"Anh yêu em" - câu nói ám ảnh Hoàng Vy 1 thời gian rất dài , câu nói đó khiến trái tim cô lúc nghe trở nên ấm áp vô cùng , nhưng nó cũng dằn vặt cô vô cùng vì câu nói đó là câu nói của người cô yêu nhất - Tống Huy Hoàng.
Hai đứa trẻ lúc đó thật ngây ngô , trong sáng của tuối 15 , chỉ vì 2 bên gia đình ngăn cấm kịch liệt nên buộc phải rời xa nhau , coi nhau như người lạ.Huy Hoàng bơ cô vô cùng , anh ta sa đà vào các mối quan hệ , đối xử tệ bạc với cô dù cô yêu rất nhiều.
Hoàng Vy đau lòng , dằn vặt vô cùng , từng năm trôi qua nhưng cô vẫn không thể buông bỏ được.
Nhưng trách sao được ! cô đã được bố mẹ đính hôn với 1 người xa lạ cô không hề quen.
Nhưng cô cũng đã quên đi và chấp nhận mối hôn sự này.Ai ngờ đâu ! anh ta lại chính là tình nhân của chị cô - Trần Sở Hà.
Do từ bé đến lớn , Sở Hà luôn thua kém em mình nên sinh ra lòng đố kị vô cùng , luôn muốn mình được hơn , kể cả chồng của cô.
Câu chuyện bắt đầu từ đây....
-" Con gái à! mẹ đã đính hôn con với 1 gia đình rất danh giá , con trai nhà người ta công việc lương cao , ngoại hình đẹp vô cùng , mẹ nghĩ còn sẽ thích ngay !"
- "Vâng , theo ý mẹ đi ạ !" Hoàng Vy không cảm xúc nói
- " Vậy là con đồng ý rồi nhé , để mẹ nói chuyện với thông gia"
....
Hoàng Vy đến nhà hàng và gặp 1 chàng trai ngoại hình điển trai , ăn nói ấm áp vô cùng mời cô vào bàn ngồi .
" Chào em, mẹ em giới thiệu em cho anh rồi !, anh là Tử Nhật Minh , rất vui vì gặp em , thực ra anh gặp em cũng lâu , chắc em chưa biết đến anh , còn anh đã gặp em ở 1 số sự kiện rồi"
" Ơ thế ạ ! em cảm ơn , mẹ em cũng có giới thiệu sơ qua về anh cho em nghe rồi"
" Đằng nào 2 đứa chúng mình cũng sẽ là vợ chồng , anh muốn chúng ta có thể thoải mái chia sẻ và đi chơi tìm hiểu về nhau nhé:))"
"Vâng ạ !"
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ và cô cũng khá hài lòng về đối tượng , anh dường như như tia nắng chiếu rọi đến cô , làm cho cô tin tưởng .
"Chắc là mình cố gắng yêu anh ấy , tất cả quá khứ đều sẽ được quên nhỉ?"
Cô về nhà và nói với mẹ , mẹ cô cũng hài lòng và gọi điện cho thông gia mong được lên lịch cưới sớm.
Vì cô giờ cũng không còn trẻ , đã 28 tuổi rồi.
....
" Tử Nhật Minh à ! con bé đó nghĩ anh yêu nó thật à ?" Sở Hà nói
" Ừm , đừng nhắc đến cô ta ,chúng ta đang vui vẻ mà "
" Nhưng mà vợ anh đang mang bầu đó , anh để mặc thế có sao không ?"
"Từ khi nào em biết thương cô ta thế , giờ cô ta mang bầu xấu đi hẳn , mà cũng chả chơi cô ta được , suốt ngày lèm bà lèm bèm , tức chết đi được "
Trong khi đó , Hoàng Vy đã mang thai được 9 tháng , Hoàng Vy luôn nghĩ anh ta đang đi công tác nên nhắn tin hỏi han anh nhưng anh không trả lời.
Cô đợi mãi rồi chìm vào giấc ngủ.
Bỗng tiếng đạp mạnh bạo trong bụng cô ập tới.
" Mình sắp sinh rồi !"
Cô loay hoay không biết làm thế nào , cô đau đớn dữ dội , chết đi sống lại nhưng không có ai giúp cô , cô vô thức cầm máy và gọi , thật không ngờ lại là số máy của Tống Huy Hoàng , anh ta kêu " Cô gọi cho tôi làm gì ? tôi đang bận , cô điên à ? " nhưng đáp lại anh ta là tiếng kêu cứu : " Cứ....ứu tôi..."
Huy Hoàng bỗng giật mình , hỏi kịch liệt " cô sao thế , này ,này , cô sao thế hả ?"
Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng "Bíp..pp Bíppp"
Huy Hoàng vô thức đi tìm đến nhà cô , gọi lính phá cửa sau đó xông vào , thấy cô nằm ngất ra sàn , anh ta liền đưa cô đến bệnh viện .
" Em cấm làm sao đấy"
"Em mà bị gì thì tôi sống làm sao"
Cô được đưa vào phòng sinh , anh lo lắng , anh gọi lính đi điều tra tại sao lại không có ai bên cạnh Hoàng Vy.
Đúng 15p sau , lính báo lại anh bọn họ đang ân ái với nhau sau lưng Hoàng Vy , anh chỉ biết cười nhạt , không nói được thành tiếng , ra lệnh " Đánh chết đôi cẩu nam nữ đó cho tôi" .
Ngay sau đó , bác sĩ ra và nói :" Ai là bố đứa bé?"
Huy hoàng lập tức đáp : " Là tôi"
Chia buồn với anh , vợ anh và con anh mất rồi , tôi rất tiếc...
" CÁI GÌ"
Anh chạy nhanh về phía cô , ôm cô thật chặt , anh vẫn chưa thể tin được cô đã chết.
" Nếu anh đến sớm hơn chắc chắn giờ đã cứu được em rồi "