Sói Con Báo Thù

1.
- Anh Hạo Dương, liên hệ với cảnh sát, nhanh chóng kết thúc vụ kiện của Nguyễn Thanh Tâm đi. - Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, như lơ đãng thốt lên.
- Cứ như vậy mà tha cho Phạm Hiểu Nhàn hay sao? Bà ta rõ ràng có tội. - Hạo Dương nhíu mày.
- Thanh danh của bà ta và cả nhà họ Đỗ đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ vụ việc này. Như vậy là đủ rồi.
- Nhưng mà...
- Anh Hạo Dương, có đôi khi những ánh mắt kì thị của xã hội còn đáng sợ hơn bất kì sự trừng phạt nào của pháp luật, đặc biệt là đối với người luôn chú trọng mặt mũi như Phạm Hiểu Nhàn. - Cô nhếch môi. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Anh biết rồi. - Hạo Dương khẽ cười một tiếng, gật đầu. Chính bọn họ đã tự tay hủy đi sự trong sáng thiện lương của Đỗ Y Y, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần chịu sự trả thù cay nghiệt nhất của Kiều Khả Y.
- Anh Hạo Dương! - Không biết cô nghĩ cái gì, đột nhiên có chút ngập ngừng nhìn người đối diện.
- ... - Hạo Dương vừa nhìn thấy biểu tình của cô liền hiểu, không khỏi thở dài một hơi. - Khả Y, đó không phải lỗi của em, không ai trách em cả, cậu ta không, Jenny không, anh lại càng không. Cho nên em đừng tiếp tục giày vò mình nữa, được không?
Cô mím môi nhìn Hạo Dương, sau đó liền im lặng tiếp tục chìm vào thế giới của riêng mình.
Đến lúc Hàn Dạ bước vào nhà liền nhìn thấy bảo bối trong lòng đang ỉu xìu gục trên bàn, ngón tay mảnh khảnh vòng qua vòng lại trên mặt bàn. Anh không chút chần chừ chạy tới ôm cô vào lòng, vui vẻ hỏi.
- Bảo bỗi, anh nấu canh gà cho em ăn nhé?
- Không.
- Vậy em muốn ăn cái gì?
- Anh.
- ... - Hàn Dạ sửng sốt, sau đó liền... đỏ mặt. Được rồi, anh thừa nhận mình chính là tên lưu manh thất bại nhất, không những không trêu chọc được con gái nhà người ta mà còn bị người ta trêu chọc ngược lại.
- Ha ha... - Cô ngẩng đầu nhìn anh, bật cười vỗ vỗ mặt anh một chút. - Hàn Dạ, anh thật là đáng yêu!
- =='
...
- Dạ, anh muốn hẹn hò không? - Cô lao vào lòng anh, mỉm cười hỏi.
- ... - Hàn Dạ nhìn cô, vô cùng cảnh giác hỏi. - Ở đâu? Với ai? - Phải nói, cô gái này từ nhỏ đến lớn vì một chút lợi ích mà đem anh bán đi vô số lần rồi.
- Anh muốn đối tượng là ai? - Cô nhướn mày, bàn tay âm thầm đưa đến bên hông anh.
- Bảo bối, anh chỉ có em thôi!! - Anh cười nịnh nọt, nắm lấy bàn tay chuẩn bị động thủ của cô đưa lên miệng hôn chụt một cái. - Trước giờ luôn là em không cần anh, làm gì có chiều ngược lại, em nói có phải không?
- Tốt nhất là như vậy. - Cô dùng hai ngón tay kẹp đôi môi đang làm loạn của anh lại, chậm rãi nói. - Em muốn đến Y Vũ, anh có đi cùng không?
- Đến công ty người ta hẹn hò? Bảo bối, em chẳng lãng mạn gì cả. - Anh kéo tay cô xuống gặm gặm, lắc đầu cảm thán.
- Anh không đi?

- Đương nhiên là đi.
- Vậy còn nhiều lời làm chi? Mau chuẩn bị.
- Được rồi, nhưng mà bảo bối...
- Làm sao?
- Cho anh hôn một cái!
- Anh...
Cô căm tức nhìn người nào đó đang ăn đôi môi mình đến vui vẻ, thật sự rất muốn giơ chân đá anh bay ra ngoài. Cái người này căn bản không biết thế nào là đứng đắn.
Nhưng Hàn Dạ làm sao để chuyện đó xảy ra được? Anh cười híp mắt, đôi tay như gọng kìm ôm lấy cô, chân cũng đè lại đôi chân thon dài của cô. Ăn ngon!
...
Lần này đến Y Vũ cô có cảm giác khác hẳn lúc trước. Tại sao? Bởi vì vừa bước chân vào công ty đã nhận được vô vần ánh mắt si mê. Tất nhiên cô biết đều là do người bên cạnh đem đến, còn mình nhiều lắm cũng chỉ là một tình nhân nhỏ bé với nhan sắc có chút vượt trội mà thôi.
- Bảo bối, anh tức giận! - Bỗng bên tai vang lên giọng nói lạnh băng của Hàn Dạ khiến cô nghi hoặc ngẩng đầu lên. Quả nhiên sắc mặt anh đang không được tốt, đôi môi mím lại, hai mắt tóe lửa.
- Ai làm gì anh?
- Bọn họ. - Anh không thèm quan tâm đến những ánh mắt đang chiếu thẳng vào người, vươn tay ôm lấy cô, cằm tì lên bờ vai mảnh khảnh của cô, giọng nói không to không nhỏ, đủ để truyền khắp đại sảnh tĩnh lặng như tờ. - Tất cả những kẻ dám nói xấu bảo bối của anh đều đáng ghét. Bảo bối, em nói xem có đúng hay không?
- Đại khái là, bọn họ chỉ nói em quyến rũ anh, cũng không tính là quá xấu. - Cô nhìn sắc mặt những người xung quanh, khóe miệng có chút co rút.
- Nói bậy! Rõ ràng là anh mất mười mấy năm mới quyến rũ được em đấy. - Hàn Dạ trợn mắt, âm thanh có chút bất mãn, lại ẩn giấu sự đắc ý. Mặc kệ mất bao lâu, không phải anh đã ôm được cô trong tay rồi hay sao? Ha ha... bảo bối là của anh a!
Chấn động~ing
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong đại sảnh đều trợn mắt líu lưỡi.
Người kia vừa nói gì?
Là anh quyến rũ con gái nhà người ta?
Còn mất tận mười mấy năm?
Không phải đâu, người kia là Léandre đó, làm sao có thể? Chẳng lẽ thân phận cô gái kia còn cao quý hơn cả anh? Đúng rồi, anh nói mười mấy năm, như vậy bọn họ là thanh mai trúc mã?
Ánh mắt mọi người nhất loạt đổ dồn lên người cô gái tên Kiều Khả Y. Bề ngoài xinh đẹp, khí chất thoát tục, quả nhiên là một bộ dạng của tiểu thư khuê các. Thế nhưng, cô không phải từng đến công ty của bọn họ làm một chức trợ lý nho nhỏ hay sao?
Đing...
Thang máy đến, Hàn Dạ thong thả ôm cô đi vào bên trong, quét mắt một cái, tất cả những ánh mắt còn đặt trên người cô đều rơi rụng hết. Hừ, dám ngắm bảo bỗi của anh mà không xin phép? Thật to gan!
---------------------------------------

2.
Bên trong thang máy,
- Bảo bối, đau~
- Anh cũng biết đau? - Cô trừng mắt, bàn tay nho nhỏ đặt trên tai anh hơi giảm lực.
- Không phải, ý của anh là em cẩn thận làm đau tay mình, như vậy anh sẽ đau lòng ui da...
- Cho anh lẻo mép này! - Cô búng lên tai anh một cái, chân khẽ dịch ra xa. - Không cho động vào em!
- Bảo bối~ - Hàn Dạ muốn vươn tay kéo cô lại nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của cô phóng tới, liền ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, giương cặp mắt rưng rưng lên nhìn cô. - Em đánh anh tiếp đi!
- Đau tay...
- Đau ở đâu? Để anh xem! Bảo bối, anh đã bảo mà, em...
- Biến! Đừng có nhân cơ hội sán lại đây. Anh có tin anh còn giở trò, em lập tức dọn đến nhà anh trai ở không?
- Không được. - Hàn Dạ giật mình kêu lên, ủ rũ đi đến góc thang máy, bày ra vẻ mặt cún con bị bỏ rơi nhìn cô, rồi lại nhìn cửa thang máy.
Sau đó anh bi thương phát hiện, ngay đến thang máy cũng bắt nạt anh. Nó... bị kẹt rồi. Hơn nữa xung quanh còn tối om.
- Bảo bối, anh sợ! - Một cái tay vươn qua, lại lập tức rụt trở về.
- Đứng im! - Cô liếc một cái, với tay nhấn chuống.
- Bảo bối, nó không hoạt động, anh sợ! - Chân anh dịch chuyển một chút, sau đó liền như giật điện nhảy trở lại.
- Trật tự! - Cô lôi điện thoại ra gọi cho anh trai, sau đó nhìn người đàn ông còn đang co rúm ở bên kia, phun ra hai chữ. - Mất điện.
- Bảo bối, anh...
- Hàn Dạ, nếu là 16 năm trước, em nghĩ mình sẽ khóc thét lên. - Không để cho anh nói hết, cô đột nhiên lên tiếng, khóe môi hơi hơi cong lên. - Nhưng hiện tại em rất bình tĩnh.
Hàn Dạ trầm mặc. Đôi mắt đã hơi quen với bóng tối thoáng thất cơ thể nhỏ bé của cô đang dựa vào trong góc, trái tim hơi run lên, thanh âm có chút không xác định.
- Em đang trách anh sao? - Trách anh lấy đi sự đơn thuần của cô, trách anh kéo cô ra khỏi cuộc sống tràn ngập màu hồng như truyện cổ tích, trách anh biến cô thành một cô gái âm trầm mưu mô như bây giờ?
Cô quay đầu nhìn bóng dáng mơ hồ của anh, đột nhiên rất muốn cười. Đúng là anh đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện đối với cô, nhưng cô biết tất cả đều là vì muốn tốt cho cô. Cuộc đời không phải toàn màu hồng, mà cô cũng không phải nàng công chúa trong truyện cổ tích. Quá đơn thuần sẽ chỉ khiến bản thân phải chịu tổn thương mà thôi.
Nhưng sự im lặng của cô lại khiến bạn nhỏ Hàn Dạ hiểu lầm, cho nên rất chi là hoảng loạn lao tới ôm chầm lấy cô, cứng ngắc nói.
- Bảo bối, thật xin lỗi! Bởi vì anh không đủ tự tin có thể bảo vệ em cả đời. Anh xin lỗi!!
- Ha ha... - Cô rốt cuộc bật cười, cười rất thích thú.

- Bảo bối?
- Hàn Dạ, em phải nói bao nhiêu lần nữa, gọi tên của em!!! - Cô nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ người này không cảm thấy phiền sao? Suốt ngày cứ bảo bối này bảo bối nọ thật là buồn nôn! - Còn nữa, anh ở đó giả bộ đứng đắn cái gì? Còn xin lỗi? Nếu là người khác có lẽ em sẽ thật sự cảm động đấy, nhưng mà anh... chậc chậc...
- Em lại phân biệt đối xử. - Anh ủ rũ nói, nhưng trong lòng lại vui sướng đến phát điên rồi. Cô không những không trách anh, mà còn không đẩy anh ra, a ha ha... Hiện tại cô ngoan ngoãn co mình trong lòng anh như vậy, thật sự là đáng yêu quá! Nếu như thời gian...
Xịch...
Thang máy bống dưng kêu lên một tiếng, hoạt động lại rồi.
Hàn Dạ ngẩng đầu xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật chắn nhìn chòng chọc lên bầu trời cao vợi, gào khóc.
Đing...
Cửa thang máy vừa mở, cô liền ung dung bước ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên cùng hâm mộ của rất nhiều người, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong đám đông bên ngoài, Đỗ Xuân Vũ và Đỗ Kiều Kiều đang đứng một bên, có vẻ như không mấy hài lòng vì sự xuất hiện của cô.
- Bảo bối! - Hàn Dạ mặc kệ có những ai ở đó, như cũ bày ra vẻ mặt tươi cười đi tới ôm lấy eo cô, ánh mắt lóe sáng.
- Giám đốc L...
- Tôi họ Hàn. - Anh cắt ngang lời chào hỏi của Đỗ Xuân Vũ, lại cúi đầu nhìn cô một cái. - Bảo bối không thích tên tiếng Pháp của tôi.
- ... - Đỗ Xuân Vũ sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, lúc ông đang định lên tiếng thì Thừa Vũ đã đi tới.
- Hàn Dạ, số cậu cũng quá đen đi, vừa tới đã bị kẹt thang máy ha ha... - Thừa Vũ hiếm khi buông bỏ bộ mặt lạnh lùng trước mặt người ngoài, vỗ vỗ vai Hàn Dạ cười đến vô cùng đáng ghét.
- Thừa Vũ, công ty là của anh, thang máy cũng là của anh, tôi còn chưa đòi bồi thường tinh thần đâu đấy.
- À, bồi thường? Như vậy có phải anh nên trả cho tôi...
- Chúng ta đi bàn việc! - Hàn Dạ nhảy dựng. Anh làm sao lại quên mất người này là anh vợ của mình chứ? Còn chưa lấy được cô, không thể đắc tội với anh vợ được. Nghĩ như vậy, anh liền nở nụ cười rạng rỡ đi theo người nào đó về phía phòng họp. - Hôm nay tôi đặc biệt tới đây để bàn bạc với anh về hợp đồng dài hạn giữa Scintllement và Y Vũ đấy.
---------------------------------------
3.
Trong phòng họp không khí vô cùng căng thẳng. Kỳ thực mọi chuyện vốn đang rất êm đẹp, Giám đốc điều hành Scintllemtn đích thân đến tận công ty để bàn bạc về hợp đồng dài hạn, đây là vinh dự lớn cỡ nào chứ? Cho nên, trong nháy mắt toàn công ty đều biết tin, mọi người vui như trẩy hội. Chỉ có điều, mọi việc lại bởi vì một câu nói mà hoàn toàn hỏng bét.
- Kiều tiểu thư! - Vừa ngồi yên vị Kiều Kiều liền mỉm cươi lên tiếng, giọng nói mêm mại nhẹ nhàng tưởng chừng như không chút ác ý. - Chúng tôi muốn họp bàn công việc, cô có muốn đi thăm quan xung quanh một chút hay không? Dù sao cô cũng không hiểu việc kinh doanh, có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà người nào đó bưng đến tận miệng, im lặng không nói.
Ngược lại với thái độ bình tĩnh của cô, sắc mặt Hàn Dạ lại vô cùng khó coi, ánh mắt sắc lạnh quăng qua, thành công khiến toàn bộ phòng họp đông cứng.
Khả Y âm thầm quan sát tất cả mọi người trong phòng. Ngoài mấy vị lãnh đạo ra chỉ có thêm vài nhà thiết kế xuất sắc nhất của Y Vũ, một trợ lý nho nhỏ đã xin nghỉ việc như cô ở đây quả nhiên cóc hút...
- Giám đốc Hàn, con gái tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người mà thôi. Chúng ta ở đây bàn công việc, Kiều tiểu thư nghe nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán không vui, như vậy không tốt lắm. - Đỗ Xuân Vũ mỉm cười lên tiếng giải thích.
- Đúng đó, Kiều tiểu thư có lẽ sẽ thích ở bên ngoài đi dạo một vòng...
Vài người cũng gật đầu tán thành, tóm lại là muốn đuổi kẻ vô dụng như cô ra ngoài.
- Dạ, em muốn ở cùng anh cơ! - Khi anh còn đang do dự thì cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh ngọt ngào nói, đôi mắt trong suốt đây chờ mong, hoàn toàn là một bộ dáng người tình nũng nịu.
- ... - Hàn Dạ thật hết chỗ nói rồi. Cô muốn ở lại thì chỉ cần nói với anh một tiếng bình thường là được, làm chi bày đặt ngọt ngào khiến trái tim anh như nổi trống thế này? Nhưng mà Hàn Dạ là ai? Là một tên lưu manh a, cho dù có thât bại thế nào thì cũng vẫn là lưu manh. - Vậy bảo bối ở lại đi, anh cũng không nỡ rơi xa em.
- Em biết Dạ là tốt nhất! - Cô hoan hô một cái rồi nhào vào lòng anh cọ qua cọ lại, ánh mắt đắc ý lướt quanh phòng họp một vòng. Xem đi, Hàn Dạ của cô chính là nuông chiều cô như vậy đấy. Tức không? Tức không? Tức chết các người đi ha ha...

- Kiều tiểu thư, đây là Y Vũ, không phải nơi để cô tùy tiện làm càn! - Đỗ Xuân Vũ cau mày, có chút bực bội rồi. Ông ta trước giờ cũng có vô số tình nhân, nhưng chưa thấy người nào không có phép tắc như cô gái này. Mà xem ra tất cả đều là do vị Giám đốc Hàn Dạ kia nuông chiều sinh hư. Thật sự không hiểu nổi anh ta, chỉ là một ả tình nhân làm chi phải để ý như vậy? Nếu anh ta muốn, ông có thể giúp anh ta tìm cả nắm. Hơn nữa, Kiều Khả Y chẳng lẽ không biết, tình nhân một khi không biết cái gì là đúng mực thì sẽ lập tức bị vứt bỏ? Hừ, với bộ dạng này của cô ta, để xem cô ta còn có thể lên mặt được bao lâu?
- Được rồi, chỉ là một cô gái, cũng chỉ thêm một cái ghế mà thôi. - Thừa Vũ xua tay, nhưng hình ảnh sau đó lại khiến anh líu lưỡi. Cái cô gái ương bướng kia... aizzzz...
- Không cần, không cần tốn thêm một cái ghế làm gì, tôi ngồi cùng Dạ được rôi, đúng không? - Cô vèo một cái ngồi lên đùi Hàn Dạ, toàn thân như con rắn không xương dựa vào người anh, khóe miệng nở nụ cười rất đáng đánh đòn.
- Bảo bối thật nghịch ngợm! - Nhưng mà Hàn Dạ lại vô cùng hưởng thụ, híp mắt ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, rồi mới nhìn Đỗ Thừa Vũ ở bên kia. - Bắt đầu được chưa?
- Được...
- Giám đốc Hàn, tôi biết cậu yêu thương... bạn gái, nhưng tôi nghĩ cậu cũng là người công tư phân minh, phải không? - Nhưng Đỗ Xuân Vũ hoàn toàn không chịu dừng lại. Nói ông ta cố chấp cũng được, ông ta chính là không muốn nhìn thấy cô gái này. Không hiểu sao, chỉ cần ánh mắt chạm đến cô đáy lòng ông ta sẽ sinh ra một cảm giác rất khó hiểu, giống như là chột dạ?
- Thật đáng tiếc, trước giờ tôi chưa từng biết đến cái khái niệm đó. - Anh nhún vai. - Tôi chỉ biết, những việc mà bảo bối muốn thì nhất định phải làm được.
- Giám đốc Hàn, cậu... - Đỗ Xuân Vũ tức chết rồi. Ông không ngờ người đàn ông trẻ tuổi này lại làm càn như vậy, không những không quản được người tình của mình, mà còn theo cô ta náo loạn.
- Rốt cuộc có họp hay không a? - Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Dạ, bĩu môi. - Tại sao ông ta nói nhiều như vậy? Em không thích ông ta, anh cũng không thể thích ông ta nha!
- Ừ, anh cũng không thích. - Hàn Dạ nhịn cười gật đầu, nắm bàn tay cô nhè nhẹ vuốt ve, lúc nhìn đến Thừa Vũ giọng nói lại có chút mất kiên nhẫn. - Thừa Vũ, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Đương nhiên...
- Giám đốc Hàn, Đỗ Xuân Vũ tôi trước giơ làm việc luôn chú trọng thái độ nghiêm túc. Nếu hôm nay cậu cứ nhất quyết để mặc bạn gái mình làm loạn, tôi rất tiếc phải nói, sự hợp tác của Y Vũ và Scintllement không thể tiếp tục được.
Rầm rầm...
Sắc mặt tất cả mọi người trong phòng họp đều thay đổi, tất nhiên là ngoại trừ hai kẻ rỗi hơi chạy đi gây sự nào đó. Không khí một lần nữa căng thẳng đến đáng sợ.
Mọi ngươi không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Đỗ Xuân Vũ. Chấm dứt hợp tác với Scintllement? Người này không phải điên rồi chứ? Cơ hội quý giá mà bao nhiêu ngươi tranh gianh đến sứt đầu mẻ trán mà lại có thể dễ dàng buông tha chỉ vì sự hiện diện của một cô gái?
Đỗ Xuân Vũ hiển nhiên cũng phát hiện mình quá kích động, nhưng lời đã nói ra cũng không thể vãn hồi. Lại nhìn đến cô gái kia, trên khóe môi dường như còn ẩn hiện nụ cười, ánh mắt nhìn mình rõ ràng có ý khiêu khích trắng trợn, trong lòng ông lập tức giận sôi máu. Oắt con, lại dám giở trò trước mặt ông? Hừ, ông không tin trên đời có người đàn ông nào lại vì một ả tình nhân không biết điều mà đánh đổi sự nghiệp.
Chỉ là ông đã nhầm rồi.
Thứ nhất, không có Y Vũ, Scintllement vẫn có thể dễ dàng tìm được đối tác khác, cho nên không thể coi là đánh đổi sự nghiệp. Ngược lại, chính Y Vũ mới phải lo lắng vì tổn thất khi đánh mất hợp đồng này là vô cùng lớn. Hơn nữa, bên đột ngột muốn chấm dứt hợp tác lại là Y Vũ, uy tín của công ty sẽ bị giảm sút thế nào? Lại nói, nếu như Scintllement thẳng thừng tuyên bố cùng Y Vũ đối nghịch, thì tình hình còn tồi tệ đến thế nào nữa?
Thứ hai, Hàn Dạ căn bản không phải một người đàn ông bình thường, mà Kiều Khả Y đối với anh cũng chẳng phải ả tình nhân có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho nên, Hàn Dạ không nói hai lời liền ôm cô đứng lên, cười cười nói.
- Vậy việc hợp tác giữa hai công ty chính thức chấm dứt, theo ý của vị cổ đông Đỗ đây.
- Giám đốc Hàn, cậu nghĩ kỹ chưa? Vì một cô gái ma làm như vậy không phải một quyết định sáng suốt.
- Một Y Vũ nho nhỏ con không xứng để tôi đánh đổi tâm trạng vui vẻ của bảo bối? Các người quá coi trọng mình rồi. - Anh nhếch khóe miệng, lại hướng Thừa Vũ gật đầu một cái. - Tôi đi đây.
- Đi đi. - Thừa Vũ xua tay, âm thầm thở dai một hơi. Hai người nay quả nhiên chỉ biết gây phiền phức cho anh.
...
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi tin tức được làn truyền, các nhà đầu tư liền nhao nhao đòi lời giải thích. Thậm chí còn ra hạn cho anh trong vòng một tháng phải vãn hồi lại sự việc, nếu không sẽ triệu tập một cuộc họp cổ đông để quyết định về tương lai của công ty.
Ánh mắt Thừa Vũ sâu thẳm. Anh biết sự hợp tác với Scintllement sẽ đem lại nguồn lợi nhuận khổng lồ, nhưng cho dù không có thì Y Vũ cũng sẽ không lập tức sụp đổ. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lỗi của anh. Cố tình lam to chuyện như thế không phải là đang dồn anh vào chân tường hay sao? Nếu anh đoán không nhầm thì ngươi đức sau tất cả những việc này chính la cổ đông ẩn danh kia, mà mục tiêu cuối cùng là chiếc ghế Giám đốc.
Kẻ đó rốt cuộc là ai?
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui