Lễ đính hôn bắt đầu được chuẩn bị một cách tất bật, nhưng mà, thái độ của Nguyễn Hi Vân vẫn là tâm bệnh của Lục Minh Viễn.
Tô San có đi tới bệnh viện thăm mấy lần cùng với anh, Nguyễn Hi Vân đối
với Tô San đều ôn hòa, tìm không ra khuyết điểm, nhưng chỉ là làm cho
người ta cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa Xà Mạn Phỉ vẫn luôn
túc trực bên cạnh giường bệnh, cả ngày lo trong lo ngoài, quả thật chính là bộ dáng tự cho mình là nàng dâu. Tô San không muốn xảy ra xung đột
với người lớn, nên chưa bao giờ nói tới cái gì, nhưng Lục Minh Viễn lại
không muốn thấy Tô San uất ức.
Một hôm, thừa lúc cả Tô San và Xà
Mạn Phỉ đều không có ở trong phòng, Lục Minh Viễn ngồi bên cạnh giường
Nguyễn Hi Vân, hòa nhã thương lượng: “Mẹ, con và San San cũng chuẩn bị
kết hôn, mẹ cần gì, thì cứ nói San San làm, không cần nhờ Mạn Phỉ, có
được không?”
Nguyễn Hi Vân ngẩng mặt lên, giọng nói bình thường, hỏi: “Sao vậy? Mạn Phỉ than trách khổ cực với con?”
“Không phải.” Lục Minh Viễn nghẹn lời, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ:
“Chỉ là như vậy thì không tốt lắm, San San sẽ rất khó xử…..”
“Con chỉ biết nghĩ tới Tô San!” Thấy anh mở miệng đóng miệng đều là Tô San,
sắc mặt Nguyễn Hi Vân liền lập tức khó coi, lồng ngực phập phồng tốc độ
cũng trở nên nhanh hơn.
“Mạn Phỉ ở bên cạnh mẹ nhiều năm như vậy, mẹ đã có thói quen có con bé rồi, mẹ muốn nhận nó làm con gái nuôi. Hôn sự của con mẹ không có quyền bàn tới, mà chuyện riêng này cũng phải
trưng cầu sự đồng ý của con sao?”
Nguyễn Hi Vân vốn là một người
phụ nữ rất có đạo lý, bằng không sao có thể dùng thân phận mẹ kế, lấy
được sự tôn trọng từ trên xuống dưới của nhà họ Lục.
Nhưng mà, sau cuộc điện thoại của Lục Minh Đức liền chuyển biến xấu.
Người đàn ông luôn cùng bà thương lượng mọi chuyện, vậy mà lại dùng giọng
điệu mạnh mẽ ra lệnh cho bà, không cho bà can thiệp vào chuyện qua lại
của Tô San với con trai. Hai cha con đồng thời vì một người phụ nữ mà
khiêu chiến với bà, bà làm sao nuốt nổi cơn giận này?
“Mẹ muốn
nhận cô ta là con gái nuôi?” Lục Minh Viễn sững sờ, ngay sau đó cau mày
nói: “Mẹ, chuyện này con không đồng ý. Mẹ thoải mái, người khác sẽ khó
chịu.”
Làm con trai, anh không nên quơ chân quơ tay với trưởng
bối. Nhưng dù sao Xà Mạn Phỉ đó cũng từng là người phụ nữ của anh trong
ba năm, cha Xà lại có quan hệ buôn bán với anh, nếu như để cho cô ta tùy ý ra vào nhà lớn họ Lục, chẳng phải Tô San sẽ khó chịu?
“Con???” Nguyễn Hi Vân dường như giận quá hóa cười. Cái ‘người khác’ đó là ai,
có thể không cần nói cũng biết. Cái gì là cưới vợ quên mẹ, hôm nay bà
chính thức lãnh giáo.
Nguyễn Hi Vân xuất thân trong gia đình lớn, không làm ra được cái chuyện khóc lóc om sòm, tức giận vô cùng, cũng
chỉ hung hăng quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Con đi ra ngoài cho mẹ. Coi
như mẹ uổng công nuôi con.”
Lời nói thốt ra khỏi miệng Lục Minh
Viễn liền cảm thấy có chút quá mức, nhưng muốn vãn hồi lại thì đã muộn.
Bộ dạng của Nguyễn Hi Vân, rõ ràng là không muốn bàn lại, anh chỉ có thể đứng lên, bất đắc dĩ thở dài, dém góc chăn cho mẹ kế.
“Mẹ, con không có ý đó. Trong lòng con, mẹ và Tô San đều quan trọng như nhau, nhưng mẹ có nói đạo lý không?”
Anh nhẹ giọng, mà Nguyễn Hi Vân cũng chỉ trả lời hai chữ: “Ra ngoài.”
Lục Minh Viễn im lặng trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài cửa. Bỗng nhiên vừa đi ra ngoài, liền lập tức ngẩn ra.
“San San? Không phải em đi mua trái cây sao? Sao lại ở chỗ này?” Anh mới hỏi câu này chợt nghĩ tới cái gì đó, vội vàng im lặng, xoay người đóng cửa
lại. Sau đó kéo tay của cô, đi về phía cuối hành lang.
“Em quên mang ví tiền.” Tô San nhẹ nhàng đáp.
“….Trở lại bao lâu rồi?”
“Được một lát rồi.” Tô San cúi đầu xoa xoa lỗ mũi.
“Tại sao không đi vào?”
Tô San không có lên tiếng.
Lục Minh Viễn hơi mím môi, dừng bước chân lại, vịn hai vai Tô San, khiến
cho cô ngẩng đầu lên. Quả nhiên, cặp mắt kia đỏ ửng hệt như mắt nai.
“Ai………” Anh thở thật dài. Hao tổn tâm trí, đơn giản là muốn cô vui vẻ, nhưng tại sao, cuối cùng cô vẫn khóc?
“Em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.” Anh tinh tế gạt khóe mắt ẩm ướt của cô, dịu dàng khuyên lơn.
Vậy mà, anh càng dịu dàng, Tô San càng đau lòng. Kể từ ngày ở chung với anh, cô hình như chỉ mang cho anh phiền toái.
Đột nhiên không nhịn được mà nghĩ muốn ôm lấy anh, mà trên thực tế, cô cũng đã làm như vậy.
“Minh Viễn, em thề, em sẽ quên Lâm Duệ, quên nhà họ Lâm, chuyên tâm làm Lục phu nhân của anh. Em…….sẽ không phụ lòng anh.”
Giây phút sững sờ ngắn ngủi của Lục Minh Viễn qua đi, bên môi nhanh chóng
tràn ra một nụ cười, sáng rực rõ, gióng như ánh mặt trời ngày mùa thu.
Anh ôm chặt lấy cô, đáy lòng có cảm giác an ủi đang chậm rãi dâng lên, từ từ lan tràn ra mỗi tấc trong thân thể.
Đủ rồi, như này là đủ rồi, đối với một người đàn ông mà nói, còn muốn gì hơn nữa?
Có lẽ ông trời cũng cho Tô San một cơ hội, lúc Nguyễn Hi Vân nằm viện, con gái một của nhà họ Lục, đứa con nhỏ nhất nhà họ Lục---Lục Tư Kỳ cũng
tới Du Lâm.
Lục Tư Kỳ có hình dáng giống như mẹ, một cô gái mới
chỉ mười lăm tuổi, phong thái cao quý ưu nhã xuất phát từ trong xương
cốt, quả thật không thua kém bất kỳ một vị quý phụ hào môn nào.
Cô bé mặc một chiếc váy nhung màu trắng, dài tới đầu gối, vạt váy mềm mại, rũ xuống một cách nhu thuận, Trên người khoác một chiếc áo lông chồn
đen tuyền, hoa lệ dịu dàng. Phía trên kẹp một chiếc cài áo bằng kim
cương tỏa ánh sáng lấp lánh.
Mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, mặt mày nhẹ nhàng, bên môi mang nụ cười nhàn nhạt, dè dặt lộ ra vẻ trẻ con
đáng yêu, cứ như vậy mà chân thành đi ra.
Lúc Tô San nhìn thấy cô bé, nhất thời im lặng không nói nên lời.
“Đây thật sự là em gái mười lăm tuổi của anh sao? Vẫn còn đi học sao?”
Lục Minh Viễn gật đầu, kỳ quái nhìn về phía cô: “Có vấn đề gì không?”
“Không có…” Tô San vô lực khoát tay, trong lòng thầm than cái gì mà là học sinh, có thể đi làm ngân hàng di động ấy chứ.
Trên quần áo chỉ còn thiếu một tờ giấy---mau tới cướp của tôi đi, tôi chính là đứa bé nhà giàu nha.
Tô San đem suy nghĩ của mình viết trên mặt, Lục Minh Viễn há lại không thể nhìn ra?
Anh nhìn Lục Tư Kỳ một cái, xoa xoa tóc Tô San, cười nói: “Tư Kỳ cũng không phải là đứa bé khó sống chung, chỉ là gần đây đối với quần áo đặc biệt
yêu thích………….”
Anh dừng một chút, giống như không biết nên nói thế nào, lại cười: “Thành thục, ừ.”
Tô San không có thời gian đáp lời của anh, bởi vì Lục đại tiểu thư đã đi
tới rồi, cô nhanh chóng hất cánh tay của Lục Minh Viễn ra, bước lên mấy
bước để nghênh đón.
Lục Minh Viễn nhìn lòng bàn tay trống không
của mình, không khỏi vỗ trán cười. Bắt đầu từ khi nào, sức quyến rũ của
anh còn không sánh bằng một cô gái nhỏ rồi hả?”
Đang suy nghĩ hồi lâu, lại nhìn thấy Tô San ở phía trước đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.
“Sao vậy? Sao lại không đi nữa?” Lục Minh Viễn tiến lên nắm tay cô, nhìn theo ánh mắt của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thì nhìn thấy Xà Mạn Phỉ đang nhận lấy túi hành lý nhỏ của Lục Tư Kỳ, kéo tay cô bé, vừa cười nói vừa đi ra……
Ở bên trong phòng bệnh, Nguyễn Hi Vân cũng lôi kéo cô bé một hồi lâu, một tay kéo Xà Phỉ Mạn, nói chuyện cực kỳ vui vẻ, đem Tô San gạt qua một
bên.
Tô San vẫn duy trì bình thản, âm thầm ngồi trên ghế sofa.
Lục Minh Viễn dĩ nhiên sẽ không đẻ cho Tô San ngồi một mình, anh lấy điện
thoại di động ra, đến trong đã sớm mở album hình chất lượng tốt, cười
híp mắt thương lượng với Tô San về nơi sẽ đi tuần trăng mật. Mẹ kế, em
gái và bạn gái cũ có kêu, anh cũng hừ hừ ha ha ứng phó cho qua.
Nhìn nét mặt Lục Minh Viễn nhẹ nhàng sung sướng. Nguyễn Hi Vấn vốn còn tức
giận do bị lơ là, nhưng dần dần trong lòng cũng mềm nhũn.
Lão ngoan đồng, bà đây là đang cáu kỉnh với ai đây?
Minh Viễn từ nhỏ đã cô độc, tính tình lại lạnh nhạt, khó có khi mới thật
lòng thích một người phụ nữ, muốn an tĩnh, người mẹ như bà cho dù không
ủng hộ, cũng không nên tạo áp lực cho anh.
Nghĩ như vậy, bà liền có cảm giác mệt mỏi.
“Được rôi, các người đều đi đi, ta muốn ngủ một lát.” Bà được Xà Mạn Phỉ đỡ
nằm lại lên giường, nhìn thấy con gái nhăn nhó không muốn đi, liền dụ dỗ nói: “Anh trai con ở đây có mua một căn nhà, con đi theo anh xem chút
đi.”
“Mạn Phỉ.” Bà quay mặt sang, cười nói theo thói quen: “Làm phiền cháu chăm sóc Tư Kỳ rồi.”
“Bác gái không cần phải nói, con đều sẽ làm.” Xà Mạn Phỉ lập tức cúi đầu, dịu dàng đồng ý.
Nguyễn Hi Vân gật đầu một cái, sau đó quay mặt sang Tô San, nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói. Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, không khí
giống như ngưng đọng lại, tất cả mọi người không tự chủ đều cảm thấy
phập phồng.
Xà Mạn Phỉ khẽ nhếch môi, hô hấp có chút gấp gáp, hết sức che dấu vẻ hưng phấn nơi đáy mắt. Cô ta hi vong Nguyễn Hi Vân sẽ
làm khó dễ Tô San, hi vọng Lục Minh Viễn vì vậy sẽ trở mặt cùng Nguyễn
Hi Vân.
Chuyện phát triển đến ngày hôm nay, Xà Mạn Phỉ rất rõ
ràng, cô ta không thể dựa vào sự ủng hộ của bà Lục tiến vào nhà họ Lục.
Nhưng nếu cô ta không chiếm được, cô ta cũng không muốn Tô San có thể dễ dàng có được.
Cô ta biết vị trí của Nguyễn Hi Vân trong lòng Lục Minh Đức, cũng biết bản lãnh của Lục Minh Đức, nếu quả thật xảy ra
chuyện quá lớn, Tô San muốn vào cửa cũng không dễ dàng.
Sau một
hồi khẩn trương soi mói, Nguyễn Hi Vân khẽ cười. Bà vẫy vẫy tay với Tô
San, vòng tay ngọc lục bảo lóe lên ánh sáng lấp lánh trên cổ tay trắng
như tuyết.
Bà nói: “Tới đây.”
Tô San nhất thời ngây dại,
lại quên đứng lên. Biết mẹ Lục gần nửa tháng, trong ấn tượng của cô, bà
còn chưa từng cho mình một bộ dạng tươi cười.
Trong lòng Lục Minh Viễn mơ hồ nảy lên một ý niệm, lập tức đẩy Tô San, nhỏ giọng nói: “Mẹ gọi em đấy, còn không mau đi.”
“Oh oh.” Lúc này Tô San mới kịp phản ứng, chần chờ đứng lên, trong tâm thần có chút thấp thỏm đi qua.
Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một luồng ánh sáng xanh. Tô San theo bản năng
mà đóng chặt mắt, chỉ vì Nguyễn Hi Vân đưa tay ra với cô. Trong một giây nào đó, Tô San thật cho rằng mình sẽ nhận một cái tát.
Ai ngờ rằng, Nguyễn Hi Vận lại bật cười, nhẹ nhàng cầm tay cô nói: “Cô bé ngốc, nhắm mắt làm cái gì? Ta đâu có ăn con?”
Tô San sững sờ trợn tròn mắt, Nguyễn Hi Vân từ từ nhìn Lục Minh Viễn, bà
khẽ thở dài một cái. Sau đó, dùng giọng điệu hiền lành chưa bao giờ có
nói với cô: “Làm phiền con…..Chăm sóc Minh Viễn.”
Bà đem Tư Kỳ giao cho Xà Mạn Phỉ, lại đem Lục Minh Viễn giao cho Tô San. Thái độ, đã rất rõ ràng rồi.
Trong nháy mắt, sác mặt Xà Mạn Phỉ tái nhợt đi.
Mấy người ra khỏi phòng, trong lòng Tô San tràn ngập hân hoan, nhìn thấy Xà Mạn Phỉ đứng bên cạnh Lục Tư Kỳ, cô dường như không có suy nghĩ nhiều,
liền sải bước tiến lên, mỉm cười muốn đưa tay sửa lái tóc mái cho cô bé, cô cúi người xuống dịu dàng hỏi: “Em là Tư Kỳ? Buổi trưa muốn ăn gì?
Chị dẫn em đi ăn.”
Lục Tư Kỳ khẽ lui về sau một bước, kéo cánh tay Xà Mạn Phỉ, thái độ khách khí xa cách.
“Cảm ơn, chỉ là không cần làm phiền, chị Mạn Phỉ sẽ chăm sóc em.”
Những lời này giống như là liều thuốc trợ tim với Xà Mạn Phỉ, để cho cô ta chợt đứng thẳng người lên.
Cô ta nhìn về phía Tô San với anh mắt giễu cợt, khẽ cười nói: “Đúng vậy, có tôi đây, không nhọc Tô tiểu thư phí tâm.”
Lục Minh Viễn nheo mắt lại, đáy mắt âm trầm, anh chưa kịp nói gì, liền bị Tô San kéo đi.
Tô San khẽ nâng cằm, nhíu mày, mặt mũi lạnh nhạt.
“Vậy thì tốt quá, tôi còn tưởng phải mời bảo mẫu cho Lục đại tiểu thư, hôm nay xem ra không cần nữa rồi.”