Sói Vương Bất Bại

Tô Tử Lam quả thật rất xấu hổ. Còn Tiêu Nhất Thiên thì...

Không hôn cũng được, nhưng nếu có thể thì hôn một cái càng tốt chứ sao! Anh lén siết chặt tay phải của Tô An Nhiên một cái nữa, trong bụng nghĩ thầm, đúng là

con mình, quả nhiên là con gái rượu có khác.

Làm tốt lắm!

"Hay là..."

Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Hôn một cái nhỉ?"

"Anh!"

Tô Tử Lam nhìn Tô Tử Lam chẳng khác gì lưu manh.

Nhưng mà!

Xấu hổ thì xấu hổ, khó xử lại càng khó xử hơn. Trong bầu không khí như vậy, Tô

Tử Lam cũng không muốn phụ sự quan tâm của mọi người, dù sao tất cả những người có mặt ở đây đều là người thân, bạn bè của cô. Bọn họ đã dày công sắp đặt hôn lễ này cho cô, nếu ngay cả một cái hôn cũng từ chối thì không được hay ch lãm.

Thế là...

Tô Tử Lam lúng túng nhìn Tiêu Nhất Thiên, cô hít sâu một hơi, mím môi, sau đó như thu hết can đảm, chậm rãi nhằm mắt lại.

Như thế này đã quá rõ ràng rồi..

Đồ lưu manh, nào thì hôn đi!

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Nhất Thiên còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng reo phấn khích của Tô An Nhiên, con bé cười khúc khích, ra hiệu: "Bố, bố mau

hôn đi!"

"Mau hôn đi mà!"

Trông bộ dạng mất kiên nhẫn như thể chỉ cần bất cần một chút là sẽ mất đi Tiêu Nhất Thiên, người bố mới nhận lại này, nên con bé phải dùng đến cách này để xác định mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam càng sớm càng tốt.

Tô An Nhiên quả thật là một con nhóc tinh quái, suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ cần hôn mẹ một cái là bố sẽ không chạy mất nữa.

Tất nhiên là Tiêu Nhất Thiên sẽ không khách sáo với vợ của mình rồi. Anh gật đầu cười, sau đó cúi người hôn lên đôi môi mỏng manh ẩm ướt của Tô Tử Lam, cơ thể cô run lên như bị điện giật, tim đập thình thịch, điên cuồng, hối hả...

"Tuyệt quá đi!"

Tô An Nhiên lần này mừng rỡ vô cùng, trên mặt tràn đầy hưng phấn, như thể đạt được 100 điểm trong kỳ thi. Hai tay ôm chặt lấy cổ của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, gång sức dùng thân hình nhỏ bé của mình che hết tầm mắt của mấy thành viên Huyết Lang Đoàn đang ngồi phía dưới, ra vẻ đắc ý nói: "Bổ và mẹ đang chơi trò hôn nhau, các chú nhằm mắt lại đi. Đừng nhìn trộm nhé!

"Ai nhìn trộm, người đó là chó con."

Vừa nói xong, bản thân con bé cũng không cam tâm cúi đầu, nhìn trộm Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam mấy cái, rồi lần lượt hôn lên má của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử

Lam.

Tô An Nhiên cười híp mắt, nói: "Con là em bé ngoan của bố mẹ, con nhìn trộm cũng không tính là chó con đâu nhé."

Xung quanh không ngớt tiếng cười.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy thích thú trước sự tinh quái của Tô An Nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nhìn thấy cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ, mọi người có mặt ở đây đều rất mừng cho họ.

Nhưng mà...

Hơn cả vui mừng, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều không khỏi rơi lệ. Họ là người thân của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, không ai hiểu rõ những chuyện đã qua của hai người hơn bọn họ.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam trong mắt họ đều là những đứa trẻ có số khổ.

Nhưng giữa hàng mi của Sói Đồng dường như có chút mất mát.

Chuyện trên đời, làm gì có chuyện gì là hoàn hảo đâu!

Có người vui, cũng có người buồn...

...

Hôn nhau gần hai phút, Tiêu Nhất Thiên mới lưu luyến buông Tô Tử Lam ra, cười nói: "Bà xã, miệng của em ngọt lắm."

"Anh đi chết đi!"

Tô Tử Lam mặt đỏ như trái cà chua chín, son trên môi cũng bị Tiêu Nhất Thiên nuốt mất. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, hứ, đã lợi dụng còn khoe ra.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.

Phạm Đức Thành lại gợi ý: "Hay là người lớn hai bên gia đình cùng lên sân khấu chụp một bức ảnh làm kỉ niệm đi?"

"Nhân tiện, định ngày thành hôn ngay và luôn đi!"

Nếu đã đính hôn rồi thì đương nhiên phải ấn định cả ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.

Con gái của hai người đều đã hơn bốn tuổi rồi, dù sao phụ nữ chưa chồng mà đã có con cũng không nên chậm trễ việc kết hôn hơn nữa.

"Được, được đấy!"

Đỗ Tuyết Mai tự nhiên tràn đầy vui mừng, lập tức đứng dậy, Lâm Hoa cũng dìu Đỗ

Thiết Sơn đứng lên cùng. Bọn họ mỉm cười tiến về phía sân khấu, đón lấy Tô An Nhiên trên tay Tiêu Nhất Thiên.

Đứa cháu gái Tô An Nhiên này, bọn họ càng tiếp xúc càng thấy cưng.

Liễu Như Phương do dự một lúc lâu mới đứng dậy, đưa tay đẩy xe lăn của Tô Thanh Cường, nhưng ông với Tiêu Nhất Thiên lại nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt,

rồi đột nhiên vẫy tay cười: "Không cần đẩy. Để tôi." Tô Thanh Cường bị tật ở chân phải ngồi xe lăn, lúc bình thường ông ấy vẫn có thể

tự mình di chuyển được trong phạm vị nhỏ.

Chỉ là dịp hôm nay rổ ràng không thích hợp. nhau, các chú nhằm mắt lại đi. Đừng nhìn trộm nhé!

"Ai nhìn trộm, người đó là chó con."

Vừa nói xong, bản thân con bé cũng không cam tâm cúi đầu, nhìn trộm Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam mấy cái, rồi lần lượt hôn lên má của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử

Lam.

Tô An Nhiên cười híp mắt, nói: "Con là em bé ngoan của bố mẹ, con nhìn trộm cũng không tính là chó con đâu nhé."

Xung quanh không ngớt tiếng cười.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy thích thú trước sự tinh quái của Tô An Nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nhìn thấy cả gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ, mọi người có mặt ở đây đều rất mừng cho họ.

Nhưng mà...

Hơn cả vui mừng, Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều không khỏi rơi lệ. Họ là người thân của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, không ai hiểu rõ những chuyện đã qua của hai người hơn bọn họ.

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam trong mắt họ đều là những đứa trẻ có số khổ.

Nhưng giữa hàng mi của Sói Đồng dường như có chút mất mát.

Chuyện trên đời, làm gì có chuyện gì là hoàn hảo đâu!

Có người vui, cũng có người buồn...

...

Hôn nhau gần hai phút, Tiêu Nhất Thiên mới lưu luyến buông Tô Tử Lam ra, cười nói: "Bà xã, miệng của em ngọt lắm."

"Anh đi chết đi!"

Tô Tử Lam mặt đỏ như trái cà chua chín, son trên môi cũng bị Tiêu Nhất Thiên nuốt mất. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, hứ, đã lợi dụng còn khoe ra.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.

Phạm Đức Thành lại gợi ý: "Hay là người lớn hai bên gia đình cùng lên sân khấu chụp một bức ảnh làm kỉ niệm đi?"

"Nhân tiện, định ngày thành hôn ngay và luôn đi!"

Nếu đã đính hôn rồi thì đương nhiên phải ấn định cả ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.

Con gái của hai người đều đã hơn bốn tuổi rồi, dù sao phụ nữ chưa chồng mà đã có con cũng không nên chậm trễ việc kết hôn hơn nữa.

"Được, được đấy!"

Đỗ Tuyết Mai tự nhiên tràn đầy vui mừng, lập tức đứng dậy, Lâm Hoa cũng dìu Đỗ

Thiết Sơn đứng lên cùng. Bọn họ mỉm cười tiến về phía sân khấu, đón lấy Tô An Nhiên trên tay Tiêu Nhất Thiên.

Đứa cháu gái Tô An Nhiên này, bọn họ càng tiếp xúc càng thấy cưng.

Liễu Như Phương do dự một lúc lâu mới đứng dậy, đưa tay đẩy xe lăn của Tô Thanh Cường, nhưng ông với Tiêu Nhất Thiên lại nhìn nhau, thầm trao đổi ánh mắt,

rồi đột nhiên vẫy tay cười: "Không cần đẩy. Để tôi." Tô Thanh Cường bị tật ở chân phải ngồi xe lăn, lúc bình thường ông ấy vẫn có thể

tự mình di chuyển được trong phạm vị nhỏ.

Chỉ là dịp hôm nay rổ ràng không thích hợp."Ra vẻ cái nỗi gì?"

Liễu Như Phương giận dỗi nói: "Ngồi đi, đừng nhúc nhích, tôi đầy ông cho..."

Còn chưa kịp nói hết một câu, đã thấy Tô Thanh Cường hai tay nắm lấy tay câm xe lần, cũng không có làm động tác di chuyển bánh xe, mà là dùng một chút lực để chồng đỡ thân thể, giống như muốn đứng lên.

"Ông!"

Liễu Như Phương sắc mặt thay đổi rõ rệt. Bà cực kì sửng sốt, vội nói: "Ông làm sao vậy? Mau ngồi xuống đi!"

Vừa nói, tay vừa muốn ẩn vai của Tô Thanh Cường, Liễu Như Phương bỗng nghe thấy tiếng của Tiêu Nhất Thiên.

"Me!"

Anh nói: "Đừng, để bố con thử một lần đi mẹ."

"Có lẽ là ông ấy có thể làm được."

Tiêu Nhất Thiên tự tin.

Trong mười ngày qua, tuy rằng Tiêu Nhất Thiên đang ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng trước khi rời đi, anh đã đặc biệt dặn dò Sói Đồng và những người khác thay phiên nhau xoa bóp cho Tô Thanh Cường.

Sói Đồng và những người khác chỉ mới ở cảnh giới Ám kình sơ kì, năng lượng ám kình trong cơ thể kém hơn Tiêu Nhất Thiên rất nhiều, tác dụng xoa bóp cũng không

cao bằng anh.

Nhưng!

Hiệu quả kém một chút cũng không sao, kiên trì thì sẽ được.

Hơn mười ngày sau, chân của Tô Thanh Cường quả nhiên đã có cảm giác, tuy không thể nói là đã khôi phục, nhưng đứng lên đi lại vài bước hẳn là không có vấn đề

gi!

Vốn đĩ Tiêu Nhất Thiên muốn tự tay mình làm trong vài ngày tới. Anh muốn nỗ lực hết sức chữa khỏi chân của Tô Thanh Cường rồi mới nói với Tô Tử Lam và Liễu Như Phương để tạo cho họ một bất ngờ lớn.

Nhưng rõ ràng Tô Thanh Cường không thể kìm nén được.

Tiêu Nhất Thiên hiểu cảm xúc của Tô Thanh Cường nên không ngăn ông ấy lại.

"Ý con là gì?"

Liễu Như Phương thoáng sửng sốt, cau mày nhìn Tiêu Nhất Thiên.

Tô Tử Lam bên cạnh cũng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Nhất Thiên, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô vô cùng kinh ngạc: "Lần trước anh nói anh là nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp, thường xuyên xoa bóp sẽ rất tốt cho chân của bố, có đúng không?"

Khi Tiêu Nhất Thiên mát xa cho Tô Thanh Cường mát xa lần đầu tiên, anh còn bị

Tô Tử Lam coi thường.

Lúc đó...

Tô Tử Lam còn cho rằng Tiêu Nhất Thiên đang khoác lác, cố tình làm vậy để lấy lòng Tô Thanh Cường nên cô mới không coi trọng anh. Nhưng bây giờ thì...

Sau khi chứng kiến trận chiến ở sông Vận và trận ở trước công tập đoàn Tô Doãn,

Tô Tử Lam biết rằng Tiêu Nhất Thiên không phải người thường, anh sở hữu những khả năng mà người thường không thể tưởng tượng được! Có lẽ kỹ thuật xoa bóp của anh ấy thực sự có thể chữa được bệnh?

"Muốn biết thật hay giả, thì thử là biết ngay."

Tiêu Nhất Thiên cong môi cười bán tín bán nghi, sau đó, dưới ánh mất mong đợi của mọi người, Tô Thanh Cường chống tay lên thành xe lăn, từng chút từng chút, chậm rãi đứng dậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui