Lúc tôi lao nhanh đến nơi hẹn Lã Vọng Thú còn chưa tới, nhớ đến tư thái ăn cơm ưu nhàn kia, tôi lại cảm giác mình đã đến quá sớm.
Nhàm chán thở dài nhìn quanh, đột nhiên nụ cười ngây ngô của tôi cứng lại, trong gió lạnh, trên con đường nhỏ trải đá xanh một đám người đang đi đến, bước chân nhẹ nhàng, một giọng nói vang lên, âm thanh theo gió đưa tới “Phượng Hoàng đài thượng phượng hoàng du, Phượng khứ đài không giang tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính, Tấn đại y quan thành cổ khâu..” {Hana: Đây là bốn câu thơ đầu trong bài thơ LÊN ĐÀI PHƯỢNG HOÀNG Ở KIM LĂNG của tác giả Lý Bạch, 鳳凰臺上鳳凰遊,鳳去臺空江自流,吳宮花草埋幽徑,晉代衣冠成古邱 = Phượng Hoàng đài Phượng phượng hoàng du, Phượng khứ đài không giang tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính, Tấn đại y quan thành cổ khâu.
= Phượng hoàng đến viếng phượng đài, Phượng đi đài vắng sông dài vẩn trôi, Cỏ hoa phủ lối cung Ngô, Cân đai đời Tấn thành mồ cỏ xanh.
Phượng Hoàng Đài: là đài trên núi Phượng Hoàng, ngoài cửa Nam thành Kim Lăng (Nam Kinh ngày nay).
Đài Phượng Hoàng xây vào đời Nam Triều.
Vào năm 493, đời Tống Văn Đế có chim ngũ sắc đến đậu trên núi Kim Lăng mấy ngày.
Hễ chim hót thì 100 loài chim khác múa theo điệu hót.
Vì thế người ta gọi là chim Phượng Hoàng.
Văn Đế cho là điềm lành, đặt tên núi ấy là Phượng Hoàng và xây đài kỷ niệm.
Người đọc thơ là người đi đầu tiên, anh ta lắc nhẹ đầu, từ sau một người nữa hiện lên, tôi cảm thấy lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, không chút suy nghĩ, tôi vô thức bỏ chạy lấy người, giày cao gót gõ lên nền gạch, loạn xạ đẩy đám người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Trốn!
Cũng không biết dừng khi nào, cũng không biết về phòng thế nào, trước mặt hiện lên từng khuôn mặt tươi cười, sau đó biến thành bóng lưng, dần dần đi xa, tôi run rẩy, tại căn phòng cô đơn chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau, tôi cảm thấy quá lạnh.
Những lời nói kia lại trở về trong ký ức tôi...
"Lục Phượng Hoàng, cậu quá giỏi, chúng mình sao có thể làm bạn của cậu a."
"Cậu cao quý, chúng mình thô tục như thế sẽ bị người ta nói là dạy hư bạn."
"Cũng không đúng, người nhà bạn đã nói, bọn mình không được đến gần bạn."
"Đó không phải Phượng Hoàng nhà họ Lục sao? Ách, Nhà cô ấy coi cô ấy như bảo vật, không thể đến gần."
Cửa phòng mở, tôi ngẩng đầu, một thân ảnh cao lớn đi đến, ngồi chồm hỗm trước mặt tôi, "Sao em không đến?"
Tôi cười cứng ngắc "Em...!Em không tìm được chỗ hẹn..."
Anh không nói gì, chỉ đưa tay, trong tay là một vật gì đó, tôi mơ hồ, anh cười nói "Gót giày cũng không cần?"
Tôi cúi đầu nhìn, gót giày trên chân đúng là đã không còn, anh kéo tôi từ dưới đất đứng lên, chân tôi nhói đau, cả sức lực đứng vững cũng không có, anh cười nói "Gặp quỷ sao, sao mà bị doạ thành thế này?"
Tôi lắc đầu, chân phải hình như là bị thương, sưng thành một cục "Anh đi bảo Tiểu Lý mua thuốc."
"Đừng..." Tiếng tôi khô khốc vang lên, thật sự không muốn gặp người khác, nếu như bây giờ gặp ai khác, không cần soi gương tôi cũng biết, mặt tôi giờ đang trắng bệch.
Nói trắng ra, tôi sợ những âm thanh hỏi han truy vẫn.
Anh cười một tiếng “Em không nói, anh sẽ không hỏi.”
Tôi khẽ nhếch miệng, anh quay mặt lại, vẫn là nụ cười, tôi liến đôi môi khô khốc “Em… Trông thấy ba.”
Đúng vậy, tôi đúng là thấy ba tôi, đại sư cổ văn Lục Vĩnh Khiêm, rời khỏi nhà đi lâu như thế, đôi khi tôi cũng xem TV, trên báo cũng không ít lần nhìn thấy mặt ông, giống như nhìn thấy một danh nhân, dù vậy, khoảnh khắc nhìn thấy ông, cơ thể không hiểu sao lại phản ứng nhanh như thế, thậm chí còn trước cả đại não.
Sau khi Hoàng Thư Lãng học thơ Lý Bạch, ông ở phía trước, anh ta luôn đi theo sau không rời, tôi không biết tại sao bọn họ lại có mặt ở đây, nhưng tôi biết rõ ông ở trong đó.
Tôi không hoài nghi vì sao hôm nay Lã Vọng Thú lại có sự dịu dàng giả tạo như thế, chỉ sợ bất luận người nào nhìn thấy bộ dạng tôi cũng sẽ không thể trào phúng nổ, sợ đến mức thất hồn lạc phách, giống như không còn gì kích thích?
Lã Vọng Thú đột nhiên cười "Em không phải muốn làm Lục Tiểu Kê của anh sao?"
Tôi miễn cưỡng nhếch khoé miệng cười "Hắc..."
Anh đứng dậy, đi ra phía ngoài "Nhớ kỹ, em là Lục Tiểu Kê, không phải Lục Phượng Hoàng."
Tôi liếm môi, một vị mặn chạm đến đầu lưỡi, đứng lên, hai tay chống nạnh, hít sâu mấy cái, vận khí đan điền "Ha ha ha ha..."
Cuối cùng, người trong gương càng cười càng không thể khống chế nổi, biểu hiện càng thêm hèn mọn bỉ ổi, lúc Tiểu Lý chạy đến tìm, nụ cười gian manh còn treo trên mặt tôi.
Người nào đó 囧, "Tiểu Kê, cô không phải bị thương ở chân sao? Không lẽ mặt cũng bị đụng?"
Tôi xấu hổ thu hồi biểu lộ, co một chân nhảy đến giường ngồi xuống, Tiểu Lý lấy ra một lọ dầu hoa hồng, vừa giúp tôi xoa dầu vừa nói "Mới ăn cơm xong đã không thấy cô đâu, chắc chắn là cô một mình đi phong lưu vui vẻ, tầm hoa vấn liễu rồi?"
"A?" Tôi hoảng hốt, không lẽ chuyện của tôi và Lã Vọng Thú thế hiện rõ thế sao?
"Ai..." Tiểu Lý ai oán thở dài "Thành cổ xinh đẹp thế này, cũng khó trách cho người tới gặp gỡ một hồi kinh động tâm phách a..."
..Gặp gỡ, gặp gỡ, được lắm, có điều tôi hơi nghĩ ngờ hỏi "Tiểu Lý, trên đường đến Phượng Hoàng không phải cô nói với tôi là Lã quản lý có tình cảm tốt với tôi sao?" Lúc nói những lời này, trong lòng mang theo một tia khoe khoang, thật mong có cơ hội ngượng ngùng kéo kéo góc áo nói cho cô ấy biết.
Tiểu Lý liếc tôi “Cô đừng cho là thật a, ngày đó chẳng qua tôi không muốn mất mặt trước Lã quản lý, toàn bộ người trong công ty ai cũng biết, Lã quản lý thích nhìn cô làm trò cười cho thiên hạ nhất, chính mình không cần doạ người lại có thể nịnh nọt Lã quảng lý, nhất cử lưỡng tiện vì sao tôi không làm?” Cuối cùng người nào đó còn bồi thêm một câu “Có điều, Tiểu Kê, tôi đã coi cô là chị em tốt nên cũng không muốn dấu cô, điểm ấy cô cũng biết a.”
Chị em tốt, tôi trợn mắt nhìn trời..
Trần nhà, vì sao lại cho tôi một cực phẩm chị em tốt như vậy?
Trần nhà trả lời tôi, bởi vì tôi mình là một cực phẩm.
Buổi chiều tôi ngoan ngoãn ngồi trong nhà xem TV, đổi một kênh tôi ngáp một cái, tắt TV chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại vang lên, tôi nhìn, ngây người, nhưng vẫn nhấc máy “Alo…”
“Tiểu Kê, anh vừa rồi thấy bóng lưng em.”
"Ờ..." Tôi lên tiếng, thật sự không biết nói gì cho tốt.
"Em làm gì ở đây?" Hoàng Thư Lãng hỏi, xem ra xung quanh anh ta đang không có ai.
"Công ty tôi đến đây tìm ngoại cảnh." Tôi ngừng một chút, hỏi ngược lại "Anh...!thì sao?"
"Anh theo giáo sư đến du lịch." Hoàng Thư Lãng nói "Anh vốn muốn tạm biệt em, làm sao giờ..."
Tôi nhớ đến lời đã nói tại bệnh viện hôm đó, chặn lại "Ách, không sao, không sao, tôi là Lục Tiểu Kê, tôi có gì phải sợ.".