Xe đi khỏi khu vực nội thành, chạy vào một khu phố tôi chưa bao giờ tới.
Trên toà nhà cũ nát xập xệ treo những tấm biển, băng rôn bám đầy bụi bẩn, khu phố vốn chẳng rộng rãi cho lắm hiện ra có phần bị áp bức.
Có một số tầng ngay cả ban công cũng không có, quần áo và vật dụng hàng ngày đã được giặt rửa sạch sẽ treo thẳng lên trước cửa sổ, màu trắng tinh kia đối lập vô cùng rõ ràng với căn nhà lụp xụp dơ bẩn.
Như thể nghệ thuật với cuộc sống, giấc mộng và hiện thực!
Trong lúc không để ý, xe đã vòng qua hơn bảy tám khúc quanh, đỗ tại bên đường một con phố rất hẹp.
Anh mở cửa xe, bên ngoài có tiếng rao hàng, có tiếng mặc cả.
“Đây là chỗ nào?” Khi được anh bế ra khỏi xe, tôi hỏi.
“Nơi tôi lớn lên.”
Nơi xa lạ lập tức trở nên thân thiết, tôi tức thì tò mò nhìn xung quanh, quầy hàng bên cạnh bày ra mấy thứ đồ lung tung, toàn bộ đều là hàng hạ giá, nhưng vẫn có người dốc hết sức cò kè mặc cả.
Một vài học sinh mặc đồng phục lôi thôi, đạp xe, huýt sáo vượt qua bên cạnh chúng tôi.
Tôi không nhịn được tưởng tường về hình dạng anh thời niên thiếu, năm anh mười bảy tuổi cũng ngây ngô như thế sao?
Nghĩ tới nghĩ lui… không có cách nào tưởng tượng ra được!
Anh bế tôi đi qua nửa con hẻm nhỏ, vào một gian phòng mà ngay cả bảng hiệu cũng rơi xuống trước mặt tiền cửa hiệu.
Trong phòng tối tràn ngập vị thuốc Đông y, một ông lão đã gần đến tuổi bảy mươi đang thu dọn mấy thứ đồ này nọ, bên cạnh ông còn có một cụ bà càm ràm nói không ngừng, cũng không biết là đang nói cái gì.
Bà cụ vừa nhìn thấy chúng tôi, vội vàng chạy tới, “Là Tiểu Thần phải không? Lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu.”
“Bác có khỏe không ạ?”
“Khỏe.” Bà cụ nhìn anh từ trên xuống dưới. “Nhìn qua thấy thần sắc cháu tốt hơn nhiều.”
“Đúng là tốt hơn nhiều.” Hàn Trạc Thần hùa theo, âm thanh nghe cũng có chút mê man.
“Bác biết tâm trạng cháu không tốt khi bị đuổi khỏi trường… Nhưng mấy cái thứ như ma túy về sau nhất thiết không thể dính vào!”
“Sau này cháu… sẽ không.”
Bây giờ tôi rốt cuộc cũng hiểu ra, trí nhớ của bà cụ có vấn đề.
Bà cụ vừa nhìn tôi một cái, hưng phấn chỉ vào người tôi: “Cô bé xinh đẹp thật đấy, là bạn gái cháu hả?”
Anh cúi đầu dịu dàng nhìn tôi, cười nói: “Là bà xã của cháu! Chân của cô ấy bị bong gân, cháu đến là mời bác Lữ chữa cho cô ấy.”
Hai chữ bà xã thốt ra từ miệng anh, đầu tiên tôi ngơ ngẩn, sau đó lại cảm nhận được hương thơm như vị hoa tươi của thuốc Đông y, ánh sáng ấm áp chiếu vào trong căn phòng u tối.
“Bà xã?” Bà cụ dùng bàn tay thô nhám sờ mặt tôi, như một người thân lâu ngày không gặp. “Cháu nhanh như vậy đã lấy vợ rồi! Nếu mẹ cháu biết được nhất định sẽ vui vẻ chết mất thôi.”
Cánh tay Hàn Trạc Thần đang ôm lấy tôi siết chặt thêm một chút, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, nói: “Đúng vậy.”
Bác trai Lữ bỏ thuốc trong tay xuống, đi qua lôi bà cụ về: “Đã tối rồi, bà mau đi làm cơm đi.”
“Còn sớm mà, tôi muốn trò chuyện thêm với Tiểu Thần chút nữa!”
“Tôi đói rồi.”
“À!” bà cụ rất ngoan ngoãn rời đi, trước khi đi loại quay đầu lại hỏi một câu: “Tiểu Thần à! Bà biết cháu là một đứa trẻ hiếu thảo, sớm về nhà đi, mẹ cháu rất lo lắng cho cháu…”
“Cháu sẽ mà!” Khi anh nói ra, hàng mi buông xuống, từ góc nhìn của tôi vừa vặn có thể thấy sự áy náy nồng đậm trong đáy mắt anh.
Hóa ra đã nhiều năm trôi qua như vậy, trong tim anh vẫn còn tồn tại sự áy náy với mẹ anh.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, muốn an ủi anh một chút, thế nhưng an ủi gì đó đều chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Bi ai lớn nhất đời người cũng không quá cái này: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà người không đợi.
Anh mỉm cười với tôi đang khổ tâm, cẩn thận đặt tôi ngồi lên ghế.
Bác Lữ xin lỗi nói: “Cháu đừng để trong lòng, bà ấy gần đây luôn như thế đấy, lúc nhớ lúc mơ hồ.”
“Không sao ạ. Chân bà xã cháu hình như bị thương rất nặng, phiền bác xem có thể chữa khỏi hay không.”
Bác Lữ xắn quần bò của tôi lên, dùng sức xoay xoay mắt cá chân của tôi một chút, tôi cắn chặt môi, đau đến nỗi mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hàn Trạc Thần nắm chặt tay tôi, vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ còn đau hơn cả tôi. “Có phải bị thương rất nghiêm trọng không ạ?”
“Sưng thành thế này đây bác cũng không dám nói. Như vậy đi, trước hết bác cho cô ấy đắp cao tiêu sưng giảm đau, quan sát một thời gian nữa rồi hẵng nói.” Ông thấy Hàn Trạc Thần có vẻ mặt đau đớn, cười nói: “Khi cháu bị người ta đánh cho bị thương khắp mình, bác cũng không thấy cháu đau thành như thế này.”
Hàn Trạc Thần che miệng ho nhẹ một tiếng: “Phải mất bao lâu cô ấy mới có thể đi lại được?”
“Những ngày này thì không nên đi lại, cách ba ngày lại qua đây một lần, bác đổi thuốc cho cô ấy, xem tình hình rồi tính.”
“Vâng.”
Bác Lữ giúp tôi bôi thuốc cao xong thì đi lấy thuốc cho tôi, Hàn Trạc Thần im lặng đi tới cạnh tủ bày hàng cũ kỹ, rút tiền trong ví ra đặt vào trong ngăn kéo.
Khi bác Lữ quay lại cũng nhìn thấy nhưng không nhiều lời, xem chừng đã sớm tập thành thói quen.
…
Lúc rời đi, bác Lữ nói với anh: “Nghe nói mấy ngày trước dượng cháu đã trở về từ Australia, muốn mang tro cốt của mẹ cháu đi.”
“Vâng. Ông ấy gọi điện cho cháu nói ở bên kia cô đơn quá. Cháu bảo ông ấy tìm một người bầu bạn, ông ấy lại không chịu.”
“Cháu cũng đừng tự trách mình nữa, cháu đã làm vì mẹ quá nhiều rồi, là bà ấy không có phúc hưởng thôi…”
Anh gật đầu, nhận thuốc từ trong tay bác Lữ, bế tôi rời đi.
Nửa con phố cũng không dài, nhưng anh đi rất lâu mới tới cuối đường, mỗi lần bước một bước đều như đã mệt mỏi rã rời đến độ không còn sức lực bước một bước tiếp theo.
Tôi tựa vào trước ngực anh, ôm anh thật chặt. “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Anh hỏi tôi: “Muốn đi đâu?”
Tôi suýt nữa cho rằng mình đã nghe lầm, xem ra anh thật sự học được cách tôn trọng ý kiến của tôi rồi.
“Quay về khách sạn đị.”
***
Anh bế tôi đến gần xe, vệ sĩ đang chờ bên cạnh xe rất nhanh đi tới mở cửa cho chúng tôi.
Sau khi lên xe, anh nói với người tài xế: “Đi khách sạn Bán Đảo.”
Người lái xe liếc nhìn tôi một cái qua gương, khởi động máy.
“Em có thể hỏi anh một điều không?” Tôi nói.
“Hỏi đi.”
“Vì sao anh lại bị nhà trường đuổi học?”
Anh do dự một lát, không hề trả lời câu hỏi của tôi, mà kể lại một câu chuyện rất dài:
“Mẹ tôi đi theo cha tôi từ năm mười sáu tuổi, mười tám tuổi thì sinh tôi.
Cha tôi mỗi ngày đều đánh bạc uống rượu, về nhà chỉ biết đòi tiền bà, bà chưa hề có một câu oán giận, nhưng tôi luôn nghe thấy đêm khuya bà trốn trong chăn thầm khóc.
Về sau, một người cảnh sát dọn tới đối diện nhà tôi, ông ấy là người tốt, thường qua giúp mẹ tôi làm việc, còn tặng gạo và bột cho chúng tôi ăn, còn nói: ‘Toàn là những thứ bạn bè tặng, tôi không biết nấu cơm.’
Mẹ tôi cũng dần dần thay đổi, thường xuyên cười với ông ấy, còn tìm chiếc váy màu đỏ đã lâu rồi không đụng tới ra mặc.
Khi đó tôi cũng không rõ giữa họ có gì mờ ám, nhưng tôi biết, mẹ rất vui vẻ, nhất là khi trèo lên bệ cửa sổ thấy ông ấy đi tuần về.
Có một ngày, tôi tan học về nhà thấy mẹ ngã ngồi dưới đất, một tay ôm lấy cánh tay đang chảy máu, trong tay bố tôi cầm một chiếc bình rượu vỡ.
Mẹ tôi nhìn ông, khàn giọng quát lên rõ ràng: ‘Cho dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng muốn ly hôn với ông.’
Tôi cho rằng cha sẽ đánh chết bà, chạy lên chắn giữa hai người. ‘Cha, không thể!’
Ông ngồi xuống trước mặt tôi, xoa đầu tôi rồi bỏ đi.
Sau đó, ông không quay trở lại lần nữa.
Nửa tháng sau có người đến báo ẹ tôi đi… nhận xác.
Một năm sau, mẹ tôi tái giá. Công việc của bà rất nặng nhọc, một ngày ba bữa đều do cha dượng làm, ông ấy nấu cơm rất dễ ăn, dễ ăn hơn mẹ tôi nấu rất nhiều…
Sau khi ở cùng ông ấy, mẹ tôi trở nên rất thích cười, thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh tĩnh, tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười hạnh phúc ở phòng bên cạnh.
Năm tôi mười tám tuổi đã biết tình cảm là gì, tôi hỏi bà: ‘Mẹ, mẹ yêu ông ấy là vì ông ấy là cảnh sát sao?’
Bà cúi đầu giặt quần áo, trên mặt tràn đầy mong mỏi với cuộc sống tương lai. ‘Thần, ông ấy sắp được thăng chức rồi, ông ấy nói với mẹ: sau khi ông ấy thăng chức sẽ không cần mẹ làm việc bên ngoài nữa, mẹ có thể ở nhà chăm sóc tốt cho con. Con biết không? Từ trước đến giờ không có ai đối xử tốt với mẹ như vậy…’
Thấy nụ cười an bình của bà, tôi không đành lòng nói cho bà biết ông vừa bị một tên côn đồ trộm mất súng cảnh sát, đừng nói là thăng chức, ngay cả công tác tuần cảnh nho nhỏ kia cũng khó có thể đảm bảo.
Đêm hôm đó tôi ngồi đối diện với cha dượng đang ngồi hút thuốc trên sofa, nói: ‘Chú đừng nói với mẹ con, con biết một đại ca trong xã hội đen, con sẽ giúp chú tìm súng về.’
Lúc đầu ông không đồng ý, nói người trong xã hội đen không đơn giản, thấy tôi kiên trì cũng không phản bác nữa, dặn dò tôi nói: ‘Khi nói chuyện nhất thiết phải cẩn thận một chút, âm thầm hỏi một chút tin tức cho chú là được.’
Tôi đi theo đại ca lăn lộn hơn một tháng, vất vả tìm được súng của cha dượng từ nơi buôn bán súng đạn phi pháp. Tôi không vội vã thoát thân, thứ nhất là sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ, thứ hai là khoảng thời gian kia kẻ thù của đại ca luôn đến tìm anh ấy gây phiền phức, tôi không muốn bỏ mặc, không quan tâm đến anh vào lúc đó.
Lại qua hai tháng, vào đêm đại ca tiêu diệt sạch mấy tên kẻ thù, chúng tôi uống rất nhiều rượu, đại ca hưng phấn nói cho tôi biết: Đợi đến lúc anh ấy làm lão đại xã hội đen, anh ấy sẽ không đề các bang phái tàn sát lẫn nhau, sẽ không để anh em phơi xác đầu đường.
Tôi uống hết chén rượu cuối cùng, nói với anh: ‘Em chẳng muốn liên quan đến, xã hội đen không thích hợp với em, em phải đến trường.’
An Dĩ Phong nói: ‘Thần ca, lần này anh uống nhiều quá rồi!’
Đại ca nói: ‘Thần, tôi thật sự coi cậu như anh em, tôi bạc đãi cậu ở điểm nào, cậu cứ nói!’
‘Không có.’ Đối với đàn ông, sự sa ngã vào dục vọng và kích tình kiểu này, cùng với cảm giác vào sinh ra tử cùng một đám anh em tràn trề tâm huyết thật sự rất có lực cuốn hút. Nhưng tôi biết con đường đó không phải là con đường tôi nên đi, tôi muốn làm người tốt.
‘Vậy được rồi.’ Anh lấy một gói thuốc phiện từ trong ngực ra, đặt trên bàn: ‘Về sau nếu có yêu cầu gì, tùy lúc có thể tới tìm tôi.’
‘Em có thể cai được.’
‘Cầm đi, khi muốn hút thì không qua được đâu, cậu liền biết cái mùi vị gì mang tên khó chịu.’
Trở lại trường học, tôi đã không còn cách nào đối mặt với những từ vựng tiếng Anh và công thức số học, mỗi lần nghe thấy thầy cô giảng bài sẽ buồn ngủ, vừa thấy có người đánh nhau thì máu nóng sôi trào. Thảm thương nhất là mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng thì không kiềm chế được cơn nghiện ma túy, lén lút hút…
Có một ngày tan học, tôi bị mấy tên học sinh khóa lại trong phòng rửa tay, một tên nam sinh nhỏ hơn tôi một tuổi tát tôi một cái, lý ra rất nực cười: vì do có một nữ sinh nói với tôi vài câu. Tôi trước đấy đã nôn nóng không yên, nhất thời tức giận chửi bọn họ vài câu, về sau bị bọn nó đánh đến nỗi không chịu được nữa, trả đòn.
Tôi ở nhà còn chưa dưỡng thương tốt, nhà trường đã đuổi học tôi. Bởi vì gia đình tên học sinh đánh nhau với tôi rất nhiều tiền, không chịu để yên…”
“Vậy về sau thì sao?”
“Tôi muốn tìm một trường trung học đăng kí thi cảnh sát, cha dượng nói cho tôi biết, tôi không thể làm cảnh sát vì trong cục đã để lại bản án của tôi, trong mắt cảnh sát tôi là đen, không trắng được…”
“Thế nên anh cứ tiếp tục lăn lộn trên xã hội đen?”
Anh lắc đầu. “Tôi bị buộc ở trên giường, muốn sống không được, chết cũng không xong, cứ thế nửa năm trôi qua…”
Xe đã tới khách sạn, vế sau anh vẫn chưa nói hết.
Chẳng cần phải nghe, tôi cũng biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Một người làm cảnh sát làm mười năm vẫn ở chức tuần cảnh, dựa vào cái gì có thể một bước lên trời, làm đến chức sĩ quan cao cấp, vị trí có được trong giới cảnh sát ngày hôm nay của ông, lý do không cần nói cũng biết.
Hàn Trạc Thần làm nhiều việc như vậy đại khái cũng chỉ muốn mẹ anh có thể hạnh phúc, đáng tiếc ngay cả nhìn mặt mẹ lần cuối anh cũng không nhìn được.
Anh không làm gì sai, cuộc đời sao tàn nhẫn với anh như thế!
Khi anh bế tôi, hai tay tôi khoác lên vai anh, khuôn mặt chôn sâu vào trong ngực anh, nói: “Anh là người tốt!”
“Điều ấy không quan trọng, chẳng ai quan tâm cả.”
“Em quan tâm!”
Bước chân của anh chững lại, đứng trong sảnh khách sạn.
Anh dừng chân tại giữa sảnh lớn rộng rãi sáng sủa, rất nhiều người đang nhìn chúng tôi, dường như còn có người lén chụp hình.
Anh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác, trong đôi mắt chỉ phản chiếu khuôn mặt của tôi. “Thiên Thiên, anh sẽ tưởng thật đó…”
Tôi quan tâm, thật sự quan tâm.
Anh tựa như hùng ưng thê lương bay trên bầu trời, những gì mọi người thấy đều là cánh chim bay thật cao thật xa của anh, không ai biết anh bay có bao nhiêu mệt, có biết bao cô độc…
Tôi vuốt ve cánh tay mạnh mẽ cường tráng của anh, muốn vuốt ve cánh chim đã bị mưa gió khắc nghiệt thổi tung ngổn ngang. “Nếu anh mệt thì đừng bay nữa, tìm một nơi nghỉ ngơi đi.”
Từng thớ thịt trên cánh tay anh trở nên mềm mại hơn dưới sự vuốt ve của tôi.
Khi tôi sắp ngã xuống, anh vội vàng dùng sức ôm tôi càng chặt hơn.
Anh nói: “Thật muốn có một chiếc lồng vàng, cầm tù anh nửa cuộc đời còn lại…”
***
Khi Lucia mở cửa thấy Hàn Trạc Thần bế tôi đứng trước cửa, trong mắt tồn tại sự mừng rỡ đã được cực lực che giấu mà vẫn còn tuôn ra.
“Thiên Thiên, chân của cô thế nào rồi?” Khi cô ấy hỏi tôi, ánh mắt cũng chẳng hề nhìn tôi.
“Không có việc gì rồi.” Tôi không phải là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà lúc cô ấy nói chuyện với tôi mà nhìn chồng tôi say đắm, thật sự khiến tôi rất khó chịu.
“Không có việc gì?” Hàn Trạc Thần đặt tôi lên sofa, nói với Lucia: “Cô ấy sắp tới không đi lại được, đẩy lùi toàn bộ kế hoạch lại đi. Còn nữa, tìm cho cô ấy một hộ lý giỏi nhất, chuẩn bị thêm một chiếc xe lăn…”
“Ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng làm thỏa đáng.”
Cô ấy thấy Hàn Trạc Thần cởi áo khoác ngoài vắt lên trên sofa, rất quan tâm hỏi: “Hai người muốn uống chút gì không?”
Tôi vừa định nói: Không cần, ông ấy sẽ sớm trở về thôi, lại chợt nghe Hàn Trạc Thần không chút khách khí nói: “Được.”
Dưới tình hình như này, tôi ra lệnh đuổi khách hình như cũng hơi có phần không để lại mặt mũi cho anh.
Nếu có người ngưỡng mộ anh tại nơi đây, tôi quyết định biểu hiện rộng lượng một chút, cũng đáp lại một câu: “Được!”
Lucia đi pha cà phê, Hàn Trạc Thần đi xung quan quan sát rất tùy ý, bao gồm từng phòng một.
Khi anh đẩy cửa phòng tôi ra, ánh mắt lại lộ ra vài phần thích thú, nghiêng người dựa vào cánh cửa màu trắng nghiền ngẫm, xem xét từng một thứ đồ vật trong phòng.
“Anh nhìn cái gì đấy?” Tôi hỏi.
“Nhìn xem cái này có đúng là phòng của em không.”
“Đúng.”
“Vì sao không có đèn bàn?”
“Có đèn em sẽ mất ngủ.”
Anh không nói gì mà nhìn tôi, nhẹ nhàng khép cửa lại, không tiếp tục tham quan nữa.
Anh ngồi xuống, vừa đúng lúc Lucia bưng ba cốc giải khát tới, đặt mấy cái cốc lên trên bàn trà.
Tôi vốn tưởng rẳng mình không phải là một người phụ nữ so đo, nhưng khi tôi thấy cô ấy đặt trước mặt tôi một cốc cà phê đen như mực, trước bọn họ hai cốc sữa trắng tuyền, một trận đau nhức trong lồng ngực dâng trào.
Tôi bưng cốc cà phê lên, vị chua và đắng của Lam Sơn đậm đặc hơn so với bất kỳ khi nào.
Lại liếc nhìn cốc sữa trước mặt anh, tôi kìm nén cơn tức giận, hờ hững hỏi: “Đổi khẩu vị rồi à?”
“Tôi uống cà phê sẽ bị mất ngủ.” Anh vừa mới nói xong, liếc nhìn cốc sữa trong tay Lucia, bàn tay đang muốn bê cốc lên lại rụt về. “Lucia, đổi cho tôi một cốc cà phê.”
Lucia kinh ngạc nhìn anh, anh ột ánh mắt khẳng định, cô ấy lập tức nói: “Xin chờ một chút, tôi đi pha cho ngài một cốc.”
Tôi thà để cô ấy hỏi ra câu “vì sao?” kia, cũng không thích cái kiểu thái độ ngầm hiểu của cô ấy.
“Ông uống của tôi là tốt rồi.” Tôi không đợi anh trả lời, đặt cốc cà phê trước mặt anh, giật lấy cốc sữa từ trong tay anh uống một ngụm lớn.
Sữa uống chẳng cảm giác được hương vị gì, lại thấy rất nóng!
Hơi nóng chảy qua cổ họng, hơi nóng làm bỏng mắt tôi.
Mười ngón tay tôi nắm chặt cốc sữa nóng hầm hập, sức nóng truyền từ mười ngón tay lan ra khắp cơ thể.
Tôi chưa từng hy vong quá xa vời rằng đàn ông như Hàn Trạc Thần sẽ giữ mình như ngọc vì tôi. Anh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm tôi còn có thể hiểu, nhưng Lucia chẳng hề giống những người phụ nữ thông thường kia. Cô ấy không chỉ yêu anh, mà còn hiểu anh, sự ăn ý và tiếp thu trong lúc họ trao đổi ánh mắt kia tuyệt đối không thể một sớm một chiều mà tạo ra được.
Nhất định bọn họ đã ở cùng một chỗ rất lâu rồi…
Tôi cố gắng chèn ép ngọn lửa đang cuồn cuộn trong cơ thể, cúi đầu yên lặng uống sữa, không nhìn tới sóng mắt hai người đung đưa trước mặt.
Hoài nghi tựa như sương mù đậm đặc xứ London, che dấu ánh mặt trời rực rỡ nơi đáy lòng.
Tôi bắt đầu nghi ngờ tình yêu của anh, biết đâu cũng không sâu nặng như tôi nghĩ, biết đâu sau khi anh nhìn thấy tôi xinh đẹp rực rỡ mới sinh ra ý đồ mong muốn chiếm giữ tôi, biết đâu, anh ấy sẽ nhanh chán tôi, vất bỏ tôi.
Tôi bỏ qua toàn bộ “biết đâu”, trên thế giới này có vô số kiểu tương lai, nhưng hiện tại thì chỉ có một.
Không nắm giữ được hiện tại, tương lai có nghĩa lý gì?
“Lucia.” Hàn Trạc Thần gọi tên này bao giờ cũng rất thuận miệng, âm thanh nghe cũng vô cùng dịu dàng. “Thiên Thiên còn chưa ăn, cô đi giúp cô ấy chuẩn bị ít đồ ăn đi.”
“À…” Lucia đặt cốc sữa vừa mới uống được một ngụm xuống, đứng dậy: “Tôi lập tức đi ngay.”
Đợi Lucia ra ngoài rồi, tôi giương mắt nhìn Hàn Trạc Thần. “Anh có quan hệ gì với cô ấy?”
Nếu anh dám nói: không có quan hề gì, tôi nhất định sẽ hất cốc sữa trên tay vào mặt anh, nói cho anh: Về sau đừng để tôi nhìn thấy anh!
Anh không hề trả lời, dựa lưng vào sofa, một chân nhàn nhã vắt lên một chân khác.
Con mắt của anh lóe sáng, khóe môi hiện lên nét cười xa xôi…
“Em đang hỏi anh…”
Cơ thể anh nghiêng về phía tôi, ngón tay dùng sức nâng cằm tôi lên. “Em lấy vị trí gì để hỏi tôi?”
Tôi trang trọng nghiêm túc nói: “Chỉ bằng em… là vợ anh!”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hai năm trước em đã xuất ngoại với Cảnh, hai năm sau trở về cùng người thừa kế Mạnh thị, em vẫn còn nhớ em là vợ tôi…”
“Là anh cấm em trước!”
“Hôm qua em vừa nói muốn ly hôn với tôi.”
“Hiện tại chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp.”
Tôi vừa mới nói xong, anh đột nhiên lộ ra một nụ cười gian ác…
“Vợ chồng hợp pháp?” Anh ngồi qua đây, thành công vây hãm cơ thể của tôi vào giữa anh và sofa trước khi tôi kịp chạy trốn. “Như vậy thì tôi muốn hỏi một chút, chúng ta có phải nên thực hiện quyền lợi hợp pháp giữa hai vợ chồng một chút không?”
Ghen tuông là vết thương trí mạng của đàn bà, nó sẽ làm phụ nữ trở nên ngu xuẩn…
“Quyền lợi hợp pháp?” Tôi nuốt nước bọt: “Vấn đề này cần thảo luận gấp sao?”
Tôi còn cho rằng việc người thứ ba tương đối cấp bách hơn quyền lợi hợp pháp giữa vợ chồng.
Môi anh tiến gần tới, tôi bất an quay mặt đi, chỉ cảm thấy gáy nóng lên, một dòng điện lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể.
Giọng tôi run run nói: “Anh còn chưa có trả lời câu hỏi của em.”
Đôi môi anh dao động trên cổ tôi, giọng nói mơ hồ nghe khá gợi cảm: “Anh không ngu đến mức bố trí tình nhân bên cạnh bà xã mình chứ?”
Anh quay khuôn mặt tôi lại, dấu môi in trên bờ môi tôi…
Nhớ nhung triền miên, ngọn lửa thiếu đốt đêm qua còn sót lại, lại thêm một ngày cọ xát đến nóng người, một khi lửa được đốt lại, tất là sẽ cháy lan ra…
Anh hôn càng lúc càng không khống chế được, dứt khoát đè tôi xuống ghế sofa, lôi mạnh áo sơ mi của tôi, ngón tay tham lam chạy dọc, mơn trớn trên từng tấc da quen thuộc trên người tôi, thậm chí còn tháo đi vật che chắn duy nhất trước ngực tôi…
Tôi nhớ mang máng hình như có chuyện quan trọng gì đó đã bị lãng quên, nhưng vào lúc vẫn chưa kịp nhớ lại, đã bị bàn tay anh bao phủ trên chỗ mềm mại của cơ thể khiêu khích đến mê loạn.
Nụ hôn nồng nhiệt bừng bừng khí thế và sự dây dưa cơ thể tác động đến sự đau đớn trên chân tôi, lúc này tôi căn bản không rảnh đi quan tâm đến nó, cũng không muốn bận tâm đến nói, một mực cố gắng đón lấy hùa theo sự nhiệt tình của anh.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, tôi bất thình lình nhớ chuyện bản thân mình đã quên là chuyện gì — Lucia sẽ rất mau trở lại.
Ngọn lửa bừng bừng ngay lập tức bị dập tắt, anh nhanh chóng nhấc mình, ngồi thẳng.
Tôi xấu hổ khép lại chiếc áo đã sớm chẳng còn cúc, chống đỡ cơ thể còn đang ở trạng thái yếu ớt ngồi dậy, di chuyển dần về sau, tách ra một khoảng cách với anh.
“Cơm tôi đã thu xếp tốt rồi, khách sạn lát nữa sẽ bảo người đưa lên.” Lucia bình tĩnh nói, vẻ mặt nhìn không ra chút khác thường.
Tôi không thể không bội phục sự bình tĩnh của cô ấy.
Nếu để cho tôi nhìn thấy người đàn ông mình yêu làm như vậy đối với con gái của anh ta, chắc rằng tôi sẽ bị dọa đến ngây ngốc, cũng đau lòng gần chết.
“Ừ!” Hàn Trạc Thần giương mắt nhìn Lucia một cái, lại nhìn tôi.
Bầu không khí bất chợt có chút ngưng trọng, tôi nỗ lực đánh tan không khí này, vừa muốn mở lời chợt nghe Lucia nói: “Vừa rồi khách sạn của chúng ta gọi điện tới, nói có két sắt của một vị khách bị mất trộm.”
“Vậy cô đi xử lý một chút đi.” Hàn Trạc Thần nghiêm túc suy nghĩ một lúc, còn nói: “Nói cho quản lý: đừng báo cảnh sát, nếu là trách nhiệm của chúng ta trước hết phải đảm bảo bồi thường tồn thất cho người ấy, đợi tôi giải quyết xong việc, chúng ta sẽ từ từ điều tra.”
“Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Tôi hiểu, một câu nói có ý tứ rất sâu sắc.
Lucia cầm lấy áo khoác của chính mình, vội vàng đi ra ngoài.
Cô cũng không cầm đi túi của mình…