Sợi Dây Nào Nối Giữa Hai Ta


Khoảng thời gian Dương Nhã Yên mới đến Ninh gia, trước khi ông Ninh Hải xảy ra chuyện, Ninh Trúc Nhi cũng không tiếp xúc nhiều với nàng ta, bà Lâm Trúc Linh cũng vậy.

Một ngày ngày ba lần, bọn họ chỉ gặp Dương Nhã Yên trên bàn cơm.
Tuy rằng hai mẹ con bà Lâm Trúc Linh, một người ghét Dương Nhã Yên ra mặt, một người không thể hiện thái độ gì nhưng khi cùng nhau ngồi vào bàn cơm bốn người đều không hẹn trước mà đều giữ thái độ bình thản.

Điều này không làm cho ông Ninh Hải quá vui nhưng đủ khiến ông cảm thấy hài lòng.
Bà Lâm Trúc Linh luôn không hài lòng với Dương Nhã Yên, việc này tất nhiên là không thể tránh khỏi.

Còn Ninh Trúc Nhi, ngoài mặt không thể hiện thái độ gì đối với Dương Nhã Yên, ông cũng không trực tiếp thăm dò tâm tư của nàng nhưng ông hiểu rằng, Trúc Nhi cần phải có thời gian để có thể chấp nhận được người tỷ tỷ "từ trên trời rơi xuống" này.
Trong ba người họ, Dương Nhã Yên là người khiến ông an tâm nhất.

Từ nhỏ nàng đã rất hiểu chuyện, không khi nào gây chuyện phiền hà, giờ đây ở trong nhà cũng không khiến ông phải lo lắng gì.
Bà Lâm Trúc Linh dạo đó lúc nào cũng bực dọc.

Bà không thích Dương Nhã Yên, suốt ngày đều cho gọi Ninh Trúc Nhi đến bên cạnh nghe bà trút những bực tức trong lòng.
Ninh Trúc Nhi rất mệt mỏi nhưng cũng không dám nói gì, chỉ im lặng cúi đầu nghe mẫu thân nói.

Bà Lâm Trúc Linh dù có ghét Dương Nhã Yên đến đâu cũng sẽ không ở trước mặt các gia nhân trong nhà mà tỏ thái độ quá đáng, bà rất xem trọng thể diện.

Nhiều năm như vậy, bà Lâm Trúc Linh đã ngày một tiếng bộ hơn, mặt mũi rất quan trọng cho nên không thể để bản thân giận quá mất khôn trước mặt người khác.

Nhưng bực tức cũng cần phải giải tỏa, ông Ninh Hải và Ninh Trúc Nhi chính là nơi để bà trút giận.
"Con xem đó, ta vừa mới nhắc đến con bé họ Dương đó thôi, chưa kịp nói gì mà ông ấy đã bảo ta đừng nói nữa.

Ông ấy suốt ngày cứ sợ ta sẽ làm khó làm dễ nó trong khi ta mới là người chịu uất ức đây!"
Ninh Trúc Nhi ngồi bên cạnh xoa bóp cánh tay bà Lâm Trúc Linh, lâu lâu lại chêm vào vài ba câu tỏ ý đồng tình.

Nàng biết mẫu thân khi ghét ai đó thì đều cố gắng tìm kiếm "đồng minh" hòng thoả mãn bản thân, cũng là tự xoa dịu chính mình để có thể nguôi ngoai cơn giận.
"Như sáng hôm nay, trông thấy ta từ xa mà cái mặt nó cứ trơ trơ ra, lúc đến trước mặt ta nó chỉ cúi đầu một cái rồi đi lướt qua ta luôn.

Đúng là không ra thể thống gì! Ta là ai? Nó là ai chứ?"
Nhớ lại hôm Dương Nhã Yên mới đến Ninh gia.

Nàng ta ở trước mặt bà Lâm Trúc Linh, khoé môi cong nhẹ, cười như không cười, cúi chào thật nhanh gọi ba tiếng "Ninh phu nhân".

Ninh Trúc Nhi nghĩ hôm nay có lẽ nàng ta lại dùng thái độ không thực sự có thành ý đó để chào hỏi nên mẫu thân mới tức giận như vậy.
"Ta chưa kịp nói gì cả, vậy mà vừa nghe ta nhắc đến tên con gái yêu quý của mình, ông ấy liền bảo đang gấp lắm, rồi nhanh chóng đi đến xưởng luôn.

Xem có tức không chứ?"
Dương Nhã Yên đến ở Ninh gia gần mười ngày rồi nhưng Ninh Trúc Nhi rất hiếm khi nhìn thấy nàng ta.

Nàng nghe nói Dương Nhã Yên sau khi dùng bữa sáng xong liền cùng phụ thân đi đến xưởng dệt, nàng ta ở xưởng dệt rất chăm chỉ.

Ninh Trúc Nhi cũng không bận tâm nhiều.

Từ trước đến nay việc ở xưởng nàng không biết gì cả, nay phụ thân cần người giúp đỡ lại có Dương Nhã Yên, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Cho đến buổi chiều, nghe tin ông Ninh Hải gặp chuyện, Ninh Trúc Nhi khi ấy đang trò chuyện với một người bạn ở quán trà, nàng vội vã trở về.

Nhìn thấy phụ thân nằm bất động trên giường bệnh, đôi chân nàng cũng quỵ xuống.
Ninh Trúc Nhi sợ hãi vô cùng, ngồi bên giường bệnh của phụ thân, nàng khóc đến nhoè đi.

Trong màn nước mắt nàng nhìn thấy Dương Nhã Yên đi đến, nàng ta đứng bên cạnh nhìn xuống phụ thân rồi nhìn sang nàng.

Ninh Trúc Nhi cũng không có tâm trạng để ý đến Dương Nhã Yên, chỉ nghe nàng ta cùng với Thạch đại phu nói gì đó.

Cảm thấy lùng bùng trong lỗ tai, nàng không nghe rõ những lời bọn họ nói.
Bà Lâm Trúc Linh vẫn nghẹn ngào, lấy tay che miệng tránh để tiếng nấc phát ra.

Bà tiễn Thạch đại phu đi, muốn tự mình hỏi cho rõ tình hình hiện tại của ông Ninh Hải.

Bà cũng dặn dò Tiểu Ái ở lại an ủi tiểu thư.
Khi tỉnh dậy Ninh Trúc Nhi đã thấy mình nằm trên giường, Tiểu Ái từ ngoài đi vào vẻ mặt vui mừng chạy đến đỡ nàng rồi chạy ra ngoài cho người thông báo với lão phu nhân.
Tay chân rệu rã không có một chút sức lực, Ninh Trúc Nhi phải để Tiểu Ái bón từng ngụm nước nhỏ.
"Tiểu thư làm phu nhân và nô tì lo lắng quá đi mất, người ở bên cạnh lão gia khóc đến nỗi ngất lịm đi."

Nhớ đến phụ thân đang nằm hôn mê Ninh Trúc Nhi lại khẩn trương.

Tiểu Ái nói đầu ông Ninh Hải bị va đập nhưng không thấy có vết thương, không biết tại sao lại hôn mê.

Nghe không hiểu những lời đại phu nói, Tiểu Ái chỉ nhớ đại khái là chấn thương bên trong gì đó.
Ninh Trúc Nhi thở dài, sắc mặt u ám.

Nàng nghĩ khi có chút sức lực trở lại nàng phải đến chỗ phụ thân ngay.
"Thạch đại phu vừa đi khỏi không lâu thì người lại ngất xỉu, ông ấy lại phải lật đật quay lại.

Ông ấy nói người đau lòng quá độ nên mới kiệt sức ngất đi.

May mắn là người không có sao, thật tốt quá." Tiểu Ái mỉm cười mong sẽ xua đi tan chút buồn bã trên gương mặt của Ninh Trúc Nhi.
"Cũng may lúc đó có đại tiểu thư giúp nô tì đưa người trở về phòng.

Nếu chỉ có một mình nô tì chắc sẽ cuống lên không biết phải làm sao mất.

Mà nghĩ lại, đại tiểu thư đúng là khoẻ thật." Tiểu Ái cúi đầu vừa dùng khăn ướt lau tay cho Ninh Trúc Nhi vừa nói, rồi bất giác giật mình, nàng ta ngẩng đầu lên, "A, nô tì không có ý nói là tiểu thư nặng đâu.

Chỉ là nô tì thấy, một nữ nhân mà có thể bế người khác, cho dù là bế một nữ nhân đi nữa thì cũng là rất khoẻ đó!"
Tiểu Ái nhớ lại đôi tay mảnh khảnh trắng ngần của Dương Nhã Yên lộ ra khi bế Ninh Trúc Nhi.

Dương Nhã Yên khá là gầy, Tiểu Ái thật không hiểu, với thân hình đó làm sao mà nàng ta lại khoẻ như vậy.
Một lúc lâu Tiểu Ái cũng không thấy Ninh Trúc Nhi có phản ứng gì, ánh mắt nàng thất thần nhìn xa xăm.

Xem ra tiểu thư từ nãy tới giờ không nghe thấy nàng nói gì rồi.

Tiểu Ái lại giúp Ninh Trúc Nhi nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống một lúc, Ninh Trúc Nhi lại thiếp đi.
***
Ninh Trúc Nhi nằm trên giường ba ngày liền cơ thể mới hồi phục.

Có thể bước xuống giường, nàng lặp tức đến thăm phụ thân.
Ông Ninh Hải vẫn hôn mê như vậy.

Ninh Trúc Nhi ở bên ông từ sáng sớm đến tối mịt.

Ngày nào cũng vậy, khi thì nàng đọc sách, khi thì gảy một đoạn đàn tranh nhẹ nhàng.

Một mực chăm sóc cho phụ thân, nàng cũng chẳng để tâm đến điều gì khác.

Chỉ có bà Lâm Trúc Linh là sốt ruột chuyện làm ăn của xưởng.
"Việc ở xưởng phải làm thế nào đây?"
Bà Lâm Trúc Linh xưa kia không hề quan tâm gì đến xưởng dệt nay lại hỏi đi hỏi lại Ninh Trúc Nhi câu đó.

Ninh Trúc Nhi đương nhiên không biết phải làm thế nào, mà nàng cũng chẳng có đầu óc để nghĩ đến.
"Làm sao mà con biết được?"
Mỗi lần Ninh Trúc Nhi trả lời như thế, bà Lâm Trúc Linh lại thở dài.

Bà nhớ đến lời lão Trần nói, lão gia căn dặn nếu ông ấy gặp phải chuyện không hay, mọi việc làm ăn của Ninh gia để cho Dương Nhã Yên quyết định, cũng dặn dò Dương Nhã Yên chỉ dạy cho Ninh Trúc Nhi cách cai quản vườn nuôi tằm và xưởng dệt.

Bà hỏi đi hỏi lại như vậy cũng là do không chấp nhận được việc ông Ninh Hải giao hết chuyện làm ăn của Ninh gia cho Dương Nhã Yên.
Trong khoảng thời gian sau khi ông Ninh Hải mới nằm hôn mê, Ninh Trúc Nhi ngày đêm ở bên cạnh phụ thân, cửa nhà một bước cũng không bước ra.

Bà Lâm Trúc Linh cũng chán nản con gái mình ngây ngô chẳng quan tâm gì đến cơ nghiệp Ninh gia, biết là Dương Nhã Yên đang cai quản cũng không có chút lo lắng gì.
"Con không định đến xưởng học hỏi à?"
"Phụ thân thế này con làm sao có tâm trạng mà đến xưởng học tập chứ!"
"Thế chuyện làm ăn của xưởng tính sao đây?"
"Đợi phụ thân tỉnh lại rồi sẽ giải quyết thôi."
"Đến bao giờ đây hả? Con bé họ Dương kia sắp đổi Ninh gia thành Dương gia rồi mà con vẫn không lo lắng gì à?"
"Không thể có chuyện đó được, Ninh gia ngoài phụ thân không ai cai quản được hết.

Dương Nhã Yên ở xưởng cũng chẳng thể làm gì đâu."
Cuộc đối thoại này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.


Thật là hết thuốc chữa, bà Lâm Trúc Linh nghĩ, nói tiếp chỉ chuốc lấy tức giận về mình.

Vậy nên bà cũng mặc kệ, không thèm nói với Ninh Trúc Nhi về chuyện này nữa.
***
Mạnh Kỳ Quân trong khoảng thời gian đó cũng nhiều lần cùng tiểu muội đến thăm ông Ninh Hải.

Mạnh Kỳ Quân bận bịu nhiều việc nên chỉ đến vài lần, còn tiểu muội của hắn, Mạnh Ý Hinh, cứ cách vài ngày lại đến trò chuyện cùng Ninh Trúc Nhi.
Có Mạnh Ý Hinh thường xuyên đến nhà, Ninh Trúc Nhi ngày một trở nên có sức sống hơn, cũng không còn tiều tụy như trước kia nữa.

Tiểu Ái vô cùng cảm kích Mạnh tiểu thư.
"Sao ta chưa từng nhìn thấy Dương Nhã Yên nhỉ?" Mạnh Ý Hinh hỏi.
Khi nói chuyện với Ninh Trúc Nhi, Mạnh Ý Hinh cũng học theo nàng ta, gọi thẳng tên của Dương Nhã Yên.

Nàng biết Ninh Trúc Nhi không xem Dương Nhã Yên là tỷ tỷ cũng không thích người khác gọi Dương Nhã Yên là "tỷ tỷ của ngươi" khi nói chuyện với mình.
"Chắc là đã đến xưởng dệt rồi.

Cô ta ở xưởng dệt suốt ngày, không gặp được cũng phải.

Mà cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy cô ta nữa." Ninh Trúc Nhi trả lời.
Mạnh Ý Hinh rất thích hoa viên nhà họ Ninh.

Ở đây rộng rãi và thoáng đãng, chính giữa còn có một hồ cá rất to, bên dưới hồ có rất nhiều cây thủy sinh, trông rất mát con mắt.

Tuy là ở nhà nàng cũng có hoa viên, nhưng không được trang hoàng đầy các loại hoa rực rỡ như thế này.

Nghe nói việc trang trí hoa viên này là làm theo ý của Ninh phu nhân, bà rất thích hoa cỏ, từ nhỏ đã học thành thục cắm hoa và trà đạo.
Mạnh Ý Hinh hái một bông hoa linh lan mà đại ca nàng vừa mang đến cho Ninh Trúc Nhi, đưa lên mũi hít một hơi, mùi hương rất nồng nàn nhưng lại cho ra một cảm giác rất thuần khiết.
"Ngươi thật sự để cho cô ta lo hết mọi việc ở xưởng dệt sao?"
"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì đây?" Ninh Trúc Nhi ngắt mạnh một nhánh hoa giấy, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ chán chường.
Mạnh Ý Hinh nghĩ cũng đúng, nếu là Ninh Trúc Nhi, nàng chắc cũng không biết phải làm sao.
"Mặc kệ đi, cô ta cũng không thể một mình cai quản xưởng dệt được đâu.

Chờ phụ thân ta tỉnh lại sẽ tự biết cách lo liệu mọi chuyện."
Ninh Trúc Nhi liếc mắt nhìn về phía mái che, thấy Tiểu Ái đã đem trà bánh đến đặt trên bàn.
"Đừng đứng ở đây nữa, đến bàn ngồi đi." Ninh Trúc Nhi nhìn sang Mạnh Ý Hinh, nói.
Mạnh Ý Hinh chuyển chủ đề, "Đại ca lần này chắc là đi lâu lắm."
Mạnh Ý Hinh để ý thấy hai mắt Ninh Trúc Nhi sáng lên khi nàng nhắc đến Mạnh Kỳ Quân.

Ninh Trúc Nhi quay người bước đi, Mạnh Ý Hinh đi phía sau cười thầm trong bụng.
Ninh Trúc Nhi nhớ đến vẻ mặt tiếc nuối của Mạnh Kỳ Quân lúc nói chuyện với nàng sáng nay.

"Xa muội, huynh thật sự không muốn chút nào." Hắn đã nói với nàng như thế.
"Huynh ấy nói sẽ đi tầm bốn tháng.

Đúng là lâu thật."
"Cái gì? Huynh ấy nói với ngươi như vậy hả? Thật đáng ghét.

Ta hỏi là đi lâu không, huynh ấy chỉ nói là đi hơi lâu, cũng không nói rõ là bao lâu.

Với ngươi thì lại khác."
Mạnh Ý Hinh phụng phịu, huynh ấy rõ ràng là yêu thương Ninh Trúc Nhi nhiều hơn nàng mà.
Ninh Trúc Nhi nghe Mạnh Ý Hinh nói, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Xem mặt ngươi đỏ lên kìa.

Ta mới là muội muội của huynh ấy, vậy mà hai người lúc nào cũng cùng phe hết."
Ba người Mạnh Ý Hinh, Ninh Trúc Nhi và Mạnh Kỳ Quân từ nhỏ đã qua lại thân thiết.

Khi bé chơi trò "tiểu thương giao đổi hàng hóa", Mạnh Kỳ Quân với Ninh Trúc Nhi luôn đóng vai một cặp phu thê làm chủ cửa hàng vải, Mạnh Ý Hinh là bà chủ hiệu trang sức.

Khi Mạnh Ý Hinh hỏi tại sao Mạnh Kỳ Quân không chịu làm ca ca của mình, Mạnh Kỳ Quân sẽ nói, "Vì huynh đúng là đại ca của muội, nếu bây giờ lại đóng vai huynh muội thì còn chơi làm gì nữa?"
Sau này lớn lên Mạnh Ý Hinh mới hiểu ra, Mạnh Kỳ Quân thật ra là thích Ninh Trúc Nhi.


Mỗi khi nghĩ đến chuyện sau này nàng phải gọi Ninh Trúc Nhi bằng tuổi mình là đại tẩu, Mạnh Ý Hinh lại cảm thấy rất buồn cười.
"Chuyện gì đại ca cũng nói cho đại tẩu biết trước, muội chỉ có thể biết được chuyện của đại ca thông qua đại tẩu thôi."
Mạnh Ý Hinh lại trêu chọc Ninh Trúc Nhi.

Nàng rất thích nhìn vẻ mặt đỏ ửng của nàng ta khi nghe nàng gọi đại tẩu.
"Ngươi đừng có trêu ta."
Ninh Trúc Nhi thẹn thùng nâng ly trà lên môi nhấp một ngụm.

Mạnh Ý Hinh lại càng cười tươi hơn.
Tiểu Ái bên cạnh cúi người nói với Ninh Trúc Nhi, "Tiểu thư, đại tiểu thư đã về."
Cả hai người Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh đều nhìn theo hướng mắt của Tiểu Ái.
Dương Nhã Yên và Mặc Tâm đang đi về phía Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh, ánh mắt hai người họ cũng dán lên người các nàng, sau đó họ rẽ trái đi vào lối dẫn đến các gian phòng riêng.
"Cô ta chính là Dương Nhã Yên."
Ninh Trúc Nhi nghĩ là dù nàng không nói thì Mạnh Ý Hinh chắc cũng đoán được người đó là ai.
"Mặc Khả Chân?"
Mạnh Ý Hinh lại nói ra cái tên mà Ninh Trúc Nhi chưa từng nghe đến.

Ánh mắt nàng ta vẫn nhìn vào nơi hai người kia đã đi khỏi một lúc lâu rồi mới quay sang Ninh Trúc Nhi hỏi lại, "Người đi phía sau tên là Mặc Khả Chân đúng không?"
"Không phải.

Sao vậy?"
"Không phải sao? Cô ta trông rất giống một người quen cũ của ta."
"Cô ta là nô tì của Dương Nhã Yên, tên là Mặc Tâm."
"Mặc Tâm?"
Mạnh Ý Hinh lẩm nhẩm cái tên "Mặc Tâm" trong miệng.
"Cô ta rất kỳ lạ, cứ lầm lì không nói gì, lúc nào cũng vác cây kiếm bên hông, không biết là để làm gì nữa." Tiểu Ái nói, rót thêm trà cho Mạnh Ý Hinh.
***
Một ngày kia, khi Ninh Trúc Nhi ở bên cạnh chăm sóc phụ thân.

Tiểu Ái từ ngoài đi vào, vẻ mặt lo lắng.
Chưa để Tiểu Ái lên tiếng, Ninh Trúc Nhi đã hỏi, "Mẫu thân có chuyện gì cần gặp ta à?"
"Dạ, phu nhân cho gọi người.

Khánh cô cô nói rằng phu nhân đang rất tức giận."
"Mẫu thân lúc nào mà chẳng tức giận Dương Nhã Yên chứ? Cần gì phải lo lắng như vậy?"
Tuy là nói như thế nhưng Ninh Trúc Nhi cũng nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng mẫu thân.

Thường ngày bà Lâm Trúc Linh hay nổi giận, nhưng để đích thân Khánh cô cô, nô tì thân cận bên cạnh bà phải nói vậy thì chắc là không phải giận bình thường rồi.
Ninh Trúc Nhi vừa đến đã thấy sắc mặt bà Lâm Trúc Linh rất xấu.

Trên bàn bà đang ngồi kế bên là một đống sách vở cỡ lớn.
"Con xem đi." Bà Lâm Trúc Linh nói, không nhìn Ninh Trúc Nhi.
Xem được trang đầu tiên nàng đã biết đây đều là sổ sách của xưởng dệt.

Tuy không hiểu toàn bộ nhưng nàng biết rằng xưởng dệt đang hoạt động rất tốt dựa theo các số liệu thu chi và số lượng các đơn hàng đã xuất đi thành công.
Ninh Trúc Nhi định nói gì đó nhưng bà Lâm Trúc Linh đã nói trước, "Xem tiếp sổ sách bốn tháng trước đi."
Ninh Trúc Nhi càng xem sắc mặt càng xấu đi.

Rõ ràng việc làm ăn của xưởng bốn tháng trước, khi phụ thân chưa gặp chuyện cũng không tốt bằng bây giờ.
"Sao lại như vậy được?"
"Sao lại như vậy được?", bà Lâm Trúc Linh nhạy lại lời Ninh Trúc Nhi vừa nói, bà rất tức giận, "Xem đi, ông ấy bồi dưỡng ra một đứa con tài giỏi như thế nào, còn con gái ngu ngốc của tôi hôm nay lại ngơ ngác hỏi "sao lại như vậy được"."
Bà Lâm Trúc Linh bật cười chua chát, tự giễu chính mình.
Ninh Trúc Nhi cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong họng, nàng nhất thời không thể phát ra tiếng.

Một chùm pháo nổ trong đầu, Ninh Trúc Nhi như tỉnh từ cơn mộng.

Nàng bắt đầu cảm thấy một nổi sợ hãi mơ hồ, quỳ xuống bên cạnh ôm lấy mẫu thân.
"Mẹ, con biết sai rồi.

Đều là con, là do con ngu ngốc.

Chúng ta phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Bà Lâm Trúc Linh nhìn thấy con gái mình rơi lệ, cơn giận đã vơi đi.

Bà cũng ôm lấy Ninh Trúc Nhi, dùng hai tay nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
"Chỉ có thể dựa vào năng lực của con thôi." Không thể để Ninh gia rơi vào tay hai mẹ con Dương Nhã Anh được.

Bà Lâm Trúc Linh cũng tự nói với chính mình.
Nước mắt lăn trên đôi má, Ninh Trúc Nhi gật đầu thật mạnh.
Sau khi Ninh Trúc Nhi nói với quản gia Trần việc nàng muốn đến xưởng dệt học hỏi, lão Trần lộ ra vẻ mặt rất bất ngờ, "Thật không nghĩ là nhị tiểu thư lại lo lắng đến xưởng dệt, lão gia biết được hẳn sẽ rất vui."
"Khi nào thì ta có thể bắt đầu?"
"Chuyện này trước tiên lão phải nói một tiếng với đại tiểu thư, sau đó sẽ nói cụ thể với người." Lão Trần nói.
"Tại sao cần phải nói với cô ta làm gì chứ?" Ninh Trúc Nhi có phần kích động.
"Thưa nhị tiểu thư, xưởng dệt nhà ta từ khi lão gia xảy ra chuyện đều do một tay đại tiểu thư thu xếp chu toàn.


Đại tiểu thư đang cai quản xưởng dệt, mọi chuyện trong xưởng đều cần thông qua người, đây cũng là mong muốn của lão gia."
Ninh Trúc Nhi muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lời lẽ nào để nói, nàng chỉ thở ra một cái kiềm nén sự tức giận trong lòng, nói với lão Trần, "Vậy ông đi gặp người đó rồi sớm thông báo cụ thể lại với ta, ta chờ."
Lão Trần mỉm cười, "Lão sẽ sớm báo lại cho nhị tiểu thư." Dừng một chút ông nhẹ giọng nói tiếp, "Nhị tiểu thư nên xem xét thay đổi cách gọi đại tiểu thư.

Cứ một câu "cô ta", hai câu "người đó" như vậy, lão gia nghe thấy sẽ không vui."
Chớp chớp mi mắt, Ninh Trúc Nhi im lặng một lúc rồi nói, "Ta biết rồi."
Quản gia Trần làm việc ở Ninh gia đã lâu năm.

Nói là quản gia nhưng ông ấy phần lớn là cùng ông Ninh Hải làm việc ở xưởng dệt, chuyện trong nhà đều do Khánh cô cô chăm coi.

Ninh Trúc Nhi từ nhỏ đối với ông đã có phần kiêng nể và kính trọng.
Buổi tối cùng ngày hôm đó, quản gia Trần cho người đến báo rằng Dương Nhã Yên muốn gặp Ninh Trúc Nhi.

Nghe xong Ninh Trúc Nhi hơi bất ngờ liền quay sang nhìn Tiểu Ái, thấy Tiểu Ái cũng có vẻ mặt bất ngờ giống như nàng.

Ninh Trúc Nhi cứ nghĩ, nói chuyện với Dương Nhã Yên xong, lão Trần sẽ trực tiếp đến báo lại với nàng.
"Sao lại gặp ở phòng riêng? Bàn chuyện tiểu thư học tập tại xưởng dệt sao không gặp ở thư phòng?" Tiểu Ái thay Ninh Trúc Nhi hỏi.
Đáp lại câu hỏi của Tiểu Ái, người nô tì đến báo nói rằng đại tiểu thư vừa từ xưởng trở về, rất mệt nên không thể đến thư phòng được.
Câu trả lời như được chuẩn bị trước vậy, Ninh Trúc Nhi nghĩ.
Tiểu Ái giúp Ninh Trúc Nhi thay y phục rồi cả hai đi theo người nô tì kia đến phòng riêng của Dương Nhã Yên.
"Nhị tiểu thư đã đến." Người nô tì gõ vài cái lên cánh cửa rồi nói to.
Người mở cửa là Mặc Tâm.
"Đại tiểu thư ở bên trong đợi người, mời nhị tiểu thư."
Mặc Tâm nói rồi liền đứng sang một bên để Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái đi vào.
Trong phòng thoang thoảng một mùi hương gì đó nhè nhẹ.

Lần đầu tiên bước vào phòng của Dương Nhã Yên, Ninh Trúc Nhi cảm thấy có chút kỳ lạ, tâm trạng nàng hơi khẩn trương, cũng không rõ là vì sao.
Dương Nhã Yên ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách nhìn hai người mới đến đang đứng ở cửa phòng.
"Trúc Nhi đến rồi à? Tới đây ngồi đi." Dương Nhã Yên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thấy Dương Nhã Yên gọi tên của mình, Ninh Trúc Nhi cảm thấy rất kỳ quặc.

Nàng nhất thời bất động tại chỗ.
Thấy Ninh Trúc Nhi vẫn đứng yên, Dương Nhã Yên nhìn sang nô tì của mình, "Mặc Tâm, ngươi lui ra đi." Rồi liếc sang nhìn Tiểu Ái.
"Tiểu Ái ở đây." Ninh Trúc Nhi lại cảm thấy khẩn trương, nàng liền nói.
Dương Nhã Yên đột ngột đứng dậy, từng bước đến gần Ninh Trúc Nhi, rồi lướt qua người nàng đi tới nói gì đó với Mặc Tâm đang đứng gần cánh cửa.
Ninh Trúc Nhi cảm nhận được mùi hương tỏa ra khi Dương Nhã Yên lướt qua người nàng, rất giống với mùi hương nàng nghe được khi vừa bước vào phòng nhưng lần này rõ ràng hơn.

Chắc là nàng ta vừa tắm xong, nàng nghĩ.
"Đến kia ngồi đi."
Tiếng nói phát ra từ phía sau.

Dương Nhã Yên đã ở sau lưng Ninh Trúc Nhi từ bao giờ.
"Sao lại muốn đến xưởng học tập?"
Hai người vừa ngồi xuống, Dương Nhã Yên đã nhìn thẳng vào Ninh Trúc Nhi, hỏi.
"Ta là tiểu thư nhà họ Ninh, đến xưởng dệt học hỏi cũng cần phải có lý do sao?"
"Vậy sao?" Dương Nhã Yên cười, "Được rồi, ngươi cầm các sổ sách này về xem qua trước đi, sáng mai cùng ta đến xưởng."
"Tiểu Ái lấy sổ sách, chúng ta đi." Ninh Trúc Nhi nói rồi liền đứng dậy.
"Đợi đã," Dương Nhã Yên ngước mắt nhìn Ninh Trúc Nhi, chậm rãi nói, "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao? Chẳng hạn như, ai sẽ là người chỉ dạy cho ngươi?"
Ninh Trúc Nhi khẽ nhíu mày, không trả lời.
"Không ngồi xuống uống chút trà với người sẽ trực tiếp chỉ dạy mình sao?" Dương Nhã Yên lại nói, miệng vẫn mỉm cười.
"Để...!khi khác đi!"
Ninh Trúc Nhi nói xong liền xoay người bước đi.
Tiểu Ái ở phía sau gấp gáp thu gom các cuốn sổ trên bàn, nhúng người chào Dương Nhã Yên rồi nhanh chóng đuổi theo Ninh Trúc Nhi.
Tiểu Ái gọi với theo Ninh Trúc Nhi, bảo nàng đi chậm lại coi chừng té ngã.

Nàng tay ôm một đống các loại sổ sách, đuổi theo mãi mới kịp tốc độ của Ninh Trúc Nhi.

Thật là, tiểu thư của nàng hôm nay sao lại đi nhanh như vậy?
Mặc Tâm nhìn bóng lưng Ninh Trúc Nhi và Tiểu Ái đã khuất xa.

Nàng đi đến bên cửa phòng đang mở toang, nhìn vào vẫn thấy Dương Nhã Yên ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt nàng ta cũng rất phức tạp.
"Khuya rồi, ngươi lui về nghỉ đi."
Dương Nhã Yên nói, Mặc Tâm gật đầu nói "dạ" rồi đóng cửa phòng lại.
Tiểu thư lúc nãy thật sự rất kỳ lạ.

Khi Ninh Trúc Nhi bước vào, tiểu thư đã bảo Mặc Tâm nàng lui ra rồi, sau đó lại bước đến gần nàng nói lại một lần nữa nhưng rất nhỏ như không để hai người kia nghe thấy.

Giống như, đại tiểu thư thực chất là cố ý bước đến gần nhị tiểu thư?
Mặc Tâm lắc đầu, việc của tiểu thư không cần nàng phải nghi ngờ hay đặt nghi vấn, chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi.

Mặc Tâm nghĩ vậy rồi cũng quên đi chuyện vừa rồi.
Trải qua một ngày mệt mỏi, Mặc Tâm ngâm mình trong bồn nước nóng, thả tâm trí bay tự do, nàng lại nhớ đến một người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận