Chiếc váy trắng tôn lên làn da trắng nõn của Daniel khiến cô hầu cùng người lính nhìn đến ngơ ngẩn.
Daniel bị nhìn đến đỏ mặt, cậu cúi gằm mặt xuống để cho mái tóc dài che đi hết mặt mình.
"Cậu ngồi ghế đi để chúng tôi làm tóc."
Daniel mặc dù không muốn nhưng bị ép buộc ngồi xuống ghế.
Nhìn chiếc gương phản chiếu lại hình cảnh của mình ở trong đó khiến Daniel muốn đứng dậy chạy đi.
Hai cô người hầu thấy vậy liền ấn cậu lại chỗ ngồi.
Một người giữ cậu lại, còn người kia giúp cậu chải tóc.
Mái tóc đen dài xơ rối chải hoài không được khiến cô người hầu tức giận lấy cây kéo cắt phăng đi mái tóc dài đó.
Daniel nghe tiếng cắt sột soạt đằng sau lưng mình thì hoảng loạn muốn quay lại nhưng lại bị người ta giữ lại, cậu không thể phản kháng, dù động đậy một chút cũng không được.
Hốc mắt Daniel dần đỏ lên, mái tóc chính là thứ làm cho cậu thoải mái nhất.
Mái tóc dài che đi tầm nhìn của cậu, cậu không thấy được thế giới bên ngoài, bên ngoài cũng không thể nhìn được cậu đang như thế nào.
Đối với người mắc chướng ngại như cậu, việc không cần phải tiếp xúc với anh chính là thứ mà cậu mong muốn.
Daniel cảm giác trên mặt mình bỗng chốc thoáng mát hơn, mái tóc rối xù lúc trước giờ đây đã được chải chuốt gọn gàng và cuốn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp kia khiến người hầu thảnh thốt.
"Ôi trời, cậu ta đúng là đẹp thật."
Daniel lần đầu tiên được người khác khen, cậu ngại ngùng ngước mặt lên nhìn thẳng vào trong gương.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy mình trong một bộ dạng khác như vậy, mái tóc dài được thắt lại và cuốn lên ở đằng sau.
Đôi mắt xanh lục kia nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ hơn, không còn bức màn che chắn kia nhưng cậu lại cảm thấy tốt hơn.
Chiếc váy cưới với kiểu thiết kế tay dài che đi đôi tay bầm tím đầy vết xước của cậu, chỉ để lộ ra những chỗ trắng trẻo không vết xước.
Người hầu cài cho cậu chiếc khăn voan dài che đi khuôn mặt, đây chính là thứ không thể thiếu của cô dâu, cũng như không để việc Daniel thay thế Layla bị bại lộ ngay từ đầu.
Sau khi thay đồ cùng sửa soạn Daniel được đưa ra ngoài cung điện, nơi có chiếc xe cưới của Quốc vương Kyan đang chờ sẵn.
Bởi vì có chiếc khăn voan nên tầm nhìn của Daniel bị hạn chế một nửa, cậu chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có một người đàn ông mặc vest trắng đứng ở đó, hình như có chút đẹp trai.
Người đàn ông vươn bàn tay về phía cậu, Daniel ngập ngừng không muốn nắm lấy tay của người đàn ông đó.
Người hầu thấy vậy liền kéo tay cậu đặt lên tay người đàn ông.
Bàn tay của người kia to hơn tay của cậu, cũng ấm hơn tay của cậu, Daniel cảm nhận được lực siết trên bàn tay đó.
Daniel được đưa vào xe, ngồi cùng với cậu chính là người đàn ông đó.
Chiếc váy cưới lộng lẫy chiếm gần hết chỗ nên người đàn ông kia chỉ có thể ngồi một góc gần cửa xe tạo ra một khoảng cách xa với Daniel.
Daniel vốn không thích tiếp xúc với người lạ, nhìn thấy khoảng cách như vậy cậu thầm thở phào.
Chiếc xe được khởi động, lăn bánh rời đi.
Daniel nhìn khung cảnh xung quanh dần dần lướt nhanh qua mà lòng chợt thấy vui vẻ.
Cậu không thích ở lại nơi này, nghĩ kĩ lại thì việc kết hôn này cũng không có gì xấu.
Sau khi qua tới nơi cậu sẽ trốn đi, trốn đến một nơi mà không ai biết, sống một cuộc sống một mình, không bị đánh đập, không nghe tiếng chửi bới cửa người khác.
Chỉ nghĩ đến thế thôi đã khiến Daniel trở nên vui vẻ hơn.
Daniel chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không hề biết rằng người đàn ông kia đang tiến lại gần cậu, nhìn cậu như nhìn thấy sinh vật lạ vậy.
"Công chúa Layla."
Tiếng gọi của người đàn ông kia khiến Daniel giật mình, thân thể không tự chủ mà cứng đờ.
Daniel cúi gằm mặt, giả vờ như không nghe thấy gì.
"Tôi là Quốc vương Kyan, người cai trị phía Nam."
Kyan nói rồi muốn vén chiếc khăn voan ra nhưng lại bị Daniel tránh đi.
Bàn tay dừng trước không trung rồi rụt về.
Daniel hoảng loạn đảo mắt, bàn tay siết chặt chiếc khăn voan trên đầu mình, cậu lui về một góc sát cửa xe, né tránh những sự đụng chạm với Kyan.
Kyan cảm thấy rất lạ, nghe nói công chúa Layla là người vô cùng kiêu ngạo, nhìn người ở trước mặt đang khẽ run lên vì sợ hãi không giống với những lời nói kia.
Kyan không đụng đến Daniel nữa, cũng không lên tiếng thêm lần nào, không khí lại rơi vào sự im lặng nhưng đây là điều mà Daniel muốn.
Rất nhanh sau đó chiếc xe đã đến nơi, Daniel thấy chiếc xe dừng lại, Kyan cũng xuống xe sau đó vòng qua mở cửa xe bên phía cậu đang ngồi.
Vì mở cửa đột ngột nên Daniel đang dựa vào cửa mất đi điểm dựa liền ngã ngửa ra sau.
May thay Kyan đã đỡ được cậu.
Sự tiếp xúc trong chớp mắt này khiến Daniel nhảy dựng lên, cậu vội vàng đẩy Kyan ra sau đó xuống xe đứng ở một nơi cách xa Kyan nhất có thể.
Chỉ trong chớp mắt đó, Kyan đã cảm nhận ra Daniel không phải là công chúa Layla kia.
Kyan lịch thiệp bước tới gần Daniel sau đó đưa bàn tay ra trước mặt cậu.
Daniel vẫn giống như lúc trước, cậu đắn đo một lúc lâu sau mới dám đặt tay mình vào tay Kyan.
Cậu ngước nhìn thứ trước mắt mình, là một cung điện rộng lớn, xa hoa.
Để đi tới cửa chính của cung điện phải đi qua một sân cỏ, giữa sân đặt một đài phun nước lớn được tạc tượng một thiếu nữ đang cầm bình nước đổ xuống.
Daniel chỉ loáng thoáng nhìn thấy thôi cũng phải kinh sợ trước sự lộng lẫy này.
Bước vào trong cung điện chính là sảnh chính của cung điện, cột nhà được khắc hoa văn tinh xảo và nạm vàng, đèn chùm bằng vàng to lớn đang thắp sáng cả sảnh chính tạo nên một khung cảnh xa hoa, nơi đây chỉ dành cho những người giới quyền sống mà thôi.
Cả một quãng đường dài, sau khi leo hết ba tầng thang thì Daniel cũng đã tới được căn phòng mà Kyan chuẩn bị cho cậu.
"Vì đây là hôn nhân chính trị nên không nhất thiết phải mở tiệc làm gì.
Ta đã chuẩn bị sẵn phòng cho nàng thưa công chúa."
Giọng nói Kyan vang vọng bên tai khiến Daniel mất tự nhiên, Kyan mở cửa phòng dẫn cậu vào.
"Ta có thể vén khăn voan của nàng được không."
Daniel cứ tưởng rằng Kyan chỉ đưa mình đến phòng thôi là được rồi nhưng khi Kyan yêu cầu muốn mở khăn voan thì cậu vội vàng lùi ra xa rồi giữ chặt lấy khăn voan.
Cậu không thể để cho người đàn ông này biết rằng cậu không phải là công chúa Layla kia.
Kyan nhìn động tác của cậu thì im lặng một lúc lâu, không khí trong phòng dần trở nên gượng gạo.
"Nàng nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nàng nữa."
Nói rồi Kyan rời đi, Daniel đứng đó nhìn bóng Kyan mất dạng sau cánh cửa thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi lên chiếc giường lớn giữa căn phòng.
Độ đàn nhồi của chiếc giường khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mềm mại, sạch sẽ.
Daniel nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc khăn voan trên đầu xuống.
Trước khi được đưa lên xe thì cậu đã lén giấu một vài bộ đồ để trốn thoát khỏi đây.
Daniel đi đến tủ đồ to lớn kia, cậu mở cánh cửa tủ ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc tủ đã được lấp đầy bởi những chiếc váy lộng lẫy.
Daniel không ngờ người đàn ông kia lại chu đáo chuẩn bị tất cả cho người vợ mới cưới như vậy.
Nhưng người vợ của Kyan không phải cậu, cậu chỉ là vật thế chỗ của công chúa Layla, là món đồ chơi của vị vua Leo kia.
Daniel cởi bỏ chiếc váy cưới ra thay vào đó là bộ đồ mà cậu vẫn mặc hàng ngày, chiếc áo choàng cũ kỹ được chắp vá cẩn thận là thứ duy nhất mà Daniel có.
Những chiếc váy trong tủ đồ xa hoa kia không phải là thứ dành cho cậu, cả nơi cậu đang đứng cũng không thuộc về cậu.
Sau khi thay đồ xong Daniel liền kiểm tra mọi thứ xung quanh, căn phòng rộng rãi gồm hai cửa sổ đều hướng ra phía bên ngoài và có cả ban công, đây chính là thứ mà Daniel muốn.
Cậu ra ngoài ban công nhìn xuống phía dưới, vì đây là tầng ba nên Daniel không thể mạo hiểm mà nhảy xuống được.
Cậu chỉ còn cách trốn ra ngoài bằng cửa chính.
Daniel mở cửa phòng, may thay bên ngoài căn phòng này không có người canh gác, dựa theo đường đi lúc nãy mà Kyan đã dẫn cậu lên, Daniel dễ dàng đi ra được sảnh chính.
Tận mắt nhìn thấy mọi thứ mới khiến Daniel thầm cảm thán, chỗ này quá sức xa hoa rồi.
"Ngươi là ai vậy."
Giọng nói phát ra từ phía sau khiến Daniel hoảng hốt quay lại nhìn, là người đàn ông lúc đó, nếu để người đàn ông biết được cậu chính là "cô dâu" lúc nãy thì rất nguy hiểm.
Daniel chỉ lướt nhìn người đàn ông sau đó bỏ chạy, Kyan không nghe được câu trả lời mà còn để người chạy mất.
Anh suy nghĩ một lúc liền lên phòng lúc nãy kiểm tra, đến nơi Kyan chỉ nhìn thấy chiếc váy đã được tháo bỏ còn người thì lại không thấy đâu.
Daniel chạy tới đài phun nước thì dừng lại, người đàn ông kia không đuổi theo khiến cậu nhẹ nhõm hơn, đang tính chạy tiếp thì cậu bị một vậy gì đó đâm trúng.
Daniel chưa kịp làm gì đã bị người ta đè xuống đất, cậu nhìn xuống eo của mình nơi đang bị một mũi tên cắm vào.
"Không được cử động."
Daniel nghe vậy càng cử động mạnh hơn, eo cậu vì hành động mạnh đó mà chảy máu.
Người này không ngờ mình nói như vậy mà cậu lại làm ngược lại, càng đè cậu mạnh hơn.
"Lion mau thả người ra."
Kyan vội vàng chạy đến kêu người thả Daniel ra, cậu vừa được thả ra liền muốn chạy tiếp nhưng lại bị Kyan kéo lại.
Chiếc mũ của áo choàng không may rớt ra làm lộ khuôn mặt của cậu.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng kia giờ đây bị tháo bỏ, đôi mắt xanh lục kia chính là điểm nhấn trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Kyan sau khi nhìn thấy người thì giữ chặt lại, không ngờ đây lại là một mỹ nhân, đôi mắt xanh lục kia như níu giữ anh lại ở bên trong nó.
Kyan kéo người vào lại trong cung điện, mắt thấy mình sắp bị kéo trở lại nơi đó cậu đành đánh liều cúi xuống cắn vào tay Kyan để cho Kyan biết đau mà thả cậu.
"A đau."
Kyan bất thình lình bị cậu cắn thì giật mình nhưng anh vẫn cố gắng chịu đau nắm chặt lấy tay Daniel.
Daniel ra sức cắn nhưng lại không thấy Kyan buông tay liền nhả tay anh ra, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Kyan bắt gặp được ánh mắt đó thì bật cười.
Lion đứng ở bên cạnh giật mình khi thấy anh nở nụ cười, Kyan vốn là vị Quốc vương không thích cười, số lần ngài Quốc vương đây cười chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay bỗng dưng được thấy Quốc vương Kyan cười quả là một chuyện động trời.
"Tôi không làm gì cậu đâu.
Lên phòng đi để tôi trị thường cho cậu."
Daniel nghe vậy thì nhìn xuống eo mình, mũi tên vẫn còn cắm ở đó nhưng cậu không cảm thấy đau đớn hay bất cứ khó chịu nào.
Cậu nhìn thấy máu đang dần nhỏ giọt xuống sàn nhà thì mới theo Kyan đi lên phòng trị thương..