Sói Vương Bất Bại

Thằn lằn váy đen gầm lên kì quái, nếu nó có thể nói chuyện như con người, có lẽ sẽ măng Tiêu Nhất Thiên một lượt từ đầu đến chân, dù sao trong núi lớn mười vạn mãnh thú như mây ở Nam Cương, nó cũng là vua của rừng rậm!

Đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy???

Thế mà!

Bị người ta nắm đuôi, như món đồ chơi, quăng tới quăng lui, bay

tới bay lui!

Ta là thắn lắn!

Ta là thằn lằn được không?

Chơi đùa ta như một con rắn, mẹ nó ngươi có biết xấu hổ không

Nhưng!

Không ai để ý phẫn nộ trong lòng nó, lúc đầu thằn lằn của nó đập vậy?

về phía Hoắc Mãng. Hoắc Mãng xiết búa lớn nghiền xương tránh đi! Nếu đổi thành “vũ khí” khác, Hoắc Mãng nhất định sẽ không tránh!

Theo như tính tình của Hoắc Mãng!

Cứ vung một búa qua!

Búa lớn nghiên xương trong tay Hoắc Mãng nặng khoảng năm mươi kí, lớn như cối xay, đập một búa, có lẽ sẽ khiến đầu thằn lằn vảy đen thành một cái hố lớn!

Lúc đầu!

Khi Hoắc Mãng thuần phục thằn lằn váy đen, thằn lằn váy đen từng chịu không ít thiệt thòi trong tay gã, chịu không ít tội!

Nếu không!

Đường đường là vua của rừng rậm, cũng sẽ không cam tâm là thú cưng cho Hoắc Mãng!

Bùm!

Thoát khỏi một búa của Hoắc Mãng, lại không tránh được tảng đá lớn trên đỉnh núi, sau khi Hoắc Mãng né tránh, đầu của thằn lằn vảy đen trực tiếp đụng vào tảng đá lớn, đập nát thành bụi! Bum bum bum!

Mây phút tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên nghịch chuyển tình thể, coi cơ thể than lan váy đen là vũ khí, đùa giỡn đến thuận lợi. Vô cùng đặc sác!

Hoác Mãng không đành lòng đánh chết thú cung mà minh yêu

thích, chỉ đành né tránh!

Đế Hinh trước bia đá nhìn đến ngây ngốc!

"Anh Tiêu anh ấy.”

"Mạnh như vậy sao?"

Đế Hinh nín thở, coi như âm thầm thở phào một hơi!

Mà nhìn đến ngơ ngác...

Không chi có Đế Hinh!

Còn có hai nhóm người nấp hai bên Nam Bắc, ngoài trăm dặm, chờ đợi thời cơ của Đế Thần và Đế Nghiêu!

“Đây..”

Sắc mặt Đế Thần vô cùng ngưng trọng, kinh ngạc nhìn chấm chằm Tiêu Nhất Thiên trên đỉnh núi, đầu cũng không quay lại hỏi:

"Các người, có làm được không?"

"Không làm được!”

"Không làm được!”

"Không làm được!”

Hai mươi ông lão ám cảnh viên mãn đứng sau lưng Đế Thần lần

lượt lắc đầu!

Còn có người nói: “Người ám cảnh viên mãn bình thường, tuyệt đối không thể mạnh mẽ đến mức này!”

“Chẳng trách!”

"Chẳng trách trận chiến nộ giang khi trước, Tiêu Nhất Thiên có thể lấy một địch ba!”

"Có lẽ.."

"Lời nói ban nãy của Hoắc Mãng không phải giả. Tiêu Nhất Thiên rất có thể đã chạm đến ngưỡng cửa minh cảnh, bước nửa bước vào minh cảnh!"

Nghe vậy!

Mí mắt Đế Thần không khỏi nhảy dựng!

Nếu thật sự như vậy, tình hình có chút không ổn, một khi Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng lưỡng bại câu thương, mất đi năng lực chiến đấu, hậu quả không dám tưởng tượng!

Ngược lại!

Đế Nghiêu ở một bên hai mắt phát sáng, gương mặt tràn ngập vẻ kích động, hận không thể xông qua đó vỗ tay khen hay cho Tiêu Nhất Thiên, cổ vũ trợ uy

"Minh cảnh!!!"

Lời nói ban nãy của Hoắc Mãng, không thể qua được tai bọn họ!

Những ông lão ám cảnh viên mãn sau lưng Đế Nghiêu nhìn nhau, đều bị chấn động sâu sắc, đồng thời hiểu ra, lúc trước lục hoàng tử Đế Khâm cung kính có thừa với Tiêu Nhất Thiên, cho dù bị mạo phạm, cũng không chút để ý, thì ra, là vì chuyện này!

Một người trẻ tuổi đã bước nửa bước vào minh cảnh, tiềm lực không giới hạn!

Người như vậy, xứng đáng để Đế Khâm kính lễ!

Bùm!

Chính vào lúc tất cả mọi người âm thầm kinh ngạc, một tiếng vang cực lớn truyền đến. Chỉ thấy dường như Tiêu Nhất Thiên chơi chán rồi, tiện tay vứt thằn lằn váy đen bị xoay hết nửa ngày ra ngoài!

Cơ thể cực lớn của thằn lằn váy đen thuận theo đỉnh núi lăn xuống, trong phút chốc, đập nát con đường núi rộng mười mấy mét, nơi nó đi qua, cây cối đổ nát, núi đá sập xuống!

Hết cách!

Xoay một con nghiệt súc lớn như vậy, phí rất nhiều sức, had phí

không ít ám kình!

Mà Hoắc Mãng...

Vẫn luôn trốn tránh, hoàn toàn không dám đối đầu!

"Thắng nhóc cậu!”

Hoắc Mãng né tránh cả nửa ngày, cũng nhẫn nhịn lửa giận, quay

đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên vứt thằn lằn vảy đen xuống núi, tức giận quát: “Dám làm tổn thương thú cưng của tôi, ông đây lấy mạng cậu!”

Dứt lời!

Nhấc búa lớn nghiền xương, lách người đột nhiên xông về phía

Tiêu Nhất Thiên!

"Đến hay lắm!”

Tiêu Nhất Thiên hiên ngang không sợ hãi!

Rút bảo đao lang đồ cảm trong phiến đá, nghênh đón chính diện, gần như trong chớp mắt, hai người đã lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không kịp nhìn thấy!

Chỉ nghe tiếng binh khí va chạm chói tai!

Chỉ nhìn thấy ảnh đao bóng kiếm lóe lên!

Lấy Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng làm trung tâm, ám kình mạnh mẽ không ngừng bộc phát, từng đợt gió mạnh thổi qua, cát đá bay lượn, trình độ chiến đấu kịch liệt, cho dù là những ông lão ám cảnh viên mãn nhìn thấy, cũng không khỏi kinh hoáng!

Sau lưng ớn lạnh!

So sánh sức lực!

So sánh ám kình!

So sánh tốc độ!

So sánh kinh nghiệm chiến đấu!

Bất kể là từ phương diện nào, Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng đều tương đương nhau, rất khó phân biệt, chỉ trong một phút ngắn ngủi, hai người không hề rút lui cứng rắn va chạm nhau hơn trăm lần!

Mà sau một phút...

"Không ổn!"

Gương mặt Đế Nghiêu tràn ngập kích động nấp trong chỗ tối, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị xông lên, giết chết Hoắc Mãng, lúc này sắc mặt khế biến, kinh ngạc thốt lên: “Ám kình của anh Tiêu hao phí quá lớn, đã lộ rõ vẻ mệt mỏi!”

"Hình như rơi vào thế yếu!"

“Cứ tiếp tục như vậy, e rằng đại sự không ổn!”

Chỉ thấy!

Hoắc Mãng siết chặt búa lớn nghiền xương trên đỉnh núi. Cả người như hồng thủy mãnh thú rơi vào trạng thái điên cuồng, dũng mãnh hiểu chiến, chẳng những không chút hiện tượng mệt mỏi,

ngược lại càng thêm hung hãn!

So sánh, Tiêu Nhất Thiên hiện rõ vẻ không đủ sức!

Bum!

Búa lớn nghiên xương quét ngang qua, Tiêu Nhất Thiên vung đao chống đỡ, lại bị búa lớn đẩy lui năm sáu mét, Hoắc Mãng thừa thắng truy kích, tung người nhảy lên, giơ búa lớn nghiền xương lên cao, đập xuống đầu Tiêu Nhất Thiên!

Lớn tiếng hét: “"Thoải mái!"

"Thật mẹ nó thoải mái!”

"Đã rất lâu chưa gặp đối thủ như cậu!”

"Đến đây!"

"Nếm thử một búa của bổn vương!”

Bum!

Tiêu Nhất Thiên vội vàng không có thời gian né tránh, theo bản năng giơ bảo đao lang đồ ngang trên đầu cứng rắn chống đỡ!

Một lúc sau, lại truyền đến tiếng vang cực lớn!

Sức mạnh của Hoắc Mãng, thêm trọng lực của búa lớn nghiền xương, lại thêm lực ép. Các loại lực lớn tập trung với nhau, một búa tựa như sấm sét, gần như đạt đến cực hạn cường độ tấn công của

Hoac Mäng!

Räc!

Một búa đập xuống, cơ thể Tiêu Nhất Thiên không chịu khống chế cong xuống một chút, phiến đá dưới chân nứt ra. Bị Tiêu Nhất Thiên giảm cho lõm xuống!

Trên hai cánh tay Tiêu Nhất Thiên, gân xanh lại gồ lên lần nữa!

Mà trên mặt!

Trên cổ

Cũng đỏ bừng!

Lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, hầu kết chuyển động, muốn phun một ngụm máu tươi ra, lại bị Tiêu Nhất Thiên cắn răng, cứng rắn nhẫn nhịn!

"Cút!"

Tiêu Nhất Thiên phần nộ trừng mắt, sau đó gầm lên một tiếng sắc bén, hai chân vốn dĩ khẽ cong bỗng nhiên đứng thẳng, hai cánh tay vốn bị ép xuống cũng đột nhiên nhấc lên!

Trực tiếp khiến Hoắc Mãng và búa lớn nghiền xương của gã, bay

ra ngoài!

Bộp bộp bộp bộp bộp!

Hoắc Mãng liên tục lui về sau năm sáu bước, cơ thể mới đứng vững!

"Minh kình!"

Hoặc Mãng nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, hừ lạnh nóiThâng nhóc này, quả nhiên nửa chân đã bước vào minh cảnh, trong đan điền tồn tại một chút minh kình!"

"Một búa ban nãy của bổn vương, trong ám cảnh, nhất định sẽ chết!"

Không biết!

Một búa ban nãy, Hoắc Mãng cũng đã sử dụng một ít minh kình trong đan điền, khiến uy lực búa đó tăng lên cực lớn, chính là muốn một búa đập chết Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên phản kích, đã chứng thực suy đoán của Hoắc

Mãng!

"Vậy sao?"

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Hươu chết vào tay ai, còn chưa

biết được!"

Không thể không thừa nhận!

Trước mất Hoảc Mãng chính là người có thực lực mạnh nhất, trong số tất cả những kẻ địch Tiêu Nhất Thiên từng gặp, trừ tuổi tác ra điều kiện các phương diện đều không thua kém anh!

Thậm chí!

Còn hơn một chút!

Nhưng!

Điều Tiêu Nhất Thiên nghĩ không ra chính là dưới tình huống biết rõ hai đội Đế Thần và Đế Nghiêu đang ẩn nấp gần đây, tên Hoắc Mãng này trái một câu minh cảnh, phải một câu minh cảnh, dường như sợ người ta không biết gã đã bước nửa bước vào minh cảnh vậy!

Ép Tiêu Nhất Thiên không thể không sử dụng minh kình trong đan điền!

Muốn chết sao?

Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử. To gan để lộ thực lực của mình, lẽ nào không sợ trong lòng hoàng chủ ở hoàng thành sinh ra nghi kỵ, ra tay diệt trừ gã à???

Hoặc Mãng tuy mạnh, nhưng so sánh với cao thủ minh cảnh chân chính như hoàng chủ, căn bản không đủ nhìn!

Nếu không!

Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không chạm đến ngưỡng cửa minh cảnh,

lại đột nhiên lựa chọn phong ấn rút lui!

Hay là nói,

Hoắc Mãng này rất tự tin, không sợ hoàng chủ biết???

Thật không hiểu nổi suy nghĩ!

Dù sao!

Bí mật của Tiêu Nhất Thiên không giữ được nữa...

"Còn chưa biết?”

"Haha!"

Hoắc Mãng cười lớn, vẫn giữ thái độ tự tin, gương mặt ngạo mạn nói: "Câu tướng, chỉ dựa vào chút minh kình của cậu, có thể sống sót

trong tay bổn vương?”

"Người si nói mộng!”

"Hôm nay, cậu chết chắc rồi!”

Nói xong!

Hoắc Mãng nhấc búa lớn nghiền xương, lần nữa khí thế hung hãn xông về phía Tiêu Nhất Thiên!

Sau khi sử dụng minh kình, chiến đấu giữa hai người càng thêm tàn bạo!

Mà Tiêu Nhất Thiên...

Vẫn rơi vào thế yếu, bị Hoắc Mãng gắt gao áp chế, khó lòng che

giấu! “Cửa hoàng tôn!”

Những ông lão ám cảnh viên mãn sau lưng Để Nghiêu, lo lắng nói: "Tiếp tục như vậy không phải cách!”

“Hoắc Mãng ép người khắp nơi!”

"Cậu Tiêu bại cục đã rõ!"

"Bây giờ chúng ta có cần ra tay không, nhân thế cục hồn loạn, tranh thủ cơ hội để cậu Tiêu dưỡng sức?"

Sắc mặt Đế Nghiêu, vô cùng ngưng trọng!

Lạnh lẽo như sương!

nghĩ một lúc, Đế Nghiêu lắc đầu nói: "Không được!"

"Bây giờ Hoắc Mãng không chút tổn hại, ý chí chiến đấu đang thịnh, chúng ta qua đó chỉ có thể trở thành pháo hồi trong tay gã, có lẽ, sẽ cứu Tiêu Nhất Thiên một mạng. Nhưng, không đáng!”

"Chuẩn bị cho tốt!”

"Nếu Tiêu Nhất Thiên không thể khiến Hoắc Mãng tổn thương, bại cục đã định, lập tức rút lui!”

Rút lui!

Không đáng!

Cứu Tiêu Nhất Thiên một mạng, trong số họ nhất định sẽ càng có nhiều người vì điều đó mà mất mạng!

Huống hồ!

Tiêu Nhất Thiên đã tra ra hung thủ năm đó hại chết Tiêu Kình Tùng là Lâm Ngạo Binh, mất đi tín nhiệm với Đế Khâm, giữ mạng cho Tiêu Nhất Thiên, với phe phái của Đế Khâm mà nói, hại nhiều hơn lợi!

Đế Khâm thiết kế cục diện này, chỉ muốn lợi dụng Tiêu Nhất Thiên giết Hoắc Mãng!

Vốn không định giữ mạng cho Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên...

Cứu?

Cứu cái rằm!

Những ông lão kia cũng chỉ nghe lệnh làm việc, không hề biết toàn bộ kế hoạch của Đế Khâm, cho nên, nghe những lời không có tình người của Đế Nghiêu, trước lúc đó mới bừng tỉnh hiểu ra, giờ lại rơi vào nghi ngờ!

Lục hoàng tử chẳng phải cung kính có thừa với Tiêu Nhất Thiên, vô cùng coi trọng sao?

Sao lại thấy chết không cứu?

Không hiểu nổi!

Mà ở một nơi khác, Để Thần cũng như Đế Nghiêu khi trước, hai måt phát sáng, thần sắc kích động, dặn dò: "Chuẩn bị chiến đấu!" "Một khi Hoặc Mãng giết chết Tiêu Nhất Thiên, lập tức xông lên!”

"Toàn bộ giết chết, Để Nghiêu và người của cậu ta!"

"Không giữ một ai!"

Những ông lão sau lưng Đế Thần tràn ngập chiến ý, lần lượt gật đầu: “Vâng!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng đánh nhau đến bây giờ, gần như đã sắp đến hồi kết thúc, mà tiếp theo, chính là cuộc chiến giữa Đế

Thần và Để Nghiêu!

Xi!

Xi xì xì!

Chính vào lúc hai phía nghiêm ngặt dàn trận, chờ đợi thời cơ, đột nhiên, âm thanh quen thuộc truyền đến từ dưới núi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy, thằn lằn váy đen khi trước bị Tiêu Nhất Thiên vứt xuống núi, lửa giận bừng bừng trở lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui