Sớm Đã Có Bảo Bối

“Vợ bị đau ư?” Hựu Hựu chạy đến, tự nhiên chìa tay ra chạm vào hông cô, lại còn di qua di lại.

Vừa bị đau vừa bị tức, Triệu Đình Đình đưa nắm đấm cốc mạnh phát vào đầu cậu ta, hai mắt như tóe lửa, miệng trào ra những lời hăm dọa.

“Có tin tôi chặt cánh tay cậu cho chó ăn không hả? Mau bỏ ra!”

Hựu Hựu thấy vậy liền rụt tay xoa xoa đầu, mặt mũi lại đáng thương như muốn khóc.

“Nín!”

Nào ngờ nước mắt chưa kịp rơi ra cậu ta đã bị cô hét lớn chỉ tay vào mặt, cô thực sự sợ rồi đấy! Tuy cô chưa nhìn con trai khóc nhiều nhưng khi nhìn tên này khóc đúng là làm cô phát điên, con trai mà ẻo lả như đàn bà vậy.

“Ư…” Hựu Hựu này cũng thật ngoan, nghe Triệu Đình Đình quát cậu liên đưa hai tay lên bịt miệng như nuốt nước mắt vào trong.

Cô thở một hơi rồi lườm hắn, nhìn ăn mặc thì chẳng đến nỗi mà sao trí tuệ lại thiểu năng thế này?

“Từ giờ không cho cậu gọi tôi là vợ.”

“Không được sao? Hựu Hựu phải gọi vợ là gì? A…” Biết mình lại lỡ lời, cậu ta lại che miệng chớp chớp mắt.

“Gọi là Đình Đình.” Cô cuối cùng quay lưng đi.

“Đình Đình? Đình Đình, Đình Đình…”

Cái tên bệnh hoạn này còn đứng đó lẩm bẩm không chịu đi nữa sao? Tên của cô khó học thuộc vậy à? Thở một hơi là đã có thể phát âm ra rồi kia mà!

“Còn không chịu dẫn đường?” Cô tức giận hét lên, đầu bốc lên nghi ngút khói phẫn nộ.

“Được, Hựu Hựu không cố ý đâu vợ. À, Đình…Đình Đình!”

Hai người một người đi trước một người đi sau dần thoát khỏi hành lang lớn xuống sảnh một của ngôi biệt thự. Triệu Đình Đình Đình cứ nghĩ biệt thự này sẽ phải có nhiều người hầu lắm, nhưng hình như nơi đây ngoài cô và Hựu Hựu ra không còn một ai thì phải?

“Hựu Hựu, ở đây sao không có một bóng người?” Cô khó hiểu quay lại nhìn người phía sau.

Hựu Hựu không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, trái lại mặt còn buồn buồn. “Bố đã đi làm rồi, người ở đây đến giờ làm việc mới quay trở lại.”

Triệu Đình Đình nhún nhún vai như không quan tâm, ra là vậy, có lẽ mỗi ngày cậu ta đã phải tự chơi một mình ở nơi này, nếu là cô thì cũng thấy vô cùng chán và cô đơn. Cậu ta tuy thân xác đã lớn nhưng tâm hồn lại như đứa trẻ lên ba, bây giờ cô lại có chút đồng cảm.

“Được rồi, từ giờ nếu không có ai chơi cùng cậu thì cậu cứ đến phòng tôi, nhưng không được quậy phá lúc tôi làm việc, nghe chưa?”

Cậu ta vừa nghe xong đã cười rạng rỡ, đôi mắt ngây thơ hơi híp lại, cơ thể cũng nhảy nhảy lên đáp ứng, cậu ta vỗ tay nói. “Đình Đình là tuyệt nhất, Đình Đình sẽ không bỏ rơi Hựu Hựu đúng không?”

Nhìn sự ngay thẳng của cậu ta đột nhiên cô lại thấy vui vui, nếu bị giam cầm ở đây dù là lâu hay ngắn thì có cậu ta để chuyện trò còn hơn không.

“Không bỏ.” Cô lắc lắc đầu.

Cứ nghĩ Hựu Hựu biết chỗ để thuốc ở đâu, thì ra chính cậu ta cũng không biết. Hai người đi khắp nơi tìm cuối cùng cũng đã thấy. Triệu Đình Đình e ngại cầm lên hộp thuốc, vết bầm ở sau lưng cô cũng không biết phải bôi như nào nữa, tay cô không với tới, nơi này lại không có người.

Một ý nghĩ lóe ra trong đầu cô. Dù sao cậu ta cũng không biết gì, hay là nhờ cậu ta bôi thuốc hộ?

“Hựu Hựu, lại đây!” Cô ngoắc ngoắc tay.

“Hửm?” Hựu Hựu cầm hộp thuốc trên tay đi tới ngoan ngoãn.

“Cậu bôi thuốc vào chỗ này giúp tôi được không?”

Triệu Đình Đình cười trừ, tay chỉ chỉ vào phía eo dưới lưng, chỉ cần vén áo lên một chút là được, cũng không mất mát gì, nhờ cậu ta cũng không hẳn là ý kiến tồi.

Tưởng cậu ta ít nhất có phản ứng hoặc ngại ngùng, ai ngờ mặt Hựu Hựu tỉnh bơ hỏi lại. “Đình Đình bị ngã sao?”

“Đúng vậy.”

“Có đau không vậy?”

Cô giựt giựt khóe miệng, cố kiên nhẫn lắm rồi, sau cùng vẫn hét lớn. “Tôi không đau mà còn nhờ cậu bôi thuốc? Cậu muốn ăn đánh phải không?”

“A không muốn!”

Bực tức một hồi, cô ngoan ngoãn ngồi xuống sofa phòng khách để Hựu Hựu ra phía sau lưng, cậu ta từ từ vén áo cô lên, tay cầm hộp thuốc đã mở sẵn nắp.

“Hai người đang làm gì?”

Một âm thanh báo theo tia chết chóc vụt đến, cả Triệu Đình Đình lẫn Hựu Hựu đều giật bắn mình cùng ngẩng đầu lên. Không sai, là Sở Minh Thành! Khuôn mặt hắn ta khó lòng đoán được đang tức giận hay muốn giết người nữa, tại sao hắn ta lại về giờ này chứ?

“A, không phải vậy.” Cô chợt nhận ra hoàn cảnh, Hựu Hựu vẫn đang túm cao vạt áo sau của cô kéo lên, cô bất ngờ giựt lại áo đứng thẳng người dậy. “Tôi bị ngã, hơi đau chút nên nhờ cậu ta...á, anh làm gì thế?”

Sở Minh Thành nhanh như báo săn trực tiếp đi đến bế thốc người cô lên sau đó một mạch rời đi không nói năng gì. Khi nhìn xuống cô chỉ thấy Hựu Hựu đang đứng im nhìn hai người, khuôn mặt này đích thị là sợ hãi không dám làm gì.

Sở Minh Thành đưa cô vào một căn phòng lạ, hắn ném cô xuống giường rồi cởi nút áo từ trên xuống.

Triệu Đình Đình đỏ bừng mặt, hắn, hắn đang làm gì vậy?

Cúc áo cuối cùng bị hắn cởi bỏ, hai bên áo bị phăng ra bởi cánh tay hắn để lộ từng múi thịt trên cơ thể, vừa trắng khỏe lại đẹp đến từng mi-li.

“Ngài Sở! Anh không có miếng liêm sỉ nào hết à?” Sao lại thay đồ trước mặt phụ nữ chứ? Hóa ra mấy tin đồn hắn ta ghét phụ nữ là giả dối!

Sở Minh Thành đưa đôi mắt đen nhìn cô, đôi mày nhíu lại. Hắn cầm lên lọ thuốc vừa rồi đã lấy từ tay Hựu Hựu rồi ngồi xuống đẩy mạnh cô nằm úp xuống giường, hai tay nhanh nhẹn vén áo lên tận trên vai cô, vì là áo phông nên càng dễ dàng hành động. Vòng eo thon thả cùng nước da trắng ngần hiện lên trước mắt nam nhân này nhưng không khiến Sở Minh Thành cảm động hay lưu luyến. Trái lại Triệu Đình Đình không biết gì còn hét lên như vịt bị chọc tiết.

“Sở Minh Thành, ông chú già dê xồm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui