Sói Vương Bất Bại

Sắc mặt của Tô Tử Lam khẽ thay đổi, nhíu mày hỏi: "Tình hình thế nào?”

“Là..."

"A!"

Lý Phi Nghiên vừa định giải thích, đột nhiên hét một tiếng chói tai, ngay sau đó, “bịch” một tiếng, hình như là điện thoại rơi xuống đất.

"Alo? Alo alo?"

Tô Tử Lam lo lắng, vội vàng hỏi: "Thư ký Lý, làm sao vậy?"

"Cô có sao không?"

Tô Tử Lam ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

"Ổn, tôi rất ổn."

Mặc được nửa quần áo, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói, nhưng mà không phải Lý Phi Nghiên, mà là giọng của một người đàn ông, Tô Tử Lam rất quen giọng nói này, lập tức nghe thấy: "Nhờ em họ ban tặng, tôi và ông nội, bố tôi, con trai tôi, bốn đời nhà chúng tôi đều bị đuổi khỏi Thành phố Hải Phòng như con chó. Đến nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh trốn nửa tháng rồi."

"Kết quả, vị hôn phu âm hồn không tan đáng chết của cô, giết sạch nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh!”

"Do tôi! Do tôi hết!"

"Con mẹ nó trước đây đầu óc tôi úng nước, mắt bị mù! Chọn lựa bao nhiêu người, vậy mà chọn trúng cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô trong tù, làm em rể của mình!"

Trong giọng nói tràn đầy thất vọng và hối hận! Không phải Tô Thành-Đạt thì còn ai?

"Là anh?!"

Tô Tử Lam dừng lại, cả người cứng đờ như tảng đá. Gương mặt tái nhợt, thật sự là cô nằm mơ cũng không ngờ, đám người Tô Thành Đạt bị đuổi khỏi Thành phố Hải Phòng, ngay giờ phút quan trọng lại trở về tìm cô gây phiền phức!

"Không sai, là tôi!"

Giọng nói thâm độc của Tô Thành Đạt mang theo ý cười lạnh lẽo, nói: “Em họ không ngờ đúng không? Chuyện đời thay đổi thất thường, tôi vẫn có ngày ngóc đầu lên được!"

"Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?"

"Ha ha ha..."

"Tiêu Nhất Thiên bị giết, nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh bị giết, lúc này tôi muốn xem thử, còn có ai chồng lưng cho cô!"

Tô Thành Đạt rất đắc ý!

Trước đây, Tiêu Nhất Thiên giết nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh, giết Triệu Lâm Hùng. Nhưng tha cho đám người Triệu Hằng và Tô Thanh Nhã trốn trong nhà chính lúc ấy, nhân từ để Triệu Hằng may mắn sống sót.

Lúc ấy Tiêu Nhất Thiên cảm thấy, người trốn trong nhà chính, thực lực mạnh nhất chỉ tới ám cảnh sơ kỳ, không có gì đáng uy hiếp, hơn nữa cũng không tham dự chuyện giết anh.

Oan có đầu, nợ có chủ!

Cho nên, Tiêu Nhất Thiên không có giết kẻ vô tội!

Nhưng có ai ngờ, khi Tiêu Nhất Thiên mất tích, nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh bị diệt, thằng chột làm vua xứ mù, Triệu Hằng trước đây không được Tiêu Nhất Thiên để vào mắt, thế mà đưa đám người Tô Thành Đạt tới Thành phố Hải Phòng!

Tới tìm Tô Tử Lam gây phiền phức!

Những người may mắn sống sót của nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh, không làm được gì trước mặt Tiêu Nhất Thiên, trước mặt nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh càng không đáng nhắc tới, nhưng nếu ở Thành phố Hải Phòng thì có thể làm vua làm chúa!

Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, chính là đạo lý này!

"Anh muốn gì?"

Trái tim của Tô Tử Lam lập tức rơi xuống đáy vực, mặc dù bên cạnh cô có Sói Ảnh bảo vệ, nhưng cô biết, chỉ dựa vào một mình Sói Ảnh, tuyệt đối không phải đối thủ của đám người Tô Thành Đạt.

Nếu không, Tô Thành Đạt cũng chẳng dám rầm rộ, không kiêng dè gì đến tập đoàn Tô Doãn gây chuyện!

"Tôi muốn gì?"

Tô Thành Đạt nghĩ ngợi, hỏi ngược lại: “Đúng vậy, em họ nói, tôi muốn gì chứ?"

"Cô hại cả nhà chúng tôi ra nông nỗi này, cướp tập đoàn Tô Doãn thì thôi, còn khiến chúng tôi bị đuổi khỏi Thành phố Hải Phòng như con chó, suýt nữa chết trong tay vị hôn phu của cô ở Thành phố Hồ Chí Minh."

"Bây giờ đến lúc báo thù rồi!"

"Cô nói xem, tôi phải làm gì cô, mới có thể trút hết hận thù trong lòng chứ?"

"Không thì..."

Tô Thành Đạt đột nhiên cười lạnh, nói: “Cô tới công ty một chuyến, quỳ gối trước mặt tôi cúi đầu xin tội, làm trâu làm ngựa cho tôi, nịnh hót lấy lòng tôi giống như con chó xù?"

"Không chừng, tôi sẽ vui vẻ, sẽ suy nghĩ tha cho một nhà bốn người của cô." "Ha ha, ha ha ha..."

Tô Thành Đạt không nhịn được cười ha hả, đời người đắc chí thỏa mãn vui mừng. Trước đây trong lòng anh ta có bao nhiêu bực bội, tức giận, căm phẫn, bây giờ hả dạ, phấn khởi, kiêu ngạo bấy nhiêu!

"Anh!"

Tô Tử Lam tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn mắng người!

Mà sự tức giận của cô, càng khiến Tô Thành Đạt kiêu ngạo đắc chí, quái gở nói: “Đương nhiên, nếu em họ không thể tới."

"Cũng không sao."

"Dù sao, chờ chúng tôi giải quyết xong chuyện của tập đoàn Tô Doãn, sẽ tự dẫn người đến tìm một nhà bốn người các cô trò chuyện."

"Tới lúc ấy, phải quỳ xuống cúi đầu nhận tội. E rằng không chỉ có một mình em họ..."

Nói xong, trực tiếp cúp máy!

Cạch!

Sắc mặt của Tô Tử Lam sa sầm như tro tàn, bây giờ đến công ty, khẳng định sẽ bị đám người Tô Thành Đạt sỉ nhục, nhưng nếu không đến, Tô Thành Tô An Nhiên không thoát khỏi móng vuốt của bọn họ!

Đạt đưa người tới khu Gia Định, e rằng Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường và

"Tử Lam, làm sao vậy?"

Liễu Như Phương bị phản ứng của Tô Tử Lam dọa sợ, bà ta chỉ nghe thấy lúc Tô Tử Lam nghe máy, gọi một tiếng “thư ký Lý", có lẽ là Lý Phi Nghiên, không nghe thấy những lời của Tô Thành Đạt.

"Không, không sao."

Tô Tử Lam cố nén tức giận và tuyệt vọng trong lòng, khom lưng nhặt điện thoại, qua loa nói: "Mẹ, phía công ty có chuyện gấp, cần con qua xử lý một chút."

"Con đi trước, lát nữa mẹ đưa An Nhiên đến trường học." Cô không cho Liễu Như Phương cơ hội hỏi nhiều, mặc xong quần áo, cũng không trang điểm, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

"Haiz, Tử Lam..."

Liễu Như Phương muốn ngăn cản, nhưng chậm một bước.

Mà Sói Ảnh âm thầm đi theo...

Biệt thự Tiền Giang!

Phạm Đức Thành đang ăn cơm sáng đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám, sau khi cúp điện thoại, quay đầu nhìn

Tiêu Nhất Thiên ngồi đối diện ông ta, nói: “Cậu Tiêu, xảy ra chuyện rồi!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Phạm Đức Thành nói tiếp: "Triệu Hằng của nhà họ Triệu ở Thành phố Hồ Chí Minh, đưa cả nhà Tô Thành Đạt, thế lực còn sót lại của nhà họ Triệu tới Thành phố Hải Phòng, hơn nữa, sáng sớm hôm nay đã đến tập đoàn Tô

Doãn!"

"Bây giờ, tập đoàn Tô Doãn bị người của bọn họ khống chế!"

“Cô Tô đang trên đường tới đó!"

Nghe vậy, Tiêu Nhất Thiên buông đũa.

"Triệu Hằng?"

Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên nhớ, anh hai của Triệu Bân, con trai của Triệu Lâm Hùng, cái tên Tiêu Nhất Thiên chưa từng gặp mặt nhưng đã tha mạng!

Với cả nhà Tô Thành Đạt!

Tô Tử Lam bị cả nhà họ ức hiếp suốt năm năm, Tiêu Nhất Thiên chỉ thu mua tập đoàn Tô Doãn, đuổi bọn họ khỏi Thành phố Hải Phòng mà thôi, đã là hết lòng hết nghĩa rồi!

Nhưng mà, có vẻ bọn họ thù hận, chết cũng không hối cải! Nếu vậy, đừng trách tôi không khách sáo!

Lạnh mặt nhìn Đoàn Minh Triết, Tiêu Nhất Thiên nói: "Chú Đoàn, tiền bối, đổi địa điểm sang tập đoàn Tô Doãn, chuyện khác vẫn làm theo kế hoạch."

"Được!"

Đoàn Minh Triết và lão hòa thượng gật đầu, lập tức buông đũa, đứng lên, vung tay: "Con cháu nhà họ Đoàn, theo tôi đến tập đoàn Tô Doãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui