm rãi sấy tóc cho cô, rồi dịu dàng dặn dò cô không nên ăn mặc như vậy khi trong nhà có đàn ông, rất nguy hiểm.

Rồi thì khi cô cảm xúc dâng trào chồm lên người anh giở trò lưu manh, người nào đó sẽ vô cùng vui vẻ để cho cô làm bậy, còn nháy mắt với cô đầy thâm ý. Mà anh giờ đây lại giữ chặt lấy cô, tuy không dùng sức nhưng cũng đủ khiến cô không cách nào thoát ra được. Sau đó nhíu mày nói: 'Khả Y, không thể làm loạn!'
Đúng vậy, anh chính là hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành một người đàn ông mẫu mực tiêu chuẩn, toàn thân toát lên dáng vẻ nghiêm túc chín chắn, hoàn toàn giống với dáng vẻ khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cô từng rung động vì dáng vẻ này, nhưng mà bây giờ nó lại khiến cô vô cùng hoảng hốt. Cô sợ, Hàn Dạ lưu manh cứ như vậy mà biến mất.
Tuy rằng cô từng oán hận anh, còn cố gắng thật nhiều khiến anh trở lại như thế này, nhưng mà... đến khi anh thật sự thay đổi, cô lại không hề vui vẻ. Bởi vì cô phát hiện ra, mình yêu chính là Hàn Dạ lưu manh mặt dày kia.
Xác định như vậy, cô liền tung chăn xông ra khỏi phòng, muốn hỏi người kia cho rõ ràng, rốt cuộc anh lên cơn gì.
Cạch...
Vừa mở cửa cô liền ngây người, bởi vì người nào đó đang thất thần ngồi trên sô pha, hai hàng lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng còn thở dài thườn thượt.
- Dạ, anh làm sao vậy? - Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi.
- Em chưa ngủ à? Đã muộn rồi đây! - Anh giật mình, sau đó liền mỉm cười với cô.
- Vừa rồi anh đang nghĩ cái gì? Hình như là tâm trạng không vui? - Cô chủ động ngả vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé âm thầm ở trước ngực anh làm loạn.
- Không có gì.
- Vậy tại sao anh còn chưa ngủ?
- Có một chút không ngủ được.
- Tại sao?
- Anh... - Hàn Dạ đang nói bỗng im bặt, hởi thở có chút gấp gáp túm chặt lấy tay cô đang làm loạn trên bụng mình. - Khả Y, đừng nghịch ngợm!
- Anh không phải Hàn Dạ!! - Cô đứng bật dậy lui ra xa hai bước.
- Em nói cái gì vậy? Anh không phải Hàn Dạ thì là ai??? - Anh nhíu mày.
- Không phải, Hàn Dạ sẽ không đối xử với em như vậy. - Cô lắc đầu, khóe mắt bắt đầu hồng lên. Cô sợ, thực sự sợ Hàn Dạ cứ như vậy mà biến đi mất, rời xa cô.
- Đối với em thế nào? Anh đối xử với em không tốt sao?
- Anh không phải Hàn Dạ, không phải...
- Khả Y, em nói rõ ràng một chút, anh có chỗ nào không tốt với em? - Anh luống cuống giữ chặt cô gái đang không ngừng tìm cách tránh xa mình, trái tim điên cuồng đập mạnh. - Có phải anh làm sai cái gì rồi không?
- Hàn Dạ là một tên lưu manh, anh không phải.
- ...
- Thế nào? Bị em nói trúng rồi? Anh căn bản không phải là Hàn Dạ!

- Khả Y, dấu hiệu để em nhận biết anh chính là lưu manh?
- Còn có mặt dày.
- ... - Anh nhắm mắt mặc niệm vài giây. Xem ra hình tượng của mình trong lòng cô thật sự quá xấu xa rồi. - Khả Y, em nghe anh nói.
- Em không nghe. Anh không phải Hàn Dạ, mau ra khỏi nhà của em!!! - Cô bật khóc, dùng sức đẩy anh ra. - Anh không phải Hàn Dạ... không phải anh ấy... Hàn Dạ ở chỗ nào???
- Ngốc nghếch, anh chính là Hàn Dạ! - Anh thở dài nhìn cô, do dự không biết nên tìm cách dỗ dành cô hay là nói sự thật? Aizzz... cô gái này tinh ranh như vậy, vẫn nên nói thật đi, nếu không sau này cô phát hiện ra anh sẽ rất thảm! - Được rồi, em đừng khóc, anh nói cho em nghe là được.
- Nói cái gì?
- Nói cho em biết, Hàn Dạ của em ở chỗ nào.
- Còn không mau nói đi? Anh ấy mà xảy ra chuyện gì anh không xong với em đâu.
- ... - Anh vẫn đang an toàn ở chỗ này không phải sao?
...
Chuyện là như vậy, Hàn Dạ ban đầu vốn là Hàn Dạ như bây giờ, điềm tĩnh lại chín chắn, đương nhiên còn có lạnh lùng cao ngạo, dường như chẳng bao giờ để người khác vào trong mắt. Hôm đó vừa nhìn thấy cô đã rung động, liền nắm tay cô đem về nhà, tận tình chăm sóc, chờ nuôi lớn lên rồi chiếm làm của riêng luôn.
Nhưng mà sau vài ngày Hàn Dạ bé nhỏ liền đau lòng phát hiện ra, bảo bối của anh không thích anh. Cô vừa nhìn thấy anh sẽ chạy đi mất, nhưng với bố anh và ông nội anh thì lại khác. Cô thích nhất là sà vào lòng bọn họ làm nũng, dáng vẻ hồn nhiên lại đáng yêu khiến cho anh ghen tị đến hỏng rồi.
Tìm một cơ hội, anh liền đi khiêu chiến với bô. Ông Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra liền bật cười ha hả, nhìn coi trai nói một câu.
- Nhìn cái mặt cứng ngắc của con kìa, Khả Y bé bỏng làm sao có thể thích con chứ?
- ... - Hàn Dạ nhíu mày, bả vai sụp xuống buồn bã hỏi. - Vậy con phải làm sao bây giờ?
- Còn nhớ quyển sách bố đưa cho con không? Trở về nghiên cứu nó đi! Ông nội năm xưa là nhớ nó mới lấy được bà nội. Mà bố cũng dựa vào nó để theo đuổi mẹ con đấy. - Ông Hàn vỗ vỗ vai con trai, cười ha ha đi tìm vợ tâm sự.
Hàn Dạ nghe xong thì nhảy dựng, ào một cái chạy về phòng, vội vàng đến mức lướt qua bảo bối trong lòng cũng không biết, cho nên đã bỏ lỡ khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của cô.
Kỳ thực, Khả Y rất thích anh, nhưng mà cậu bé ngốc nghếch nào đó đã hiểu nhầm sự ngại ngùng của người ta thành ghét bỏ, cho nên mới tự chuốc khổ vào thân.
Lại nói, sau khi trở về phòng, Hàn Dạ lục tung khắp các ngóc nghách, cuối cùng cũng tim được cuốn sách bị cậu vứt tít tận hộc tủ tối tăm. Cuốn sách mang tên '108 chiêu theo đuổi vợ của Hàn gia' - lưu hành nội bộ. Nhưng anh cũng đau lòng phát hiện ra, ngoài dòng chữ bên ngoài viết bằng tiếng Pháp, toàn bộ nội dung đều là viết bằng tiếng Việt. Mà tiếng Việt, aizzz... anh chỉ biết nói một vài từ bập bẹ, còn không đủ để thoải mái giao tiếp với bảo bối nữa là. Cho nên Hàn Dạ cắn răng bí mật đi học tiếng Việt, chăm chỉ đến mức giáo viên nào cũng phải kinh ngạc. Nhưng không ai biết rằng, anh quyết tâm như vậy căn bản chỉ là để cưới được vợ mà thôi.
Tiếp đó thì sao? Chính là một Hàn Dạ lưu manh không ai sánh bằng ra đời, bắt đầu quá trình theo đuổi bảo bối gian nan vất vả kéo dài hơn 10 năm ròng.
Vậy là kết thúc rồi?
Không đâu, Hàn Dạ ngốc nghếch còn tự làm khổ mình thêm lần nữa. Bởi vì hình tượng lưu manh này khiến cho bảo bối hiểu lầm anh thật là sâu, cho nên sau khi theo đuổi được cô liền quyết tâm thay đổi, trở thành một người đàn ông chín chắn đáng tin cậy, để bảo bối không còn ghét bỏ mình nữa. Thế nên mới có tình trạng như bây giờ.
---------------------------------------
3.
Nghe anh nói xong, cô thật sự không biết phải phản ứng như thế nào.
... Năm đó cô thích anh, anh lại hiểu lầm sự ngại ngùng của cô, thay đổi bản thân thành một tên lưu manh khiến cô bị sốc thật là lâu...
... Hiện tại cô yêu anh rồi, anh lại vì cái lì do không giải thích được quyết định thay đổi bản thân lần nữa, làm cho cô thương tâm suốt mấy ngày liền...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là...
- Hàn Dạ, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?

- Con ngươi thật? - Anh nhíu mày nghĩ ngợi, mù mịt lắc đầu. - Anh không biết. Trước đây anh cảm thấy làm lưu manh cũng không tồi, dựa theo cuốn sách đó trở nên mặt dày khiến cho em vui vẻ, anh cũng rất vui vẻ. Dần dần anh cảm thấy bản chất lưu manh dường như đã có sẵn trong con người của mình, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện ra mà thôi. Nhưng mà có đôi khi thật sự không lưu manh nổi, rất muốn nghiêm túc nhưng lại sợ bị em ghét bỏ...
- ... - Khóe môi cô giật giật. Tóm lại, Hàn Dạ của cô căn bản chính là một tên lưu manh!
- Khả Y, hiện tại em đều biết rồi, có phải sẽ không cần anh nữa không? - Anh đáng thương nhìn cô, lại nhìn quyển sách dày cộp trên tay cô, đau lòng không thôi. Xong, sách bị tịch thu rồi, từ giờ anh lấy cái gì để tham khảo đây? Không có nó, anh sẽ lấy lòng cô bằng cách nào a???
- Anh nói xem? - Cô nhướn mày.
- Không được đâu. - Anh ôm chầm lấy cô. - Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ giả bộ trước mặt em nữa. Khả Y, đừng tức giận được không?
- Nhưng mà em đang rất tức giận, không thể nói hết là hết được.
- Anh giúp em thư giãn.
- Thư giãn thế nào?
- Tắm rửa.
- Nửa đêm nửa hôm tắm rửa cái gì? Còn nữa, mình em cũng có thể tắm.
- Nhưng mà em sẽ không thể tự mát xa cho mình được.
- Cho nên là?
- Chúng ta tắm chung đi!
- Hàn Dạ!!
- Không thích? Vậy ngủ chung thế nào? Em muốn làm gì thì làm, anh sẽ không phản kháng, tất cả đều chiều theo em.
- Hàn Dạ, anh là tên khốn kiếp!
- Không phải đâu, hôm trước em còn nói muốn ăn anh đấy.
- HÀN DẠ!!!
...
- Nhìn cái gì vậy? Quyển sách này em tịch thu. - Cô trừng mắt.
- Không được, không có nó anh sống làm sao đây?
- Nó và em, anh chọn một.
- Khả Y...
- Anh còn do dự? Tốt, trả lại cho anh, ngày mai cả hai đều biến hết đi!
- Không cần tức giận, anh chỉ là... thật sự không thể thiếu nó được. Không có nó, lúc em lại không để ý đến anh thì anh phải làm sao?
- Hàn Dạ ngu ngốc! Vì quyển sách này mà anh bỏ lỡ 16 năm, anh vẫn còn coi nó như bảo bối?
- Không đâu. 16 năm trước em thích anh, bởi vì cảm giác an toàn mà anh mang đến cho em khi đó. Nhưng 16 năm sau em yêu anh, là yêu chính con người của anh. Làm sao mà giống nhau được?
- ... - Cô chun mũi nghĩ ngợi. Hình như cũng có lí!
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận