Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Nghe tin, hàng ngàn phụ huynh đổ xô tới quanh trường như một bầy ong.

“Con trai tôi đang ở trong ngôi trường đó!”

“Mau tránh đường!”

“Tôi cần phải xem những gì đã xảy ra.”

“Ôi Chúa ơi!”

Nếu không có nỗ lực tuyệt vọng của cảnh sát và các nhân viên hiệp hội, có lẽ đám đông đã trở nên hỗn loạn.

Đồng thời, ngay khi nghe tin, các phóng viên đã chạy đến và đang bận rộn tác nghiệp.

“Uh? Sung Jin-woo kìa”

“Mau chụp ảnh anh ta đi!”

Jin-woo lặng lẽ di chuyển về phía những người dường như là nhân viên Hiệp hội, tránh ánh mắt của đám đông.

Nhìn vẻ mặt u tối của Jinwoo, các nhân viên hiệp hội cảm thấy căng thẳng.

“Ngài Sung Jinwoo…”

“Em gái tôi sao rồi?”

“Cô ấy đã được đưa đến bệnh viện Ilshin ở Seoul cùng với các học sinh khác.”

“…”

Jinwoo gật đầu và quay lại với khuôn mặt nặng nề.

Nhìn thấy biểu cảm của Jimwoo, người nhân viên Hiệp hội cảm thấy cổ họng mình khô khốc

Ực

Anh ta giải thích thêm rằng theo yêu cầu của Hiệp hội, ưu tiên hàng đầu của họ khi đến đây là kiểm tra tình trạng của Sung Jin-ah.

May mắn thay, cô đã an toàn.

Không có thương tích nào ngoại trừ những vết trầy xước quanh cổ và cổ tay.

Thợ săn Sung Jin-woo, người đã cứu cô không biết điều đó.

‘Nhưng áp lực nặng nề này….’

Điều gì sẽ xảy ra nếu Jinwoo không đến kịp?’

Các nhân viên Hiệp hội rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh đó.

Họ đã gặp may.

Trái với tâm trạng nhẹ nhõm của các nhân viên Hiệp hội, Jin-woo lấy điện thoại di động ra với một trái tim nặng trĩu.

‘Chắc mẹ cũng đã nghe tin này. ‘

Nhiều học sinh đã bị giết bởi ma thú

Tất nhiên, người mẹ nào nghe tin này cũng tan nát con tim.

‘Trước khi điều đó xảy ra, phải mau gọi và thông báo cho mẹ rằng Jin-ah vẫn an toàn’.

Anh đang định bấm số thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Ta đã gửi nhân viên của mình đến chỗ mẹ của cậu, và có lẽ họ đang lái xe đến bệnh viện rồi”

Jin-woo nhìn lại.

“Ngài chủ tịch”

Go Gun-hee đứng đó với khuôn mặt tăm tối như Jin-woo.

Dù đây chỉ là một sự cố đáng tiếc, ông dường như cảm thấy có trách nhiệm vì đã không ngăn chặn được thảm họa, với tư cách là người đứng đầu Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.

Trong khi đó, Jin-woo bày tỏ lòng biết ơn vì Chủ tịch đã quan tâm đến gia đình anh.

Go Gun-hee lắc đầu.

“Hiệp hội mới là những người phải cảm ơn”

Mười bảy học sinh

Nhờ Jinwoo mà họ mới có thể cứu được từng đó học sinh bị mắc kẹt lại trong trường

“Như mọi khi, ta lại mang ơn cậu rồi, Jinwoo”

Jin-woo cười cay đắng.

Nếu anh ta có thể sử dụng [Hoán đổi bóng], anh đã có thể cứu được nhiều học sinh hơn

Nhưng nuối tiếc cũng vô dụng.

Go Gun-Hee cũng có thể mơ hồ cảm nhận được những gì Jin-woo đang nghĩ, khi quan sát nét mặt của anh ấy.

Nhưng ông lão lắc đầu.

‘Đây không phải là lúc để sướt mướt’

‘Cậu có muốn nói gì không?’

Go Gun-hee nhìn lên.

“Cậu sẽ đến bệnh viện chứ?”

Jin-woo chợt nhớ tới cánh Cổng ở Gwangalli, nhưng nhanh chóng bỏ qua.

Mana của anh không bị tụt xuống.

Điều này có nghĩa là đám kiến, bao gồm Ber, đang dễ dàng chinh phục ngục tối.

“Chà, dù sao thì, tên đó đâu phải dạng vừa…”

Vì vậy, bây giờ anh ấy không phải lo lắng gì về cuộc đột kích kia.

“Vâng”

“Vậy thì hãy dùng xe của chúng tôi”

“Không cần đâu. Tôi ổn mà”

“Hãy đi cùng ta, ta muốn nói với cậu vài điều”

Jinwoo, người đang lịch sự từ chối lời mời, cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Anh gật đầu trước thái độ của chủ tịch

“Vâng”

Jin-woo được hướng dẫn bởi chủ tịch hiệp hội và ngồi vào ghế sau xe.

Mặc dù đó là một chiếc xe rộng, nhưng với sự xuất hiện của một Chủ tịch cao lớn và một Thợ săn vai rộng, hàng ghế sau trở nên chật chội.

Woo Jin-chul ngồi ở ghế lái, chào họ thông qua gương chiếu hậu.

Jinwoo cũng chào lại bằng ánh mắt.

Khi những chiếc bánh xe bắt đầu chậm rãi di chuyển, chủ tịch Go Gun-hee mới ngần ngại mở lời

“… đáng lẽ tai nạn đó đã được dự đoán từ trước”

Khuôn mặt ông lộ vẻ căng thẳng.

Jinwoo tò mò

‘Hiệp hội đã bỏ qua điều gì có thể giúp họ ngăn chặn các tai nạn ư?’

Ngay trước khi sự ngạc nhiên của JInwoo biến thành sự tức giận, chủ tịch hiệp hội rút điện thoại ra và cho anh ta xem Màn hình.

Có một biểu đồ trên màn hình điện thoại.

“Đây là sự gia tăng tần số xuất hiện của các cánh cổng ở Seoul trong sáu tháng qua.”

Các điểm đã vẽ một đường cong nhẹ nhàng, và càng lúc càng tăng mạnh. Đến thời điểm hiện tại, biểu đồ trở nên cao chót vót.

“Và đây là số liệu thống kê trên toàn thế giới.”

Nếu chủ tịch không giải thích điều đó, anh ta sẽ lầm tưởng rằng mình đang nhìn vào cùng một biểu đồ.

“Các cánh cổng đang xuất hiện theo cấp số nhân trên toàn thế giới.”

Khuôn mặt của Chủ tịch tối sầm lại

“Nhưng đây không phải là điều kỳ lạ duy nhất.”

Người đứng đầu hiệp hội cất điện thoại di động của mình vào túi bên trong áo khoác, rồi nói tiếp.

“Thời gian gần đây, ngày càng có nhiều người tới kiểm tra cấp độ thức tỉnh.”

‘Các cánh cổng ngày càng tăng, và số lượng thợ săn cũng tăng?’Giống như một cuộc chiến mà hai phe đang cố gắng giữ cân bằng?’

Chủ tịch hiệp hội nói với giọng hoang mang khi nhìn thấy nét mặt quan tâm của Jinwoo

“Một cái gì đó đang bắt đầu thay đổi …”

Nó chỉ là một quan điểm cá nhân.

Sau khi đưa ra một vấn đề phức tạp, Go Gun-hee đã kết luận ngắn gọn như vậy.

“Ta nghĩ vậy đó.”

Jinwoo gật đầu

Đó là phần thú vị của dữ liệu. Bạn có thể thấy rằng một cái gì đó sắp xảy ra

Tuy nhiên, dù nhìn thấy điều này, Jinwoo cũng không thể làm gì cả. Và Chủ tịch hiệp hội cũng vậy.

Hơn nữa, nếu chỉ là chút số liệu và ý kiến, thì trao đổi qua điện thoại cũng được. Chủ tịch sẽ không mất thời gian chỉ vì việc đó.

“Vậy, ngài muốn nói với tôi điều gì?”

Chủ tịch lấy chiếc cặp mà ông đã đặt dưới chân như thể ông đã chờ đợi câu hỏi của Jinwoo và lấy ra các tài liệu.

“Nhật Bản, Hoa Kỳ, Trung Quốc, Nga, Pháp, Anh, Đức và thậm chí cả Trung Đông.”

Tất cả các quốc gia có tầm ảnh hưởng đều được ông liệt kê.

“Xấp tài liệu này chứa các yêu cầu chính thức từ các quốc gia muốn liên hệ với Thợ săn Sung Jin-woo. Mà ta đoán, có lẽ cậu đã có một vài cuộc hẹn không chính thức rồi.”

Jinwoo nhớ tới cuộc trò chuyện với nhóm người từ Mỹ, nhưng anh không nói gì cả.

“Trên thực tế, Hiệp hội Thợ săn không có thẩm quyền ngăn chặn họ. Chúng tôi chỉ bảo mật thông tin theo yêu cầu của cậu.”

Jin-woo im lặng lắng nghe.

“Mọi quyết định phụ thuộc vào lựa chọn của thợ săn Sung Jin-woo, nhưng … tôi có linh cảm rằng nếu cậu rời đi, đất nước chúng ta sẽ không thể thích nghi với sự thay đổi này.”

Jin-woo quay đầu ra khỏi cửa sổ thay vì trả lời. Các tòa nhà lớn trong các bệnh viện lớn bắt đầu lọt vào tầm nhìn của Jin-woo

Đó là một bệnh viện nơi Jin-ah được điều trị.

“Chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi sự tiện lợi có thể.”

Go Gun-hee đặt tài liệu trở lại trong túi của mình và hỏi với một cái nhìn lo lắng.

“Vì vậy, cậu sẽ ở lại chứ?”

—–

Đội tấn công của hội Hiệp sĩ theo sau những con kiến ​​và tiến đến lối vào phòng con trùm

Jung Yoon-tae mở to mắt khi nhìn những con kiến ​​bắt đầu bước vào phòng trùm.

“Đại ca, anh không ngăn chúng lại sao?”

“… Tôi không nghĩ là mình làm được đâu.”

Họ cần thuyết phục đội quân triệu hồi rằng, chúng phải tạm dừng cuộc đột kích để họ có thời gian thu thập xác và ma thạch của quái vật.

Park Jong-soo thở dài.

‘Hết cách. Thôi kệ cha nó…’‘

Tuy nhiên, suy nghĩ của anh thay đổi

Cánh cổng này là cơ hội để cho mọi người thấy rằng Hội Hiệp sĩ đang ở trong trạng thái hoàn hảo.

Đột kích ngục tối hạng A mà không có thành viên nào ngã xuống hoặc bị thương. Điều đó đã tuyệt vời lắm rồi.

‘Và họ nghĩ rằng trong nhóm đột kích không có thợ săn Sung Jinwoo’

‘Sẽ chẳng có ai biết được chuyện quái gì đã xảy ra…’

Ngay cả khi lũ kiến ​​giết trùm, mọi người sẽ nhớ tên của các Hiệp sĩ, chứ không phải là chiến binh được thợ săn Sung Jinwoo triệu hồi.

Nếu con trùm chết và cánh cổng đóng lại, thì chẳng ai kiểm chứng được điều đó.

Một nụ cười điên rồ nở trên khuôn mặt của Park Jong-soo.

‘Đó không phải ý tưởng tồi, nhỉ?’

Nhưng sau đó.

Những người thợ săn ở phía sau xôn xao.

“Tôi nghe có gì đó từ phía sau, sếp eii.”

“Ừ ừ, tôi cũng nghe rồi”

“Hả?”

Park Jong-soo đi về phía sau với một cái nghiêng đầu.

Chắc chắn có nhiều tiếng bước chân.

‘Có phải đội khai thác đang đến không?’

Đội ngũ khai thác đầy kinh nghiệm của hội Hiệp sĩ sẽ không bước vào ngục tối mà không có bất kỳ chỉ dẫn nào.

Nghĩ đến đó…

“Ôi!”

Đôi mắt của Park Jong-soo mở to.

Lũ ma thú Undead – những con ​​không bị đàn kiến ăn thịt – đã sống dậy và quay trở lại.

‘Đừng nói với tôi là…’

‘Lũ kiến biết điều này nên mới ăn thịt bọn chúng?’

Đợi tí.

Park Jong-soo kêu lên khẩn trương khi nhìn thấy quân số quá chênh lệch.

“Mọi người mau vào phòng trùm!.”

Hy vọng duy nhất của họ lúc này, là những triệu hồi của thợ săn Sung Jin-woo.

Đội tấn công nhanh chóng nhảy vào phòng trùm, chẳng thèm kiểm tra xem bên trong có gì

Park Jong-soo, sau khi xác nhận rằng tất cả những người thợ săn của Hội Hiệp sĩ đã vào bên trong,, gân cổ gào lên:

“Chặn lối vào lại!”

Jeong Ye-rim nhanh chóng chặn lối vào phòng trùm lối đi bằng kỹ năng Holy Wall – Bức tường thần thánh của cô.

bang-!

bang-!

Lũ Hiệp sĩ tử thần đâm vào bức tường vô hình, tạo ra những tiếng động chói tai.

Jeong Ye-rim, trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn lại Park Jong-soo.

“Sếp! Tôi không thể trụ được quá năm phút đâu!”

“Tôi biết”

Park Jong-soo và tất cả đội tấn công đã hoàn tất việc chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu nếu bức tường bị phá vỡ.

Nhưng nhìn những Quái thú bất tử đông như kiến bên ngoài, anh tự hỏi liệu họ có cơ hội nào không.

“Hy vọng các triệu hồi của Sung Jinwo sẽ xử lý xong con trùm và đưa chúng ta ra khỏi đây…”

Park Jong-soo nhìn lại những con kiến ​​đối mặt với con trùm, với ánh mắt thiết tha.

‘Hy vọng đó là một con trùm dễ xơi’

‘Ôi mẹ ơi!’

Đôi mắt anh trợn lên

Quái thú ma thuật đối mặt với lũ kiến ​​là một xác sống nổi tiếng mà Park Jong-soo biết rõ.

Một phù thủy mặt tái nhợt trong chiếc áo choàng rách rưới.

Arch Lich

Đó là Ma Thú loại Undead tồi tệ nhất, được cho là đang ở đỉnh cao của những kẻ bất tử

‘Arch Lich’

Khuôn mặt của Park Jong-soo tối sầm lại.

Anh ta đã hy vọng rằng đám lính triệu hồi sẽ xử lí con trùm và quay lại giúp đỡ họ.

Thế nhưng, đối thủ là Archlich.

Có lẽ họ phải tự cứu lấy mình thôi.

Một thực tế đầy đau lòng, ông trời đang giúp lũ xác sống và làm suy yếu đội quân triệu hồi

Sau đó

Ber bước về phía Arch Lich

ArchLich sau đó triệu tập một tá Hiệp sĩ tử thần và bao vây những con kiến.

“Kiee e e e-e-e-e-e-e-e.”

Ber nhe răng, giương vuốt lên

‘…’

ArchLich nhận ra làn khói đen không ngừng bốc lên khắp cơ thể Ber. Đôi mắt đen láy của hắn trợn lên ngay lập tức.

“Binh đoàn bóng tối”

Ngôn ngữ của Quái thú ma thuật phát ra từ miệng của ArchLich.

Khi nghe điều đó, Ber thu vuốt lại

ArchLich nhìn qua những con kiến ​​đằng sau Ber và hỏi với giọng bí ẩn.

“Tại sao quân đội của Đức vua lại tấn công chúng tôi?”

Kicke.

Ber phát ra âm thanh như thể đang cười, đặt tay lên ngực.

“Chúng ta được Đức vua lựa chọn”

Lần này, bàn tay Ber chỉ về phía Archlich.

“Còn các ngươi thì không”

Không tin nổi, cơn giận trào dâng trong giọng nói của Archlich.

“Không đời nào! Ta sẽ đích thân hỏi Đức Vua…”

Tuy nhiên, trước khi ArchLich nói xong, Ber đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

‘…!’

Đôi vai của ArchLich nao núng.

Ber là ma thú tối thượng của Hầm ngục cấp S, được tạo ra bởi trùm của ngục tối.

Khi trở thành chiến binh bóng tối, sức mạnh của Ber hơi suy giảm, nhưng nó vẫn đủ áp đảo Archlich, trùm của một ngục tối hạng A.

Ber đưa tay vào nơi được coi là trái tim của Archlich.

Xoẹt

Bàn tay Ber nắm lấy mặt dây chuyền treo trên cổ Archlich.

“Khụ”

Trước sức mạnh của Ber, cả mặt dây chuyền lẫn bàn tay xuyên qua ngực Archlich và nhô ra khỏi lưng hắn.

Mặt dây chuyền giống như trái tim của Archlich.

Ít ai biết điều đó. Nhưng Ber thì khác. Vua Kiến từng là Ma thú cấp cao nhất, nó dễ dàng phát hiện ra nguồn sinh lực của kẻ thù.

Archlich lắc đầu rên rỉ.

“Ôi … không ….”

Tuy nhiên, anh ta không quan tâm đến tiếng hét của kẻ thù, và 『Ber đẩy tay kia qua.

creack.

“Chết đến nơi rồi còn lắm mồm”

Cùng với lời nói của Ber, cơ thể của Archlich đã bị phá hủy.

Trans: Trần Lâm

Edit: Linye


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui