Sói cưỡi ngựa tre tới!

Chương 13
Với cơ thể nhỏ bé của tôi, uống đến hơn nửa bình rượu thì đường cũng không thể đi thẳng, cũng đừng hi vọng mình nhớ được mình đã làm gì, dù có giết người đi nữa tôi cũng sẽ nghĩ bản thân chỉ giết một con gà thôi.
Lã Vọng Thú hình như cũng không muốn nói gì, chỉ nói tôi uống rượu, anh đỡ tôi, kết quả là tôi bám lấy anh không tha, sợ tôi uông say quá sẽ nhảy lầu nên ở lại để trông tôi.
Tôi nhìn chiếc quần lót bên ngoài quần Jean “Anh mặc cho tôi?”
Anh mỉm cười “Tôi không có sở thích này.”
“… Cái này… tôi bị quỷ ám!” Tôi nuốt nước miếng xấu hổ nói, quả thật tôi cũng biết khả năng tự tôi mặc là rất lớn. nhưng bảo tôi thừa nhận thì cũng hơi khó.
Tôi nhìn bên ngoài, đã gần giữa trưa “Lã quản lý, công ty…”
Anh nhìn đồng hồ, không nhanh không chậm nói “Tôi đi muộn cũng không bị trừ lương.”
Anh là quản lý đương nhiên nói như thế, vấn đề ở đây là con gà đáng thương là tôi đây, say rượu đau đầu còn sắp bị trừ lương, thật nhanh lấy điện thoại ra định gọi điện.
“Cô có việc gì?” Anh hỏi.
“Xin nghỉ a.” Tôi trả lời “Nếu không muốn bị trừ tiền, tôi phải giả vờ, như vậy dù nghỉ cũng không tính là bỏ bê công việc.”
Lã Vọng Thú cười một tiếng “Cô định tìm ai xin nghỉ?”
“Người quản lý chấm công Tiểu Trương a.” Tôi giải thích tận tình.
“Anh ta sẽ báo cáo với ai?”
“..” Tôi hoảng, “Anh ta… báo cáo với anh.”
Lã Vọng Thú cười thoả mãn, “Cô cảm thấy cô bịa chuyện bị ốm còn có ý nghĩa sao?”
“…” Tôi cứng họng.
Anh ta cầm lấy di động, gọi điện, hình như là gọi điện cho Hoàng sóng thần, nói mình hôm nay có chuyện nên sẽ đến muộn, ngoài ra còn thêm một câu “Lục Tiểu Kê đã gọi cho tôi xin phép.”
Ai nha… trong lòng tôi lập tức như có chú chim sẻ khẽ bay, quả nhiên là người tốt a, cũng không biết có phải đã bị ngược đãi quen rồi, anh ta mới phát cho tôi cái ơn được nghỉ nửa ngày đã mừng rơi nước mắt, tôi đúng là không có khí chất, cảm thấy tự hổ thẹn với bản thân.
Người nào đó cúp điện thoại nghênh đón ánh mắt kích động của tôi, cười nhạt một tiếng “Cô nếu như bị phạt vì bỏ bê công việc, bị trừ lương, tiền của tôi không phải không có khả năng thu hồi hay sao?”
Sau khi nói dối nghỉ việc xong, rửa mặt, vấn đề tiếp chính là ăn sáng, không phải tôi keo kiệt, Tiểu Bạch đi rồi, từ nay về sau tôi sẽ lâm vào nguy cơ thiếu lương thực trầm trọng, công thêm chuyện cái nồi cá nhỏ của tôi không đáp ứng nổi đại phật Lã Vọng Thú, chỉ có thể mời anh ta di giá đến quán ăn, đồng ý rằng anh ta cũng không phải muốn kéo tôi ở cùng một chỗ, điều này làm tôi không khỏi lo lắng, không lẽ muốn tôi mời khách?
“Ăn no còn phải giúp tôi rửa xe.” Lã Vọng Thú mỉm cười giúp tôi đóng vửa lại, đưa lên một chiếc chìa khoá sáng ngời nói.
Tôi cúi đầu đi theo anh ra, dưới lầu hình như có chút ồn ào, đi xuống tầng mới thấy, hình như có khách mới đến, cửa hơi khép, cạnh cửa có một cái hòm, sau đó tôi đi qua, làm một chuyện mà khiến rất lâu về sau tôi vẫn cảm thấy hối hận, chính là tôi hiếu kỳ duỗi dài cái cổ gà ngó nghiêng, khi cái đầu gà của tôi tiến vào gần hết, nháy mắt một chút tôi nhìn thấy một con chồn.

“A….” Tôi hét lên một tiếng, giết gà lấy máu giờ cũng không thể bằng hoàn cảnh lúc này.
Hoàng Thư Lãng lập tức bày ra bộ dạng ăn trộm gà, tung người lao đến quát to một tiếng “Phượng Hoàng.”
Một tiếng gọi này, tôi biết tôi xong rồi, thời gian tốt đẹp của tôi đã hết, cơn ác mộng khủng bố nhất đời tôi lại hiện ra, tôi ẩn nấp lâu như vậy mà giờ đây tất cả đều over.
Tôi kinh dị quay đầu nhìn Lã Vọng Thú, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, anh ta nghe thấy được.
Đúng vậy, Lục Tiểu Kê tôi khi rời khỏi nhà đã đổi tên, tên của tôi vốn là Lục Phượng Hoàng, mà tôi một chút cũng không phải là Phượng Hoàng, gà ở trong ổ có thể bay lên làm Phượng Hoàng, phượng hoàng sao có thể trà trộn trong ổ gà đây.
Một con vịt xấu xí trong đám vịt trời có thể hoá Thiên Nga, mà tôi là con Phượng Hoàng bị ném trong tổ chim Trĩ.
Sự so sánh này cũng quá khập khiễng đi.
Hoàng Thư Lãng xông lên nắm chặt bả vai tôi, “Phượng Hoàng, đúng là có duyên, ba em nói không biết em ở nơi nào, còn đã tìm hỏi Ngô Chi Hồ, Ngô Thế Linh, ô ô…!”
Tôi xấu hổ khẽ nhếch miệng, mở móng vuốt gà chỉ lên tầng “Tôi… ở trên tầng.”
“Đúng là thiên mệnh.” Hoàng Thư Lãng kích động, “Vì sao đi qua nơi này lại có cảm giác, thì ra nơi này có người ta đang chờ mong. Hành lang này giống như chiếc cầu hỉ thước, Ngư Lang Chức Nữ gặp nhau…”
“Oé…” Tôi vội túm lấy cánh tay Lã Vọng Thú để đỡ lấy mình.
Hoàng Thư Lãng quay đầu quan sát “Còn đây là người ở đâu?”
Lã Vọng Thú quả thật không biết sợ là gì, cười dịu dàng, duỗi tay trái ra “Tôi là cấp trên của cô ấy, có một số việc cùng Lục tiểu thư đi giải quyết.”
“A…” Hoàng Thư Lãng nhanh chóng đưa tay ra nắm chặt, “Hân hạnh hân hạnh.”
Tôi thấy đã nắm tay, không giới thiệu cũng không được, đành phải quay qua Lã Vọng Thú giới thiệu “Đây là học trò của cha tôi, Hoàng Thư Lãng.”
Lã Vọng Thú nói tiếp “Hai người gặp mặt chắc có nhiều điều muốn nói, có điều chuyện công ty…” Thành thật khai báo đi, lúc trước anh có học qua khoa diễn xuất ở đại học sao.
Hoàng Thư Lãng lập tức nói “Chuyện công việc là quan trọng. Dù sao cũng là tầng trên tầng dưới, cùng là hàng xóm, đêm còn dài, chúng tôi từ từ tâm sự cũng được mà.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Lã Vọng Thú đã kéo tôi lại gần hơn “Chủ yếu là công việc gấp gáp, nếu không tôi cũng không tới tận đây, hi vọng anh lượng thứ.”
“Tự nhiên, tự nhiên, công việc là quan trọng.” Hoàng Thư Lãng nghiêm túc nói, “Anh có thể tự giải quyết mọi chuyện, em có chuyện thì cứ đi đi, anh cũng phải đi xếp quần áo.”
Thấy anh ta chạy vào trong phòng, tôi mới hồi sinh, mọi chuyện khiến tôi muốn hộc máu. Quay đầu giải thích với Lã Vọng Thú “Anh ta…. đầu óc có vấn đề.”
Lã Vọng Thú đi xuống tầng dưới, không nói câu nào, đem tôi ném vào trong xe, cho xe chạy, chạy đến đường cái anh ta mới mở miệng “Phượng Hoàng? Tên của cô đúng là đặc biệt, Tiểu Kê gì chứ?”
“Phượng hoàng là tên khi tôi còn ở nhà, khi tôi đi học đại học đã đổi tên.” Tôi như khúc gỗ mở miệng.
Lã Vọng Thú hừ lạnh một cái “Phượng Hoàng đổi thành gà, cô thật là thông minh quá.”

Tôi cười khổ một cái, nhớ lại “thành quả” ngày hôm qua, hôm nay thì hồ li xuất hiện, một chút cũng không có hứng thú ăn uống “Tôi rửa xe trước được rồi.”
Anh không nói chuyện, tiếp tục lái xe, dừng lại ở một cửa hàng rửa xe, mở cửa xe, đi xuống, đối với người vẫn ngồi yên bên trong là tôi nói “Nếu không ra thì cho cô đi tắm luôn.”
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, đi theo sai anh, “Sao không để tôi làm?”
“Sợ cô làm không sạch.” Anh đứng ở một bên hút thuốc, tôi lần đầu nhìn thấy anh hút thuốc, còn tưởng anh không bao giờ hút thuốc, bởi vì trên người anh chưa bao giờ có mùi thuốc lá.
“Nhìn cái gì?” Anh nhướn mày hỏi tôi.
“Hắc hắc…” Tôi cười khờ khạo. “Lần đầu thấy anh hút thuốc.”
“Thỉnh thoảng.” Anh đơn giản nói, hút vài hơi, dập thuốc, nhìn tôi “Cô là Phượng Hoàng hay gà?”
“Gì…” Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc “Tôi cảm thấy tôi là gà, bọn họ lại nói tôi là Phượng Hoàng.”
“Nói thế nào?”
Tôi sững sờ, anh giống như chưa từng có chuyện gì vậy, từ trước đến nay câu nào nói ra cũng bắn chết tôi, không chừa con đường sống, tôi xoắn ngón tay “Cái này là một câu chuyện dài, không thích hợp để nói.”
Lã Vọng Thú không hỏi nữa, về sau tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi vì sao biết rõ anh là một nữ vương thụ chanh chua, còn ngây ngốc nhảy vào trong hầm, bởi vì nhiều khi, Lã Vọng Thú không hỏi nhiều, anh chỉ quan tâm kết quả, tôi nôn lên xe anh như thế, tìm việc làm, vạy tiền, anh là người không hề nhiều lời, chuyện anh không hỏi nhiều đối với tôi là chuyện rất quan trọng.
Giáp chi hùng chưởng, ất chi thạch tín. {hana: bạn chẳng hiểu cái này có nghĩa gì nữa hu hu}
Tôi nhìn thấy anh lại rút một điếu thuốc, nở nụ cười, với tôi mà nói, đây cũng là sự khoan dung lớn.
Chương 14
Hana: đọc chương này để thấy Lã Vọng Thú biến thái cỡ nào.
Bởi vì giả vờ xin phép, ăn cơm trưa xong lại không thể về công ty, lại không muốn quay về đối mặt với con chồn kia, tôi nói với Lã Vọng Thú “Tôi đi làm việc trước được không?”
Anh khẽ nhếch lông mày, “Muốn về sớm để nói chuyện phiếm cùng anh ra?”
Tôi sững người, còn chưa kịp phản ứng anh đã nói tiếp “Trả lời đi, tôi nói đúng sao…”
Tôi liếc anh một cái, hơi đắc ý nói “Không lẽ hành động này là hành vi ghen trong truyền thuyết sao?”
Lã Vọng Thú híp mắt, tròng mắt lướt quá mặt tôi “Không lẽ suy đoán đó của cô chính là sự tự kỷ trong truyền thuyết sao?”
Dựa vào.. Lại thua rồi, tôi không làm gì tổn hại đến trời xanh, cớ gì mà con gà nhỏ là tôi, ở nhà thì gặp trắc trở, đến chỗ làm thì gặp phải tên nữ vương thụ ác độc này a.

Xe dừng ở khu biệt thự thành phố S. Nhà của Lã Vọng Thú là một ngôi biệt thự biệt lập hai tầng. Xe đi vào gara, tôi xuống xe, trống ngực đập thình thich, một là vì nhà ở quá lớn, hai là nhà lớn thế này, tôi làm việc không phải sẽ mệt chết a.
Theo anh vào cửa, trong sảnh có một người giúp việc đang lau bàn trà, tôi vô thức nuốt nước miếng, “Bác gái, xin chào, cháu… cháu tới làm thêm giờ.”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu cười, mở miệng nói “Hôm nay về sớm a, mọi người đều không có nhà.”
Lã Vọng Thú cố nén cười, lấy tay xoa xoa cánh mũi, nói với tôi “Đây là người giúp việc trong nhà tôi.”
Người phụ nữ kia đi đến, lấy dép đi trong nhà ra cho chúng tôi, hỏi “Có cần mang trà không a?”
“Không không không…” Tôi vội lắc đầu, Lã Vọng Thú đi nhanh lên phía trên, tôi nhanh chóng cũng bước theo anh đi lên tầng hai, quẹo phải vào một cánh cửa, Lã Vọng Thú treo áo khoác lên sau cửa, ngồi trên sô pha nhìn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình lạc vào phòng của nữ vương, toàn thân lạnh toát, làm bộ khó hiểu “Không phải đã có người giúp việc sao?”
Lã Vọng Thú nhìn xung quanh “Mấy gian phòng này muốn dọn sạch cũng mất gần hai giờ, không kém đâu.”
Một gian phòng ngủ, một thư phòng, một buồng tắm, không phải là qúa nhiều, huống hồ nhìn qua thấy rất sạch sẽ, đâu cần đến hai giờ. “Chỗ này đâu có vấn đề.” Tôi đưa tay sờ lên bàn máy tính “Căn bản không có gì bẩn, rất sạch sẽ là đằng khác.”
Lã Vọng Thú không vội trả lời, chậm rãi đứng dậy, từ phía sau kệ cầm ra một chiếc kính lúp, đi đến, ghé sát vào bàn máy tính, phóng đại mấy trăm lần vết bẩn vốn chỉ to bằng hạt bụi, cười cười với tôi “Cầm lấy kính lúp, lau dọn cái phòng này thật sạch sẽ…” {hana: quái vật quá bà con ơi…}
Hai giờ….
Tôi nước mắt đầy mặt, có người đã từng nói, Thượng Đế rất công bằng, nhân sinh bình đẳng, cả đời có những chuyện phải làm thì không thể tránh được, giống như tôi hai mươi sáu năm qua hoàn toàn không chăm chú chuyện quét tước, hôm nay nhất định phải hoàn lại cho hết.
Lã Vọng Thú đúng giờ xuất hiện “Đã làm xong?”
Tôi cung kính dâng kính lúp lên nữ vương bệ hạ “Mời kiểm tra.”
Lã Vọng Thú cầm kính lúp, nghiêm túc kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, thoả mãn gật đầu “Được lắm, trước kia sao không phát hiện cô có tài năng này nhỉ.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Tôi dùng hơi sức cuối cùng nói.
“Có điều…” Anh ta đưa kính lúp trở lại tay tôi. “Trong hai giờ cô dọn dẹp thư phòng của tôi thật sạch sẽ, vậy phòng tắm và phòng ngủ phải làm sao bây giờ?”
Tôi khẽ liếm đôi môi khô khốc, hai giờ mà có thể khiến thư phòng của anh ta sạch như ý đã là kỳ tích rồi.
“Nếu không ngày mai làm.” Anh hỏi.
“Được được được…” Tôi nhanh chóng gật đầu, dù dưới tầng nhà tôi có một con chồn hôi thì tôi vẫn phải về nhà, eo của tôi đã muốn gãy đôi rồi.
“Cô đi đi.” Lã Vọng Thú nhân từ vung tay lên.
Tôi phảng phất cảm thấy trên đỉnh đầu anh ta có ánh hào quang, nhanh chóng ôm túi xách xông thẳng ra ngoài, chân trước còn chưa bước ra khỏi cửa tôi ngây người, quay đầu hỏi anh “Lã Quản Lí, trước cửa có điểm xe bus nào không?”
Anh mỉm cười lắc đầu.
“Gì?”
Nữ vương vẫn tiếp tục lắc đầu.
“…Vậy tôi về thế nào đây?”
Lã Vọng Thú đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, dốc xuống dưới, làm hình hai chân di chuyển, tôi quýnh.

“Anh có thể đưa tôi về không?”
Anh đưa tay nhìn đồng hồ một chút, “Tôi còn hai giờ nữa mới cần ra khỏi nhà.”
Được lắm… hai tiếng, cũng đủ để tôi đi bộ về với cái ổ của mình, khinh người quá đáng mà. Cáu này không phải là hành động quan bức dân trong truyền thuyết sao? Còn để con người ta sống nữa hay không đây.
Nói thẳng ra là muốn chơi tôi mà, được. Đối với tôi bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi ném túi xuống đất, xắn tay áo, trừng mắt nói với Lạ Vọng Thú “Tôi sẽ tiếp tục làm việc.”
Tôi đĩnh đạc đẩy cửa phòng ngủ đi vào, Lã Vọng Thú ở phía sau dịu dàng nói “Ngàn lần chớ miễn cưỡng.”
Phòng ngủ của Lã Vọng Thú rất sạch sẽ, màu sắc đơn điệu, bài trí đơn giản, tôi nhìn ga giường không một nếp gấp, tôi không thể không cảm thán trình độ sạch sẽ của anh ta đúng thật là không bình thường, tiếp nữa tôi nghĩ, ngày hôm qua anh ta nằm trong cái ổ của tôi mà vẫn ngủ được, quả thật thói quen có thể thay đổi a, nếu thật sự mệt moit thì dù có là ổ gà thì cũng vẫn phải ngủ thôi?
Tôi nhìn quanh phòng, cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, tôi quyết định làm từ ngăn tủ đầu giường, khăn lau mới đưa đến, tôi đã nhìn thấy ngăn tủ đầu giường có một khung hình, bên trong là hai người đang cười nói rất vui vẻ, hai người đó tôi đều biết, một người là Lã Vọng Thú, người còn lại chính là cô nàng váy đen hôm trước.
Tôi chăm chú nhìn, đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói “Nhìn gì đó?”
Tôi quay đầu lại nhìn, Lã Vọng Thú vốn đang ngồi sau máy tính lại dựa vào cửa nhìn tôi, “Không có gì… Cười thật đáng xem.” Tôi có chút chột dạ, cảm giác mình thật già mồm giống một nữ chính trong tiểu thuyết. “Tôi đang nghĩ sao ở đâu cũng có thể nhìn thấy cô ấy.” Nói xong, tôi đột nhiên hiểu được những nữ phụ độc ác kia, thì ra nói những lời thế này cũng sướng a, nữ chính già mồm cũng không tốt lắm.
Lã Vọng Thú hừ một tiếng, hình như muốn cười. “Cô không phải đã gặp rồi sao? Em của tôi mà..”
Nói lần thứ hai, tôi cảm thấy bản thân hình như đã suy nghĩ quá nhiều “Thật sự là em gái anh?”
Lạ Vọng Thú liếc nhìn tôi “Có lẽ năng lực phán đoán của cô có vấn đề, muốn cô hiểu được những vấn đề này có vẻ đang làm khó cô.” Nói xong xoay người rời khỏi phòng, bỏ lại tôi đang cười nhìn tấm hình cười ngốc nghếc, quả thật, nhìn kỹ tâm hình hình như rất….
Dọn sạch phòng ngủ cũng đến tối đêm, giờ mới đầu tháng ba, trời tối rất sớm, tôi đi khỏi phòng ngủ, đem dụng cụ vệ sinh cất kỹ, đứng một bên đợi Lã Vọng Thú, anh thoáng nhìn tôi, bỏ lại công việc, cầm chìa khoá xe, mở cửa đi ra phía ngoài.
Đi xuống tầng, nhìn thấy người giúp việc hình như đang muốn lên tầng, thấy Lã Vọng Thú đi xuống liền nói “Mọi người hôm nay không về nhà ăn cơm.”
“Dì Lâm, vậy dì cũng về sớm đi, khuya hôm nay cháu cũng ra ngoài có việc.” Lã Vọng Thú dịu dàng nói, đúng là trẻ không tha mà già cũng không thương.
“Được.” Dì Lâm lễ phép gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi dùng tay đấm đấm lên đôi vai mỏi nhừ, eo đau nhức, đi theo Lã Vọng Thú ra cửa, nhìn bóng dáng dì Lâm đã đi xa, tôi không khỏi cảm thấn cuộc sống. vì kiếm tiền mà mỗi ngày đều bôn ba đến tận đây, nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, chỉ có thể biểu hiện ra ngoài sự kính nể và lễ phép. “Thật không dễ dàng a, mỗi ngày còn phải đi đi về về như vậy, thật vất vả.”
Lã Vọng Thú không trả lời, chỉ ngồi vào xem tôi cũng nhanh chóng chui vào, xe chạy được một đoạn thì gặp dì Lâm, tôi tốt bụng nói “Chúng ta đưa dì ấy một đoạn đi.”
Lạ Vọng Thú nói “Không thấy dì ấy đợi xe bus sao?”
Tôi quay đầu nhìn, đúng là dì Lâm đang đứng ở bên đường, dưới mấy cây đại thụ quả thật có một điểm dừng xe bus, tôi mổi điên “Anh… không phải anh nói với tôi là không có xe bus sao?”
Lã Vọng Thú vẫn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước nói “Cô hỏi cửa nhà tôi có hay không, trước cửa đúng là không có, nhưng đi một đoạn là có.” Anh lại đưa ra hai ngón tay làm bộ đôi chân đang di chuyển, “Tôi để cô đi, cô lại nói muốn tôi đưa đi.”
“…” Tôi cuối cùng không nhịn nổi, chết cũng phải xả cơn tức này. “Anh có phải một mực muốn nhắm vào tôi?”
Lã Vọng Thú cười “Cô cảm thấy thế nào?”
“Anh thích ngược đãi người khác?” Tôi buông một câu.
“Vậy cũng cần phải gặp gỡ đối tượng có thể ngược đãi.” Khoé miệng cong lên, cười quỷ dị với tôi “Cô nói xem có đúng không?”
Hana: Quá nham hiểm… hêm có giề để nói á….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận