Sớm Đã Có Bảo Bối

Triệu Đình Đình tắt đi nụ cười, đôi mắt sâu thẳm lẫn đượm nỗi buồn khó tả, mi mắt cụp xuống tôn lên nước da trắng hồng hào trên mặt cô, đôi mi đen tuyền cong vút tự nhiên không hề bị xen bởi các bàn tay thẩm mỹ.

“Sao thế?” Trần Hy Nhi khẽ hất hất mặt nhìn Triệu Đình Đình, mi tâm nhíu lại cùng sắc mặt tối tăm.

Thoảng đến hơi lạnh từ đâu khiến khuôn mặt của Triệu Đình Đình lạnh buốt, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi quay lưng lại phía sau.

“Hựu Hựu?” Cô ngạc nhiên lên tiếng, cậu ta đứng phía sau cô từ khi nào vậy chứ, đến một tiếng bước chân cũng không có cứ như ma biết bay vậy, tuy nhiên với dáng vẻ ngây thơ này của cậu ta thì khiến cho Triệu Đình Đình không muốn oán trách gì nữa, cậu ta vốn như đứa trẻ ba tuổi mà thôi.

“Đình Đình, chị xinh đẹp này là ai…” Hựu Hựu đỏ mặt nhìn Trần Hy Nhi chăm chăm, hai tay đan xen vào nhau như thục nữ thôn quê mới lớn, đôi mắt cậu ta rõ ràng có chút kỳ lạ đối với bạn thân của cô.

“Ồ chào cậu.” Trần Hy Nhi giật giật khóe miệng sau đó đưa tay phải ra lịch thiệp. Trần Hy Nhi và Triệu Đình Đình bằng tuổi nhau, cậu ta gọi Triệu Đình Đình là Đình Đình thân mật, lại gọi Trần Hy Nhi là chị sao, đúng là tức chết.

Hựu Hựu chớp mắt nhìn bàn tay đang dang giữa không trung của Trần Hy Nhi, môi mím chặt lấy nhau mà không dám đưa tay ra chạm lấy, cậu ta rõ ràng là đang ngại ngùng khi nhìn thấy Trần Hy Nhi.

Triệu Đình Đình thầm nghĩ, đúng là bố con có khác, cùng một dòng máu đã đành, cái bản tính háo sắc thì càng không thể nhầm lẫn. Mặc dù cậu ta có ngốc hay thần kinh thì cũng là chồng của cô, tuy cô không thích Hựu Hựu, cũng không có quyền cấm cậu ta thích ai, nhưng chắc chắn một điều cô sẽ không để Trần Hy Nhi bị vẻ mặt ngốc nghếch này quyến rũ đâu, huống chi cô ấy là một người xinh đẹp tài năng, nhà báo có tố chất nhất đang được đề cử.

Trần Hy Nhi mặt ngày càng một ngắn lại, tay của cô ấy đã đưa ra đợi mất gần hai phút mà không nhận lại được gì ngoài vẻ mặt đáng ghét kia, cô ấy cắn răng hạ tay xuống cười giả lả. “Tôi là bạn của Đình Đình, gọi tôi là Hy Nhi, gọi chị già quá.”

“Hy...Nhi?” Hựu Hựu đưa tay lên gãi gãi đầu sau đó mấp máy đôi môi lẩm bẩm lại cái tên Hy Nhi trong bộ dạng hưng phấn.

Không khí u ám dần cũng khôi phục lại một chút, Trần Hy Nhi đột nhiên đưa cao tay béo tai Triệu Đình Đình thật mạnh, giọng cô ấy cũng cao lên bất thường. “Mắt thẩm mỹ của cậu để đi đâu mà mặc bộ này ra ngoài với boss Sở vậy? Mới xa mình vài ngày đầu óc lại thêm lộn xộn sao?”

Triệu Đình Đình bị béo tai đầu cũng nghiêng nghiêng theo kêu lên mấy tiếng, Hựu Hựu đứng đó không hiểu chuyện lại cứ cười tươi đưa tay lên vỗ bồm bộp.

“Mình đâu có, chưa kịp thay mà!” Cô đưa hai tay lên chắp lại nài nỉ Trần Hy Nhi, quả thật chẳng phải do Sở Minh Thành không cho cô thay đồ trước khi ra ngoài sao.

Hựu Hựu tròn mắt nhìn hai người phụ nữ vặn vẹo trước mặt, đôi mắt ngây thơ chớp chớp liên hồi, cậu chẳng khác nào đang cổ vũ cô và Trần Hy Nhi gây sự cả.

“Được rồi Đình Đình, hôm nay mình sẽ bỏ tất cả công việc để ở bên cậu.” Trần Hy Nhi hạ tay hắng giọng ra vẻ nghiêm túc.

“Thật sao?” Đôi mắt Triệu Đình Đình mở to hết cỡ, có thể thấy nó long lanh như đứng trước một kho báu kim cương vậy.

“Đương nhiên. Boss Sở đã cho phép mình ngủ lại với cậu.”

Sở Minh Thành ư? Hắn ta cho Trần Hy Nhi ở lại đây với cô?

“Cậu vào phòng mình trước. Mình sẽ đem chút đồ ăn lên.” Không suy nghĩ nhiều, Triệu Đình Đình liền kéo tay Trần Hy Nhi đi một mạch lên lầu, miệng vẫn cười tươi hết cỡ, chỉ vài ngày không gặp cô có cảm giác đã từ rất lâu cô không thấy Trần Hy Nhi, như thể hai người đã hoàn toàn xa cách mãi mãi không thể gặp lại.

“Đình Đình, Hựu Hựu chơi cùng hai người được không?”

Tên ngốc này vội vã chạy theo, lông mày hơi xịu xuống nhưng mặt lại rất háo hức.

Tên bệnh hoạn này muốn chơi cùng hai người phụ nữ sao? Đúng là bản chất di truyền từ bố cậu ta có khác, dù bị ngốc cũng không quên mở to mắt nhìn phụ nữ. Là chồng của cô mà còn ngắm nhìn bạn thân của cô đúng là đáng ghét, cô biết ngay người họ Sở chẳng có gì tốt đẹp cả mà, cô nhất định sẽ thoát khỏi đây vào một ngày nào đó.

“Về phòng cậu chơi một mình đi. Tôi sẽ ăn thịt cậu ngay nếu như thấy cậu tiến đến gần tôi và Hy Nhi nửa bước!” Triệu Đình Đình dừng lại, một tay chống hông một tay chỉ trỏ vào mặt Hựu Hựu như cảnh cáo.

Hựu Hựu bị lớn tiếng đôi mắt lại rưng rưng, cậu ta đưa hai tay lên xua xua chối từ. “Hựu Hựu biết rồi, Hựu Hựu không lại gần.”

Nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng trách của Hựu Hựu, Triệu Đình Đình than thầm trong lòng vài cái rồi lại kéo tay Trần Hy Nhi lên phòng, mặc kệ khuôn mặt dở khóc dở cười của tên ngốc phía sau.

Được Trần Hy Nhi đến chơi cô có cảm giác như mình đã phải ở một tòa lâu đài ngàn năm mới có người đến thăm vậy, đúng là khách quý tri kỷ. Sau khi ăn uống no say, Triệu Đình Đình cùng Trần Hy Nhi cùng xem phim vui vẻ cho đến nửa đêm hai người mới quyết định đi ngủ. Trong phòng tối với ánh điện vàng nhạt, cô cùng Trần Hy Nhi đắp chung một cái chăn, nằm cạnh nhau có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của đối phương một cách rõ ràng.

“Đình Đình, cậu có gì buồn phiền phải nói với mình, đừng giấu gì nhé.”

Đột nhiên Trần Hy Nhi lên tiếng đánh thức màn đêm tĩnh lặng, Triệu Đình Đình cứ nghĩ cô ấy ngủ từ lâu, đôi mắt cô ấy vẫn nhắm lại nhưng miệng thì vẫn nói.

“Hy Nhi, tại sao cậu lại muốn mình làm dâu nhà này?” Xuất hiện trong đầu cô là hàng vạn nghìn câu hỏi thắc mắc về chuyện Trần Hy Nhi không muốn cô ra khỏi nơi này.

“...”

“Ngủ rồi sao?” Không thấy cô bạn thân trả lời, Triệu Đình Đình quay đầu sang chớp mắt hỏi tiếp, nhanh vậy mà đã ngủ rồi?

“Chưa.” Trần Hy Nhi từ từ mở mắt, đôi mắt vô thức nhìn lên trần nhà cùng gương mặt có nét thanh tú. “Mình muốn cậu làm dâu ở Sở gia căn bản là muốn cuộc sống cậu tốt lên mấy phần, họ đều là con cháu dòng dõi gia tộc lớn, ở với họ cậu sẽ không phải lo nghĩ điều gì.”

Nghe điệu bộ thành thật của Trần Hy Nhi, cô hơi cụp mi mắt, giọng nói cũng mang theo sự thất vọng. “Vậy sao…”

Trần Hy Nhi quay sang phía cô, gương mặt cùng giọng nói lưu loát. “Khi cậu bên họ, mọi việc cậu đều không phải lo nghĩ, nhưng nếu cậu không bên họ, gia đình, bạn bè, các mối quan hệ và công việc của cậu. Đều sụp đổ.”

Sụp đổ là sao chứ? Triệu Đình Đình nghe thoáng qua mà tỉnh ngủ hẳn, cô dường như không hiểu cho lắm ý nghĩa của câu nói này. “Là sao?”

“Mọi thứ xung quanh cậu đều bị boss Sở nắm thóp rồi...mình cũng không biết giải thích từ đâu, nhưng đại khái, Đình Đình à, cậu sẽ mãi mãi là người của Sở gia từ lần sinh nhật thứ hai mươi hai của cậu. Điều này cho đến sau này vẫn không thay đổi được.”

Mái tóc rũ ra ngang nửa khuôn mặt của cô được Trần Hy Nhi vén lên, gương mặt cô ấy có chút vui mà cũng có chút buồn, không thể đoán ra được hết tâm tư của cô ấy.

Triệu Đình Đình cắn môi nhìn Trần Hy Nhi, hai mắt chớp chớp như mờ đi, khi nước mắt rơi xuống cô mới biết mình đang khóc.

“Đừng khóc, đừng sợ Đình Đình à, mình luôn bên cậu và sẽ có mặt bất cứ khi nào cậu cần. Sẽ mãi là bạn tốt của cậu, không bỏ rơi cậu.” Giọng nói ấm áp vang lên như sưởi ấm tâm hồn lạnh giá, Trần Hy Nhi vươn tay ôm lấy Triệu Đình Đình thật chặt, khẽ xoa đầu cô và vuốt ve tấm lưng run rẩy của Triệu Đình Đình.

Đúng vậy, mãi mãi tình bạn này sẽ không bao giờ phai nhòa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui