“Cầm lấy!” Không chỉ Tiêu Nhất Thiên, ngay cả bản thân Mục Thanh cũng không đồng ý với việc hiến tế lần này.
Hắn ta không cam lòng phải chết bằng một cách như vậy, trở thành đá kê chân của Chủ tổng điện.
Điều này tôn chủ Xà Sát biết rất rõ.
Vì vậy, thấy Tiêu Nhất Thiên còn chần chờ, tôn chủ Xà Sát liền nắm lấy cánh tay Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp đem bình pha lê nhỏ kia nhét mạnh vào trong tay Tiêu Nhất Thiên, thúc giục nói: “Nghĩ tới nghĩ lui cái gì chứ? Mau lên, uống mau đi.”
“Yên tâm! Chủ tổng điện không phải loại người vô tình vô nghĩa.
Ngài ấy làm như vậy, nhất định có dụng ý riêng.
Bảo em uống, em cứ uống là được.
Sống hay chết, đều là do số mệnh của chúng ta, cũng chính là vinh hạnh của chúng ta!"
Hiển nhiên, tiên sinh Vu đang ở bên cạnh nhìn.
Việc Tiêu Nhất Thiên chần chờ rất có thể sẽ khiến cho tiên sinh Vụ cảnh giác, thậm chí có sẽ đưa tới một mối họa.
Bên trong Điện Quỷ này không có ai xứng làm đối thủ của tiên sinh Vu, tôn chủ Xà Sát đương nhiên không hy vọng sự chống đối trong lòng Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra ngoài.
Ý tốt” của Tôn chủ Xà Sát, trong lòng Tiêu Nhất Thiên hiểu rõ.
Nhưng mà sự tình quan trọng, liên quan đến thành bại, ảnh hưởng sinh tử, Tiêu Nhất Thiên cần thiết phải thận trọng, không thể cứ như vậy mà đẩy mình vào nguy hiểm.
“Tiên sinh Vu!”
Tiêu Nhất Thiên cầm bình pha lê nhỏ nhìn kỹ vài lần, hỏi: “Xin được hỏi, bên trong này rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Tôn chủ Xà Sát không hỏi, Tiêu Nhất Thiên lại muốn hỏi.
“Nước thuốc!”
Tiên sinh Vu ngẩng đầu, cùng Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau rồi nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, là nước thuốc do chính chủ tổng điện điều chế.”
“Thật vậy ư?”
Tiêu Nhất Thiên tiếp tục dò hỏi: “Vậy thì...!nó là nước thuốc gì? Tác dụng của nó là gì? Vì sao lại muốn chúng tôi dùng nó trước?”
Nghe vậy, con người của tiên sinh vu hơi nheo lại, sắc mặt cũng lạnh đi vài phấn.
Lúc này, ông ta không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên mà hỏi ngược lại anh: “Tôn chủ Ngưu Sát băn khoăn như vậy, có phải là không tin tưởng chủ tổng điện hay không?”
Anh trực tiếp bị ông ta chụp mũ lên đâu.
Tiêu Nhất Thiên trực tiếp nghi ngờ mục đích của nước thuốc, tiên sinh Vu lại lấy gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, trực tiếp nghi ngờ lòng trung thành của Tiêu Nhất Thiên với chủ tổng điện.
“Đương nhiên không phải!”
Tiêu Nhất Thiên lắc lắc đầu, nói một cách hợp tình hợp lý: “Chủ tổng điện là ân nhân của chúng tôi, là thủ lĩnh của chúng tôi, càng là tín ngưỡng của chúng tôi.
Tôi đương nhiên không dám có chút bất kính hay nghi ngờ ngài ấy”
“Có điều, chủ tổng điện hiện không ở đây, chỉ dựa vào một câu của tiên sinh Vu, e là khó có thể làm người khác tin phục!”
Cái khó ló cái khôn.
Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng tìm được một lý do rất tốt.
“Vậy sao?”
Lông mày tiên sinh Vu khẽ cau lại, hừ giọng nói: “Nói như vậy, là tôn chủ ngưu Sát không tin tôi ư? Anh nghi ngờ tôi bất trung với chủ tổng điện, truyền ý chỉ giả, sau lưng chủ tổng điện làm loạn hay sao?”
“Không sai.”
Tiêu Nhất Thiên cất giọng dứt khoát, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Mọi người đều biết, trong điện Huyền Vương kẻ lừa người gạt, ai nấy đa mưu túc trí, không có tính người.
Ngoại trừ chủ tổng điện, bất luận kẻ nào cũng đều không đáng tín nhiệm!”
“Tiên sinh Vu đương nhiên cũng không ngoại lệ!”
Nghe vậy, tiên sinh Vu đột nhiên bật cười.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ảm đạm như thể xuất phát từ địa ngục, khiến người nghe không nhịn được mà nổi cả gai gạo.
Tiên sinh Vu cũng không ép buộc, chỉ nói: “Nước thuốc ở trong tay Ngưu tôn chủ, anh có thể lựa chọn uống, cũng có thể lựa chọn không uống.
Tôi chỉ tới đưa thuốc, truyền lệnh, sẽ không ép buộc anh phải uống.”
“Có thể lựa chọn?”
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Nếu tôi không uống thì sẽ thế nào?”
“Đến lúc đó gặp mặt sẽ biết.”
Tiên sinh Vũ cố ra vẻ bí ẩn, nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, sau khi tiến vào trong tổng đàn nó sẽ phát huy tác dụng!”
Đúng vậy!
Chủ tổng điện chủ tự mình điều chế nước thuốc, cũng không phải là nước lọc, làm sao có thể không có tác dụng? Vấn đề là, tác dụng của nó rốt cuộc là gì.
Là phúc hay họa, rất khó có thể đoán trước.
Nói xong, tiên sinh Vu xoay người rời đi, xem ra ông ta thực sự tới đây chỉ để đưa thuốc.
“Tiên sinh Vu."
Tiêu Nhất Thiên cuối cùng hỏi thêm: “Tất cả mọi người đều có sao?”
“Đó là đương nhiên!”
Tiên sinh cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Chủ tổng điện nhân từ, sẽ không thiên vị bất cứ ai..."
Giọng nói vừa rơi xuống chưa được một giây, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Xà Sát, cảnh tượng mà người bình thường khó có thể thấy được đã xảy ra.
Thân thể tiên sinh Vu dần dần tan biến, lờ mờ biến thành trạng thái trong suốt, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Xà Sát.
Thậm chí còn không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, cứ như thể ông ta chưa từng xuất hiện.
Quá sức quỷ dị.
Nhìn thấy một cảnh kỳ quái không nói lên lời này, cho dù lúc trước khi đấu cùng tiên sinh Vu, Tiêu Nhất Thiên đã được cảm nhận qua những thủ đoạn kinh người của ông ta, nhưng giờ phút này được nhìn thấy một lần nữa anh vẫn cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng được.
“Mục Thanh!”
Sau khi tiên sinh Vu rời đi, tôn chủ Xà Sát quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, giọng nói có chút không vui: “Tên nhóc này, hiện tại thực lực mạnh hơn, lá gan cũng theo đó mà lớn hơn hả, cả gan dám không nghe cả lời của chị”
Đây là muốn tính sổ với anh ư.
“Chị Xà, chị hiểu lầm rồi.”
Tiêu Nhất Thiên vội vàng giải thích: “Chị lúc trước cũng từng nói qua, lão già tiên sinh Vu này rất độc ác, thần quỷ khó lường.
Lần hành động này liên quan đến nghiệp lớn ngàn năm của chủ tổng điện, em đương nhiên muốn cẩn trọng một chút.”
“Hơn nữa, từ tôn chủ Hổ Sát mà em biết được, bọn họ sở dĩ có lòng phản nghịch, là có chút liên quan tới tiên sinh Vu."
“Cho nên, nói thật thì đối với tiên sinh Vu, em thật sự không quá tin tưởng."
Nghe những lời này thực sự rất có lý.
“Vậy sao?”
Tôn chủ Xà Sát nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, như thể đang suy tư đánh giá vài lần, đột nhiên nói: “Mục Thanh, em thay đổi rồi! Như là chỉ trong một đêm đột nhiên trưởng thành, đã học được cách suy nghĩ độc lập, còn dám nghi ngờ cả lòng trung thành của tiên sinh Vu với chủ tổng điện.
Em không còn là tên nhóc thôi luôn nghe lời và tin tưởng chị vô điều kiện nữa rồi."
“Em...!rốt cuộc có phải là Mục Thanh của chị hay không?” Chết tiệt.
Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên không khỏi tối sầm lại.
Không biết tên Mục Thanh trước kia ngu ngốc tới mức nào, đầu óc có phải chỉ giống một đứa trẻ to xác hay không?
Chắc chắn rồi.
Giống như những gì Lý Trâm Anh lo lắng ở núi Ngưu Đầu lúc trước, tôn chủ Xà Sát thực sự quá quen thuộc với Mục Thanh.
Tiêu Nhất Thiên có thể bắt chước dáng vẻ và giọng nói của Mục Thanh, cũng có thể nắm bắt được ít nhiều chi tiết của hắn, nhưng lại rất khó có thể bắt chước được tính cách Mục
.