Sói Tài Gái Sắc

Khải Tát là khách sạn sáu sao duy nhất ở Lâm Du, mà nó cũng là một phần của Lâm thị. Từ
khi về nước Lâm Duệ vẫn luôn ở lại chỗ này.

Lâm Duệ mang theo Tô
San trở về phòng khách sạn, vừa vào phòng anh liền kêu cô tùy tiện ngồi
đại một chỗ, sau đó đi lấy cho cô một ly trà.

Lúc anh mang trà từ trong nhà đi ra thì thấy Tô San vẫn còn đứng yên ở ngoài cửa, bộ dạng rất ngốc nghếch.

“Em muốn đứng ở đó giữ cửa sao?” Lâm Duệ không nhịn được cười, đem ly trà
trong tay đưa tới: “Uống chút nước, cho cơ thể ấm lên.”

Tô San nhận lấy cái ly, rồi cúi đầu nhìn nó, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia giật mình.

“Cái ly này…..vẫn còn sao?”

Lâm Duệ thu lại nụ cười, xoay người ngồi xuống ghế salon, anh trầm mặc một
hồi lâu rồi mới nhẹ giọng lên tiếng: “Ừ, năm đó lúc anh thu dọn đồ đac,
tiện tay cầm theo.”

Bốn năm trước anh bị đuổi ra khỏi nhà như một con chó, cha anh chỉ vào mũi anh mà nói: “Từ hôm nay trở đi, ta với
ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Đồ đạc trong nhà này tất cả đều
là của ta cho ngươi, ngươi không được quyền mang theo bất cứ thứ gì đi.”

Anh thất hồn lạc phách nhìn căn phòng mình một lượt, lúc này mới phát hiện
ra, ở trong nhà này hoàn toàn không có đồ đạc gì thuộc về anh.

Quỷ thần xui khiến, anh nằm sấp trên mặt bàn học đã sớm phủ một lớp bụi thật dầy, nhớ lại lúc Tô San đưa cho anh cái ly.

Cái ly trở thành đồ đạc duy nhất anh mang theo bên người khi đi du học.

Vẫn còn nhớ, lúc mẹ kế nhìn thấy anh cầm cái ly đi ra, trên gương mặt
thương hại cất một tiếng thở dài: “Ai, sớm biết như này, sao lúc trước
còn như vậy….”

Lúc ấy Lâm Duệ mới biết, mẹ kế anh là một người phụ nữ vô cùng thông minh.

Bà đem tâm sự thiếu nữ của Tô San để vào trong mắt, cũng để ý sự lừa mình dối người của anh ghi tạc vào trong lòng.

Nếu như thời gian có thể trở lại, anh nhất định sẽ đi tới trước mặt Tô San, chân thành nói cho cô biết. Anh không hận cô đến mức muốn giết cô, chỉ
là anh không dám đối mặt với tình cảm của bản thân.

Chỉ tiếc, khi đó Lâm Duệ còn chưa học được cách thể hiện sự áy náy của mình. Anh chỉ
là giơ cái hộp trong tay hỏi mẹ kế: “Cái ly này, con có thể mang đi
không?”

Hạ Tâm Di cười cười: “Dĩ nhiên, đây là Tô san cho con,
con có thể mang nó tới bất kỳ nơi đâu. Chỉ là………người con cũng vứt bỏ,
vậy thì giữ lại đồ làm gì?”

Vứt bỏ, cũng chưa chắc là không thể tìm lại…….Lâm Duệ nheo mắt, con ngươi chợt hiện ra ánh sáng khiếp người.

“Hả? Cái gì?” Tô San cho là Lâm Duệ đang nói chuyên với mình, liền tiến lên phía trước vài bước.

Lâm Duệ lúc này mới phát hiện, bản thân mình không cẩn thận, đã đem lời nói trong lòng bộc lộ ra ngoài.

“Không có gì.” Anh cười cười, hất cằm về phía Tô San: “Ngồi đi.”

“À.” Tô San đem cái ly để lại trên khay trà, ngồi vào ghế salon bên cạnh Lâm Duệ, cúi đầu, ngón tay cô xoắn xoắn quần áo, sau một hồi do dự, giống
như là đã quyết định cô mới ngẩng mặt lên hỏi: “Em………..tối nay ở chỗ này sao?”

“Tối nay?” Lâm Duệ vỗ vỗ trán đưa ngón tay chỉ lên tường:
“Tiểu thư, hiện tai cũng đã bốn giờ rồi, không phải em còn muốn ngủ một
giấc chứ? Đừng quên tám giờ em còn phải báo cáo với bộ phận nhân sự
đấy.”

Tô San nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy: “Vậy bây giờ chúng ta là cái gì?”

“Nói chuyện một chút.” Bên môi Lâm duệ chứa đựng nụ cười, cố gắng không gây ra áp lực nào cho Tô San.

Anh nói ra một vấn đề hoàn toàn an toàn: “Em lúc nãy đánh tên cướp cũng
không phải vài chiêu, thật sự rất dọa người. Đã từng luyện tập qua hả?”

Nói đến đây, Tô San không nhịn được mà kiêu ngạo nhướng mày: “Đây thì đã là gì? Thật ra thì em am hiểu nhất là về bắn súng, nhưng hôm nay không có
điều kiện để thể hiện.”

“Bắn súng?” Lâm Duệ kinh ngạc.

“Anh không biết có phải không?“ Mặt mày Tô San cong cong dùng tay làm ra bộ dạng bắn súng: “Chính là bắn súng đó nha.”

“Không phải, anh rất hiểu, chỉ là anh cảm thấy lạ, một cô gái nhỏ như em làm sao lại có thể biết bắn súng?”

“Haha.” Tô San cười mất tự nhiên, sau đó chậm rãi buông tay xuống, sắc mặt có chút cô đơn: “Đó là bởi vì…..ba em là cảnh sát.”

Lâm Duệ ngẩn ra, hai người quen biết đã hơn chục năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh ý thức được Tô San cũng có cha.

Xem ra trước kia anh thật quá coi thường cô. Lâm Duệ chợt cảm thấy lòng mình có chút chua xót.

Anh cầm ly trà lên, ngồi ngay ngắn người lại, dùng thái độ nghiêm túc hỏi: “Vậy cha em vẫn khỏe chứ?”

Tô San nhấp một hớp nước trà, nhàn nhạt nói: “Ông ấy qua đời vài chục năm
rồi. Trong một cuộc càn quét trùm buôn bán thuốc phiện, thì bị kẻ địch
bắn trúng.”

Lâm Duệ nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

“Không
có gì, đều đã là chuyện cũ rồi.” Tô San điềm tĩnh cười: “Hơn nữa mỗi lần em đi tập quyền đạo, tán đả hay là đến câu lạc bộ tập bắn cũng có cảm
giác như lúc cha vẫn còn sống.”

“Huống chi………..” Cô dừng một
chút, trên mặt rõ ràng có chút nhu hòa cùng với quyến luyến: “Chú Lâm
đối với em cũng không kém cha ruột.”

Đây là một đề tài nguy hiểm, lông mày hình kiếm của Lâm Duệ khẽ giật, anh cố tình làm như không nghe được những lời này, sau đó lại tự hỏi: “Quyền đạo, tán đả? Thì ra em
lại học nhiều thứ như vậy? Nhưng sao lúc trước không thấy em nhắc tới?”

Nhìn Lâm Duệ không muốn tán gẫu truyện trong nhà với cô, Tô San biết trong
lòng anh vẫn chưa quên được chuyện mấy năm trước, trong lòng cô thầm thở dài, sau này sẽ từ từ khuyên nhủ.

“Em cũng không phải là đoàn
xiếc, cũng đâu cần phải khoe hết tài nghệ ra làm gì?” Cô cười yếu ớt,
nói: “Huống chi, trước kia cho dù em muốn nói, anh cũng đâu có thời gian để nghe.”

“Về sau này sẽ có.” Lâm Duệ nhìn thẳng vào mắt Tô San, cười dịu dàng: “Về sau nếu em tìm anh, anh nhất định sẽ có thời gian.”

Ánh đèn rọi vào, trong mắt anh là một mảnh ánh sáng lung linh động lòng
người, dường như có thể khiến người khác đắm chìm trong đó.

Tô San cảm thấy mệt mói: “Em….em có chút mệt, em muốn đi nằm một chút.”

“Được.” Lâm Duệ gật gật đầu một cái, ôn hòa nói: “Vậy em vào giường lớn mà ngủ. Anh ở bên ngoài xem chút tài liệu.”

Rắc rắc, rắc rắc tiếng gõ bàn nhẹ nhẹ, hòa vào tiếng hít thở nhẹ nhàng, làm cho gian phòng được bao trùm bởi bầu không khí yên tĩnh hài hòa.

Nhưng tại sao, Lâm Duệ lại cảm thấy có chút phập phồng không yên.

Anh đứng lên, bước từng bước vào trong phòng, nhìn Tô San đang điềm tĩnh
ngủ trên giường, quỷ thần xui khiến, anh không nhịn được cúi người
xuống, hôn nhẹ vào đôi môi đỏ hồng mềm mại. Đầu lưỡi tiến vào thăm dò
vào trong miệng thơm tho của cô.

Tô San cảm nhận thấy hơi thở của Lâm Duệ, cho dù đang ngủ, cũng không tự chủ mà mừng rỡ đáp lại. Đưa ra
cái lưỡi thơm, chủ động dây dưa với anh.

Ánh mắt Lâm Duệ tối sầm
lại, hô hấp chợt có chút nặng nề, giữa môi và lưỡi gia tăng thêm lực. Cả hai êm ái đụng chạm, nhưng cuối cùng lại giống như anh muốn cuồng nhiệt nuốt lấy cô.

Hàm răng xinh xắn, mỗi một tấc da thịt nõn nà, anh
đều tinh tế thưởng thức. Nhẹ nhàng liếm, thậm chí còn dùng răng từ từ
cắn khắp nơi.

“Ừm……..” Tô San cảm thấy trên môi hơi đau, trong miệng vô thức phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Lâm Duệ chợt đứng lên, đáy mắt thoáng ánh lên chút ảo não, hít sâu một hơi, cố gắng bình phục lại cảm giác nóng rực ở dưới bụng, đắp lại mền cho Tô San, sau đó nhẹ chân bước ra khỏi phòng.

Anh cầm cái ly trên bàn lên, anh đi lại phía cửa sổ sát đất, kinh ngạc ngắm nhìn thành phố dưới chân.

Đèn đuốc ở Lâm Du sáng trưng, có biết bao nhiêu gia đình vui vẻ. Vậy mà,
hết lần này tới lần khác không có một ngọn đèn, một cánh cửa nào vì anh
mà mở ra.

Anh siết chặt cái ly trong tay. Đốt ngón tay trắng bệch, một tiếng rắc thanh thúy vang lên.

Lâm Duệ cúi đầu, lặng lẽ nhìn cái ly sứ trong tay. Dần dần sự lạnh lùng trống rỗng trên mặt cũng được gỡ bỏ.

Ít nhất, anh còn có cô, không phải sao?

Anh lại dịu dàng vuốt mép ly, giống như nó là người tình duy nhất của anh trong kiếp này. Lâm Duệ thoải mái cười.

“Dì Hạ, đồ cùng người, con đều muốn……..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui