Sói Tài Gái Sắc

Lâm Duệ chậm rãi đi ra khỏi thang máy, lưng ưỡn thẳng, từng bước từng bước bước đi về phía phòng làm việc. Ngón tay nhìn rõ khớp xương cầm tay nắm cửa, anh theo bản năng dùng lực, lại dùng lực, giống như hoàn toàn không nhận ra, cửa đang khóa…

Trương Tử Nam rũ đầu xuống, mắt giằng co trên mặt đất, đôi môi giật giật không thể nhận ra.

“Đồng hồ đeo tay.”

Trong mắt Lâm Duệ chợt lóe, anh dùng lực nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục sự trầm tĩnh vốn có.

Anh giơ tay lên, đưa mặt đồng hồ lại gần để cảm ứng, cửa phát ra “cạch” một tiếng.

Lâm Duệ đẩy cửa vào, nhưng giống như có mắt mọc ở đằng sau: “Tử Nam, cậu đừng đi, mình có việc tìm cậu.”

Lông mày Trương Tử Nam nhíu chặt, thu hồi bước chân, đi theo Lâm Duệ vào trong.

Sau khi bước vào, anh ta như thường ngày, đứng cách Lâm Duệ ba bước, Lâm Duệ tùy ý phất tay,sắc mặt mang theo mệt mỏi: “Ngồi đi, không có người ngoài, cũng không phải chuyện công.”

Trương Tử Nam do dự một chút, đắn đo ngồi xuống.

Lâm Duệ trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng nói một câu, không đầu không đuôi.

“Tình cảm của San San với cha rất sâu.”

Mí mắt Trương Tử Nam giật giật, chẳng lẽ Lâm Duệ dao động?

Anh ta đứng lên, đôi tay cũng thuận theo dán với bụng, nhỏ giọng nói: “Tình cảm của cô* với cậu và dượng cũng rất sâu đậm.”

*cô ở đây là chỉ mẹ Lâm Duệ.

Sắc mặt Lâm Duệ trầm xuống, mặc dù trên danh nghĩa Trương Tử Nam coi như là con của cậu anh, nhưng từng ấy năm tới nay, một người con nuôi nhiều lắm cũng bị coi như là người bạn cùng học cùng mà thôi, thế mà lại bắt đầu dạy dỗ người khác?

Anh lạnh lùng nói: “Mình cũng không có quên mẹ mình chịu khổ như thế nào.”

“Nhưng cậu lại do dự, không phải sao?” Trương Tử Nam giương mắt, sắc mặt bởi vì tâm tình bất ổn mà đỏ lên.

“Năm đó Lâm thị vì địa vị, cố ý đưa tới những cuộc chiến cạnh tranh ác tính, bị giới doanh nghiệp nhất trí chèn ép, nếu không có nhà họ Trương trượng nghĩa chìa tay ra giúp đỡ, A.E đã sớm phá sản!”

“Nhưng nhà họ Lâm không những không biết cảm ơn, ngược lại lại cho Lâm Gia Thịnh đi quyến rũ cô, lừa gạt tiền của Trương thị đền bù vào tài chính thiếu hụt của nhà họ Lâm! Lâm thị dựa vào hút máu của nhà họ Trương mới một lần nữa đứng lên!”

“Cô bị gia tộc chán ghét mà vứt bỏ, đáng lẽ đã chấp nhận số mệnh, nghĩ tới cùng Lâm Gia Thịnh sống qua ngày là được, nhưng cha cậu là đối với bà như thế nào?”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Lâm Duệ dùng sức vỗ tay lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, trong mắt sắc đều là tơ máu cuồng nộ.

“Đi ra ngoài cho tôi! Cút!” Anh vụt một cái đứng lên, tiện tay cầm một cái ly, hung hăng ném lên vách tường.

“Choang!”

Tiếng mảnh sứ vỡ vụn bên tai Trương Tử Nam, thân thể của anh ta không tự chủ run lên một cái.

Anh ta không cam lòng nhìn về phía Lâm Duệ, còn muốn nói tiếp gì đó, lại nhìn thấy sắc mặt nóng nảy lạnh lùng của Lâm Duệ, cuối cùng rất nhanh tay, từng bước một lui ra ngoài.

Cánh cửa ngay trước mặt chậm rãi khép lại, sau lưng Lâm Duệ như bị đóng băng.

Anh biết, người sống nên ngay lập tức nắm chắc hạnh phúc trước mắt, mà không phải là chấp nhất với thù hận đã qua đi. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nhưng nếu như, thù hận này là mẹ ruột cả đời uất ức và oán hận, ai có thể nhẹ nhàng buông xuống?

Lâm Duệ vô lực ngã ngồi xuống ghế sô pha, đôi tay dùng sức ôm lấy đầu.

San San, rốt cuộc anh nên làm cái gì?

Tất nhiên Tô San không thể trả lời Lâm Duệ, giờ phút này, cô đang ở trong phòng riêng của một nhà hàng ở Viễn Sơn.

Đường phố Thanh Thạch Bản, tất cả nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục màu xám thiên thanh của bầu trời sau cơn mưa, tóc bối thật cao, dùng một cây tram màu xanh lá cây cố định. Từ xa nhìn lại, quả thật giống như đi ra từ trong một bưc tranh dân quốc.

Phòng ốc cổ xưa tinh xảo, kề núi sát sông. Mỗi một viên ngói viên gạch, cái bình cái lọ, điêu lan ngọc khí, chén thủy tinh lưu ly, tất cả đều khó có thể phân biệt thật giả, thật giống như lâu các ở giữa không trung tọa lạc trong khe núi.

Xa hoa, nhưng cũng hư ảo…

Tô San tò mò quan sát bốn phía, sờ cái này một cái, lại nhìn cái kia một cái, cười đùa nói: “Lục tổng cũng thật lợi hại, tôi ở Du Lâm nhiều năm như vậy mà cũng không phát hiện được ra chỗ như thế này.”

Lục Minh Viễn không dấu vết cười cười, không lên tiếng.

Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên anh dẫn phụ nữ đến nơi này, nhưng Tô San là người đầu tiên có loại biểu hiện như thế này.

Cô không chút che giấu biểu hiện sự ngạc nhiên của mình, đối với những thứ đồ xinh đẹp kia, mỗi một thứ cô đều muốn cầm lên tỉ mỉ vuốt vuốt, nhưng lại không được bao lâu, lại thờ ơ để xuống.

Những thứ này do vô số tiền bạc xây lên, vào được trong mắt cô, nhưng lại không thể đi vào lòng cô.

Lục Minh Viễn nghĩ như vậy, trong lòng lại hài lòng thêm một tầng. Anh nhẹ nhàng kéo tay Tô San, sức rất nhẹ, nhưng lại không cho cự tuyệt: “Đi thôi.”

Bởi vì khí thế trên người Lục Minh Viễn quá mạnh mẽ, nhất thời Tô San không kịp phản ứng, theo bản năng tiến lên theo bước anh một bước, lại ngay lập tức cảm thấy kỳ cục, tay khẽ dùng sức, muốn tránh thoát ra.

Vậy mà trong chớp mắt sau đó, một câu nói của Lục Minh Viễn đã thành công khiến cô dừng động tác lại.

“Nghe nói Lâm thị dựa vào châu báu để lập nghiệp đúng không? Có hứng thú với Chloe (Khắc Lạc Hi) chi tâm không?”

Tô San cảm thấy tim mình như ngừng một chút, ngoài mặt vẫn trấn định nói: “Làm sao có thể không có? Đây chính là một trong những viên kim cương được chú ý nhất trong những năm gần đây.”

“Vậy chủ nhật đi với tôi nhìn thử một chút.”

“Chủ nhật? Đi xem cái đó? … Chloe chi tâm?” Tô San nhanh mồm nhanh miệng trước sau như một, cũng bị Lục Minh Viễn nói nhẹ nhàng mấy câu đánh cho bay.

Trời ạ, anh dẫn tôi đi thôi! Cái thế giới này thật là quá vô tình quá tàn nhẫn quá cố tình gây sự!

Nha nha, mình xem tin tức đều là nhìn thấy đồ giả, người ta lại dễ dàng mang mình đi nhìn vật thật!

Tô San nuốt nước miếng, giọng nói có chút nhỏ: “Nhưng tôi nghe nói, không phải Chloe chi tâm bị vương thất của một quốc gia Châu Phi nào đó mua đi rồi sao?”

Lục Minh Viễn buồn cười phủi cô một cái: “Thật ra Chloe chi tâm có một đôi, chính xác một viên khác đã lưu lạc đến vương thất ngoại quốc, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n nhưng còn một viên khác, được một người tư nhân trong nước mua được.”

Tô San hưng phấn nắm lấy tay áo Lục Minh Viễn: “Người mua kia anh biết?”

Lục Minh Viễn mỉm cười gật đầu một cái.

“Vậy…..” Tô San cắn môi, thận trọng nói: “Anh mang một cũng là mang, mang hai cũng là mang, tôi có thể để cho anh trai đi cùng không?”

Nụ cười trên mặt Lục Minh Viễn phai nhạt đi một chút: “Lý do.”

Tô San cúi đầu, vặn ngón tay nói: “Qua nhiều năm như vậy, A.E ở giới đá quý vẫn không có tác phẩm lớn gì, cho nên…”

Nói đến chỗ này Lục Minh Viễn đã hiểu: “Cho nên cô hi vọng Lâm thị đạt được quyền gia công Chloe chi tâm, thay đổi địa vị ở giới đá quý?”

Tô San không dám nói thành tiếng. Thật ra thì lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hân, người ta tốt bụng mang cô đi mở tầm mắt, cô lại được vo đòi tiên muốn lấy danh tiếng cho công ty, cũng quá…..

Không ngờ, Lục Minh Viễn trầm mặc một chút rồi nói: “Được, tôi đồng ý.”

“Thật?” Tô San phắt một cái ngẩng đầu lên, mắt sáng dọa người.

“Dĩ nhiên.” Lục Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chỉ là, anh trai cô không thể dùng thân phận bạn tôi mà đi, mà phải dùng thân phận tổng giám đốc Lâm thị đi qua chính thức bái phỏng.”

“…Lục tổng.” Tô San sững sờ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác không thể nói rõ.

Lấy thân phận bạn Lục Minh Viễn đi qua, bất luận người sáng cỡ nào, bọn họ cũng không thoát khỏi được vầng sáng Lục thị. Chỉ khi lấy một thân độc lập, lấy thân phận Lâm thị đối mặt, A.E mới có thể chân chính đứng lên trong nhóm này.

Tô San nhìn về phía Lục Minh Viễn, bóng lưng người đàn ông kia, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy _ lạnh lùng, khó thể đến gần, cao cao tại thượng.

Nhưng không biết sao, Tô San chỉ cảm thấy… Hiện tại mình giống như đã không sợ anh.

Tô San cười: “Lục tổng! Biết rõ chân của anh dài rồi, chờ tôi một chút có được không?” Cô vung tay nhỏ bé, chạy chậm đuổi theo.

******************

Đảo mắt đã là chủ nhật, Lâm Duệ dẫn theo Trương Tử Nam tới tham gia dạ tiệc của người thần bí khiêm tốn thu thập châu báu.

Trương Tử Nam đưa thiệp mờ giao cho nhân viên đứng cửa, đi theo Lâm Duệ, ánh mắt quan sát, càng nhìn càng cảm thấy có cái gì không đúng.

Anh ta tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, hình như đây là bữa tiệc tư nhân, tôi nhìn bên trong thiệp mờ, chỉ có mình chúng ta là lấy danh nghĩa công ty.”

_ Chloe chi tâm lầu đầu xuất hiện ở Du Lâm, chân thành mời tổng giám đốc A.E Lâm Duệ tiên sinh đến giám định và thưởng thức.

Vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng… cực kỳ lạnh nhạt.

Lâm Duệ khẽ híp mắt lại, còn chưa trả lời, mắt lại giằng co ở cửa.

Chỉ thấy Tô San mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n dưới làn váy còn có hoa văn phức tạp, di động theo bước chân, ánh sáng lóe ra đến chói mắt.

Áo màu trắng lửng tay, che đôi vai mượt mà, một chiếc kim cài áo Chanel rất khác biệt cài trên cổ áo, cao quý lại vừa người.

Cô cứ như vậy kéo cánh tay Lục Minh Viễn, lên giọng xuất hiện dưới ánh đèn flash, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thật là xinh đẹp, trong lòng Lâm Duệ âm thầm than thở, nhưng trên mặt lại thoáng qua tia hung dữ.

Chỉ tiếc, tất cả sự mỹ lệ này đều vì một người đàn ông khác.

“Các vị.” Hôm nay chủ nhà Hoàng Thế Khải đi lên đài cao, gõ gõ micro, mặt mỉm cười nói: “Cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn bỏ chút thời gian tới đây, chúng tôi cũng không trì hoãn nhiều hơn nữa, trực tiếp tiến vào chủ đề thôi.”

Anh ta vỗ tay, lập tức có một nam phục vụ anh tuấn mặc bộ đồ Tuxedo đẩy một chiếc xe nhỏ màu bạc từ từ đi ra.

Vải nhung màu đỏ phủ lên khay, tất cả mọi người không tự chủ nín thở, trong đầu hiện lên cùng một suy nghĩ _ trong cái khay kia, chắc hẳn chính là Chloe chi tâm trong truyền thuyết.

Khi Hoàng Thế Khải vạch vải nhung lên, ánh sáng long lánh gần như rung động mỗi người. Nhưng không chờ đoàn người phục hồi lại trong sợ sệt, Hoàng Thế Khải lại ném ra viên đạn nặng ký thứ hai.

“Hiện tại mọi người thấy được chính là Chloe chi tâm khi trước tôi thu được, nhưng mà nói vẫn chưa phải là châu báu thành phẩm. Tôi muốn mượn cơ hội ngày hôm nay, ủy thác công ty vàng bạc đá quý Lâm thị tiến hành cắt và gia công viên kim cương này của tôi, biến nó thành một dây chuyền kim cương.”

Hoàng Thế Khải mỉm cười nhìn về phía Lâm Duệ: “Không biết Lâm tổng có nguyện ý nể mặt tôi không?”

Lâm duệ khẽ gật đầu một cái, thản nhiên nói: “Vô cùng vinh hạnh.”

Anh theo bản năng dùng dư quang liếc về phía Tô San, nhưng Tô San ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua bên này một cái, chỉ lôi kéo tay Lục Minh Viễn, hân hoan mà cười…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui