Sói Vương Bất Bại

Hộp gấm rơi vào tay của Đế Uyên, cảm giác nặng trình trịch. Sau một hồi do dự, Đế Uyên mới mở hộp gấm ra, sau một giây, khuôn mặt quen thuộc kia của Đế Hạo đã rơi vào trong con ngươi của Đế Uyên!

Không có máu!

Trước đó, sau khi trở về từ thủ đô, Ám Dạ Quỷ Vương đã sai người tẩy rửa sạch sẽ cho đầu của Đế Hạo nên bây giờ rất sạch sẽ. Giống như một tác phẩm nghệ thuật, trông như một cái khuôn được đúc từ thạch cao!

Thạch cao!

Đúng là giống như thạch cao, sắc mặt Đế Hạo trắng bệch!

Trắng đến mức dọa người!

Từ ngũ quan vặn vẹo của Đế Hạo, có thể mơ hồ thấy được vẻ mặt trước khi chết của anh ta đầy vẻ phẫn nộ, thống khổ, tuyệt vọng, không có ai cứu giúp, lại tràn đầy vẻ không cam chịu!

Mắt của Đế Hạo vẫn mở!

Con ngươi đã giãn hết ra rồi!

Hai tròng mắt hầu như đã không còn sức sống, cứ trừng mắt nhìn trông giống như đến từ chín tầng địa ngục. Nhìn đối diện với nó, ngay cả Đế Uyên cũng cảm thấy cả người không được thoải mái!

Đây là!

Là con trai của Đế Uyên!

Là con trai ruột!

Nhưng vì âm mưu của Đế Uyên đã bị Tiêu Nhất Thiên bằm thấy thành nghìn mảnh, chỉ còn lại trơ trọi một cái đầu người!

Rào rào!

Tiêu Nhất Thiên lại nổi lên mặt nước một lần nữa, anh đã trúng liên tiếp hai bạt tai của Đế Uyên, vốn là người đã bị thương nặng nên lúc này Tiêu Nhất Thiên đã có chút kiệt sức, nhưng nhìn thấy tình cảnh

Đế Uyên và Đế Hạo "bố con đoàn tự”, anh vẫn không kìm được mà mở miệng nói: “Lão tặc!” “Tôi chuẩn bị cho ông món quà lớn như vậy, ông có thấy thỏa mãn không?" "Ông mượn tay tôi!” "Tiêu diệt con trai của chính mình!” “Tôi trả lại cho ông một cái đầu lâu làm kỉ niệm, lại nói ông nên cảm ơn tôi mới phải chứ!"

Bốp!

Nằm trong dự đoán!

Đế Uyên không xoay đầu lại quăng ra cái tát thứ ba, hơn nữa cái tát này còn nặng hơn hai cái trước. Tiêu Nhất Thiên trúng một cái tát này chắc sẽ mất một thời gian rất lâu cũng không thể đứng lên được! “Bệ hạ!”

Ám Dạ Quỷ Vương nhắc nhở: “Tiêu Nhất Thiên có huyết mạch rất đặc biệt, năng lực hồi phục có thể nói là rất kinh người. Nếu để lâu, nói không chừng có thể khiến cho cậu ta khôi phục lại năng lực chiến đấu!" "Không thể không phòng!"

Sau đó!

Ám Dạ Quỷ Vương kể lại chuyện Tiêu Nhất Thiên chỉ dùng một chiêu đã đánh Ngao Tuấn Thần cho Đế Uyên nghe! "Ah?" "Thật sao?"

Đế Uyên hừ lạnh nói: “Không sao cả, ngược lại bổn hoàng muốn xem một chút, xem cậu ta ở dưới mí mắt của tôi có thể hồi phục lại được đến mức nào!" "Hơn nữa!" "Ngày mai bổn hoàng luyện hóa không chỉ là khí huyết của cậu ta mà còn bao gồm cả đan điền kình minh trong người cậu ta!” "Cho nên!" "Để cho cậu ta khôi phục thật tốt đi! Tất cả nỗ lực của cậu ta chỉ có thể may áo cưới cho bổn hoàng thôi!"

Lại nói!

Điều Đế Uyên nói là đã có tính toán kỹ càng!

Tiêu Nhất Thiên bị vết thương nặng đe dọa, bị xích sắt trói chặt, lại có phệ hồn trận bảo vệ, hơn nữa thực lực của Đế Uyên cũng mạnh hơn so với Tiêu Nhất Thiên. Để Uyên thật sự không nghĩ ra, Tiêu Nhất

Thiên còn có thể đùa giỡn trò gì nữa!

Nói xong!

Đế Uyên tự tay lấy đầu Đế Hạo từ trong hộp gấm đỏ ra, trầm giọng nói: “Hạo, trong cơ thể con chảy xuôi dòng máu của bố truyền cho con!" "Hiện tại!" "Con chết rồi!” “Vậy thì hãy trả lại cho bố dòng máu cha đã truyền cho con đi!”

Ùm!

Không hề có chút nào do dự, Đế Uyên ném thẳng đầu của Đế Hạo vào bên trong hồ máu. Vốn là một cái đầu sạch sẽ đột nhiên bị cắn nuốt vào trong một biển máu!

Thấy cảnh đó!

Cho dù lấy tính cách của Ám Dạ Quỷ Vương thì trái tim của ông ta cũng không kìm được cảm thấy run rẩy!

Đế Uyên!

Độc ác đến mức không phân biệt người thân...

Lúc đó!

Bên trong một tầng lầu ở phía đông Hoàng Thành!

Ngao Tuấn Thần ngồi khoanh chân trên ghế salon, giống như một vị hòa thượng đang ngồi thiền, mắt nhắm lại, mày kiếm nhíu chặt, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, gân trong cổ như ẩn như hiện, cắn chặt hàm răng, giống như đang chịu đựng một sự giày vò rất lớn!

Mà ở xung quanh!

Hai mươi thành viên của sứ đoàn Đại Hoa đang im lặng như hến, trên mặt đều là vẻ lo âu!

Thời gian!

Từng phút một giây trôi qua!

Đại khái chừng hai mươi phút!

Phụt!

Không có dấu hiệu nào, Ngao Tuấn Thần đột nhiên phun ra một ngụm máu tím đen, cả người run lên bần bật, suýt chút nữa ngã từ trên ghế salon xuống! "Tướng quân Ngao!" “Tướng quân Ngao!" "Tướng quân Ngao!”

Cũng may mấy thành viên sứ đoàn Đại Hoa nhanh tay nhanh mắt lập tức tiến lên đỡ Ngao Tuấn Thần, hỏi: “Ngài sao rồi?" "Không sao chứ ạ?" "Đây là.." “Tại sao lại như thế này được?” "Sau khi tướng quân Ngao từ thủ đô trở về vẫn luôn ở cùng chúng ta. Chúng Ta không hề bị bệnh gì, sao ngài ấy lại trúng kịch độc vậy chứ?"

Những người này!

Không chỉ một người là cao thủ cảnh giới viên mãn, trông thấy Ngao Tuấn Thần phun ra máu đen, bọn họ cũng tự nhiên biết Ngao Tuấn Thần đã trúng phải độc!

Hơn nữa!

Độc tính rất mạnh!

Không nghĩ ra!

Tất cả mọi người đều không nghĩ ra rốt cuộc từ lúc nào, làm sao Ngao Tuấn Thần trúng độc!

Sau khi ép máu độc mà đen ra khỏi cơ thể, Ngao Tuấn Thần giống như vừa chiến đầu xong một trận, thở hổn hển. Tầm khoảng mấy phút sau, sắc mặt tối tắm mói dân dân chuyển biến tốt lên, hởi thở cũng từ từ ổn định lại!

Sau đó!

Ngao Tuấn Thần ngẩng đầu, cắn răng nghiến lợi nói: “Là Tiêu Nhất

Thiên!” "Là tên khốn Tiêu Nhất Thiên kia!” "Là hắn ta!" “Bản tướng quân trúng độc của hắn ta!"

Lúc nói chuyện!

Trong mắt Ngao Tuấn Thần lộ ra vẻ hung ác, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trước mặt nhiều người như vậy, bị một người tàn phế giống như Tiêu Nhất Thiên lập kế, bị thương mất mặt thì cũng coi như cho qua!

Lúc đó!

Sau khi trúng một quyền của Tiêu Nhất Thiên, Ngao Tuấn Thần cảm thấy lục phủ ngũ tạng cứ cuồn cuộn không ngừng, nhưng cũng không cảm nhận được dấu hiệu nào là bị trúng độc!

Thế nhưng!

Sau khi trở về!

Chứng nửa tiếng đồng hồ sau thì độc tính mới phát tác! "Tiêu Nhất Thiên?” "Chuyện này.”

Nghe thấy câu trả lời của Ngao Tuấn Thần, tất cả thành viên sứ đoàn Đại Hoa đều hoảng sợ. Hai mặt nhìn nhau, họ đều lộ vẻ khiếp sợ không thể ngờ được, không chút nghĩ ngợi chỉ biết lắc đầu nói: "Tướng quân ngao, có phải ngài đã lầm lẫn hay không?" "Làm sao có thể là Tiêu Nhất Thiên được chứ?" "Bây giờ Tiêu Nhất Thiên giống như một tên vô dụng. Lúc trước có âm mưu đánh lén tướng quân Ngao từ lâu, mất một ngày ròng rã để khôi phục, sau một chiêu thì đã không còn sức lực phản kháng nữa!" "Thậm chí!" "Đứng lên cũng không nổi nữa!” "Hơn nữa!" “Lúc đó Yến Đông Dương đúng ở giữa tướng quân Ngao và Tiêu Nhất Thiên, hai người chưa hề tiếp xúc với nhau, anh ta sao có thể cách Yến đông dương mà hạ độc được lên người tướng quân Ngao chứ?”

Trong lúc nhất thời!

Mỗi người nói một kiểu!

Nhưng!

Tất cả mọi người đều suy nghĩ ngược lại với Ngao Tuấn Thần, dù sao bọn họ cũng đi theo bên cạnh Ngao Tuấn Thần. Chính mắt mình nhìn thấy toàn bộ quá trình, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối không thể nào hạ độc được Ngao Tuấn Thần!

Chuyện này!

Không hợp với lẽ thường, cũng không khớp với nhận thức của bọn họ! “Là hắn ta!” "Chính là hắn ta!” "Tuyệt đối không thể sai được!”

Mà giọng nói của Ngao Tuấn Thần lại rất kiên định. Cắn răng nghiến lợi hừ lạnh nói: “Tôi và hắn ta không tiếp xúc tay chân với nhau, cũng không có nghĩa rằng hắn ta không thể hạ độc được tôi!" “Ví dụ như!" "Anh ta công kích tôi bằng một chiêu quyền ảnh Minh Kình!" “Nếu như tôi đoán không sai!” "Minh Kình của hắn ta!" “Có độc!” “Tôi đã trúng quyền của anh ta, Minh Kình của hắn ta xâm nhập vào bên trong cơ thể của tôi, khiến tôi trong lúc vô tình đã trúng chiêu của hắn ta!”

Nghe ông ta nói như vậy!

Các thành viên sứ đoàn Đại Hoa liếc nhìn nhau, từng người vốn đã trợn to mắt thì lại càng trứng lớn hơn, giống như mắt bò vậy. Trong mắt giống như sắp sửa rơi ra khỏi hốc mắt!

Minh Kình?

Có độc?

Đây giống như là chuyện ma quỷ vậy, nếu như không phải từ trong miệng Ngao Tuấn Thần nói ra mà là một người khác, thì bọn họ chắc sẽ cười nhạt. Sẽ đối xử với đối phương giống như một kẻ ngốc vậy!

Đậu xanh rau má!

Có bệnh không hả?

Đầu óc bị gỉ sét à?

Bị Tiêu Nhất Thiên đánh một quyền ngu luôn rồi sao?

Là cao thủ cảnh giới viên mãn cho nên tuổi tác của bọn họ ở đây cũng đều trên sáu mươi tuổi, cũng hơn năm mươi rồi, cũng xem như đã trông thấy nhiều kiến thức, biết nhiều kiến thức, biết có thể hạ độc trong da thịt, cũng có thể hạ độc trong máu, thậm chí có thể hạ độc được trong xương cốt!

Thế nhưng!

Từ xưa đến nay chưa từng có ai nghe nói qua, con mẹ nó trong

Minh Kình còn có thể tàng chứa chất độc!

Chưa bao giờ thấy!

Chưa bao giờ nghe!

Trông thấy biểu hiện quá lố và ánh mắt không thể tin của bọn họ, Ngao Tuấn Thần biết nghe kiểu chuyện như vậy giống như đang kể chuyện trên trời, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng được!

Vì vậy!

Ngao Tuấn Thần suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Tiêu Nhất

Thiên bị bắt ở Nam Cương!" "Bản tướng quân nghe nói!" “Trong tộc người Man ở Nam Cương, có một người phụ nữ tên là Hoắc Linh Lung, chính là con gái của Hoắc Mang. Được xưng là huyết mạch độc thể, có tài năng về độc thuật độc nhất vô nhị!” "Hơn nữa!" “Trước khi chúng ta vào thủ đô, tôi đã nhận được tin tức, Hoắc Linh Lung đã thay thế Hoắc Mãng, tiếp quản toàn bộ tộc người Man ở Nam Cương, được người Nam Cương đề cử làm nữ vương Nam

Cương.."

Hoắc Linh Lung!

Những thành viên sứ đoàn Đại Hoa nghe được cái tên này thì sắc mặt đột ngột thay đổi!

Rõ ràng!

Bọn họ biết Hoắc Linh Lung!

Hơn nữa!

Biết sự lợi hại của Hoắc Linh Lung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui