Về sau Funabashi Hikari chỉ bị đình chỉ học ba ngày, hơn nữa cũng không có ghi vào hồ sơ, Kitaoji Toji cổ vũ anh:
“Coi như ở nhà nghỉ giải lao ba ngày đi.
Dù sao cậu đánh người ta nghiêm trọng quá, mấy công tử ca kia chắc cả đời cũng không bao giờ bị ai đánh thành như thế, cũng không trách bọn họ bất mãn.
Cậu cứ ngoan ngoãn về nhà ngủ ba ngày, coi như để động viên bọn họ đi.”
Không cần rời khỏi Hội học sinh, cũng không ghi vào hồ sơ thì coi như không chịu tổn thất gì.
Funabashi Hikari chỉ cần về nhà ngủ cho đẫy giấc là được.
Hôm nay, trong lúc anh ngủ đến mơ màng, chuông cửa trong nhà cứ vang mãi.
Bố đi công tác, mẹ đi du lịch nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình anh, vốn anh muốn kệ cho chuông reo, nhưng thực sự thì không thể nào mà chịu nổi.
Người bên ngoài chắc chắn bám cả người lên chuông cửa mới có thể tạo ra âm thanh tạp nham như thế được!
“Làm gì đấy! Chuyển phát nhanh à?”
Anh mở mạnh cửa, bao nhiêu oán giận ngậm lại trong miệng.
Cái người da dẻ nõn nà, đôi mắt to to, môi hồng xinh xinh này chẳng phải là nhóc đậu hũ non à? Sao cậu biết nhà anh? Đến nhà anh làm gì?
“Cậu… cậu…” – Bốn chữ ‘cậu tới làm gì’ quanh quẩn trong miệng Funabashi Hikari không nói ra được.
Cảnh tượng Takeda Keita đứng trước cửa nhà anh đây rung động quá, đến cả trong mơ anh cũng không dám mơ thế.
Còn Takeda Keita thì tuy rằng khuôn mặt nhỏ nghiêng về một phía nhưng tay lại đưa thẳng ra phía trước, như đang thẹn thùng.
Sao nhóc đậu hũ non có thể thẹn thùng cơ chứ? Cậu chẳng phải luôn không coi ai ra gì, con trai ai ai cũng phải ca ngợi cậu sao?
“Cho anh.”
“Cho tôi cái gì thế?”
Funabashi Hikari cúi đầu nhìn, là một giỏ hoa quả.
Giỏ hoa quả Takeda Keita cầm trong tay này chắc là giỏ đắt nhất trong cửa hàng đây, đủ mọi màu sắc, hơn nữa quả nào quả nấy to gấp đôi bình thường.
Nhưng cho anh hoa quả làm gì?
“Nghe nói anh bị người vây đánh nên bị thương nặng, phải ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày!”
À, thì ra cậu đến thăm bệnh! Mấy tên bị đánh kia bởi vì bị anh đánh cực kỳ thê thảm còn sĩ diện nên cố ý gieo rắc lời đồn nói anh phải tĩnh dưỡng ba ngày vì bị bọn họ đánh.
Cười xỉu, bọn họ chả đánh được cú nào lên người anh cả.
Mà đúng rồi, mấy nam sinh này ai cũng cao to mạnh mẽ hơn Takeda Keita mà cả bọn họ cũng không đánh lại anh, sao hồi trước anh lại bị Takeda đánh thảm thế nhỉ? Hơn nữa lúc bị đánh còn không đánh lại được, bị chấn động não nhẹ luôn.
Do anh gặp Takeda Keita thì trở nên yếu nhớt hay do Takeda là thiên tài thể thao hoặc cao thủ võ thuật nên anh mới có thể bị đánh không đỡ nổi như thế?
“Anh… anh cứ nhìn tôi làm gì?”
Âm thanh của Takeda Keita hơi lạnh nhạt, nghe có vẻ không thích lắm, nhưng nhìn xuống kỹ sẽ thấy đuôi lông mày của cậu nhướng lên, gò má trắng trắng dường như được phủ thêm một tầng hồng nhàn nhạt, dáng vẻ này cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, khiến cho tim của người ta đập nhanh hơn.
Funabashi Hikari đầu óc còn đang mải suy nghĩ cứ quên mình nhìn Takeda Keita chằm chằm, sau khi nhìn đến lớp hồng phấn kia thì tim bỗng đập nhanh hơn xíu.
Anh cứ đứng đó như tên ngốc còn Takeda Keita thì cũng như đứa nhỏ ngốc đứng trước cửa nhà anh.
“Cái này… nặng quá…”
Takeda Keita từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bình thường cầm đồ nặng không có tài xế, người hầu tự động cầm giúp thì cũng có một đống nam sinh thích cậu tranh nhau phục vụ.
Thậm chí cậu còn chưa bao giờ phải cầm cặp sách chứ nói gì là cầm giỏ hoa quả to như thế này, cầm chưa được bao lâu thì đã mỏi tay.
Funabashi Hikari lập tức nhận lấy, Takeda Keita tự động đi vào trong nhà anh.
“Nhà anh cũ quá à.”
Bố của Funabashi Hikari thích căn nhà hơi cũ và cây anh đào trước vườn hoa nên hồi trước đã bỏ ra một đống tiền mua lại mà lại bị Takeda Keita vừa mở miệng đã chê rất vô lễ.
Nhưng hình như tâm trạng của Takeda Keita rất tốt, dù ghét chỗ này, chê chỗ nọ nhưng khoé miệng vẫn luôn cười.
Trong khi đôi môi béo mập non nớt đỏ tươi của cậu khép mở thì Funabashi Hikari nhìn thất thần.
Tất cả là tại Kasuga Inosato hôm đó hỏi anh có muốn hôn Takeda không khiến sau khi anh nhìn thấy Takeda trong đầu cứ nghĩ linh tinh, không biết làm sao nữa!
Bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh! Nhóc đậu hũ non độc ác này đến đây chắc chắn có mục đích gì đó, anh nhất định không thể trúng kế, mình phải luôn luôn cảnh giác mới được.
“Oa, cái này tôi cũng có này, hồi nhỏ tôi đã xin bố mua cho á, thích con robot này ghê…”
Takeda Keita cầm một con robot cũ của Funabashi Hikari trong tay, chạm phải sờ trái, quay đầu thấy một cái ô tô đồ chơi lại kêu lên một tiếng rồi chơi ô tô đồ chơi tiếp.
Móng tay tinh xảo của cậu đặt trên xe khiến hô hấp của Funabashi Hikari tăng nhanh.
Ngày đó cũng chính Takeda Keita dùng móng tay bấm lên đầu nhũ của mình khiến anh suýt phát điên, chỉ lo đâm chọc thật mạnh.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Nhưng mà Funabashi Hikari lại nhận ra dưới quần mình bỗng căng lên, hơn nữa trán còn hơi đổ mồ hôi, ánh mắt cũng càng ngày càng nhìn vào chỗ kỳ lạ.
Đôi môi đỏ tươi của cậu rốt cuộc có vị gì khi hôn lên đây? Hôm đấy sao anh lại không hôn Takeda Keita cơ chứ? Chắc chắn là do hôn đầu nhũ và thân thể của cậu còn chưa kịp nữa là đến phiên đôi môi ngọt ngào này của cậu…
“Ừm… Funabashi Hikari, tôi tới muốn nói với anh…” – Takeda Keita đang nói chuyện bỗng nhăn nhó, dường như ban nãy chơi đồ chơi chỉ là nhìn trái nhìn phải nói anh mà thôi.
Cậu khẽ cắn môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nước miếng thơm mát vương trên hàm răng, nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi hồng, tựa đoá hoa non nớt của sớm mai dính giọt sương xinh đẹp do vị thần ban đêm ban tặng.
Đầu óc Funabashi Hikari nổ tung, đặt ra hai câu tự hỏi tự đáp: Hôn lên có vị gì nhỉ? Thử thì biết!
Mà từ trước đến nay anh vốn là đàn ông chân chính nói là làm! Anh nắm lấy bờ vai của Takeda Keita, cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh đẹp mình mơ ước đã lâu.
Nhóc đậu hũ non không chỉ có làn da mềm mại mà ngày cả đôi môi cũng non mềm như trẻ con, hơn nữa hôn lên rồi không nỡ tách ra khiến đầu óc anh mơ màng cứ mút mãi.
“Ưm… không, không muốn, tôi không thích hôn, ướt át dinh dính, ghét lắm…”
Rõ ràng nói không muốn, cũng nói không thích hôn, nhưng biểu tình của Takeda Keita thì lại cho thấy cậu đang không thể khống chế bản thân, đang thưởng thức hương vị của Funabashi Hikari.
Chắc chắn cậu đang quyến rũ anh! Ánh mắt Funabashi Hikari đăm đăm, đè xuống lần nữa.
Lần này anh tiến đầu lưỡi vào, nụ hôn sâu kiểu Pháp khiến Takeda Keita mềm chân nằm nhoài trên ngực anh, cũng đè lên đầu lưỡi của anh, hút đầu lưỡi của anh, hôn đến mức khiến nửa người dưới của anh cũng sưng lên rồi.
Hai người hôn đến không thở nổi mới tách ra thở dốc.
Funabashi Hikari vẫn còn đang nhìn chằm chằm đôi môi của Takeda Keita, Takeda Keita hồng mắt, trong mắt lấp lánh ánh nước, miệng thì vẫn không tha người.
“Tôi biết anh thầm mến tôi mà, anh cực kỳ thích tôi, yêu tôi chết đi được chứ gì!”
Mấy câu nói này khiến Funabashi Hikari hồi phục lý trí nhảy dựng.
Anh thầm mến cậu á? Lúc nào? Ở đâu? Với lại sao anh phải yêu cậu chết đi được cơ chứ?
“Nghe nói anh cướp tôi cùng mấy nam sinh kia nên mới xảy ra xô xát.
Funabashi Hikari, tôi đã sớm biết anh cũng giống như mấy cậu con trai khác, quỳ gối dưới ống quần tôi mà, anh thành thật thừa nhận đi! Chỉ cần anh thành thật thừa nhận, tôi cũng không phải không thể cho anh chút ngon ngọt…”
Mặt Takeda Keita vương nét hồng, nhưng giọng điệu thì vẫn kiêu ngạo như thế khiến mặt Funabashi Hikari nghiêm lại.
Mấy cậu con trai khác? Đây là đang nói cậu có rất nhiều người, hơn nữa cậu cũng hôn nồng nhiệt người con trai khác như thế à?
“Cậu cho bao nhiêu cậu trai ăn loại ngon ngọt này rồi?” – Giọng điệu của Funabashi Hikari lạnh lùng.
Ngữ điệu kiêu ngạo của Takeda Keita không khác gì hàng ngày, nhưng trong ánh mắt cậu dán chặt vào Funabashi Hikari có thêm chút thẹn thùng và chờ mong.
“Giờ anh đã biết tôi được hoan nghênh thế nào rồi ha? Vốn tôi cũng không để cho đám nhà giàu mới nổi chạm vào một cọng lông tơ của mình đâu, nhưng vì thấy anh si tình quá, cũng rất yêu tôi, yêu đến mức bị đình chỉ học ba ngày tôi mới cho phép anh có thể cùng những cậu trai khác ở bên cạnh và vây quanh tôi.
Đây là vinh dự đặc biệt tôi dành riêng cho anh đấy!”
Vinh dự đặc biệt quần què, anh không cần kiểu vinh dự này!
Cho phép anh ở bên và vây quanh cậu giống như những nam sinh khác? Đây là ý nói Funabashi Hikari anh chỉ là một trong những cậu trai kia thôi à?
Trong lòng anh bốc lửa, bắt đầu vặn động cơ đánh nhau của mình.
Anh không thầm mến Takeda Keita, không hề, tuyệt đối không hề!
“Tôi bị đình chỉ học vì cậu bao giờ? Cậu bớt mơ mộng đi, do tôi đã ngứa mắt với đám nam sinh kia rồi lại còn chọc tôi thôi! Lúc tôi ăn cơm với Inosato thích yên tĩnh, bọn họ ở bên cạnh lắm mồm quá tôi mới động thủ đánh bọn họ, mắc mớ gì đến cậu!” – Âm điệu của anh rất sắc bén – “Tranh cướp cậu? Điên à! Nếu phải cướp cậu thì tôi ở bên Kasuga Inosato còn hơn! Em ấy biết làm việc nhà, là một cậu trai đáng giá thưởng thức, đồ ăn làm ra ăn rất ngon, cậu chẳng có điểm nào bằng em ấy được đâu ok?”
Rặng hồng trên má Takeda Keita đã biến thành màu đỏ tức giận.
Cậu nâng giọng mắng to:
“Anh dám so Kasuga Inosato với tôi? Anh có nhầm không thế, tên con trai xấu xí cực kỳ kia, vai u thịt bắp nhìn cũng khiến người ta hết muốn ăn, mắt anh mù rồi hả?”
“Tôi mù rồi mới có thể hôn cậu đấy! Mẹ kiếp, lúc nãy cậu bỏ thuốc mê hay thuốc kích dục trước cửa nhà tôi phải không? Nếu không thì sao tôi có thể hôn cậu chứ, oẹ, muốn ói…” – Ngay cả chuyện ban nãy Funabashi Hikari cũng tính là lỗi của Takeda Keita.
Chắc chắn do Takeda Keita bỏ thuốc; nếu không thì sao mình lại có thể hôn cậu nồng cháy chứ!
“Anh ói chết đi!” – Takeda Keita tức giận trở mặt, cầm giỏ hoa quả đánh về phía bụng Funabashi Hikari.
Funabashi Hikari bị cậu đánh cau mày, muốn mạnh mẽ đánh lại cậu, thấy Takeda Keita tức giận dùng răng cắn môi, lại khiến anh suýt nữa phát tình hôn xuống.
Cậu thật là đẹp, đáng yêu quá mất thôi! Dù đang cố tình gây sự thì cũng vẫn đáng yêu quyến rũ như thế…
Ý nghĩ mất khống chế dâng lên trong đầu, Funabashi Hikari kích động cực kỳ muốn hôn cậu, anh kéo hai vai Takeda Keita, động đậy thêm chút nữa là anh có thể ngậm lấy đôi môi của cậu sau đó mút cho đã nghiền —— nhưng anh không chỉ muốn mút môi cậu, anh còn muốn mút cả chỗ khác nữa…
“Chúng ta lên giường đi!” – Lời Funabashi Hikari nói ra như lời của mấy tên cuồng dâm, hoàn toàn không qua đại não.
Còn Takeda Keita cũng sững sờ, chắc cũng không thể ngờ tới vừa nãy anh còn đang mắng cậu mà giờ lại đòi yêu?
“Nghe nói cậu có thể chơi 3P, cũng có thể đến cùng rất nhiều nam sinh, nhưng một mình tôi cũng đủ thoả mãn cậu rồi.
Dù cậu có muốn chơi vài món sex toy kích thích hơn chút thì tôi cũng sẽ lên mạng mua, trứng rung, dương cụ giả, kẹp nhũ —–“
“Khốn nạn, anh là đồ cực kỳ khốn nạn!”
Đòi yêu không thành công.
Lần này Takeda Keita không thưởng anh một cái tát mà cố gắng cho anh một cú vào mũi.
Máu mũi của Funabashi Hikari phun ra ngoài, dính lên vách tường màu trắng trong nhà như xảy ra án mạng vậy.
Funabashi Hikari ngã trên mặt đất, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa mạnh khiến trời long đất lở.
Cậu em trong quần anh sinh khí dồi dào, sưng đau đến mức khiến anh khổ sở.
Thảm, anh chết chắc rồi, sao có thể phát tình với nhóc đậu hũ non độc ác cơ chứ? Dù cho bị đánh thành thế này rồi phía dưới cũng không thể nào tiêu sưng…
Aaa, cuộc đời anh thật hết thuốc chữa rồi.
Hồi trước nói đùa thành thật rồi, năm tháng thanh xuân của tên đàn ông đích thực anh đây sắp bị phung phí hết trên tay nhóc đậu hũ non rồi…
Nam tử hán đại trượng phu sao có thể chịu thua dễ dàng như thế, cuộc đời của anh là của chính anh, anh có thể nắm giữ nó, vậy nên Funabashi Hikari quyết tâm muốn trở về là cậu trai thích nữ sinh và ngực bự hồi trước!
Bước 1, Funabashi Hikari mua mấy quyển sách báo 18+ cực kỳ bạo —– không che tẹo nào.
Chỗ đó có thể chụp rõ bao nhiêu thì chụp rõ bấy nhiêu.
Hai bầu nhũ của nữ sinh trên đó to như quả đu đủ vậy, nhưng nhìn lâu rồi, anh bắt đầu có cảm giác bài xích đu đủ luôn.
Chết, đu đủ trở nên hơi sợ thì phải…
Không được! Mình thế này thì sao có thể làm nên nghiệp lớn? Anh phải tự lập tự cường!
Funabashi Hikari lại thuê một đống phim 18+, khiến rất nhiều nhân viên cửa hàng nhìn anh chằm chằm, cảm thấy anh là biến thái.
Anh thức đêm không ngủ, xem phim 18+ cả đêm, dành hết ngày nghỉ để xem phim con heo.
Anh đã chuẩn bị sẵn thùng rác và giấy vệ sinh bên cạnh, nhưng trong phim càng ưm ưm a a kêu thì anh càng buồn ngủ.
Anh nhìn đến mức không còn tỉnh táo, ngáp liên tục, quyến định đem đi trả
Lúc Funabashi Hikari đi trả bỗng thấy một bộ phim đồng tính 18+ mới.
Anh trừng mắt nhìn trang bìa một lúc lâu, trên bìa thấy một nam sinh nhỏ nhắn ngồi trên người người đàn ông tráng kiện, ngẩng đầu mê muội.
Anh nuốt một ngụm nước miếng.
Nam sinh nhỏ nhắn này khá giống Takeda đấy… Chỉ là dung mạo Takeda đẹp hơn cậu, dịu dàng hơn, nhưng hình thể của hai người và khuôn mặt thật sự khá giống nhau.
Anh cầm bộ phim 18+ này.
Funabashi Hikari không ngừng tự nói với mình, trước giờ anh chưa từng xem loại phim này, chỉ muốn xem thử mà thôi, không phải do nam sinh kia giống Takeda Keita đâu.
Nhưng đợi đến lúc thấy nam sinh nhỏ nhắn bên trong ngồi trên người người đàn ông, khi đến đoạn kịch tính mà phim 18+ nào cũng có, Funabashi Hikari miệng đắng lưỡi khô, dưới quần căng lên cực kỳ khó chịu.
Anh kéo khoá kéo ra, khoé mắt vương nước, tay xoa lên xoa xuống.
Giấy vệ sinh và thùng rác ban nãy không hề có tác dụng gì giờ đã phát huy được hết tác dụng của chúng nó.
Qua một đêm, Funabashi Hikari khổ suýt khóc.
Sao anh lại vô dụng thế này cơ chứ? Không được, anh phải trốn khỏi lời nguyền rủa của Takeda.
Không chắc vì nội tâm anh bị ô nhiễm quá mức nên mới có thể không ngừng phát tiết như một tên cuồng dâm lúc xem phim heo! Funabashi Hikari tự động bỏ qua việc mình lạnh nhạt với nữ diễn viên, chỉ có dục vọng với “nhóc Takeda”, tự mình khuyên mình.
Vậy nên anh quyết định đi tu.
Nhân ngày mùng sáu, anh đến một ngôi chùa yên tĩnh, yêu cầu mình phải tĩnh toạ tu hành.
Trong hai ngày này trừ việc quét sạch chùa thì ngày nào cũng tĩnh toạ sớm tối, thậm chí buổi trưa còn tu dưới thác nước, muốn nhờ cuộc sống trong sạch xoá tan tà niệm trong lòng.
Bởi vì nước lạnh quá, hai ngày sau về nhà anh bị cảm nặng, nằm trên giường không thể động đậy.
Đúng lúc diễn viên phim 18+ “nhóc Takeda” kia lại ra phim mới, Funabashi Hikari quyết định thuê về nhà, thử chút xem tà niệm trong lòng có giảm đi chút nào không.
Kiểm tra thất bại hoàn toàn.
Sau khi cuộn phim bỏ vào máy, miệng Funabashi Hikari tràn đầy nước bọt, nhìn TV xem chòng chọc.
Diễn viên lắc mông, bị người đàn ông đặt bên dưới, khi đỉnh đầu to lớn của người đàn ông tiến vào thì “nhóc Takeda” kêu lên.
“A a a… đâm sâu quá, sắp đến rồi… em sắp đến rồi…”
Nhìn cảnh tượng cực kỳ khiêu khích trong phim, khoé mắt Funabashi Hikari rớt nước mắt, dù bị cảm nặng, khó di chuyển đi chăng nữa nhưng tay anh vẫn đưa về chỗ sưng đau, lặng lẽ kéo khoá quần xuống, phóng thích cái chỗ cực kỳ nặng kia, sau đó bàn tay lại trượt lên trượt xuống.
“A a a… sướng quá, đâm sâu thêm chút…”
Theo tiếng thét lớn của nam sinh nhỏ nhắn trong TV, Funabashi Hikari cũng đến cao trào, đúng vào lúc này, anh tuyệt vọng hoàn toàn, biết mình hết thuốc chữa rồi.
Ánh mặt trời hôm nay thật chói mắt, bị cảm khiến bước đi của Funabashi Hikari lung la lung lay, hơn nữa tối qua xem bộ phim 18+ kia xong anh còn tự DIY rất nhiều lần nên đầu óc càng thêm mơ màng.
Tình trạng này mà đi học thì đúng là tự dằn vặt mình.
Học chưa đến nửa tiết anh đã tự động đến phòng y tế báo danh.
Sau khi uống thuốc cảm trong phòng y tế, Funabashi Hikari dùng cả tay cả chân bò lên trên giường ngủ.
Chăn bông mềm mại sạch sẽ khiến giấc ngủ của anh sâu thêm rất nhiều, anh ngủ hết hai tiết mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại suy nghĩ đã rõ ràng hơn nhiều.
Nhìn xung quanh, cán bộ y tế hình như không ở đây, chỉ có một mình anh nằm ngủ giữa cái giường bên trong.
Chăn bông mềm mại khiến anh thực sự không muốn dậy.
Anh khép mắt lần nữa.
Lúc này cửa bị đẩy ra, thanh âm nhỏ nhẹ truyền vào.
Bởi vì phòng y tế quá yên tĩnh nên dù Funabashi Hikari không muốn nghe thì thanh âm cũng tự động truyền vào trong tai.
“Được không?”
“Không muốn, tôi bảo là không muốn mà…”
Lỗ tai của Funabashi Hikari lập tức dựng thẳng lên như cún con thấy chủ, dựng thẳng tắp! Cái người nói “không muốn” này đúng là Takeda Keita khiến anh thấy tuyệt vọng với cuộc sống đây mà.
“Được mà.”
“Sao cậu phiền thế nhỉ? Tôi đến bôi thuốc.” – Có lẽ do đối phương phiền quá, thanh sắc của Takeda Keita bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
“Bớt đi, bôi thuốc? Sứt có tí da thế bôi thuốc gì? Rõ ràng cậu muốn thôi nên mới bịa ra cái cớ này thôi.” – Thanh âm của đối phương cũng ác dần.
Vài tiếng quần áo cọ vào nhau vang tên, có vẻ đối phương muốn ôm Takeda nên Takeda Keita tát cho gã một cái.
“Vô liêm sỉ! Ai thèm mày chứ? Cũng không thèm soi mình dưới bãi nước đái xem mình nhìn ra sao!”
Takeda Keita nói quá đáng, đối phương cũng nổi cáu.
“Mày thích bị hiếp thì tao chiều!”
Tiếng a a a truyền đến, Funabashi Hikari biết ngay lại Takeda Keita bị người bịt miệng rồi.
Nhóc con tự cao này còn không chịu sửa tính đi thì kiểu gì ngày nào cũng gặp hoạ! Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cũng không biết đây là lần thứ mấy mình cứu cậu rồi.
Funabashi Hikari xuống giường, vỗ vỗ vai nam sinh đang bắt ép Takeda Keita.
Cậu trai này là thành viên câu lạc bộ thể thao, tính cách bình thường cũng khá cục súc, giờ bị Takeda Keita chọc giận nên mới muốn cưỡng hôn cậu.
“Người ta đã bảo không muốn rồi, mày không nghe thấy à?” – Funabashi Hikari uể oải nói.
Bệnh cảm rất nặng, đầu anh vẫn còn hơi choáng váng.
Đối phương nổi giận gầm lên:
“Bớt lo chuyện bao đồng đi không tao đánh cả mày đấy!”
Dù có choáng váng hơn thì đánh một tên khốn cũng không thành vấn đề.
Funabashi Hikari đấm một cú qua, đánh gã cong người.
Nam sinh kia đau đớn ôm bụng, thức thời rời đi, trước khi đi còn nói:
“Mày chờ đấy!”
“Chờ cái gì mà chờ? Ai rảnh care mày.”
Sau khi cứu Takeda Keita, Funabashi Hikari lại cảm thấy đau đầu quá, vội vàng bò lên giường nhắm mắt nghỉ.
Dù nhắm mắt lại anh vẫn có thể cảm giác được có một bóng dáng tới gần anh.
“Sao anh cứ quản việc không đâu thế?” – Takeda Keita bướng bỉnh hỏi.
“Vậy em coi như tôi không cứu em là được.”
Xin người, cái người khiến anh phát điên này có thể kệ anh tự sinh tự diệt đi, đừng có đến làm tim anh loạn nhịp nữa được không? Rốt cuộc cậu có biết anh bị cảm cũng là vì cậu không hả! Nếu không phải Takeda Keita quá đáng yêu, xinh xắn thì sao anh còn phải đi tu xoá tan tà niệm của mình để rồi ngày trời lạnh bay màu chạy xuống ngâm dưới thác nước? Không ngờ không bỏ được tà niệm còn bị cảm, đúng là đen như chó mực.
“Sao anh phải nằm trên giường thế? Bị ung thư à?”
Takeda Keita lời nào buông cũng ác khiến Funabashi Hikari rốt cục cũng phải nhấc mắt lên.
“Đúng là tôi mắc bệnh nan y đấy, bệnh rất nặng.”
Mắc cái chứng lạ ‘đổ Takeda’ này còn nặng hơn cả ung thư, rõ ràng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều cô gái hiền lành, đáng yêu hơn Takeda Keita, ngực cũng bự hơn cậu nhưng mình lại chẳng thích mấy em gái đáng yêu ngực đẹp đấy mà lại cứ… ôi! Anh sắp cáu đến mức muốn đập cho mình một trận nhừ tử rồi.
Takeda Keita không nói gì một lúc lâu.
Funabashi Hikari thấy mình không thể nhìn cậu nữa, vừa thấy cậu thì lại nghĩ đến dáng vẻ dâm đãng của “nhóc Takeda” trong phim con heo lúc cưỡi lên người người đàn ông kia.
Nếu Takeda Keita cũng bày ra dáng vẻ y chang trên người anh, chắc chắn anh sẽ phun ra một lu máu mũi.
“Thật… thật à? Anh bị bệnh à?” – Giọng điệu của Takeda Keita trở nên chần chờ, còn có lo lắng không hiểu rõ ẩn trong đó.
“Phí lời, nếu tôi không sinh bệnh thì em có thấy tôi nằm ở phòng y tế bao giờ không? Thể lực của tôi có thể hù chết người đấy.”
Nếu không bị cảm thì sao anh lại tự nguyện chạy đến phòng y tế ngủ chứ? Mắt nhìn của Takeda Keita cũng kém quá, hỏi mấy câu không đâu gì đâu à.
Nhận thấy bóng dáng cạnh giường rời đi, phòng y tế lại yên tĩnh trở lại, Funabashi Hikari mở mắt trừng trần nhà trắng xám, trong lòng thấy hơi đau.
Chết tiệt, không phải thời gian còn lại của mình trong Học viện Sakura sẽ dành để yêu thầm Takeda Keita hết đâu đấy chứ!
Ban nãy nói chuyện gần với cậu thôi mà trái tim đã thấy khó chịu thế này rồi chứ nói chi là nhìn thẳng cậu.
Nhưng người ta từ nhỏ đã là đậu hũ non kiêu ngạo xinh đẹp của nhóm quý công tử, sao có khả năng để tên nhà giàu mới nổi như anh vào mắt!
Nói rõ hơn thì, anh là cây ngô trưởng thành dưới ánh mặt trời dồi dào trong bờ ruộng mọc đầy rau dại tựa sâu bọ, còn Takeda Keita là đoá hồng có gai mảnh mai được tỉ mỉ chăm sóc sinh trưởng trong nhà kính.
Cây ngô và hoa hồng, nhìn sao cũng thấy không hợp!
A a, đau tim quá à!
Funabashi Hikari đã học trong Học viện Sakura hơn một năm rồi nên hiểu rất rõ rằng hàng rào ngăn cách giữa hai nhóm này rất rõ ràng, rất ít người có thể nói chuyện mà không nhìn thân phận và địa vị.
Trước đây khi anh mang danh nghĩa nhà giàu mới nổi tiến vào Hội học sinh nơi chỉ có nhóm quý công tử có thể tham gia đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Vậy nên lần trước khi anh đánh mấy tên khốn trong nhóm quý công tử mới có rất nhiều người muốn bắt anh rời khỏi Hội học sinh, từ đó có thể thấy thế lực của nhóm quý công tử trong Học viện Sakura này to lớn thế nào! Loại nhà giàu mới nổi như anh vốn là số ít trong Học viện Sakura này.
Nếu không nhờ tinh anh trong nhóm quý công tử Kitaoji Toji bảo vệ anh thì chắc anh đã sớm bị đuổi khỏi Hội học sinh rồi!
Trên thế giới này vẫn có những chuyện dù nỗ lực biết bao nhiêu đi chăng nữa cũng không làm được.
- END-.