Ngày hôm sau, đúng như đã hẹn, sau khi xử lí xong tất cả công việc ở Nhật Kim, Cố Nhậm Luân một mình lái xe thẳng đến nhà Thiên Y.
Chỉ còn khoảng hơn ba mươi phút nữa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, Cố Nhậm Luân lập tức mở máy:
- "Tử Du, công ty xảy ra chuyện gì sao?" Giọng điệu anh lúc này có chút lạnh lùng.
Bây giờ đã hơn sáu giờ tối mà Tử Du lại gọi đến, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói.
- "Cái gì? Ba tôi đã đồng ý lời đề nghị đó à?"
Sắc mặt anh sa sầm xuống.
Rốt cuộc là vì chuyện gì? Cố Nhậm Luân nhanh chóng tấp xe vào lề, giọng nói có chút khẩn trương:
- "Tử Du, cậu mau thuật lại mọi chuyện cho tôi."
Đầu dây bên kia Tử Du vội vàng kể lại tường tận đầu đuôi mọi việc.
Chuyện này quả thật rất bất ngờ đối với anh.
Không gì khác, chính là việc Cố Nhậm Đức sẽ chính thức trở thành phó giám đốc của Nhật Kim.
Anh biết, sự việc này một phần cũng từ phía Lý Tố Nhã mà ra.
Bà ta vốn có ý định đưa Nhậm Đức vào Nhật Kim từ lâu nhưng nhiều lần Nhậm Đức đều từ chối.
Tuy nhiên, lần này lại không.
Chẳng lẽ, Nhậm Đức đã hoàn toàn thay đổi ý định, muốn quyết tâm thay thế Lý Tố Nhã tranh giành Nhật Kim mà anh đã đặt hết tâm huyết của mình vào.
Hơn nữa, chuyện Cố Nhậm Đức trở thành phó giám đốc đã được sự chấp thuận của cha anh là Cố Nhậm Thành.
Phía bên này, Lâm Thiên Y đã chờ sẵn.
Cô đi qua đi lại quanh phòng, lâu lâu lại nhìn lên đồng hồ treo tường.
Rõ ràng anh nói hôm nay sẽ đến chỗ cô, bây giờ cũng đã hơn ba mươi phút hay là Cố Nhậm Luân đã xảy ra chuyện gì trên đường đến đây.
Trong lòng Lâm Thiên Y vô cùng lo lắng, hiện tại cả mẹ cô và Thiên Khải không có ở nhà, họ đã đi ra ngoài mua thức ăn để chiêu đãi Cố Nhậm Luân.
Kính...coong...
Tiếng chuông cửa vang lên, chắc chắn là không ai khác là Cố Nhậm Luân.
Lâm Thiên Y vội vàng mở cửa, người đứng trước mắt cô nhanh chóng bước vào, đứng chắn hết cả cửa.
Không phải là Cố Nhậm Luân mà là Lâm Thiên Phú, tên anh trai đáng ghét.
- "Sao anh lại đến đây? Cứu tôi vớiiiii."
Mỗi khi gặp cái tên anh trai cặn bã này chẳng khác nào gặp sói đói trong rừng.
Cô bây giờ chẳng khác nào là con mồi đang nằm trong tay hắn.
Lâm Thiên Y sợ hãi, hét toáng lên nhằm mong có ai đó nghe thấy để giải vây cho cô.
- "Em gái yêu dấu của anh.
Em mừng đến nỗi phải hét lớn cho mọi người biết sao?"
- "Mẹ tôi và em trai tôi sắp trở về.
Họ sẽ giết chết anh nếu như anh động vào người tôi."
Hahahaha....
Lâm Thiên Phú cười lớn, hắn đưa tay quệt miệng, giọng nói đầy châm chọc:
- "Anh nghĩ có lẽ còn lâu họ mới về được."
- "Anh...anh đã làm gì họ?"
- "Em đừng quá căng thẳng.
Anh chỉ đơn giản chọc thủng lốp xe của họ mà thôi.
Dầu sao đi nữa, họ cũng là người thân của anh.
Sao anh có thể làm hại họ chứ."
Hắn đưa tay chạm vào má Lâm Thiên Y, cô nhanh chóng hất tay hắn ra rồi quay mặt sang chỗ khác.
Hắn lập tức đẩy cô ngã xuống ghế sofa.
Đôi tay thì nhanh chóng cởi chiếc áo sơmi bên ngoài ra, dõng dạc nói:
- "Khó khăn lắm tôi mới tìm được nơi ở của em.
Tối nay, em sẽ làm của tôi."
Lâm Thiên Phú ngày một gần, hắn sắp chạm đến người của Thiên Y thì bỗng nghe một tiếng nổ lớn.
Đùng....
Aaaaaa.....
Lâm Thiên Phú ngã khuỵa xuống đất, đau đớn kêu la thảm thiết.
Âm thanh khi nãy chính là tiếng súng phát ra từ phía Cố Nhậm Luân, bắn thẳng vào chân phải của Lâm Thiên Phú.
Anh nhìn hắn với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đứng bên cạnh anh còn có trợ lý Tống Tử Du.
- "Lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi mà.
Dám động đến vợ sắp cưới của tao, tao sẽ băm nát mày thành trăm mảnh."
Cố Nhậm Luân gằng giọng, nói rõ ràng từng chữ.
Trong ánh mắt hiện lên tia máu đỏ.
Trước khi đến đây, anh đã nhận được một tin không tốt, khiến tâm trạng không vui.
Đến khi chứng kiến cảnh tượng này, khiến anh như muốn nổ tung, tên này vốn không xem lời nói của anh ra gì, anh phải trừng trị hắn..