Sói Tới Rồi!

Vào khoảng 3 giờ sáng, tại cổng chính nơi cô ở, Nặc Đinh Sơn đã gặp một người đàn ông trung niên, người đàn ông này tự xưng là luật sư của Trình Điệp Qua.

Sau khi người đàn ông trung niên giới thiệu về mình xong ông ta đưa cho Nặc Đinh Sơn danh thiếp của mình.

Người đàn ông trung niên giải thích việc mình xuất hiện ở đây vào thời điểm này: "Công việc của anh Trình rất bận, anh ấy hy vọng có thể giải quyết vấn đề sớm một chút".

Nhìn ra rồi.

Xe của người đàn ông trung niên đậu ở ngoài cổng lớn chỗ Nặc Đinh Sơn ở. Việc đàm phán được tiến hành ở trong xe. Trong mấy phút ngắn ngủi ông ta đã truyền đạt xong ý của Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Trong ba ngày này anh chỉ ở Notting Hill cũng không đi đâu. Cũng tức là trước ngày thứ năm cô có thể lựa chọn gọi điện báo cảnh sát, anh sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật vì hành động của anh. Sau thời gian này nếu như Nặc Đinh Sơn không gọi điện thoại thì chính là chấp nhận theo lựa chọn thứ hai. Lựa chọn thứ hai của Trình Điệp Qua là: Chấp nhận hoà giải riêng, anh sẽ trả cô số tiền bồi thường thích hợp.

Sau khi nói rõ tất cả mọi việc, Vị luật sư này đổi thành giọng điệu như là bạn thân của Trình Điệp Qua: "Có thể thấy cậu ấy đã rất tự trách mình. Tôi đã biết cậu ấy từ lúc cậu ấy mới tới London. Có thể nói, tôi đã nhìn Điệp Qua lớn lên. Cậu ấy vẫn luôn rất tốt, ở mọi phương diện đều tốt, gồm cả mối quan hệ nam nữ. Điệp Qua không phải là loại đàn ông vừa thấy gái đẹp là muốn tiến tới xin số điện thoại. Xảy ra chuyện như vậy tôi đoán có thể là vì chuyện công việc. Khoảng thời gian gần đây cậu ấy..."

"Ngài luật sư, ông đã truyền đạt xong những gì Trình Điệp Qua muốn truyền đạt chưa?" Nặc Đinh Sơn cố gắng lấy lại tinh thần hỏi: "Nếu như truyền đạt xong rồi thì tôi cần phải đi".

Mở cửa phòng ra, tiện tay ném tờ danh thiếp đi. Không muốn tắm rửa, kéo tóc giả trên đầu xuống, Nặc Đinh Sơn quăng thân thể mình lên trên giường.

Chuông báo 12 giờ vang lên, thứ sáu đến.

Giống như dự đoán của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đã không báo cảnh sát trong thời hạn ba ngày anh cho cô. Cô gái đó thích anh, anh biết.

Lợi dụng việc cô thích anh, Trình Điệp Qua đã đưa ra thời gian ba ngày để cho cô suy nghĩ. Trên thực tế đây lại như là loại cách thức bỉ ổi để anh tự cứu lấy mình.

Nhìn đi, tôi đã cho cô lựa chọn rồi, tôi cũng không có muốn trốn tránh trách nhiệm.

Vào sáng sớm, Trình Điệp Qua tắm qua loa, sau khi tắm xong, đem đồng hồ báo thức đặt lúc 5 giờ. Sau khi đặt báo thức xong, lên giường đi ngủ.

Đúng 5 giờ, đồng hồ đánh thức anh dậy.

Rời giường, rửa mặt, Trình Điệp Qua bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh muốn chuyển khỏi nơi này. Những tiếng bấm chuông cửa của những cô gái khiến anh thấy rất phiền. Thói quen sinh hoạt của Trình Điệp Qua đều trật tự đâu vào đấy. Mà cái nơi này, cái nơi quái đản này quả thực làm cho cuộc sống của anh rối loạn hết lên.

Đồ đạc rất nhanh đã được thu dọn xong. Trình điệp qua đứng trong phòng, trong lúc vô ý ánh mắt anh rơi vào những tời giấy ghi chú dán đầy trên tường. Đó là tờ ghi chú viết lên những việc anh giao, Nặc Đinh Sơn luôn hoàn thành rất tốt.

Cô thật sự giống như là một nữ King Kong thật sự. Cô không có điểm nào giống với người khác...

Bỗng nhiên Trình Điệp Qua cảm thấy ngực trở lên khó chịu không có lý do.

Đó là loại cảm xúc tồi tệ như muốn quay đầu lại.

Trình Điệp Qua mở cửa sổ ra, đem tấm rèm cửa dày kéo ra hai bên.

Gió sớm hoà cùng ánh sáng màu lam lùa vào khắp nơi trong phòng.

Tủ đầu giường vẫn còn để thuốc anh đang hút dở. Thuốc này cũng chỉ còn lại một đếu cuối cùng. Gần đây anh thật sự hút thuốc rất nhiều. Trình Điệp Qua châm điếu thuốc cuối cùng kia lên. Anh tự nói với chính mình, sau điếu thuốc này anh sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở nơi này. Nơi này là khu Notting Hill, cùng với cô gái cũng tên là Nặc Đinh Sơn kia.

Trong tay cầm điếu thuốc ngồi trên tủ đầu giường, Trình Điệp Qua xuất thần nhìn vào một điểm nhỏ trên giường. Điểm nhỏ đó giống như là cánh hoa lẻ loi rơi trên mặt đất. Màu sắc chỉ đậm hơn một chút so với màu nâu của drap trải giường, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra.

Trình Điệp Qua thất thần nhìn vào, mãi cho tới khi bị tàn thuốc còn đang cháy dở đốt cho bỏng tay.

Tàn thuốc rơi trên mặt đất.

"Trình Điệp Qua, cái tên khốn này, đó là nụ hôn đầu của tôi đó". Âm thanh này vào giờ phút này lại rõ ràng như thế.

Bước chân dường như rất hoảng hốt, Trình Điệp Qua mở tất cả đen trong phòng lên.

Dưới ánh sáng mãnh liệt tất cả mọi thứ hiện ra càng không thể che giấu.

Nặc Đinh Sơn không phát hiện ra mình đã nằm trên giường như vậy tới ba ngày ba đêm. Cô đã quá mệt mỏi. Cô phải cố gắng ngủ một giấc, cố gắng...

Túi đặt ngay bên tay cô. Điện thoại trong túi đang vang lên. Cô mở túi ra, nhận điện thoại.

Điện thoại là của Trương Diệu Lệ gọi tới. Cô ấy hỏi cô: Nặc Nặc, cậu xảy ra chuyện gì vậy, cậu không đi làm à?

Đi làm? Không phải là cô vừa mới trở về sao, tại sao lại phải đi làm? Cô quá mệt rồi, cô chỉ muốn ngủ. Thế là cô nói với Trương Diệu Lệ là cô đã đi gặp Klein rồi.

Cúp điện thoại, tiếp tục ngủ tiếp.

Điện thoại trong tay cô hình như lại vang lên. Mở ra. Điện thoại là của khách gọi tới. Vị khách này bảo cô thứ bảy dành một chút thời gian sửa lại giàn hoa cho cô ấy. Vị khách này vẫn lải nhải nói với cô con nhà cô ấy rất nghịch ngợm, cô ấy có rất lo lắng về giàn hoa, tránh để giàn hoa không chắc chắn rơi trúng vào con của cô ấy.

Sửa giàn hoa? Việc này hình như trong danh thiếp của cô không có thì phải? Thật là vẫn cho rằng cô không gì là không thể làm mà.

Nặc Đinh Sơn muốn đáp lại vị khách kia là cô không biết sửa giàn hoa, nhưng không có hơi sức. Sức lực của cô dường như chỉ còn lại một chút xíu. Sau đó Nặc Đinh Sơn dùng chút sức lực còn lại đó tắt diện thoại đi.

Điện thoại không còn kêu nữa. Xung quanh trở lên rất yên tĩnh.

Cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Giấc mơ dài tới nỗi Nặc Đinh Sơn cho rằng cả đời này cô sẽ trong cõi mộng. Cái mùa hè dài đó có Susan, có Emma, và Klein. Nếu như không phải Trình Điệp Qua phá cửa ra Nặc Đinh Sơn nghĩ rất có thể cô sẽ xuất hiện trong tin tức trên mạng xã hội thế này: Một người dân Notting Hill sau khi liên tục mấy ngày nghe thấy mùi hôi thối phát ra ở hàng xóm sát vách đã báo cảnh sát. Lúc Cảnh sát cạy cửa đi vào đã phát hiện một phụ nữ còn trẻ. Sau đó cô gái đã được xác nhận là đã chết trong nhà nhiều ngày.

Tin tức này đưa ra có lẽ sẽ khiến một số cơ quan phúc lợi công cộng sẽ phát động mọi người tiến hành lên án với xã hội.

Nặc Đinh Sơn vẫn phải cảm ơn lương tâm trỗi dậy của Trình Điệp Qua khi tới tìm cô. Nếu như cô thật sự bị như vậy thì Klien sẽ rất đau lòng.

Mất nước nghiêm trọng cùng với bị phát sột khiến Nặc Đinh Sơn bị hôn mê hai ngày. Tại bệnh viện lúc xế chiều của hai ngày sau cô đã tỉnh lại. Mở mắt ra cô đã nhìn thấy Trình Điệp Qua.

Hai người đối mặt không nói gì.

Trong trí nhớ mơ hồ, còi báo của xe cứu thương vang lên thật dài. Hơi thở của cô rời rạc, tay cô bị anh nắm thật chặt. Một âm thanh ở bên tai cô vội vàng nói: Mau nói chuyện với cô ấy.

Ngay sau đó có người bắt đầu nói chuyện với cô, nói không ngừng. Giọng nói này cô biết, đó là giọng nói của Trình Điệp Qua. Lúc cô yêu Trình Điệp Qua, đồng thời cũng yêu luôn giọng nói này.

Nhưng làm sao đây, cho dù cô thích giọng nói đó như vậy, nhưng tinh thần của cô vẫn không làn sao tập trung được. Cô đưa tay giữ chặt bờ vai lưu luyến loại hơi ấm giống như của Susan đó.

Đến cuối cùng Trình Điệp Qua nói với cô: Xin lỗi Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn, tôi biết cô thích tôi. Nặc Đinh Sơn, cô cũng biết công việc của tôi rất bận, tôi bận tới nỗi không có rảnh để nói tới chuyện yêu đương. Nặc Đinh Sơn, cô nghe này, nếu như cô kiên trì lên thì tôi đồng ý sẽ dành ra một chút thời gian. Nặc Đinh Sơn, cô nghe có hiểu lời của tôi không? Nặc Đinh Sơn. Cô vẫn còn một em gái bị bệnh đó.

Hai ngày sau Nặc Đinh Sơn đã tỉnh lại.

Cô nhìn thấy mình trong mắt của Trình Điệp Qua, mặt xanh sao như mặt quỷ. Nặc Đinh Sơn rũ mi không nhìn qua.

Cái ôm của anh tới rất đường đột.

"Nặc Đinh Sơn cám ơn cô đã tỉnh lại". Anh ôm cô vào trong ngực, nói: "Ngày đó có một gã say rượu dừng xe chắn ngay lối đi, điều này làm cho xe cấp cứu trễ mất mười phút trên đường. Trong mười phút này trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, tôi cảm thấy nếu như cô không được cứu sống tôi có thể sẽ phải mang một mối nợ lương tâm cả đời. Tôi đã sợ hãi như vậy đó. Rất ích kỷ đúng không?

Người đàn ông này đang làm gì vậy, tại sao anh ta phải nói cho cô biết những điều này?

"Cô nhất định rất tò mò vì sao tôi lại nói cho cô biết những điều này. Tôi chỉ muốn giải thích cho cô một chút về người đàn ông mà cô đã thích là dạng như thế nào".

"Cho nên?" Nặc Đinh Sơn nhàn nhạt mở miệng.

"Ngày mai sẽ nói tiếp cho cô biết, bây giờ cô hãy ăn một chút cháo đi. Cô bây giờ gầy tới nỗi giống một con khỉ rồi". Anh thấp giọng nói bên tai cô: "Câu này là tôi dùng thân phận bạn trai của cô nói cho cô biết".

"Câu này là tôi dùng thân phận bạn trai nói cho cô biết". Nặc Đinh Sơn nghe rất rõ, rất rõ ràng câu nói này của Trình Điệp Qua.

Có vui không? Có đắc ý không? Trong lòng có muốn vỗ tay reo hò vì giấc mơ đã trở thành sự thật không?

Không, không. Nặc Đinh Sơn một chút cũng không muốn.

Trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi. Dọc đường cô từ nhà anh đi về, cô đã rất mệt. Bởi vì người đàn ông tên là Trình Điệp Qua này.

Nặc Đinh Sơn đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng tay không có sức lực.

Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn cùng anh đi tới vườn hoa. Thân thể Nặc Đinh Sơn khôi phục rất nhanh. So với ngày hôm qua sắc mặt cô đã hồng hào hơn rất nhiều.

Khoảng mười giờ sáng, ánh nắng rất đẹp. Họ ngồi trên ghế dài ở vườn hoa.

Sau một lúc trầm mặc, Trình Điệp Qua mở miệng trước.

"Ngày đó, lúc ở trên xe cứu thương tôi đã nói với cô mấy lời. Tôi không biết cô có nghe được không. Mặc kệ cô có nghe thấy không, lúc này tôi muốn nói lại với cô một lần nữa". Nói tới đây anh dừng lại một chút, đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Tôi biết cô thích tôi. Nặc Đinh Sơn, cô cũng biết công việc của tôi rất bận. tôi bận tới nỗi không có thời gian rảnh để nói chuyện yêu đương. Nặc Đinh Sơn, cô nghe này nếu như cô kiên trì lên thì tôi sẽ đồng ý dành ra một chút thời gian cho cô".

"Nặc Đinh Sơn, tôi rất vui vì cô đã tiếp tục kiên trì"

Ánh nắng thật là đẹp. Ánh mắt Nặc Đinh Sơn rơi trên những lá cây được ánh mặt trời bao phủ.

Lâu không thấy cô đáp lại Trình Điệp Qua gọi một câu thăm dò: Nặc Đinh Sơn. Ngữ khí hờ hững anh vừa nói ra chuyển thành có một chút không tự nhiên: "Những câu tôi vừa nói làm cho lòng cô không thoải mái sao? Cũng đúng, lời này nghe qua giống như là thực hiện lời hứa. Thật ra ý của tôi là tôi rất vui vì cô đã tiếp tục kiên trì, bởi vì sự kiên trì của cô làm tôi không bị mất cô".

Gióng trầm thấp nói ra:"Nặc Đinh Sơn là một cô gái tốt".

Vào thời khắc đó Nặc Đinh Sơn mơ hồ suy đoán ở trong miệng Trình Điệp Qua "Nặc Đinh Sơn là một cô gái tốt" là chỉ cái gì? Nhưng vì cái gì mà lời này làm cho cô tức giận như vậy. Cô tức giận từ trên ghế đứng lên.

Phụ nữ thật là một sinh vật kỳ quái.

Nặc Đinh Sơn đứng lên khỏi ghế, mặt cô quay về phía Trình Điệp Qua. Trên miệng mang theo nụ cười châm biếm, giọng nói cũng châm biếm: "Anh Trình sẽ không cho rằng tôi đã đem lần đầu tiên cho anh đó chứ? Có phải là trong lòng anh cho rằng người ngay cả nụ hôn đầu cũng không có thì hiển nhiên ở phương hiện này là chuyện đương nhiên rồi. Đừng hài hước như vậy. Nụ hôn với đêm đầu tiên là hai chuyện khác nhau. Không phải là anh quên rằng công việc tôi làm cái công việc gì rồi".

Trình Điệp Qua nhìn cô, vẻ mặt như là cô nói cái gì tôi đều nghe được.

Nhìn mặt Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn nổi cáu: "Trình Điệp Qua, lần đầu của tôi tám trăm năm trước đã cho người ta rồi, anh có muốn tôi nói cho anh biết chi tiết cụ thể không?"

Nói tới đây trong đầu Nặc Đinh Sơn không ngừng tìm kiếm những cái tên của bạn học thời cấp ba của cô, Jack? Mike?

"Bởi vì mấy ngày này tôi đều ở bệnh viện không có thời gian trở về, vì vậy tôi nghĩ tấm drap giường vẫn còn ở đó" Trình Điệp Qua nói.

Lời của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới hiểu ra. Cô nghĩ bây giờ sắc mặt của cô nhất định là trắng như tờ giấy rồi. Một âm thanh khác trong lòng cô nói với cô thế này: Nặc Đinh Sơn, như vậy không phải rất tốt sao? Như vậy không phải càng dễ dàng lấy lòng được anh ta sao?

Không được, không được. Một chút cũng không được.

"Cái gì một chút cũng không được?" Trình Điệp Qua hỏi cô.

Lúc này Nặc Đinh Sơn mới ý thức được cô cứ như vậy mà vô thức nói ra những lời ở trong lòng. Dưới anh mắt nghi hoặc của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn bắt đầu lùi lại, lùi xa người đó, người đàn ông đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui