"Em tỉnh rồi sao?"
- "Cố Nhậm Luân, có phải...có phải anh thay quần áo của em?"
- "Ừm."
Cố Nhậm Luân vỏn vẹn đáp ngắn gọn.
Anh nằm cuộn trong chiếc chăn ấm, anh vẫn chưa muốn thức dậy.
Lâm Thiên Y hốt hoảng, cô vội vàng nhìn vào bên trong.
Ngay cả nội y của cô cũng được thay mới.
Có nghĩa là...
- "Cố Nhậm Luân, anh đã hứa không động vào em rồi mà."
Lâm Thiên Y hét toáng, âm thanh âm ĩ truyền vào tai khiến anh bật dậy.
- "Đúng.
Anh có hứa.
Nhưng hôm qua chính em cởi áo đứng trước mặt anh.
Sau đó còn chủ động sờ soạng khắp người anh nữa.
Anh không trách em thì thôi."
- "Cái gì chứ? Em chủ động sao?"
Để chứng minh những gì mình nói là đúng, Cố Nhậm Luân cởi bỏ chiếc áo ngủ của mình.
Tấm thân trần của anh đầy những vết hôn của cô.
Thậm chí cô còn bạo gan hôn môi anh đến nỗi bật máu.
Lâm Thiên Y mặt ửng đỏ, cô xấu hổ lấy cái chăn đang đắp trên người che đi nửa gương mặt.
Cố Nhậm Luân thấy thế liền tiến sát về phía cô, nói nhỏ:
- "Nhưng mà...hôm qua trông em thật quyến rũ.
May mắn cho em rằng anh là người giữ chữ tín, nếu không thì..."
Giọng nói Cố Nhậm Luân có chút trêu chọc, ánh mắt anh gian xảo nhìn chằm chằm về chỗ nào đó.
Lâm Thiên Y tức giận nhưng không làm được gì, cô giận dỗi bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm.
Vẻ mặt cô lúc này trông vô cùng đáng yêu.
Cố Nhậm Luân vẫn chưa từ bỏ, anh cố tình nói vọng vào nhà tắm:
- "Có cần anh vào trong tắm cùng không?"
- "Không cần.
Cố Nhậm Luân, đồ đáng ghét."
Lâm Thiên Y ngâm mình trong bồn.
Những hình ảnh tối hôm qua dần hiện rõ lên trong đầu cô, cô đã nhớ lại mọi việc, thật không tin được rằng khi đó cô lại táo bạo đến vậy.
Còn tự tin thỏa thân trước mặt một người đàn ông.
Thử hỏi, làm sao cô dám nhìn mặt anh được nữa.
- "Lâm Thiên Y, tại sao mày lại táo bạo đến mức đó."
Cô tự tay vỗ vỗ lên trán mình thầm trách.
Chuyến đi hưởng tuần trăng mật này thật sự rất khó quên.
Trong khi Lâm Thiên Y đang tắm, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông điện thoại, Cố Nhậm Luân vừa mở máy thì đã nghe âm thanh nhốn nháo từ đầu dây bên kia:
- "Thế nào? Thế nào...mọi việc tiến triển tốt chứ con trai?"
Cố Nhậm Thành vui vẻ hỏi anh, bên cạnh còn có cả Thanh Hoa đang ghé tai nghe câu trả lời từ Cố Nhậm Luân.
- "Có phải cha cho người bỏ thuốc vào ly nước của tụi con?"
Yeahhhh.
Chưa gì đã nghe âm thanh vỗ tay bốp bốp, lại còn giọng cười khoái chí của hai con người kia.
Một lúc sau, Cố Nhậm Thành khẽ ho nhẹ một tiếng, ông hỏi:
- "Thế nào? Hiệu quả chứ?"
Lúc này hai bên tai Cố Nhậm Luân đã đỏ ửng.
Hình ảnh nóng bỏng khi ấy của Lâm Thiên Y khiến anh không thể nào quên.
Nụ hôn mà cô dành cho anh trong cơn mơ màng vô cùng mãnh liệt.
Mặc dù cả hai vẫn chưa đi đến chặng cuối, nhưng quả thật cũng đủ khắc sâu vào tâm trí Cố Nhậm Luân.
Không nghĩ nữa, anh tức giận mà nói lớn.
- "Cha và Thanh Hoa đừng có bày ba cái trò này nữa."
Nghe con trai nói càng chắc chắn rằng kế hoạch mà ông và Thanh Hoa vạch ra vô cùng có hiệu quả.
Sớm muộn gì ông cũng có cháu để bồng bế.
Nghĩ đến thế thôi cũng khiến Cố Nhậm Thành cười híp mắt.
Lâm Thiên Y mở cửa nhà tắm bước ra.
Cố Nhậm Luân vội vàng tắt máy, anh đi về phía cô, nói:
- "Em có muốn đi đâu đó ngắm cảnh không?"
- "Ừm."
Lâm Thiên Y gật gật đầu.
Dù sao cả ngày cứ ở mãi trong phòng vô cùng buồn chán, chi bằng cùng nhau ra ngoài đi đâu đó thư thỏa..