Sơn Hà Biểu Lý

Chử Hoàn vừa mới rửa sạch tay, còn chưa kịp đứng dậy, đột nhiên bị Nam Sơn túm áo sơ mi xách lên.

Chử Hoàn: “Oái – cái này mà rách nữa là tôi không còn cái nào để thay đâu!”

Nhưng đã chẳng còn ai quan tâm vấn đề anh có quần áo để thay hay không, Chử Hoàn bị tên phá của Nam Sơn kéo chạy một mạch, phát hiện mọi người như đều quên mất sơn môn đang đầy nguy cơ, cùng dõi về một hướng, từ xa huýt sáo truyền lại cho nhau.

Chử Hoàn một tay dính nước chưa vẩy sạch, hoang mang hỏi: “Họ làm gì mà trông muốn mòn con mắt vậy?”

“Sơn môn đóng rồi.” Nam Sơn nói.

Chử Hoàn sửng sốt giây lát, vất vả lắm mới hiểu “sơn môn đóng” có nghĩa là gì: “Tức là chỗ cánh cửa đá đó không ai canh giữ, bọn tiểu quái thú cũng không vào được đúng không? Thế chẳng phải là rất tốt sao?”

Nam Sơn quay đầu lại nhìn anh, khẽ nói: “Lúc sơn môn đóng, cánh cửa thông đến bên kia có thể sẽ mở ra, anh hiểu chưa?”

Chử Hoàn nhớ tới thời gian địa điểm khi anh mới gặp Lỗ Cách và còn suýt nữa đánh nhau, im lặng vài giây, cuối cùng đã hiểu.

Song anh không biết điều này rốt cuộc là tốt hay xấu, không nhịn được ngoảnh đầu thoáng nhìn đá núi khép kín. Chỉ thấy đá ấy xếp ngay ngắn, kín kẽ không chê vào đâu được, như quỷ phủ thần công vậy. Tảng đá uy nghiêm, mặc cho sơn môn xác nằm la liệt, nó vẫn vững vàng bất động – Sơn môn là cái gì? Không phải là một tảng đá to sao?

Tại sao lại có trí tuệ và năng lực như thế?

Chử Hoàn bỗng có một cảm giác, dường như ngọn núi này có sinh mệnh.

Ý niệm này vừa sinh ra, anh liền sửng sốt, kế đó anh phát hiện mình nghĩ vậy cũng có lý – Chử Hoàn nhớ Viên Bình từng bảo rằng, xét trên ý nghĩa nào đó, Người Thủ Môn chính là bản thân ngọn núi này, thần sơn thánh thủy đã có thể sinh ra người, thì quan điểm “núi có sinh mệnh” tuyệt đối là hợp lý.

Chử Hoàn máy móc để Nam Sơn kéo đi, tâm tư đã bay tới nơi rất xa. Mạch suy nghĩ này vừa mở ra, anh đột nhiên tự khiến mình ớn lạnh toàn thân – nếu núi có sinh mệnh, phải chăng thế giới cũng có thể có sinh mệnh?

Cái gọi là “vùng đình trệ”, “tử địa”, liệu có phải cũng là một loại sinh mệnh?

Chử Hoàn đang nghĩ ngợi miên man thì bỗng nhiên người lôi anh dừng chân lại, họ đã đến sơn động gần sơn môn.

Lỗ Cách tiếp tục đi vào trong không ngừng một khắc nào, mau chóng băng qua thánh tuyền, thánh tuyền vẫn lấp lánh ánh huỳnh quang như trước, Chử Hoàn lại cứ cảm thấy nó tựa hồ có gì đó khang khác, nhưng rốt cuộc khác thế nào, anh chỉ kịp vội vàng liếc một cái, đã lập tức bị Nam Sơn túm đi, thành thử không nhìn rõ.

Vào sâu hơn, chính là nơi Chử Hoàn chưa đến bao giờ, sơn động ở đây dài ngoằng quanh co, tuy không hề chật chội nhưng dường như mãi chẳng thấy điểm cuối, tạo cảm giác áp lực trên tâm lý.

Hỗn loạn, vui mừng hoặc căng thẳng lúc ban đầu hiện đã qua đi, hai tộc trưởng nhanh chóng bình tĩnh lại, Nam Sơn kéo Chử Hoàn vượt đám đông đến cạnh Lỗ Cách, chợt mở miệng hỏi: “Nếu bên kia mở ra rồi, ngươi định làm thế nào?”

Lỗ Cách khôi phục khuôn mặt thủy quỷ lạnh như băng: “Không làm thế nào hết, đưa những người già yếu đau bệnh của các ngươi đi hết, chúng ta tiếp tục thủ ở đây.”

Sắc mặt Nam Sơn sầm xuống: “Ngươi đang nói gì thế?”

“Không có ý gì khác,” Đại khái là Lỗ Cách này thật sự bị ảnh hưởng từ giọt máu của Nam Sơn, dù rằng nói chuyện vẫn thẳng tuột, tốt xấu gì cũng biết giải thích vài câu gượng gạo, “Vùng đình trệ nhất định đã tới gần chân núi, lúc này sơn môn đóng cửa một cách bất thường, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thì chẳng ai biết được. Giả như cánh cửa bên trong thật sự mở ra, thì các ngươi mau đi đi – e rằng về sau nó sẽ không bao giờ mở ra nữa đâu. Còn Người Thủ Môn chúng ta thì không thể rời khỏi đại sơn, ngươi hiểu chứ?”

Nam Sơn không trả lời, Lỗ Cách chẳng quay đầu lại.

Một lúc lâu, Lỗ Cách thở dài: “Người Thủ Sơn các ngươi có gánh nặng gia đình, kỳ thực ta biết chỗ khó xử của ngươi.”

Cổ Nam Sơn động nhẹ, giống như một chút chua xót trong lòng bất ngờ bị người ta vạch ra. Một lúc lâu, cậu mới thấp giọng nói: “Còn chưa tới lúc nói việc này, đi thôi.”

Hai tộc trưởng ở đằng trước, quen đường quen lối nên đi rất nhanh, rồi đột nhiên, lối nhỏ như hành lang ấy đã đến cuối, tầm nhìn sáng sủa, một luồng sáng rọi thẳng vào mắt, Chử Hoàn đưa tay che, đồng thời khụt khịt mũi – có một thứ mùi.

Kỳ thực thứ mùi ấy không có gì lạ cả, ngửi kỹ thì thấy giống như là mùi bùn đất ẩm ướt lâu năm trong sơn động vậy.

Có sự ẩm thấp làm cho người ta cảm thấy có mùi mốc meo, có sự ẩm thấp là mùi thối rữa, nơi này lại cho anh một… ảo giác rằng phía trước chồi non mọc khắp núi đồi.

Nhưng trên thực tế phía trước chẳng có cái gì cả, chỉ là một sơn động mà thôi.

Trong sơn động vốn nên tối thui không biết từ đâu rọi vào một tia nắng, chiếu sáng một khoảng, như một cái cửa sổ ở mái nhà do thiên nhiên hình thành, bốn phía là đá núi trụi lủi, gỗ dưới đất lại hết sức quỷ dị, vừa tựa một tấm thủy tinh tự nhiên to đến kinh người, vừa tựa phiên bản rắn của thánh tuyền bên cạnh, cũng tỏa ra ánh huỳnh quang màu trắng ngà.

Người đứng trên đó, cúi đầu có thể nhìn thấy bóng mình – còn là phiên bản camera 360, dù ngoại hình xấu xí hơn, soi như vậy nom cũng khá là được.

Chử Hoàn thấp giọng hỏi: “Đây là…”

Nam Sơn: “Suỵt!”

Chỉ thấy Lỗ Cách tiến một bước, giẫm lên mảnh thủy tinh to ấy, theo bước chân hắn, mặt thủy tinh rắn chắc loang ra vân như nước gợn. Lúc này Chử Hoàn đã không còn thấy lạ với các loại kỳ cảnh, tộc trưởng Lỗ Cách kia đi đến giữa tấm thủy tinh, toàn thân bị ánh huỳnh quang chiếu sáng rực, hệt như người giả khiêu vũ trong hộp nhạc vậy.

Lỗ Cách hít sâu một hơi, quỳ xuống, miệng lẩm nhẩm thành tiếng, ngâm nga một bài tế xa xăm như ca hát.

Mọi người không khỏi nín thở tập trung theo tiếng hắn, thế nhưng năm phút, mười phút… thậm chí thời gian dài hơn trôi qua, gợn sóng trên mặt “thủy tinh” đã tan hết, song chẳng có gì xảy ra cả.

Lỗ Cách biến sắc, mở mắt đứng dậy, từ đằng xa lắc đầu với Nam Sơn.

Nam Sơn: “Tức là bên này sơn môn không mở.”

Đầu kia đóng, mà đầu này không mở, nói cách khác, hiện giờ họ đã hoàn toàn bị vây trên ngọn núi này.

Khoảnh khắc ấy, nét mặt Nam Sơn thay vì nói là “thất vọng”, chi bằng nói là “thoải mái”, cậu bình tĩnh quay người lại, phất tay chỉ huy những người phía sau: “Trở về hết đi, mười người một tổ, kể từ bây giờ mọi người nửa ngày một ban, đừng rời khỏi sơn môn.”

Lỗ Cách từ trên mặt thủy tinh khổng lồ bước tới: “Theo ta lên núi một chuyến, ta muốn đi gặp trưởng giả.”

Họ chưa kịp lên núi, trưởng giả đại khái là nhờ phương pháp mê tín phong kiến nào đó không biết, đã cảm nhận được sự khác thường của sơn môn, chờ ra khỏi sơn động, họ liền phát hiện lão già mặt sơn dương kia đã đợi sẵn ở đó, chẳng biết lớn tuổi vậy mà làm sao từng bước một leo xuống đỉnh núi được.

Trưởng giả còn dẫn theo một hộ vệ – Sư Cọ Mốc chưa cao bằng cây gậy của ông.

Ngoài cửa sơn động một nhóm người làm thành một vòng, trưởng giả đang dùng gậy gõ cộp cộp, sai bảo chung quanh muốn khản cả giọng: “Mau mau mau! Ôi tránh ra cho ta, đừng cản trở… Thuốc đâu? Không được, không đủ! Thêm đi thêm đi!”

Nam Sơn gạt đám đông, sải bước đi tới: “Có chuyện gì vậy?”

Một người nằm dưới đất, chính là Đại Sơn, Chử Hoàn đã chẳng buồn bấm tay tính xem trong một năm có mấy ngày là cậu ta không bị thương. Đôi mắt cậu trai ấy đang ồ ồ chảy máu đen, khỏi cần phải hỏi, hai năm rõ mười là do thực nhãn thú gây ra. Việc bị thương, Đại Sơn là một lần lạ, hai lần quen, lần này đã rất rành về thuốc trị thương, còn ở đó vừa thở hổn hển vừa chỉ cho người khác.

Vừa nghe thấy tiếng Nam Sơn, Đại Sơn lập tức đưa tay sờ soạng, nghiêng người dậy túm ống quần cậu: “Tộc trưởng!”

Lỗ Cách tiến lại xem qua vết thương: “Không phải sơn môn đóng rồi à? Vừa rồi ngươi đi làm gì thế?”

Đại Sơn: “Tôi lên cao quan sát, tộc trưởng Lỗ Cách, tôi đã nhìn thấy vùng đình trệ.”

Cậu thanh niên này vậy mà lại liều bỏ đôi mắt để lên cao dõi nhìn lần nữa, nhất thời mọi người cũng không biết nên khen hay nên mắng cậu ta đây.

Chử Hoàn ngồi xổm xuống: “Cậu nhìn thấy? Biên giới ấy e rằng không còn ở dưới chân núi nữa rồi.”

Đại Sơn: “Không còn ở dưới chân núi, đã gần lắm rồi.”

Trưởng giả không biết nặng nhẹ bẻ vai cậu ta lại: “Ở đâu? Còn bao xa?”

Đại Sơn: “Chắc chưa đến mười dặm đâu?”

Nhất thời mọi người đều im lặng, Lỗ Cách chỉ còn lại một con mắt chợt mở miệng: “Lúc ta liếc thấy thực nhãn thú, vẫn chưa thấy dấu vết vùng đình trệ ở bên ngoài sơn môn.”

Nó đang di chuyển với tốc độ cao.

Vì vậy mà sơn môn mới đóng cửa sao?

Đúng lúc này, độc xà Tiểu Lục vốn vô công rồi nghề vòng qua vòng lại bên cạnh Chử Hoàn thình lình ngóc thẳng dậy, hướng lên không trung làm một động tác vừa giống tấn công vừa như sợ hãi. Chử Hoàn ngước nhìn theo phương hướng ấy, chỉ thấy lũ chim khổng lồ Người Thủ Môn nuôi trên sườn núi vốn đang chao liệng quanh chân núi, bỗng nhiên, một con trong đó kêu lên một tiếng cực kỳ thê lương, xoay tròn một cách mất tự nhiên, rơi thẳng xuống mé ngoài sơn môn.

Giống như… là bị thứ gì đó hút qua.

Lũ ác điểu như sát thủ thiên không này rào rào rơi xuống khắp núi, vuốt ưng cào mặt đất một cách bất an, trông bộ dáng run bần bật ấy thật tình chẳng khác nào một đám chim cút.

Không biết là ai thì thào nói một tiếng: “Đến rồi… nó đến rồi!”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, bầu trời đã hoàn toàn u ám với tốc độ mắt thường thấy được, tất cả những người đứng ở trong sơn môn đều trông thấy, bóng tối vô biên kia đang áp sát, tựa như ánh sáng không thể kháng cự.

Tất cả các sinh vật còn sống: người, độc xà, cự mãng, đại điêu… khi đối mặt với bóng tối không biết tên ấy, đều sinh ra sự sợ hãi từ trong xương cốt, cả ngọn núi trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, như thể đã bị chết chóc bao trùm lên.

“Chúng ta sắp bị nuốt rồi!” Trong lòng mọi người đều sinh ra ý nghĩ này, nhưng dưới bóng râm đồ sộ ấy, chẳng ai thốt được nên lời.

Đúng lúc này, phía sau mọi người bùng lên một luồng sáng mạnh.

Chử Hoàn không nhịn được nhắm mắt, một lúc lâu mới đỡ hơn, anh ngoảnh lại, chỉ thấy lấy một góc ngọn núi làm trung tâm, tỏa ra ánh sáng trắng như mặt trời giữa trưa, mạnh đến cơ hồ lóa mắt, bao trùm lên cả ngọn núi.

Đó là… thánh tuyền ư?

Ánh sáng mà thánh tuyền phát ra như một thanh đao nhọn cố thủ ở nơi hiểm yếu, liều chết chặn bóng tối bên ngoài sơn môn. Mọi người đang không dám thở mạnh mới vừa định thần lại, liền kinh hoảng phát hiện mình đang đứng ở chỗ giao giới của sáng và tối, quả thực không biết nên đi đường nào.

Người đầu tiên mở miệng là Nam Sơn, tiếng cậu thấp xuống một cách mất tự nhiên, giống như sợ kinh động đến cái gì, cậu gấp gáp nói: “Cõng trưởng giả và An Tạp Lạp Y Da, tất cả mọi người, bây giờ lập tức rút vào sơn động, mau! Đừng nán lại đây!”

Một Người Thủ Sơn tựa hồ vẫn chưa định thần lại, vừa theo bản năng rút về như mệnh lệnh của tộc trưởng, vừa lấy làm khó hiểu hỏi: “Không phải tộc trưởng mới bảo chúng tôi tuần tra sơn môn sao?”

Lỗ Cách: “Còn tuần tra cái gì nữa, các ngươi không phát hiện bên ngoài chẳng còn âm thanh gì sao?”

Những người nghe thấy câu này đều không hẹn mà cùng nổi da gà – ban nãy có vô số dã thú và quái vật muốn bò vào sơn môn không ngừng dùng cơ thể xô vào đá núi, do số lượng quá nhiều, nên dù cách đá núi dày nặng, bên này cũng có thể nghe thấy tiếng xô nặng nề và tiếng gầm gừ.

Thế nhưng bây giờ chẳng còn gì nữa.

Kẻ địch tắm máu chiến đấu với họ suốt một ngày đêm phảng phất chỉ một chớp mắt đã biến mất toàn bộ, đầu kia sơn môn lặng ngắt như tờ.

Không, là cả thế giới lặng ngắt như tờ, ngọn núi này tựa như con thuyền Noah giữa cơn hồng thủy tận thế, tròng trành chở vài vật sống sót lại trên thế giới này.

E rằng mọi người ở đây thà đối mặt với một đám thực nhãn thú trí mạng, cũng không muốn ở trong sự “an bình” như vậy.

Rất nhanh, hai tộc cấp tốc rút về nơi Người Thủ Môn thường ngày nghỉ ngơi, chỗ này gần ngay thánh tuyền trung tâm ngọn núi, ánh sáng tựa hồ còn mạnh hơn, thành thử dẫu đang ở trong sơn động, lại giống như ở ngay dưới ánh nắng rạng rỡ, ít nhiều mang đến cảm giác an toàn.

Mọi người lấy hai tộc trưởng và trưởng giả làm trung tâm tụ tập lại, Chử Hoàn tự nhận là một người ngoài không có quyền lên tiếng, bởi vậy bế Sư Cọ Mốc, xách độc xà Tiểu Lục, tự giác tìm một góc ngồi xuống, vạch rõ mình trong khu dành cho vật biểu tượng.

Trưởng giả chẳng mảy may để ý các tộc nhân hoang mang lo sợ, mở miệng vào thẳng chủ đề: “Ta nghe nói sơn môn đóng vào nhưng không hề xoay lại, các vị, đây không phải là điềm tốt – thần sơn sở dĩ trở thành thần sơn, chính là nhờ vào sơn môn, lấy máu thịt tộc ta làm vật dẫn, nối liền hai đầu – hiện giờ cửa đã đóng chết, thần sơn thánh tuyền chung quy sẽ biến thành nước không nguồn, cùng lắm chỉ ngăn được đình trệ trong một lúc, thời gian của chúng ta e là còn lại không nhiều.”

Lỗ Cách: “Ý ông là, thời gian chờ chết để lại cho chúng ta không còn nhiều?”

Trưởng giả tựa hồ cảm thấy vị tộc trưởng Người Thủ Môn này quá đơn giản lỗ mãng, chép miệng, nhìn mọi người vẻ mặt hoảng sợ, đương định mở miệng chữa cháy, liền nghe Viên Bình bên cạnh nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cửa thủy tinh có thể đập bể hay nổ không? Đập nát rồi phải chăng có thể quay về bên kia?”

Trưởng giả: “…”

Hóa ra sự đơn giản lỗ mãng của Người Thủ Môn là kế thừa nhau cả.

“Cái rắm,” Trưởng giả xách gậy đập đầu Viên Bình một phát, tuổi già sức yếu ho vài tiếng, khàn khàn nói, “Trên thánh thư sớm dự liệu được ngày này, khi chúng ta không cách nào đảo ngược sự suy bại, chỉ có người đến từ bên kia sông là chuyển cơ duy nhất…”

Lời này thành công dời tầm mắt mọi người sang Chử Hoàn.

Chử Hoàn co chân, đặt Sư Cọ Mốc trên đầu gối, ngồi thẳng hơn một chút, dưới ánh mắt mọi người có vẻ hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, cho rằng mình nên nói gì đó.

Nhưng kỳ thực chính anh cũng còn chưa kịp hoàn hồn, hết thảy xảy ra quá nhanh, trong lòng Chử Hoàn không chắc ăn chút nào, nói quá gượng gạo dễ tăng thêm lo âu tính quần thể, nói quá hay, lỡ như… hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn thì sao?

Chừng độ không dễ nắm chắc, nhưng Chử Hoàn còn chưa kịp mở miệng, thì Nam Sơn thình lình nói: “Nếu như chỉ có thể là có người tiến vào vùng đình trệ, mới tìm được đường sinh cơ kia, vậy ta sẽ đi cùng anh ấy.”

Câu nói của Nam Sơn như đổ nước nóng vào chảo dầu, mọi người lập tức xôn xao, một lúc lâu, Tiểu Phương phản ứng được đầu tiên, sững sờ nhìn cậu: “Tộc trưởng, cậu nói gì cơ?”

Nam Sơn thần sắc bình tĩnh: “Ta đi cùng anh ấy, bên này có chuyện gì mọi người cứ nghe theo trưởng giả và tộc trưởng Lỗ Cách là được.”

Lỗ Cách nhìn cậu một cái, dùng mũi đao chọc chọc mặt đất, không lên tiếng.

“Nhưng…”

Nam Sơn nhìn lướt qua bốn phía, cười cười, chặn câu “nhưng” của người ta lại, trước mắt bao người, bước đến kéo Chử Hoàn từ dưới đất dậy: “Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

“Tộc trưởng!”

“Tộc trưởng chờ đã!”

Nam Sơn không chờ, cũng không chần chừ.

Khi nói ra câu ấy, cậu cơ hồ có cảm giác tự do như đã thoát được cái gì.

Nam Sơn xách con rắn độc quấn trên người Chử Hoàn lên, ném nguyên con rắn đần độn cho Lỗ Cách bên kia, sau đó không giải thích gì lôi Chử Hoàn cũng còn chưa kịp phản ứng đi thẳng.

Chử Hoàn: “Chờ…”

Anh còn tính thảo luận với trưởng giả “một trăm lẻ tám loại phỏng đoán về vùng đình trệ” mà, với cả anh còn chưa kịp hỏi người trung niên ngày đó báo mộng cho mình rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Lỗ Cách nhìn đại xà gần trăm cân bị Nam Sơn ném tới, không chút do dự nghiêng người né đi, mặc cho Tiểu Lục rơi “Bịch” xuống đất xây xẩm mặt mày mà rít lên phẫn nộ.

Mọi người xung quanh đang luống cuống gọi Nam Sơn, chỉ có Viên Bình ngây ra một lúc, rồi nhảy vọt lên ba thước: “Vậy tôi cũng đi!”

Lỗ Cách tay mắt lanh lẹ dùng chuôi đao ngáng chân hắn, Viên Bình lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt, còn chưa kịp đứng dậy thì lại bị tộc trưởng dùng sống đao chặn bả vai.

Lỗ Cách bình thản nói: “Ngồi xuống, không có chuyện của ngươi đâu.”

Viên Bình: “Nhưng mà…”

Lỗ Cách cúi đầu nói với con rắn: “Đừng để cậu ta chạy lung tung.”

Tiểu Lục nhanh chóng quên mối thù ngã dập mặt vừa rồi, lập tức ngoan ngoãn trườn tới chỗ Viên Bình, vòng qua chân trói hắn lại, nịnh nọt ngóc cái đầu tam giác, như trẻ con hớn hở nhìn Người Thủ Môn sắc mặt xanh mét, hạn chế thành công phạm vi hoạt động của hắn.

Nam Sơn lôi Chử Hoàn chạy một mạch lên núi, nhưng không hề đi đường bình thường, nếu không phải Chử Hoàn sáng nào cũng trình diễn một trận chiến đuổi giết trong rừng với Viên Bình, chắc sớm đã chóng hết cả mặt rồi.

Đi một mạch không kịp thở, Nam Sơn dẫn anh đến thẳng một hang động đá vôi tự nhiên ở giữa sườn núi.

Nơi đây ít ai lui tới, cạnh cửa hang có mấy gốc liễu đại thụ dị dạng, cành cây mềm dẻo rủ xuống hai bên như rèm cửa, bên trong tựa hồ lờ mờ có ánh sáng.

Chử Hoàn thò đầu xem thử, đoạn dợm bước muốn đi vào: “Thứ gì đang phát sáng vậy?”

Nhưng Nam Sơn đã kéo anh lại.

“Anh biết đây là nơi nào chứ?” Trong mắt Nam Sơn lấp lóe thần thái khó mà hình dung.

Chử Hoàn nhìn quầng sáng thần bí trong sơn động sâu thẳm kia, lại ngó Nam Sơn, trong lòng tức khắc có một phỏng đoán, họng bỗng hơi khô.

“Đây là nơi tộc tôi định hôn ước.” Nam Sơn một tay nâng mặt anh lên, ngón tay mân mê tóc Chử Hoàn, chần chừ rất lâu như yêu không nỡ buông vậy.

Vết chai mỏng ở lòng bàn tay cậu làm Chử Hoàn hơi ngứa, song anh không né tránh, bởi vì cảm giác ngứa trên da còn kém xa sự ngứa ngáy trong lòng.

“Ước định của Người Thủ Sơn là một ước định sinh tử,” Nam Sơn nói, “Có khả năng không giống ở chỗ các anh lắm, chỉ cần định rồi, thì suốt đời không thể hối hận, trọn kiếp không được vi phạm.”

Cậu đột nhiên lui lại một bước, quỳ một gối xuống, cầm tay Chử Hoàn, hướng lòng bàn tay anh lên.

“Xin anh,” Nam Sơn ngẩng đầu, nhìn Chử Hoàn không chớp mắt, “Cho tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui