~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Hana khẽ nhíu mày khó chịu . Tiếng nhạc ồn ào máy móc trong quán bar khiến nó cảm thấy nhức đầu và mệt mỏi kinh khủng , dù rằng nó , từ một năm trước , đã trở nên quá quen thuộc với những thanh âm này .
Khóc , nước mắt rơi mà chẳng hĩu tại sao ….
Người nó yêu đã có đc hạnh phúc rồi mà , nó nên vui mới phải , điều duy nhất khiến nó lo lắng cho anh …. Mọi chuyện đều đã ổn cả rồi mà …. Nhưng sao , nó lại chẳng thể nào cười đc .
“Nếu bạn thật sự yêu một người , bạn sẽ luôn cầu chúc cho người ấy đc hạnh phúc , dù hạnh phúc của người ấy sẽ mang đến đau khổ cho bạn.”
Ai đó … đã từng nói câu này ….
Tình yêu vốn ích kỷ …
Uh , nó đã từng mong cho anh đc hạnh phúc , nó đã từng nghĩ như thế đã là quá đủ đối với nó .
Anh hạnh phúc …. Thì nó cũng hạnh phúc ….
“đã từng” …. Còn bây giờ , khi những điều nó cầu chúc cho anh trở thành hiện thực … thì tại sao , tại sao nó lại ko thể hạnh phúc , ko thể cười thật sự …….
Có lẽ , vì nó ích kỷ . Phải , nó là 1 đứa kon gái ích kỷ , nó muốn người sánh bước cùng anh sẽ là nó , chứ ko phải là cô ấy – cô chị họ của nó ….
Ngốc ạ , chính nó , chính nó đã buông tay anh , chính nó đã từ bỏ vị trí ấy – vị trí trong trái tim của anh … Nó … ko muốn nhưng … nó lại ko thể ko làm vậy ….
Trò đùa của số phận …. Ông Trời thix trêu đùa con người mà , phải ko ?
Một bàn tay thô bạo nắm chặt lấy tay nó và kéo nó đứng dậy .
- Bỏ tay tôi ra .
Nó nói bằng cái giọng lạnh lùng nhưng kiên quyết
- Vợ àh , sao hôm nay em cứng đầu thế ? Dám la lớn tiếng với anh nữa cơ đấy ? Có phải … vì thằng nhóc Chinen ko ?
Nó ngước mặt lên nhìn hắn và vội vàng quay đi chỗ khác , nó ko muốn nói dối , nó ko muốn phủ nhận tình cảm nó dành cho anh , bởi vì , cảm giác ấy đau , đau lắm …. Nó với anh – có lẽ sẽ chỉ là những người xa lạ , nhưng … nó vẫn muốn đc thành thật với tình cảm của bản thân …
-Trả lời tôi đi chứ !!!
Hắn quát to khiến nó giật thót , gương mặt hắn – vị hôn phu của nó , bây giờ trông thật đáng sợ … rượu , nỗi ghen tức và có lẽ là cả tình yêu , đã tạo nên một con quái vật đáng sợ như thế này ư ?
Tay hắn nắm chặt lấy tay nó , như thể muốn xé tan cái ánh nhìn lạnh lùng mà nó dành cho hắn .
- Anh bỏ tay tôi ra mau , đau quá !
Hắn cười khẩy và nắm lấy tay nó , lôi ra khỏi cái quán bar ồn ào này ….
Công chúa àh , hoàng tử … có thể chàng sẽ ko đến , chàng sẽ ko giải cứu nàng khỏi quái vật đâu , số phận của nàng ….
- Bỏ tôi ra !!!
Nó nói mà gần như hét lên .
Hắn đang ôm chặt lấy nó , đặt lên môi nó một nụ hôn tham lam , còn bàn tay thì ……
Nó sợ hãi , sợ hãi thật sự . Nó biết hắn yêu nó – yêu nó từ rất lâu rồi , hắn luôn ở bên cạnh nó , với tư cách là vị hôn phu , dù rằng hắn biết , tình cảm của nó đã-đang và sẽ ko bao giờ thuộc về hắn …. Hắn vẫn yêu nó , vẫn trân trọng nó , nhưng tại sao , bây giờ mọi chuyện lại thay đổi như thế này ???
- Anh…
Nó cố gắng hết sức để đẩy hắn ra , nước mắt bắt đầu rơi không ngừng …
Công chúa àh , hoàng tử sẽ ko đến đâu , nàng phải tự cứu bản thân mình thôy … có khi nào , quái vật sẽ buông tha cho nàng ko ?
Bỗng dưng , hắn dừng lại , buông nó ra …
Hắn lặng yên đứng nhìn nó lúc này … nụ cười của nó đã ko còn . nước mắt ko ngừng tuôn rơi … như một buổi chiều mưa 1 năm trước …
Hắn chợt nhân ra , nụ cười thật sự của nó đã ko còn …
Hắn chợt nhận ra , rằng nó , đã thay đổi nhìu thế nào , ko còn là cô tiểu thư ngây thơ bướng bỉnh luôn tươi cười mà hắn đã yêu nữa …
Nó đã thay đổi quá nhìu , vì hắn , vì tình yêu mà nó buộc phải từ bỏ , vì anh …..
Hắn đau , đau lắm . Chính tay hắn đã làm người mình yêu tổn thương , hắn là một con quái vật .
- Anh … anh xin lỗi …
Hắn nói và quay lưng bước đi , đi thật nhanh , hắn sẽ buông tha cho nó , hắn sẽ từ bỏ tình cảm này …
Công chúa àh , quái vật chúc nàng đc hạnh phúc , bởi vì , con quái vật ấy yêu nàng , yêu thật lòng … Quái vật với trái tim chỉ dành riêng cho công chúa … quái vật ngu ngốc quá , phải ko ?
Nó chạy , chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc …
Nó khóc , nước mắt làm nhòe cả đường đi …
Nó chỉ muốn tìm một nơi , để có thể khóc , để đc an ủi , để đc chia sẻ … mẹ ơy … ko , mẹ nó … đã rời bỏ nó , để đi theo một người đàn ông khác ….
Chỉ còn một người , một nơi duy nhất khiến nó cảm thấy bình yên …
“Dì Nadeshiko ….”
Nó trèo qua cái lổ nhỏ bé trên tường … nơi bí mật mà dì – người mẹ thứ hai đã chỉ cho nó .
Nó ngồi cạnh những khóm hoa Nadeshiko màu hồng xinh xắn , những bong hoa như đang mỉm cười cùng nó ….
Gió nhẹ nhàng thổi , mái tóc dài bay nhẹ trong gió …
- Ha..Hana ?
- Yamada .
Hắn quay mặt ra phía sau , là Hiro – bạn thân của hắn .
- Tối rồi mày đến đây làm ji` ?
- Hmm, bộ tao đến ko đc sao . Àh mà … mày đang soạn đồ àh ?
Hắn ko nói gì , chỉ gật đầu , tay vẫn đang dọn dẹp hành lí .
Hiro khẽ thở dài , liếc nhìn hắn .
-Chừng nào mày đi ?
-Ngày mai .
-Cái gì ???
Hắn khẽ nhíu mày quay sang nhìn tên bạn thân .
-Làm gì mà hét toáng lên thế ?
-Saxsax , sao mày ko nói cho tao biết ??? Có ai biết ngày mai mày đi ko ? Amy , Chinen , Rika …
Hiro lung túng vô cùng , đôi mắt màu vàng kim mở to hết cỡ và tay thì không ngừng múa loạn xì ngầu cả lên .
-Stop !!!
Hắn đưa tay lên chặn họng thằng bạn thân đang liệt kê ra một hàng dài “những người có thế biết ngày mai Yamada đi Anh” .
-Chưa ai biết cả , ngoài thầy Hiệu trưởng , mày là người đầu tiên . Đc chưa ? Bây giờ thì để tao yên , ngày mai tao đi rồi . Bây giờ mày ko cho tao nghĩ ngơi đc ư ?
Hắn nói và tống cổ thằng bạn thân ra khỏi phòng , nhân tiện khóa cửa luôn thể .
Mặc thằng bạn thân đang đạp cửa ầm ầm bên ngoài , hắn thản nhiên đến gần bên cửa sổ , ngước mặt lên ngắm trăng ….
-Đêm nay trăng sáng quá … pé mèo àh , em có đang ngắm trăng giống anh ko ?
Hana bước theo sau một cô gái – cô chị họ của nó – Amy .
“Amy … chị rất giống dì Nadeshiko …”
Amy mở cửa 1 căn phòng khá cũ kĩ nhưng sạch sẽ và dễ chịu .
Nó bước vào và quay sang nhìn Hana , mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước đến gần cửa sổ , kéo cái rèm màu trắng …. Ánh trăng bạc len lỏi qua cửa sổ , soi rọi vào căn phòng ....
Bông hoa Nadeshiko cạnh cửa sổ đang mỉm cười …
Nước mắt đã khô nhưng đôi mắt đỏ hoe đã tố cáo tất cả …
-Hana , em có ổn ko ?
“Amy … chị thật sự rất giống dì Nadeshiko ….”
Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ …. Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo … chỉ mới 6h sáng ….
-Someday my prince will e Someday I’ll find my love ….
Nó ngồi dậy , dụi dụi mắt và với tay lấy cái điện thoại để trên bàn , nói chuyện bằng cái giọng còn đang ngái ngủ ….
-Alo …
-Chị Rika đây
-Dạ có chuyện gì ko ạ ?
-Chị có chuyện muốn nói với em , gấp lắm , em có thể đến địa chỉ này ngay đc ko ?
…………..
Nó vội vàng thay đồ , đánh răng rửa mặt và chạy xuống nhà , ko wen dặn dò bác quản gia …
-Bác àh , lát papa cháu dậy thì nói cháu có việc phải đi gấp . Còn Hana …. Bác cứ để em ấy ngủ , hôm wa đã có quá nhìu chuyện xãy ra …. Cháu đi đây , tạm biệt bác .
-Vâng , thưa tiểu thư .
Chiếc xa màu đen dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp .
Nó khẽ nhíu mày , tại sao chị Rika lại hẹn gặp nó ở đây ?
Amy hít một hơi thật sâu , trái tim đang đập liên hồi – điềm báo trước của 1 điều bất ngờ ư ?
Nó nhón chân lên để ấn chuông . Khoảng 5’ sau thì có người ra mở cửa , người đó , ko ai khác , lại chính là …
-THẦY TOUYA ….?!!
Nó hét toáng lên vì quá bất ngờ . “Tại sao chị Rika hẹn gặp mình ở đây , mà thầy Touya cũng ở đây , chẳng lẽ hai người này …..???”
Touya chớp chớp mắt nhìn nó , rồi phì cười trêu chọc .
-Rika , Amy đến rồi này .
Chuyện này là sao ???
Chị Rika chạy ra đón nó , khẽ mỉm cười dịu dàng .
Nó tròn mắt ngạc nhiên .
Tiểu thư Rika – bây giờ đang mặc một cái tạp dề màu xanh lá , mái tóc nâu dài gợn sóng đc buộc lên gọn gang , trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi … Thay đổi quá nhiều !!! Cô tiểu thư đc mọi đứa con gái trong học viện ngưỡng mộ đâu mất rồi ???
Nó khẽ liếc nhìn thầy Touya . Ôi trời , bây giờ nó mới nhận ra : bộ dạng lãng tử thường thấy của thầy bây giờ biến đâu mất . Touya cũng đang mặc một cái tạp dề [cũng lại xanh lá] , trán cũng lấm tấm mồ hôi …
Rika nắm lấy tay nó dẫn vào nhà , đặt nó ngồi xuống một cái bàn ăn bình dân nhưng mang lại cảm giác dễ chịu và ấm cúng .
Touya mỉm cười nói với nó :
-Em ngồi đợi thầy và Rika 1 chút nhaz .
Rồi họ - thầy Touya và chị Rika làm “ảo thuật” trước mặt nó . Nói thế cho oách chứ thật ra họ chỉ đang nấu ăn mà thôi , tuy thế , đối với nó , việc một nàng tiểu thư đang tự tay nấu ăn dưới sự giúp đỡ của chàng công tử giàu có thì … đây là một trò “ảo thuật” kì lạ nhất mà nó đã từng xem .
-Xong rồi nà !!!
Những món ăn lần lượt đc dọn ra trước cái bụng đang chơi nhạc rock của nó [:-s]
Sau khi đánh chén no nê , hai chị em – nó và Rika đc “đặc quyền con gái” cho phép , chui vào phòng chị Rika để nói chuyện quan trọng gì đấy , “nhường” lại nhiệm vụ rửa chén cao cả cho thầy Touya
-Em ngồi xuống đi .
Rika nói và mỉm cười nhìn nó . Amy ngồi xuống giường , nhìn xung quanh xem xét , phù , may quá , ko có dấu hiệu nào cho thấy thầy Touya và chị Rika ở chung phòng ….
Rika đưa cho nó một ly trà sữa ấm áp trong một buổi sáng mùa đông …
-Chị … chị muốn nói với em chuyện này . Thật ra … chị và Yamada ko hề yêu nhau , đối với chị , Yamada chỉ như một đứa em , còn Yamada cũng chỉ xem chị là chị .
-Vậy tại sao ….
Nó chưa kịp nói hết câu thì chị Rika đã ngắt lời
-Em muốn hỏi : nếu đúng như chị nói là Yamada và chị chỉ là chị em thì tại sao , chị lại đồng ý đính hôn với Yamada , phải ko ?
Nó ko nói gì , khẽ gật đầu … Trái tim đập liên hồi , không phải một , mà là rất rất nhìu điều bất ngờ . Thì ra … hắn làm vậy chỉ vì muốn giúp đỡ Rika và Touya – hai người hắn yêu quý , có thể ở bên cạnh nhau , có thể hạnh phúc . Nó đã hiểu lầm , hiểu lầm quá nhìu thứ . Nó thật ngu ngốc .
Hắn sắp ra đi , có thể là … mãi mãi …. Lo sợ ….
-Hiro gọi điện báo cho chị hồi tối hôm qua . Chị muốn gọi cho em nhưng em lại ko bắt máy … vậy nên ….
Nó chạy thật nhanh ra khỏi căn hộ chung cư đó . Nó chạy , chạy mãi , nó phải đến sân bay quốc tế Tokyo – ngay lập tức .
Nó dáo dát nhìn khắp nơi với cái hy vọng mong manh là tìm thấy một chiếc taxi nào đó , nhưng … hỡi ôi ….
Nó tự thấy mình thật ngu ngốc khi cho bác tài xế về nhà [] …
-Amy !!
Nó quay sang , là Chinen .
-Mau đến đây !
Nó chạy vội sang bên kia đường – nơi Chinen và chiếc xe đang đậu sẵn .
-Sao … sao anh lại ở đây ???
-Thầy Touya gọi điện cho anh , mau lên xe đi , anh sẽ chở em đến sân bay Tokyo . Nhất định em phải giữ thằng ngốc đó ở lại đây .
Nó nhoẻn miệng cười hạnh phúc .
Hoàng tử àh , chờ em nhé ….
Amy xuống xe , chạy thật nhanh , nhưng rồi chợt quay lại , ôm chầm lấy Chinen …..
-Cảm ơn anh nhìu lắm !
Nó nói và đưa cho hắn một cái ipod kèm theo lời nhắn
-Anh xem đi nhaz … àh mà Hana đang ở nhà em đấy !!!
Nó nhoẻn miệng cười thật tươi và chạy đi mất ….
Hắn đứng đó , nhìn theo cái bong ấy xa dần , xa dần . Hắn khẽ mỉm cười – một nụ cười thật sự ….
-Yamada , Amy – hai người nhất định phải hạnh phúc đấy !
Nó chạy và dáo dác nhìn khắp nơi , cố gắng , cố gắng tìm ra anh …. Nó nhất định , nhất định sẽ ko để anh ra đi như thế này . Nó muốn anh biết câu trả lời của nó , nó muốn anh biết tình cảm thật sự của nó và … nó cũng muốn nghe câu trả lời của anh ….
Đôi chân ko ngừng tìm kiếm …. Hoàng tử - một ngày nào đó sẽ đến bên cạnh công chúa , nhưng chờ đợi là ko đủ , cần một trái tim đủ nghị lực và niềm tin vào tình yêu , công chúa mới có thể tìm đc hạnh phúc của bản thân ….
-Yamada !!!
Hắn quay lưng lại . Là nó . “Tại sao … pé mèo lại ở đây ?”
Nó ngừng lại để thở , lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán …. Nó bước từng bước dài đến bên cạnh hắn …. Trái tim đập liên hồi , có quá nhìu điều nó muốn nói , nó muốn thẳng thắng với tình cảm của bản thân , nó muốn thừa nhận rằng nó yêu anh , nó muốn anh ở lại ….
-Em … em …. Tại sao anh lại đi mà ko báo cho em ?
[ngốc thật !!! =.=]
Hắn mở to mắt nhìn nó , rồi lại phì cười .
-Bởi vì anh ko muốn ai biết cả .
Hắn đáp gọn lỏn , giả vờ ko để ý đến đôi mắt đang dần trở nên long lanh của nó ….
-Anh … anh đừng đi mà …. Em ko muốn anh ra đi …
Nó ko kiềm đc nữa , nước mắt rơi ko ngừng ....
- Anh xin lỗi nhưng … anh phải đi , vì nhìu lý do .
-Vậy … bao giờ anh sẽ trở về ???
Nó hỏi , trái tim đập lỗi nhịp , lo lắng …
Hắn khẽ mỉm cười …
-Anh sẽ trở về , nếu có một ai đó ở Nhật chờ đợi anh ….
-Vậy thì … anh nhất định phải trở về , em sẽ chờ đợi anh , mãi mãi , bởi vì em biết , anh chính là hoàng tử của em .
Nó nói và ôm chầm lấy hắn , khẽ nhón chân lên để đặt lên môi ai kia một nụ hôn ngọt ngào …..
Một buổi sáng trời lành lạnh , nhưng những trái tim đang mỉm cười , cười vì hạnh phúc , cười vì hơi ấm của mùa đông , hơi ấm của tình yêu ….
Chinen ngồi trong xe , mở cái ipod của Amy đưa … một đoạn ghi âm khiến trái tim hắn đập ko ngừng …
-Hana , em có ổn ko ? Có chuyện gì àh ?
-Em ….
-Sao lại khóc , nói chị nghe xem nào …
-Em … em yêu Chinen … em và anh ấy , đã từng yêu nhau , nhưng rồi … bố em bắt em phải chia tay anh ấy , bởi vì em đã có 1 vị hôn phu … Dù em ko yêu anh ta nhưng …. Khi ấy công ty của bố em gặp sự cố …. Em ko còn cách nào khác … Em chia tay Chinen , mặc dù em yêu anh ấy …. Mọi thứ … khiến em cảm thấy quá mệt mỏi …. Em phải che giấu tình cảm của bản thân và cố gắng quên đi tình cảm em dành cho anh ấy …. Nhưng ko đc , em vẫn còn yêu anh ấy ,nhưng em lại ... ko thể nói cho Chinen biết đc ….
-……
-Em cảm thấy đau , đau lắm . Bây giờ anh ấy đã yêu chị , em , đối với anh ấy , chỉ là ng` xa lạ mà thôi …. Em ….
-Chị hiểu rồy , em cứ khóc đi , đừng cố gắng để mỉm cười khi không thật sự vui vẻ ….
Trái tim hắn đập liên hồi . Hana … cô ấy yêu hắn ?! Thật ko ???
Hắn ngốc quá , tại sao hắn lại ko nhận ra tình cảm của Hana , tại sao hắn lại không nhận ra ng` đi cùng Hana chiều mưa hôm ấy chính là Prince khối 12 – vị hôn phu của Hana mà hắn đã gặp hôm trước ….
Em , Amy đây . Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh …. Em biết , tình cảm của anh dành cho em ko phải là tình yêu , àh mà cũng có thê đó là tình yêu , nhưng chắc rằng đó ko phải là tình yêu thật sự …. Anh yêu Hana , và … Hana cũng yêu anh . Vậy nên , hai người sẽ hạnh phúc . Em hi vọng và tin tưởng điều đó sẽ trở thành hiện thực …. Chúc anh may mắn …..
Chiếc xe phóng nhanh trên con đường hoa anh đào …
-Hana , hãy chờ anh ….
Hắn , theo sự chỉ dẫn của bác quản gia , bước vào căn phòng mà Hana đã ở … nhưng … Hana đã biến mất rồi …. Chỉ còn lại một lá thư … đúng hơn là một mảnh giấy nhắn …
Tạm biệt chị , Amy . Cảm ơn chị rất nhìu và xin lỗi vì đã làm phiền . Chị rất giống dì Nadeshiko , có lẽ vì vậy mà em có thể tâm sự với chị mọi chuyện ….
Em sẽ ra đi , đến một nơi nào đó , một nơi yên bình , một nơi để em chờ đợi hoàng tử của mình đến … Em sẽ trỡ lại , một ngày nào đó , ngày mà anh ấy đến bên cạnh em …. Tạm biệt ! Chúc chị hạnh phúc …
Tay nắm chặt lấy bức thư , giá như , hắn đến sớm hơn , một chút , chỉ một chút thôi … Có lẽ ông Trời lại trêu đùa con người nữa rồi ….
5 năm sau .
-Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp , loài người ko đc phân chia …. Ta tuyên bố hai con là vợ chồng … Con có thể hôn cô dâu .
Clap clap clap ….
Tiếng vỗ tay vang dội , gương mặt ai nấy đều mỉm cười hạnh phúc ….
Cô dâu trông thật xinh đẹp , có lẽ , chỉ có tình yêu và hạnh phúc mới có thể trang điểm cho cô dâu mà thôi …
-Quăng qua đây …
-Này , đừng chen lấn chứ …
Sau đám cưới , mục tiêu đc các quý cô trẻ tuổi chưa chồng chỉ có một – bó hoa cưới của cô dâu !!!
Cô phù dâu đứng tựa vào cây hoa anh đào , nhìn đám người đang tranh giành nhau bó hoa cưới , và mỉm cười kì lạ …
“Yamada àh , em vẫn đang chờ đợi anh . Hôm nay là đám cưới của Miki và Hiro … em cũng muốn đc mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết ấy , đừng cười em , nhưng … em muốn trở thành cô dâu của anh …. Em nhớ anh ….”
-Chuẩn bị chụp nhaz !!!
Bó hoa cưới đc quăng lên không trung …. Một chàng trai giơ tay lên chụp trước ánh nhìn tức tối của các quý cô ….
Amy lơ đãng ngước nhìn lên bầu trời , môi nở nụ cười kì lạ …
-Amy , em có đồng ý lấy anh ko ?
Nó mở to mắt ngạc nhiên , là anh . Cuối cùng thì nó cũng đợi đc đến ngày anh trở về …
Nước mắt rơi … nước mắt của hạnh phúc …. Câu trả lời đc thay bằng một nụ hôn …. Hmm , có hay ko nhỉ ?
Hokkaido , Nhật Bản .
Tuyết ko ngừng rơi , trắng xóa cả một vùng trời …. Những bong hoa bé nhỏ đang cố gắng vươn mình lớn lên trong tuyết lạnh ….
Bông Hoa khẽ mỉm cười …
-Hana , cuối cùng thì anh cũng tìm đc em …
Hoàng tử đã đến bên cạnh công chúa …. Hạnh phúc , nước mắt , nụ cười …. Tất cả … là tình yêu .
10năm sau ….
-Mẹ àh , con ko muốn mời thằng nhóc Ken đến sinh nhật con đâu
-Hmm , sao con lại gọi Ken bằng nhóc ?
-Con ghét hắn ta lắm . Cô Miki và chú Hiro – hai người ai cũng tài giỏi , xinh đẹp và tốt bụng , thế mà họ lại có 1 đứa con sất láo như thế . Thật ko hiểu nỗi ….
-Moon …
Người phụ nữ trẽ gằn giọng …
-Hehe , con xin lỗi …
-Mau đi thay đồ đi , papa con sắp về rồi đó , chú Hiro ,cô Miki và Ken cùng với 1 số người bạn của ba mẹ cũng sắp đến rồi đó .
-Dạ , àh mà mẹ ơy , Hime và chú Chinen ,cô Hana có đến ko hả mẹ ?
-Mẹ hi vọng là có .
-Dạ , con biết rồi , con đi thay đồ đây .
Người mẹ trẻ khẽ mỉm cười , bước đến gần cái laptop đặt trên bàn …
“Chào em , Amy !
Chị và thầy Touya sắp có một chuyến lưu diễn về Nhật Bản , có thể sẽ kịp đến dự sinh nhật của pé Moon – con gái em . Lâu lắm rồi chúng ta ko gặp nhau …. Em và Yamada vẫn khỏe chứ ?
Àh mà anh Touya đang gọi chị ở dưới nhà , chị phải đi cho kịp chuyến bay . Tạm biệt em nhaz , chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau !
P/S : Hy vọng là pé Moon – con em , pé Ryn – con của anh chị , nhóc Ken – con của Hiro & Miki , pé Hime – con của Hana và Chinen sẽ trở thành bạn tốt của nhau , giống như ba mẹ chúng , em nhỉ .”
Yamada đến bên cạnh Amy , nắm lấy bàn tay của cô vợ và cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc …
Thời gian đã trôi qua thật nhanh , nhưng tình bạn , tình yêu và những kỉ niệm tươi đẹp sẽ mãi ở trong trái tim của họ - những con người ngốc nghếch nhưng biết tin tưởng vào tình yêu .
Someday my prince will e – Một ngày nào đó hoàng tử của tôi sẽ đến .
Tin tưởng , hy vọng và chờ đợi , bạn cũng sẽ có đc hạnh phúc của riêng mình .
Tôi dám chắc chắc đấy
~*~*~*~*~ THE END ~*~*~*~*~