Sói Vương Bất Bại

Tức giận không thể kiềm chế được nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của Sử Thừa Sóc, Lục Băng Hàn rất muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng lại nghĩ đến tính mạng của con cháu nhà họ Lục, sau đó không dám!

Đối mặt với một cường giả ám cảnh viên mãn, những người như bọn họ căn bản không đủ tầm! "Ba cái!"

Cân nhắc một lát, Lục Băng Hàn hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Năm vị trí của nhà họ Lục chúng tôi, cùng lắm cũng chỉ cho ông ba cái!" "Nếu các người lòng tham không đáy, muốn ăn mảnh một mình, vậy nhà họ Lục chúng tôi sẽ chơi đến cùng!" "Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!"

Đây đã là điểm mấu chốt mà Lục Băng Hàn có thể nhường nhịn.

Ở Thành Thiên Kiếm!

Số lượng của hang động Kiếm Sơn không chỉ tượng trưng cho địa vị gia tộc, đồng thời cũng quyết định tiềm lực phát triển và tiền đồ vận mệnh của một gia tộc.

Dù sao hang động Kiếm Sơn có thể kích hoạt huyết mạch, cũng có thể hỗ trợ tu luyện, đối với con cháu của những gia tộc bình thường mà nói, đúng là rất có ích.

Nếu Lục Băng Hàn giao toàn bộ năm vị trí của nhà họ Lục cho nhà họ Sử, từ nay về sau, con cháu nhà họ Lục sẽ không thể tham dự lễ tế thần, tốc độ tiến bộ cũng càng ngày càng chậm.

Chỉ cần chậm một bước cũng tạo ra hậu quả không tưởng.

Toàn bộ nhà họ Lục đều sẽ dần dần suy tàn, nhưng không có khả năng xoay người.

Hoặc liều chết đánh cược, có thể được chết một cách thống khoái.

Hoặc ngồi chờ chết, cái chết từ từ!

Lục Băng Hàn không có lựa chọn khác!

Cho nên ông ta lựa chọn giao quyền lực cho Sử Thừa Sóc! "Chỉ đưa ba cái thôi sao?" "Cá chết lưới rách à?" "Ha ha!" "Ông đang muốn lão phu hai chọn một à?"

Nghe được đề nghị của Lục Băng Hàn, nhìn thấy dáng vẻ thấy chết không sờn của ông ta, lông mày Sử Thừa Sóc nhíu lại, tất nhiên không quá vừa lòng với cách này, ông ta không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu, thở dài nói: "Thật đáng tiếc, đây không phải kết quả lão phu muốn!" "Lựa chọn?" "Chỉ có con nít mới lựa chọn thôi, lão phu muốn tất cả!"

Nói xong, Sử Thừa Sóc chậm rãi đứng dậy. Một luồng ám kình cường đại của cường giả viên mãn cảnh phóng ra, thân hình gầy nhưng rắn chắc đứng nơi đó, khoanh tay giống như một chiến thần bất khả chiến bại, khí thế bức người, đôi mắt sắc bén mang theo sát ý không hề che giấu nhìn chằm chằm mấy người nhà họ Lục trước mặt, hừ nói: "Nếu mấy người đã không biết điều!" "Vậy." "Đi chết đi!" "Vẫn là câu nói kia, thực lực không bằng con kiến thì không có giá trị tồn tại." "Đáng bị giết!"

Trong nháy mắt, bầu không khí trong hiện trường lạnh như bằng, dân chúng vây quanh Thành Thiên Kiếm nhanh chóng lui về phía sau, mà Lục Băng Hàn cầm đầu con cháu nhà họ Lục, trên mặt mỗi người đều căng chặt như rơi vào đại địch, trái tim có hơi run rẩy!

Tim Lục Băng Hàn cũng rơi xuống đáy cốc! "Mọi người cũng lui về sau đi."

Sử Thừa Sóc nhìn con cháu nhà họ Sử đứng bên cạnh, nói: "Tối nay lão phu muốn đại khai sát giới, mọi người phụ trách hỗ trợ là được rồi, vây kín đường cho tôi, tuyệt đối không để bất cứ một ai trong nhà họ Lục còn sống chạy thoát!"

Đuổi tận giết tuyệt!

Hôm nay là trận chiến đầu tiên sau khi Sử Thừa Sóc tiến vào ám cảnh viên mãn, cho nên ông ta không chỉ muốn cướp đoạt vị trí hang động Kiếm Sơn trong tay nhà họ Lục, hơn nữa, còn dùng phương thức gần như tàn bạo này để phố bày thực lực viên mãn khủng bố của mình trước mắt bao người.

Giương đao lập uy!

Tuyên bố trước tất cả mọi người Thành Thiên Kiếm, từ giờ trở đi, nhà họ Sử bọn họ cũng có cường giả viên mãn cảnh trấn giữ, cũng sẽ được liệt kê vào các gia tộc lớn ở Thành Thiên Kiếm! "Vâng!"

Chín đệ tử nhà họ Sử bên cạnh Sử Thừa Sóc liếc nhau, trên mặt ngập tràn hưng phấn, nhanh chóng lui xuống, đồng thời phân tán thành hình quạt vây quanh đệ tử nhà họ Lục.

Chiến đấu!

Chạm vào là nổ ngay!

Nhưng mà!

Điều khiến mọi người không ngờ đó là, ngay lúc trong lòng Sử Thừa Sóc đầy chờ mong, chuẩn bị muốn đại khai sát giới, đệ tử nhà họ Lục thấy chết không sờn đang chuẩn bị muốn liều chết đánh cược, dân chúng vây quanh trừng mắt, chuẩn bị thưởng thức trò hay.

Đột nhiên.

Một giọng nói không quá hài hòa bất ngờ từ ngoài đám người truyền tới. "Nói rất đúng!" "Thực lực không bằng người, đáng bị giết!" "Nói rất đúng đấy!"

Giọng nói này là của đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông trẻ tuổi!

Giọng điệu rất bình ổn!

Giống như chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi!

Nhưng dưới không khí giương cung bạt kiếm như này, giọng nói này vang lên lại có vẻ không hợp lắm, làm tất cả mọi người sửng sốt!

Đặc biệt là Sử Thừa Sóc!

Giây tiếp theo ông ta sẽ đại khai sát giới, thể hiện năng lực của mình.

Vậy mà một giây trước có một thằng khốn không biết sống chết cướp lấy nổi bật của ông ta, hấp dẫn ánh mắt mọi người, chuyện này sao có thể làm ông ta nhẫn nhịn được.

Vì thế. "Ai?"

Sử Thừa Sóc quay đầu lại, theo giọng nói nhìn lại, cặp mắt vẩn đục kia giống như mãnh hổ, mang theo sát ý lạnh thấu xương, tức giận quát mắng: "Bọn lừa bịp nào dám quấy rầy nhà họ Sử làm việc?" "Lăn ra đây cho tôi!"

Gầm lên giận dữ!

Hệt như sấm sét.

Dân chúng vây quanh đó im như ve sầu mùa đông, lập tức luig về hai bên, một lát sau đã tạo thành con đường hơn 2 mét giữa.

Ngoài đám người này có hai chiếc siêu xe dừng song song. Mà giọng nói của người đàn ông vừa rồi, truyền ra từ chiếc xe bên phải.

Vô cùng khiếp sợ. Tất cả mọi người đều nghĩ, trong xe là ai thế?

Là viện binh của nhà họ Lục sao?

Nhưng mà, vẻ mặt của Lục Băng Hàn đứng đầu nhà họ Lục cũng ngẩn ra, trong lòng đầy nghi ngờ, nhìn nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe ngoài đám người kia, nói thầm: chẳng lẽ có gia tộc khác ở Thành Thiên Kiếm muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chia một chén canh, liên hợp với nhà họ Sử chia cắt nhà họ Lục sao?

Đều có mục đích riêng. "Đi ra ngoài?"

Dưới những cái nhìn chăm chú đầy nghi ngờ kia, cửa của siêu xe bên phải cũng không mở ra, nhưng lại truyền tới giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi: "Ông đang nói chuyện với tôi sao?" "Ha ha." "Nói đi ra ngoài à." "Ông vẫn chưa xứng!" "Giống như câu ông vừa nói đấy, thực lực không bằng người thì đáng bị giết, mà ông, là kẻ hèn thực lực không bằng người con kiến, vẫn chưa có tư cách nhìn thấy tôi.."

Lời nói này vô cùng cuồng ngạo, đáp trả lại lời Sử Thừa Sóc vừa rồi nói với Lục Băng Hàn, giữ nguyên xi, thậm chí thêm mắm thêm muối đáp lại.

Đây chắc chắn đang đánh vào mặt Sử Thừa Sóc trước mặt mọi người!

Giết.

Người đàn ông trẻ tuổi trẻ vừa nói xong, không đợi Sử Thừa Sóc tức giận, một tiếng động nhỏ vang lên, ngược lại vị trí điều khiển của chiếc bên trái bị người ta đẩy ra!

Sau đó!

Một lão giả mày kiếm có khí chất bất phàm từ trong xe đi ra.

Đúng là Lý Khai Sơn.

Lý Khai Sơn tiến vào viên mãn cảnh đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tiêu Nhất Thiên rất rõ thực lực ông ta.

Một mình ông ta đủ để càn quét Sử Thừa Sóc dẫn đầu mười người nhà họ Sử, vốn không cần Tiêu Nhất Thiên tự mình ra tau. "Ông!"

Nhìn thấy Lý Khai Sơn, phản ứng đầu tiên của Sử Thừa Sóc là đồng tử rụt lại, đáy lòng lộp bộp một tiếng, có cảm giác chuyện này không ổn, nguyên nhân rất đơn giản, Lý Khai Sơn cũng không cố tình thu lại hơi thở cường đại trên người mình, cho nên Sử Thừa Sóc liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra lão giả mày kiếm trước mắt này giống ông ta, là cao thủ viên mãn cảnh hàng thật giá thật.

Hơn nữa!

Thực lực tuyệt đối không thua ông ta. "Mấy người là ai?"

Ý thức được tình hình không ổn, giọng điệu vốn cuồng ngạo không ai bì nổi của Sử Thừa Sóc lập tức mềm hơn vài phần, nhìn Lý Khai Sơn, sau đó nhìn siêu xe bên phải. Trong lòng bắt đầu suy đoán!

Một câu nói của người đàn ông trẻ tuổi kia là có thể khiến lão giả mày kiếm chủ động xuống xe.

Thoạt nhìn!

Người đàn ông trẻ tuổi trong xe hẳn là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó ở Thành Thiên Kiếm, mà lão giả mày kiếm hẳn là vệ sĩ anh ta dẫn theo.

Vậy, cậu chủ có thể khiến cao thủ viên mãn cảnh đi theo. Nhà họ Sử chọc nổi à? "Lỗ tai ông điếc rồi sao?" "Ngài ấy nói gì, ông con mẹ nó không nghe thấy sao?" Đón nhận ánh mắt kiêng kị của Sử Thừa Sóc, Lý Khai Sơn trầm giọng nói: "Vừa rồi ngài ấy nói rất rõ ràng rồi, một con kiến như ông không có tư cách gặp mặt ngài ấy, lại càng không có tư cách biết thân phận của chúng tôi." "Nếu ông nhất định phải biết đáp án, vậy tôi đây chỉ có thể nói cho ông!" "Tôi." "Là người giết ông đấy!"

Vèo!

Giọng nói vừa dứt, Lý Khai Sơn căn bản không cho Sử Thừa Sóc bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cả người lập tức hóa thành một tàn ảnh, nhanh như tia chớp, khí thế như sấm đánh, bay thẳng đến về phía Sử Thừa Sóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui