Hôm đó Tranh Nhược không thể ngăn sư phụ được, ta suýt bị đánh cho không bao giờ biến thành người được nữa.
Lúc mấu chốt, phụ vương xuất hiện đưa ta đi.
Sau khi tỉnh lại, ta mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.
Khi nghe huynh trưởng nói chuyện này ta chẳng có cảm giác gì cả, nhưng khi nghe thấy câu nói sau cùng, ta chỉ nhếch mép một cái.
Sớm không đến muộn không đến, phụ vương lại đến đúng lúc ta sắp đi dời, đây chẳng phải là một trò bỡn cợt tiêu biểu đó sao?
Nửa tháng trôi qua, ta không thể bình tĩnh nổi nữa: “Tranh Nhược đâu rồi? Hắn đi đâu?”
Sắc mặt phụ vương như kiểu “cuối cùng con cũng hỏi rồi”, ông thở dài: “Chắc là đi về với sư phụ nó rồi.
Đi chuyến này có khi không thể nào quay lại được nữa.”
Câu nói sau cùng của phụ vương đã khiến lòng ta đau đớn.
Cánh cửa trong lòng ta như bị mở toang ra, gió lạnh ào ào thổi vào.
Sau khi phụ vương đi, ta không nhịn nổi mà bật khóc.
Ta thích Tranh Nhược, ngay từ đầu đã thích Tranh Nhược rồi.
Khi hắn còn là tên ăn mày ta đã thích hắn.
Ta từng cố ý ám chỉ mình quên hắn, nhưng đây cũng là vì ta quá nhớ hắn thôi.
Nhưng bây giờ hòa thượng ngốc Tranh Nhược không cần ta nữa.
Hắn đi về với sư phụ, lí do là vì thấy con sói ngốc này phiền phức sao…
Trước đây dù là chuyện gì Tranh Nhược cũng nghe theo ta cả.
Lần đầu tiên ta khiến hắn giận chắc là vì ta xé quyển kinh Phật của hắn..
Tuy thế nhưng đến tối hắn vẫn sẽ vuốt lông cho ta.
Hắn không thích ăn cay nhưng ta lại thích, vậy nên mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm hắn luôn gọi một bàn đồ ăn.
Ta thì cứ trêu hắn mãi, ta đút đồ cay cho hắn nhưng lần nào hắn cũng ăn sạch số đồ cay mà ta đút cho.
Ta còn thường nhân lúc hắn lơ đãng trong khi tụng kinh mà dùng chân sói hất bay quyển kinh của hắn.
Nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, ta lại cười trách hắn không chơi với ta.
Có lẽ Tranh Nhược đi chuyến này sẽ về sớm thôi…
Nhanh thôi, không lâu đâu…
Sao Tranh Nhược còn chưa về?
Khắp kinh thành cũng không có tin tức là Đại hoàng tử đã quay về.
Ta còn chờ hắn đến cưới ta mà…
Hiện tại, dù ta đang mở mắt hay nhắm mắt lại thì trong đầu đều là hình bóng hắn.
Ta đúng là… không thể rời xa hắn.
Sau đó, hôm đó là ngày ta tròn mười tám tuổi.
Ta đang chờ một người rất quan trọng.
Phụ vương của ta cứ sốt ruột vì việc cưới xin của ta, nhưng ông sốt ruột cũng vô ích thôi.
Sau khi từ chối hai trăm bảy mươi chú sói tốt mà ông giới thiệu cho ta, ta đã không chịu đựng nổi nữa nên nói rằng thật ra ta thích cô gái hơn.
Lời nói của ta đã khiến phụ vương sợ hãi.
Ông tưởng ta nhớ Tranh Nhược đến phát điên nên đã mời thầy thuốc đến khám bệnh cho ta.
Hôm nay trong lang cung của ta có một đầu bếp mới tới, phụ vương bảo người đó chuyên tâm làm cho ta một bàn thức ăn ngon.
Nhưng ta không ngờ là người này làm thức ăn rất nhạt nhẽo.
Nhưng không sao, sau khi Tranh Nhược đi, ta ăn gì cũng thấy như đang ăn cháo.
Song khi ta nhìn thấy bàn thức ăn này, ta đột nhiên có một cảm giác rất đặc biệt.
Khi ta ăn miếng đầu tiên ta đã hiểu, rốt cuộc cảm giác đặc biệt này là gì.
Khi ta nghiêng ngả chạy đi tìm đầu bếp thì ta gặp huynh trưởng của ta.
Dường như dáng vẻ của ta đã khiến huynh ấy sợ, huynh ấy kiên quyết kéo ta lại chứ không cho ta chạy đi.
Nhưng bây giờ trong lòng ta đang rất kích động, một mình huynh ấy làm sao kéo ta được.
Thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa.
Ta cứ tưởng mình phải chờ đến khi cành khô mọc lá mới được gặp lại Tranh Nhược… Ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc chờ đợi lâu dài mối tình này rồi.
Khi nhìn thấy con người dịu dàng ấy đứng trước mặt ta, ta không nhịn nổi mà thốt lên cái thứ tiếng chỉ có chó sói mới nói ra được.
Hắn vẫn như xưa, giống như chưa từng đi đâu cả.
Hắn rất đẹp, rất trùng hợp vì bề ngoài của hắn y như kiểu dáng mà ta thích.
Ta bổ nhào vào ngực hắn hỏi sao hắn lại trở về.
“Sư phụ nói trong lòng ta có người khác nên không thể theo Phật được.” Giọng nói của Tranh Nhược dịu dàng như lông chim lướt nhẹ qua lòng ta.
Ta sụt sịt: “Trong lòng có người khác rồi?”
Tranh Nhược mỉm cười, ánh mắt nhìn ta còn dịu dàng hơn cả nước.
“Đúng thế, trong lòng có sói nên không thể theo Phật được.”
Lòng có sói rồi nên không thể thành Phật.
(Hoàn chính văn).