Sớm Đã Có Bảo Bối



Triệu Đình Đình chớp chớp mắt, chất giọng này lạ quá, hình như cô chưa từng nghe qua.

Cô quay lưng lại, đôi mắt áng lên sự tò mò, gương mặt thanh tú ngay tức khắc được bao chọn tầm nhìn bởi hai người đàn ông đối diện cô. Hai người đều mặc đồ vest, nhưng một người mặc vest đắt tiền ra dáng ông chủ, một người bình dị đi phía sau giống như cấp dưới.

“Ồ.” Triệu Đình Đình nhẹ giọng. “Tôi có quen hai người không? Nhìn hai người lạ quá.”

Người đàn ông đi trước có ngũ quan tinh tế, ông ấy cũng ít nhất phải trên bốn mươi tuổi. Ông nhìn kỹ khuôn mặt Triệu Đình Đình rồi gật đầu hài lòng. Biết cách trang điểm, biết ăn mặc tôn dáng. Rất tốt, không như những nữ nhân khác biết mình có giấy mời liền đến đây như đi dự tiệc với những trang phục diêm dúa, khuôn mặt phấn son đậm đà.

Ông lịch sự chìa tay ra với Triệu Đình Đình, tự thân giới thiệu. “Chào cô, tôi là Âu Bình, phó giám đốc quản lý C.M, cô có phải người được mời đến đây, Layla?”

Triệu Đình Đình mắt chữ A mồm chữ O, cả người cô như hóa đá không biết nói gì. “P...phó giám đốc?”

Lạy chúa! Đây là một người quyền lực của C.M, ông ta...ông ta làm quen với cô đấy à. Không thể tưởng tượng nổi. Một người chức cao vọng trọng như Âu Bình hà cớ gì phải chào hỏi ‘lính mới’ chứ, không có Lưu Luân ở đây, cô không biết xử lý tình huống này như thế nào nữa.

Nhưng cũng không nên để ông ta chìa tay ra chờ đợi quá lâu thế này, không hay cho lắm…

“Vâng, tôi là Layla, rất vui được gặp.” Triệu Đình Đình hít một hơi tự tin, cô cười tỏa sáng mang theo ánh mắt mắt long lanh như một vì sao.

Ấn tượng đầu tiên đã được ghi điểm trong mắt Âu Bình, ông gật đầu hài lòng nhưng lại khiến đối phương lo lắng không biết thái độ của mình như vậy đã được hay chưa, chỉ sợ Âu Bình lại không thích kiểu giản đơn như Triệu Đình Đình.

“Chúng ta vào trong cùng trao đổi công việc được chứ?” Âu Bình hướng một tay vào cửa chính tòa nhà lớn, ông cười, một nụ cười nghề nghiệp.

Cô mím môi nhìn về hướng hầm để xe cách đó không xa, rồi lại nhìn tòa nhà lớn. “Cảm ơn, nhưng tôi còn một người bạn, tôi đang đợi anh ấy.”

Âu Bình hơi nhíu mày rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ. “Vậy sao, tôi nghĩ chúng ta nên vào trước để bắt đầu công việc. Dù sao cô cũng chỉ còn năm phút nữa để bắt đầu, và bạn của cô sẽ vào sau.”

Triệu Đình Đình e ngại, đúng là chỉ còn năm phút nữa là đến giờ hẹn giữa cô và người của C.M, sao ông ấy lại biết? Lưu Luân đi gửi xe lâu quá, sợ đợi đến khi anh ra cô vụt mất cơ hội này thì sao…

“Được, lát nữa tôi sẽ thông báo với anh ấy. Còn giờ thì mời ông.” Triệu Đình Đình điềm tĩnh mời Âu Bình vào trước, khuôn mặt không mấy áp lực, trước khi đến những nơi này cô đã được học qua một bài học mà theo cô nghĩ nó nói rất đúng, ‘hãy luôn giữ Poker Face trước mặt người khác’. Dù lo lắng, dù vui hay buồn. Bình tĩnh vẫn luôn giúp chúng ta thành công trong mọi hoàn cảnh.

Đợi Âu Bình và người kia đi vào trước, Triệu Đình Đình rút điện thoại từ trong túi xách ra, cô chỉ gửi một mẩu tin ngắn gọn cho Lưu Luân sau đó theo bước Âu Bình vào sâu C.M.

Vừa vào đến bên trong, không khí mát lạnh đã ôm trọn lấy Triệu Đình Đình, cô nhìn khắp xung quanh bằng đôi mắt bỡ ngỡ. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô đến một nơi sang trọng và to lớn như thế này. Trước đó nơi lớn nhất mà cô từng đến là tòa soạn của Trần Hy Nhi, nhưng so với nơi cô đang đứng hiện tại, tòa soạn của Trần Hy Nhi chỉ bằng một phần không hơn không kém.

Được đi phía sau Âu Bình, ai cũng nhìn Triệu Đình Đình ngưỡng mộ, đa số họ đều nhận ra cô là ai vì mv của Châu Châu cho đến thời điểm hiện tại rất nổi tiếng. Hơn nữa lần này Triệu Đình Đình được mời đến C.M không phải là giấy mời bình thường từ những người săn ‘mầm tốt’, mà là bởi chính tay phó giám đốc C.M đích thân chọn lựa, nhất định cái tên Layla sẽ ngời sáng trong quãng thời gian sắp tới.

“Âu tổng, chào ngài.”

“Âu tổng.”

Ai đi ngang qua Âu Bình cũng phải cúi gập người chào nghiêm túc, Triệu Đình Đình đi phía sau cứ vài phút lại nuốt nước bọt một lần. Có nên đi cách xa ông ấy một chút không?

Bấy giờ Lưu Luân đứng trước tòa nhà C.M, anh tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Triệu Đình Đình nhưng không thấy, lấy điện thoại định liên lạc với cô thì thấy tin nhắn đã gửi tới từ tám phút trước. ‘Em đã gặp Âu tổng, em cùng ông ấy vào trong trước, anh vào sau nhé.”

Lưu Luân thở phào, anh nhìn điện thoại cười an lòng. Sau cùng vẫn lộ chút kinh ngạc. Âu tổng? Là Âu Bình sao, một người rất tài năng và thành thạo trong việc tìm kiếm và đào tạo những ‘viên trân châu’ sáng giá.

Ở trong một văn phòng kín, đối diện với Âu Bình, Triệu Đình Đình hít thở đều đều, lưng thẳng nhìn ông.

“Cứ tự nhiên.” Âu Bình mời Triệu Đình Đình uống nước, tay ông cầm một tờ giấy.

“Cảm ơn.” Triệu Đình Đình lịch sự cầm ly nước nhấp một ngụm.

“Hãy giới thiệu sơ yếu lý lịch của cô cho tôi một cách chi tiết nhất có thể. Chắc cô cũng từng đi phỏng vấn xin việc rồi chứ nhỉ?”

Triệu Đình Đình hắng giọng, cô hơi mím môi suy nghĩ rồi thành thật trả lời câu hỏi của Âu Bình.

“Tôi tên thật là Triệu Đình Đình, hai mươi hai tuổi. Tốt nghiệp đại học chuyên ngành văn học. Hiện tại…” Nói đến đây cô ngập ngừng khiến Âu Bình cũng nheo mắt lại. Có nên nói tiếp không… “Hiện tại tôi làm nghề tự do.”

Âu Bình đặt tờ giấy xuống bàn, ông đan hai tay vào nhau trên đầu gối cất giọng trầm trầm. “Trước khi tham gia đóng mv Chờ của ca sĩ Châu Châu, cô không làm gì sao?”

“Tôi không.” Triệu Đình Đình dứt khoát, nghe đến cái tên Châu Châu lại có chút buồn cười, cô ta chắc giờ vẫn ghét cô lắm.

Ông tỏ vẻ kinh ngạc. “Vậy thì tại sao cô lại được lựa chọn đóng nữ chính cho mv, tôi nhớ diễn xuất không phải chuyên ngành của cô.”

Lần này thì Triệu Đình Đình im lặng, cô không biết phải trả lời như thế nào để không khiến Âu Bình hiểu lầm. Đúng là diễn xuất không phải chuyên ngành của cô, nếu đột nhiên được lựa chọn đóng vai nữ chính cho một mv chất lượng hẳn là có vấn đề. Vấn đề ở đây là cô đã được Lưu Luân giới thiệu mình với đạo diễn Cố để đóng thay Châu Châu. đạo diễn Cố đã đồng ý rồi…

Nhưng nếu nói chuyện này với Âu Bình có vẻ không hay cho lắm, một người bình thường lẽ nào lại không nghĩ cô dựa vào mối quan hệ tốt đẹp để đánh bóng tên tuổi chứ. Lần này thì nên trả lời thế nào đây…

Thấy Triệu Đình Đình có vẻ khó nói, Âu Bình cũng thả lỏng người ra, ông giãn đôi chân mày dựa người vào sau ghế. “Thôi được rồi, vấn đề nhỏ này tôi sẽ không truy cứu. Cô có thể liệt kê vài tiềm năng về nghệ thuật mà cô cho là nổi trội nhất ở bản thân được không?”

Triệu Đình Đình bóp chặt hai lòng bàn tay, cô nhìn lên, khuôn mặt rạo rực hơn so với lúc đầu. Có nhất thiết phải hỏi kỹ quá như vậy không chứ. “Tôi có thể hát, diễn, những chuyên mảng về văn đều có khả năng thực hiện. Nhạc cụ tôi có thể học dần, những thứ khác mong Âu tổng chỉ bảo và dặn dò thêm.”

Âu Bình rất hứng thú với câu trả lời của Triệu Đình Đình, không phải ông chưa từng gặp qua những người như cô, nhưng những người nói được như cô thì rất ít trường hợp có thể nói chắc nịch như vậy. Xem ra con mắt của ông không nhìn sai người.

“Đây là bản hợp đồng, cô xem qua có gì thắc mắc cứ nói. Nếu không còn gì bất mãn thì hãy ký vào đây. Rất vui được hợp tác với cô, Layla.”

Một tệp giấy được đẩy từ trên bàn đến chỗ Triệu Đình Đình, dạng như một tệp tài liệu. Cô không ngần ngại gật nhe đầu rồi cầm lên, cẩn thận lật từ trang giấy.

Chế độ huấn luyện ở đây rất tốt, khả năng nâng cao tài năng cũng được chú trọng. Là nơi mà cô tìm kiếm bấy lâu nay. Đọc từ đầu đến cuối thấy mình không bị thiệt hại gì nhiều ngoài sức khỏe, vì phải cực nhọc tập diễn xuất và nhiều tài lẻ khác. Triệu Đình Đình cầm lên chiếc bút bi xanh trên mặt bàn, cô ký tên mình vào những nơi cần ký xong thì đẩy đồ về với chủ nhân của nó. Cô đứng dậy, đồng thời Âu Bình cũng đứng theo, hai người bắt tay nhau.

“Cứ theo kế hoạch. Âu tổng, rất vui vì được ông quan tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Con đường màu hồng đã mở ra trọn vẹn, Triệu Đình Đình cô bây giờ chỉ việc nhấc chân mà đi, nhưng cuối con đường màu hồng lại không thiếu đi những bụi hoa có gai nhọn. Đây là đường lối cô muốn vào, và sẽ không có ai có thể ngăn cản những việc mà cô sắp làm. Hợp đồng đã ký, cô không thể quay đầu.

Lưu Luân đặt chân vào C.M, anh dáo dác nhìn ngang dọc đều không thấy Triệu Đình Đình. Suy cho cùng lại nhớ về quá khứ trước kia. Ngày mà anh cũng mới đặt chân vào sự nghiệp sáng ngời. C.M là đối thủ đáng gờm của S.M, công ty chủ quản của anh. Thật không ngờ cuối cùng người con gái anh yêu lại đầu quân cho C.M, trở thành địch thủ lợi hại của S.M.

Nhưng anh không cảm thấy điều này quá tệ. C.M là một ‘tổ ấp’ tài năng, vào đây Triệu Đình Đình mới được mài giũa trọn vẹn.

“Cho tôi hỏi, cô có nhìn thấy Âu tổng cùng một cô gái trẻ nào đi qua đây không?” Lưu Luân nán chân lại hỏi thăm một cô gái lễ tân đi qua.

Cô ấy là người nước ngoài, xong lại rất lưu loát trả lời khách. “Có thưa anh, Layla đang được chụp mẫu thử tại tầng hai, mời anh lên trên tìm kiếm, bọn họ ở cuối hành lang bên trái.”

“Cảm ơn cô.” Chụp mẫu thử? Triệu Đình Đình đồng ý ký hợp đồng mà không có anh ư?

Lưu Luân vội vàng đi tìm thang máy chạy lên tầng hai nhìn hai. Sau khi đến nơi anh thấy cuối hành lang có rất đông người, chủ yếu là đoàn ekip chụp ảnh, có đầy đủ đồ và vật dụng không khác gì chụp cho một siêu mẫu chứ không đơn giản là buổi chụp thử. Triệu Đình Đình miệng cắn nụ hồng đỏ, cách trang điểm đã khác đi, mái tóc cũng được tạo kiểu. Cô mặc chiếc váy lụa đỏ, cơn gió liên tục thổi đến khiến cả váy và tóc đều bay bay nhẹ nhàng.

Kèm theo đó là những ánh đèn flash chói mắt, phó giám đốc Âu Bình đang ngồi trên một chiếc ghế sau thợ chụp ảnh, hài lòng bàn tay xoa xoa vào nhau, đôi mắt tinh tường của ông dán lên biểu cảm cá tính của Triệu Đình Đình.

“Rất tốt, mắt hơi ma mị một chút nữa. Đúng vậy. Giữ yên tư thế.”

Âu Bình cảm nhận được được tiếng bước chân lạ đang dần tiến đến phía này, theo phản xạ liền quay sang vợ bắt gặp hình bóng nam nhân trẻ trung nổi tiếng của sàn giải trí. Lưu Luân.

“Ồ, xem tôi gặp được ai này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui