Sợi Xích Vô Hình


“Bộ nào bây giờ nhỉ? Ây…khó chọn quá đi”
Căn phòng vốn ngăn nắp, sạch sẽ đã bị Di Nhược cô bày bừa bộn một cách không thương tiếc.

Nhìn đống quần áo treo trước mặt, cô lại cau mày, vò đầu bứt tóc, khóc không nên lời, đưa tay một cách miễn cưỡng lấy hai chiếc váy treo trên tủ, vừa lẩm bẩm vừa suy tính
“Hay là chọn màu hồng trắng này nhỉ? Nhưng mặc vào nhìn như mấy nhóc lớp mầm vậy, nếu mày mà mặc cái này đi xuống lầu thì biết đâu còn bị bố mẹ chồng tương lai hỏi là học lớp mấy nữa thì lại khổ thân.

Hay bộ váy đen này nhỉ, cái này lúc trước mình chỉ mặc nó có một lần lúc đi bar ăn sinh nhật Tiểu Ảnh thôi…”
Vừa quyết định mặc bộ này, chân mới bước vào cửa phòng thay đồ thì cô lại giật lùi về sau, lắc đầu lia lịa
“Không được, không được, bộ này nhìn mình chẳng liêm chính tí nào cả… Anh chồng tương lai mà thấy cách ăn mặc như thế thì chẳng phải là mình lại để ấn tượng không tốt với chồng mình rồi sao.

Di Nhược à, mày hãy vì một tương lai tươi sáng mua mỹ phẩm, quần áo, xe…không cần nhìn giá thì nhất định phải để lại ấn tượng tốt với người ta mới được.

Thôi thì cứ mặc giản dị như hằng ngày vậy, kín cổng cao tường, chuẩn form dâu hiền vợ thảo.”
Cô vừa mới thay quần áo đang định bước ra ngoài, thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, kèm theo lời thúc giục của quản gia
“Tiểu thư, người đã chuẩn bị xong chưa? lão gia và mọi người bên dưới đang đơi cô xuông dùng bữa từ rất lâu rồi.”
“Con xuống ngay đây”

Dứt câu, cô vội vã mở cửa phòng chạy xuống lầu đến nỗi dép còn chưa mang tử tế.
Thấy cô chạy đến suýt mất hơi, bộ dạng như ma đuổi, lão gia ông lại cau mày, tức giận nhìn chằm chằm vào cô, quát khẽ:
“Di Nhược, con thật biết cách làm mất mặt gia tộc Cố Nải mà…”
“Ba quá lời rồi…hì hì hì” cô vội kéo ghế ngồi xuống, khẽ lời đáp lại Cố lão gia kèm theo nụ cười chọc tức
“Con…thật tức chết đi mà”
“Ầy…ba phải khỏe…khỏe để mà hưởng hết số gia sản của gia tộc Cố Nải, gia sản của Cố Nải ít quá nên khiến ba tán tận lương tâm biến hạnh phúc của con gái rượu mình thành cuộc hôn nhân thương nghiệp để đổi lấy hai dự án lớn trong 5 năm tới của tập đoàn.

Ba đừng nghĩ con thường ngày không hiểu chuyện, chẳng qua là do con không muốn để tâm thôi…Cuộc hôn nhân này con sẽ chấp nhận, chấp nhận để tài khoản ngân hàng của ba có thêm vài con số phía sau nữa chứ.

Ba thấy con nói có đúng không? Thế nên ba đừng có mà nói vì hạnh phúc của Cố Nải Di Nhược con nữa, ba chẳng qua là vì bản thân mình thôi.

Ba mà tức chết thì gia sản của Cố Nải nhiều quá, con với Vĩ Kì cộng với mẹ không hưởng hết nổi đâu…”
Thu lại dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, cô lại cười cười như chưa có chuyện gì, ánh mắt hồn nhiên, cất giọng hớn hở
“Con xin lỗi đã để mọi người đợi lâu rồi”
“Không lâu…không lâu” Từ phu nhân mỉm cười nhìn cô nói
“Từ Thánh Uy lại đi đâu rồi nhỉ.


Vừa rồi tôi còn thấy Từ tổng ngồi ở đây kia mà”
Nghe mẹ cô nói như thế, cô bất giác nuốt nước bọt một cách không thông, tâm can cảm thấy có chút bất an nhưng cô lại tế nhị đưa tay lên ngực trấn an
“Tên giống tên thôi…Di Nhược mày đừng sợ…tên giống tên thôi…tên giống tên thôi”
Thấy cô luôn miệng lẩm bẩm gì đó, Vĩ Kì ngồi cạnh cô bất giác lay lay cánh tay cô
“Di Nhược…em lại lẩm bẩm niệm chú cái gì thế?”
Hoàn hồn lại, cô cau mày, khẽ lườm ông anh này
“Cái củ chuối nhà anh chứ niệm niệm…Em niệm chú cho anh bớt trêu hoa ghẹo bướm, bớt uống trà anh ở bên ngoài để cả nhà và Dao Dao đỡ khổ vì anh đấy thế đã vừa cái nết của anh chưa hả… À!! Em ra mắt Từ gia chứ có phải anh ra mắt đâu mà đến giờ anh vẫn còn ngồi ở đây.

Sao không mau vào bệnh viện chăm sóc Dao Dao, anh định đển cô ấy tức chết thì anh mới vào đón cô ấy về làm tang lễ à…”
Vĩ Kì nghe cô nói như thế, anh càng lúc càng cảm thấy tức giận và hối hận, lúc nhỏ anh đã chiều cô quá nên bây giờ cô không xem trọng người anh trai này ra gì đây mà.

Cô nghĩ anh không muốn ở bên để chăm sóc Dao Dao sao, nếu không phải vì muc đích ngăn cản cuộc hôn nhân này thì hà cớ gì anh lại hi sinh thời gian vàng bạc ở bên vợ mình mà ngồi ở đây chứ.

Vĩ Kì cố dặn lòng, tâm luôn mách mảo ‘Nhóc con còn nhỏ không hiểu chuyện, người không hiểu chuyện thì không nên đôi co, không nên đôi co’, tâm vẫn luôn mách bảo như thế nhưng bên ngoài anh lại làm vẻ đáng ghét chết người
“Cần họ Cố Nải nhà em nhắc nhở sao.


Bộ dạng này của em có cho thì Từ Thánh Uy cậu ta cũng không cần”
Nghe anh trai sống cùng mình tận 20 năm nhận xét một cách phũ phàng như thế, cô tức đến nỗi đỏ mặt, nói lớn một cách không kiểm soát trước mặt mọi người
“Cố Nải Vĩ Kì…anh câm mồm cho em.

Miệng quạ nhà anh mà còn mở miệng nói câu nào nữa là em liền lập tức ném anh ra khỏi đây ngay.”
Cô vừa thốt ra câu vừa rồi, mọi người có mặt trên bàn ăn liền trở nên ngơ ngác, riêng chỉ có người đàn ông không biết đã vào từ lúc nào đang ngồi dối diện với cô vẫn ung dung đưa tay rót ly rượu vang vừa uống cạn, miệng nhếch nụ cười với hành động vừa rồi của cô.
“Từ tổng đã quay lại, vậy buổi tối ngày hôm nay có thể bắt đầu được rồi… Di Nhược, con mau ngoan ngoãn ngồi xuống cho ba…Tôi thay mặt con gái tôi kính hai vị thông gia và Từ tổng một ly xem như chuộc lỗi vì sự thất lễ của đứa con gái này”
Cố lão gia có chút ngượng ngùng vì hành động vừa rồi của cô, bèn đứng dậy, đưa tay nâng ly cung kính mời.
Thấy Cố lão gia có chút không được tự nhiên, Từ lão gia có chút không nỡ, ông cũng đứng dậy, nâng ly rượu trên tay đáp lại…
Nhìn hành động có chút trang trọng này của ba cô và Từ lão gia, cô lại chán nản mà thốt lên
“Dù sao hai bên cũng trở thành người nhà của nhau, ba có cần hành lễ một cách thấp kém như vậy có được không… Dạ dày ba không ổn, để Di Nhược con thay ba uống vậy”
Không đợi ông kịp phản ứng, cô đã nhanh tay giành lấy ly rượu trên tay ba mình, ngữa cổ uống cạn…
“ple…rượu gì mà khó uống quá vậy…Ba à!! Nhà mình cũng có lúc chơi dồ dỏm sao? Thật mất mặt gia tộc Cố Nải quá mà…”
Nhìn hình động vừa le lưỡi vừa nhăn mặt của cô thật chẳng ra dáng một vị tiểu thư đài cát tí nào, Vĩ Kì có chút mừng thầm, nếu ngày hôm nay xem mắt không thành công thì cuộc hôn nhân này sẽ lập tức hủy bỏ, thế thì em gái anh sẽ không gả cho gia tộc họ Từ nữa…Anh vui mừng, vừa cười cười vừa nhấp môi ly rượu Tequila Ley 925 trên tay mà cô vừa mới chê là hàng dỏm thì tình thế đột nhiên lại thay đổi, Từ lão gia không những không khó chịu mà còn cười tươi, cất giọng ôn nhu
“Di Nhược con dâu tương lai của tôi thực có khiếu hài hước, tôi và phu nhân nhà tôi rất hài lòng với con bé.

Tôi nghĩ chúng ta bây giờ có thể bàn bạc về ngày cử hành hôn lễ là được rồi…”
Cô đang tập trung công lực ăn, định đưa miếng thịt cừu lên miệng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn Từ lão gia và Từ phu nhân, ánh mắt tròn xoe rưng rưng nước mắt, sau đó nhìn Vĩ Kì cười như được mùa, khẽ nghiêng người về phía anh tỏ vẻ đắt ý

“Vĩ Kì anh mở to mắt mà xem em gái anh sắp đường đường chính chính bước chân vào gia tộc họ Từ rồi đây này…hahaha…”
“Di Nhược con thấy thế nào?” Cố lão gia có chút hơi lo lắng nhìn cô, ông biết đứa con gái này vì để ông vui nên mới chịu gả đi, nhìn bề ngoài cô cười nói như thế nhưng ông biết tâm cô đang nghĩ gì.
Cô khi nghe ba mình hỏi như thế, có chút trầm tư nhưng sau cùng cũng nhanh chóng tỏ vẻ hồn nhiên, mừng rỡ, cười tươi nói
“Oầy…tức nhiên là con đồng ý rồi, năm nay không lấy chồng thì năm sau, năm sau nữa vẫn phải lấy, lấy sớm hay lấy muộn cũng như nhau thôi…Chi bằng chọn ngày lành tháng tốt làm lễ đính hôn, hai bác thấy con nói có đúng không? À, Từ Thánh Uy anh ấy đâu rồi sao con không thấy anh ấy đâu vậy ạ?”
“Chẳng phải tôi đang ngồi đối diện trước mặt em đây sao.

Hửm, vợ tương lai.

Không lẽ Cố Nải Di Nhược em định vượt rào, tìm thêm một vị hôn phu nào nữa đấy à!!”
Người đàn ông nghiêng đầu, ngón tay xoay miệng ly rượu một cách ma mị…nhìn chằm chàm vào cô, không nhanh không chậm, bá đạo thốt ra những lời vừa rồi trước mặt mọi người như đánh dấu chủ quyền
Nhận thấy âm thanh trầm trầm có chút quen thuộc này, cô bây giờ mới phát hiện người đàn ông đã ngồi đối diện với cô từ lúc nào, miệng vừa nói, mắt vừa ngước nhìn người đàn ông này
“Giọng nói này…không lẽ là…TỪ THÁNH UY!!!!!...” cô giật mình đứng dậy, thốt lớn tên của hắn
Đối lập với vẻ mặt hốt hoảng của cô thì hắn có vẻ không để tâm cho lắm,tay vẫn luôn xoay ly rượu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bình hoa đang để trên bàn…
Vừa nhìn thấy hắn, bao nhiêu cơn tức giận nhớ về hình ảnh hắn uy hiếp cô tại tập đoàn Vin bỗng phút chốc mà tuông trào, mạnh bạo đứng dậy tuyên bố
“Cố Nải Di Nhược con nhất quyết không kết hôn với hắn.

Dù trời có sập xuống thì Di Nhược con cũng không đồng ý”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận