Sơn hà chẩm

Sở Du nói xong, nới lỏng roi ra, Cố Sở Sinh rơi xuống mặt đất. Nàng nhảy từ trên cao xuống, thu roi lại bên hông: "Sao ngươi lại ở đây?"
 
Sắc mặt Cố Sở Sinh tái nhợt. Sở Du ngồi xổm xuống, nhìn hắn ôm đầu gối, lo lắng nói: "Bị thương ở đâu?"
 
"Cẳng chân."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Sở Sinh hít một hơi, sau đó nói: "Trước tiên chúng ta nên nhanh lên phía trên đi, ở đây rất nguy hiểm."
 
Sở Du ừ một tiếng, đem người trực tiếp leo lên, vội vàng đi đến nơi trống trải.
 
Động tác của Sở Du mạnh mẽ, Cố Sở Sinh liền yên lòng, biết người này không có chuyện gì. Sở Du cõng hắn đến nơi rất xa bên cạnh bờ sông, nói: "Không phải ngươi đang cứu tế ở Nguyên Thành sao? Chạy đến đây làm gì?"
 
"Ngụy Thanh Bình đến tìm ta, nói nàng xảy ra chuyện." Cố Sở Sinh bình tĩnh nói, không nghe thấy vết thương này có ảnh hưởng gì đến hắn hay không. Hắn chỉ là có chút kỳ quái hỏi: "Tại sao nàng lại ở đây?"
 
"Lúc xảy ra địa chấn, đúng lúc ta đứng ở đỉnh núi." Sở Du cười cười: "Lúc đó đỉnh núi đang sập, ta bỏ chạy khỏi chỗ sập, cuối cùng trốn vào mỏm đá này, không còn cách nào, ta túm được sợi dây leo nhảy luôn xuống nơi này."
 
Cố Sở Sinh nghe vậy, có chút mệt mỏi đáp lại: "Nàng không có việc gì là tốt rồi."
 
Lời này làm cho Sở Du không biết phải tiếp lời như thế nào. Nàng im lặng một lúc lâu mới nói: "Thật ra, ngươi không cần đích thân đến tìm ta. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ai sẽ xử lý việc cứu tế thảm họa sau này đây?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc này mà nàng vẫn còn quan tâm đến điều này.” Cố Sở Sinh chế giễu: “Đại phu nhân thật sự là vì nước vì bách tính."
 
Sở Du im lặng. Cố Sở Sinh nói lời này xong liền hối hận. Hắn mệt mỏi tựa vào lưng Sở Du. Thật lâu sau, hắn mới nói: "Nghe nói nàng đã rời khỏi Vệ phủ."
 
"Ừ."
 
Sở Du trả lời, đi đến nguồn nước. Nàng đặt hắn xuống, sau đó nói: "Trước tiên để ta đi tìm cành cây cố định chân cho ngươi. Ngươi có đói bụng không, ta bắt một con cá cho ngươi ăn?"
 
Cố Sở Sinh cúi đầu không nói gì. Sở Du nhướng mắt liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: "Vậy thì cứ an bài như thế đi. Ăn xong ta sẽ cõng ngươi đi về phía nguồn nước, đi một đoạn đường nữa sẽ nhìn thấy thôn làng."
 
Nói xong, Sở Du đi tìm cành cây. Nàng mang cành cây trở về, dùng dao găm cắt ống quần của hắn, nhìn vết thương của hắn, rồi cúi đầu cố định chân hắn bằng cành cây.
 
Cố Sở Sinh lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình. Vẻ mặt của Sở Du rất bình tĩnh, không có nửa phần hẹp hòi, cũng không dịu dàng. Nàng giống như đang đối mặt với một người bằng hữu bình thường, hắn bị thương, nàng giúp hắn, không hơn không kém.
 
"Nàng không hận ta sao?"
 
Lần gặp mặt đầu tiên sau khoảng thời gian dài xa cách, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi nàng vấn đề này. Sở Du ngẩn người. Một lát sau, nàng rũ mắt: "Lúc ta vừa mới sống lại, ta luôn luôn suy nghĩ nếu có một ngày ta có thể gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi."
 
"Vì sao không giết?"
 
Cố Sở Sinh siết chặt nắm đấm. Sở Du dùng vạt áo buộc chặt cành cây cho hắn, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Bởi vì không muốn giết."
 
“Muốn giết ngươi, là bởi vì lúc đó ta nghĩ ngươi là người gây ra tổn thương lớn nhất cho ta. Trong lòng ta khổ sở, muốn giết ngươi cho hả giận.” Sở Du cười rộ lên, tựa như đang nói như đùa: “Nhưng bây giờ trong lòng ta đã thỏa mãn rồi. Ta không cảm thấy khổ sở nữa. Cố Sở Sinh, thật ra suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như năm đó ta không thích ngươi thì ngươi cũng không phải là người xấu. Mặc dù có chút thất vọng những chuyện nhỏ nhặt, nhưng vẫn là một người tốt. "
 
Nói xong, Sở Du đứng dậy đi tới bờ sông: "Ta đi bắt cá."
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, ánh mắt nhìn nàng. Hắn nhìn thấy nàng đi qua một bên, dùng dao găm gọt một đầu của cành cây thành đầu nhọn, thành một cái xiên cá. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chợt phát hiện, nàng thực sự đã rời đi rồi.
 
Trong đoạn tình cảm này, nàng đã trút bỏ sạch sẽ, thậm chí ngay cả oán hận cũng không còn giữ lại. Dường như giữa nàng và hắn đã không còn một chút liên quan nào. Chỉ có một mình hắn đứng tại chỗ, tự mua dây buộc mình.
 
Sở Du bắt cá, đốt lửa nướng cá cho hắn. Cố Sở Sinh lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
 
Chờ cá chín, Sở Du đưa cá cho hắn, ngẩng đầu lên nhìn nói: "Sau khi ta chết, ngươi sống có tốt không?"
 
Tay đang cầm cá của Cố Sở Sinh khẽ run lên, sau đó rũ mắt xuống, có chút cười giễu cợt: "Nếu ta sống tốt, ta còn ở đây sao?"
 
Sở Du sửng sốt một chút, nhưng sau đó nở nụ cười: "Tại sao ngươi có thể đến đây được?"
 
"Sau khi bị Vệ Uẩn giết chết, mở mắt ra liền trở về năm mười sáu tuổi."
 
Cố Sở Sinh bình thản nói, nhưng Sở Du lại tò mò: "Ngươi bị Vệ Uẩn giết chết?"
 
“Ừm.” Cố Sở Sinh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy: “Sau khi nàng chết, ta sống thêm ba mươi năm nữa. Cuối cùng, ta không thể chịu đựng thêm được nữa. Ta không biết cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa. Hoàng đế ngu ngốc. Vệ Uẩn có mưu đồ tạo phản. Ta ra sức bảo vệ hoàng đế, bị hắn giết chết."
 
Cố Sở Sinh chết vì bảo vệ hoàng đế, Sở Du không cảm thấy ngạc nhiên. Cố gia bọn họ luôn luôn trung tâm với hoàng thất. Mặc dù Cố Sở Sinh không quá giống người Cố gia nhưng trong xương hắn vẫn là mang lòng trung thành với hoàng thất.
 
Sở Du cau mày: "Hôm nay, ngươi lại muốn phản Triệu Nguyệt?"
 
Cố Sở Sinh không nói gì. Hắn nhìn ngọn lửa đang nhảy với vẻ mặt lạnh lùng.
 
"A Du, lòng trung thành của ta không phải là điểm mấu chốt."
 
"Hơn nữa, ta đã nỗ lực cả đời vì triều đình, vì hoàng gia." Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Trọng sinh sống lại, ta muốn, cả đời này, ta chỉ vì nàng."
 
Sở Du sững sờ. Một lúc sau mới rũ mắt xuống, lật con cá còn đang nướng trong tay lại. Rất lâu sau, cuối cùng nói: "Sở Sinh, cả đời này của một người không phải vì một người nào đó, mà là vì chính bản thân mình."
 
"Cuộc sống của ngươi." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nên học cách sống vì chính mình."
 
"Mỗi người đều có sở cầu, nhưng cũng có trách nhiệm của mình. Ngươi gánh chịu trách nhiệm của chính mình, ngươi không làm tổn thương người khác. Sau khi làm được hai điều trên, ngươi có thể cầu những gì mà ngươi muốn, làm những gì mà ngươi thích."
 
"Ta thích nàng."
 
Cố Sở Sinh chấp nhất nhìn nàng: "Ta đây phải làm gì bây giờ?"
 
Sở Du nghe vậy, nàng ngước mắt lên nhìn hắn: "Vậy thì ngươi cứ thích. Nhưng ngươi phải biết rằng, phần yêu thích này sẽ không thay đổi được gì. Ngươi vẫn là Cố Sở Sinh, ước mơ của ngươi, trách nhiệm của ngươi, những gì mà ngươi làm, những gì mà ngươi không làm, sẽ không bởi vì ta mà thay đổi. Thích là một chuyện rất thuần túy, ta không ngại nếu ngươi thích ta. Cố Sở Sinh, chỉ là ngươi phải hiểu rằng, phần yêu thích này nên được đặt trong giới hạn của ngươi, ta sẽ không đáp lại, ngươi cũng đừng cưỡng cầu. Mà ngươi cũng sẽ không vì ta mà thay đổi cuộc đời của mình, ngươi vẫn là ngươi."
 
"Như vậy thì thích cái gì chứ?"
 
"Ngươi có biết tại sao ta rời khỏi Vệ phủ không?"
 
"Tại sao?"
 
"Bởi vì chí của Sở Du không ở trong hậu trạch, lại không muốn cúi đầu trước ai. Ta thích Vệ Uẩn, ta không sai, cũng sẽ không vì hắn mà thay đổi, nhân nhượng vì toàn cục. Cố Sở Sinh, người thích ai, không thích ai, không liên quan gì đến ta." Sở Du cười cười: "Nhưng mà, quen biết ngươi nhiều năm như vậy, ta hy vọng ngươi có một cuộc sống tốt đẹp hơn."
 
Cố Sở Sinh không nói gì, nhìn Sở Du. Một lúc lâu sau, mới nói: "Nhưng ta không muốn cái gì ngoại trừ nàng."
 
Sở Du nở nụ cười: "Sau mấy ngày nữa, ngươi hãy nói lại mấy lời này với ta."
 
Nói xong, nàng đứng dậy, cõng Cố Sở Sinh trên lưng, lãnh đạm nói: "Đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài."
 
Cố Sở Sinh nằm trên lưng nàng. Hắn lắng nghe nhịp tim của nàng, nhớ đến thuở thiếu thời, nàng cũng cõng hắn như vậy rất nhiều lần.
 
Cố gia của hắn vốn là dòng dõi thư hương. Lục nghệ hắn cũng từng học, cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm đánh võ không tệ nhưng không thể so sánh với Sở Du được luyện từ nhỏ được. Năm đó hắn là huyện lệnh của Côn Dương, kết nhiều cừu oán, mấy lần bị đuổi giết, hắn bị thương, cũng là Sở Du cõng hắn như thế này. Vừa cõng vừa mắng hắn. Mắng hắn gây sự, mắng hắn tự tìm phiền toái.
 
Khi đó cho dù nàng có mắng như thế nào thì khi hắn được nàng cõng trên lưng, hắn sẽ biết rằng mình đã bình an vô sự.
 
Sở Du không bao giờ phản bội hắn, cũng sẽ không bao giờ rời bỏ rơi hắn.
 
Nhưng mà ngày hôm nay, nàng cõng hắn trên lưng, nhưng nàng không mắng hắn nữa. Cố Sở Sinh không khỏi siết chặt nắm đấm, cuối cùng nói: "A Du, nàng nói gì đi."
 
"Đời trước, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì?"
 
Sở Du thuận miệng nói: "So với hôm nay có thay đổi gì lớn không?"
 
"Cũng không quá lớn." Cố Sở Sinh nhắm mắt lại: "Bắc Địch bị Vệ Uẩn diệt tộc, di dời về phía tây, thành lập một đất nước mới. Sau đó liên hợp với Trần Quốc xâm lược. Có người bạo động, có người phản loạn, đất nước chiến tranh liên miên, không ngừng nghỉ."
 
"Thực ra Đại Sở đã suy yếu từ lâu. Nếu không có Vệ Uẩn cứng rắn chống đỡ thi đã sớm kết thúc rồi."
 
"Về sau, ta trợ giúp ấu đế đăng cơ, cùng hắn nhiếp chính, cuối cùng an định một vài năm, nhưng ấu đế trẻ trưởng thành rất nhanh, bị hoạn quan giật dây muốn tự mình chấp chính. Lúc Vệ Uẩn còn nắm quyền, ấu đế trẻ tuổi bắt đầu tìm đường chết. Thật vất vả mới ổn định giang sơn thì lại rối loạn. Vệ Uẩn liền phản loạn."
 
Cố Sở Sinh chậm rãi kể về những chuyện ở kiếp trước. Sở Du lắng nghe.
 
Lúc hai người đang đi dọc theo con sông, thì Vệ Uẩn đã vội vã đi đến trấn Thanh Thủy.
 
Trấn Thanh Thủy ngày hôm nay đã bị bùn đất chôn vùi, không còn dấu vết của bất kỳ người sống nào, mọi người đứng trên bùn đều cảm thấy sợ hãi.
 
Sức mạnh của thiên nhiên đáng sợ hơn bất kỳ một đội quân nào. Nhìn thấy sức mạnh vô hình này, Vệ Hạ không nhịn được nói: "Vương gia... Cái này..."
 
Có thể cứu được không?
 
Vệ Hạ không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn.
 
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn sơn cốc, nói: "Nàng còn sống."
 
Nói xong hắn liền xoay người, lập tức chạy đến chỗ cao nhất. Vệ Thu lo lắng nói: "Vương gia! Người chạy đến đó làm gì vậy?"
 
Vệ Uẩn không trả lời. Hắn chạy một mạch lên đỉnh núi, cẩn thận dò xét dấu chân lộn xộn, cuối cùng cũng đến nơi mà Cố Sở Sinh rơi xuống vách núi.
 
Hắn liếc nhìn cành cây gãy dưới vách núi, quay đầu lại nói với đám người Vệ Hạ: "Vệ Thu, ngươi dẫn chó săn đến đây tìm người. Nếu có dư chấn thì phải nhanh chóng rút lui. Vệ Hạ, dẫn người đi tìm lối ra dưới vách núi này, đứng ở đó chờ ta."
 
"Chờ người?"
 
Vệ Hạ sững sờ, sau đó liền nghe Vệ Uẩn nói: "Tìm sợi dây, ta đi xuống xem một chút."
 
“Vương gia, để thuộc hạ đi.” Vệ Thu vội vàng nói. Vệ Uẩn nhướng mày liếc mắt nhìn hắn ta một cái. Vệ Thu hiểu ý, nhíu mày, nhưng không dám nói gì.
 
Vệ Uẩn đợi người mang dây đến, tự mình buộc dây vào thân cây gần đó, sau đó leo xuống vách núi.
 
Trên vách đá có dây leo. Hắn nắm lấy dây leo và đá, dùng khinh công nhanh chóng rơi xuống. Chưa đến một khắc, hắn đã đến đáy vực. Đầu tiên hắn nhìn thấy dấu vết mà Sở Du đã khắc trên vách đá. Hắn kiềm chế sự hưng phấn của mình. Sau khi đến đáy vực, hắn lần theo dấu vết để tìm người. Hắn chạy ước chừng nửa ngày đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người, hình như người đó còn đang cõng thêm một ai đó trên lưng. Vệ Uẩn kêu lên: "A Du!"
____________
Pass 145: chanhmuoi
Sở Du dừng lại, quay đầu lại, thấy Vệ Uẩn đứng ở trước mặt nàng.
 
Y phục của hắn rách nát, trên áo choàng còn dính lá cây, đầu tóc mất trật tự, nhìn qua rất chật vật.
 
Khi nhìn nàng, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng. Sở Du cười nhẹ, dịu dàng nói: "Sao chàng cũng ở đây?"
 
Nói xong, nàng đặt Cố Sở Sinh xuống, đứng thẳng người, nhìn Vệ Uẩn nói: "Chàng..."
 
Chưa kịp nói xong, Vệ Uẩn đã sải bước đi tới, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.
 
Hắn không nói gì, nhưng hắn ôm nàng rất chặt, rất chặt, như thể nếu buông ra thì nàng sẽ biến mất vậy. Sở Du ở trong lòng hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đưa tay lên vuốt nhẹ lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta không sao."
 
Vệ Uẩn không nói gì, Sở Du lặp lại nhiều lần: "Ta không sao, ta không sao, chàng đừng sợ."
 
Dưới sự an ủi liên tục không ngừng của nàng, Vệ Uẩn mới ngừng run rẩy, rồi từ từ buông nàng ra.
 
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới. Thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn dường như muốn nói gì đó, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, có chút kinh ngạc: "Cố đại nhân?"
 
Cố Sở Sinh ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, nghe thấy Vệ Uẩn gọi, hắn ta chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Vệ Vương gia."
 
Vệ Uẩn muốn hỏi hắn ta tại sao lại ở đây, nhưng hắn đã kịp phản ứng trước khi lời ra khỏi miệng.
 
Cố Sở Sinh đích thân đến Nguyên Thành để cứu tế thiên tai. Hắn ở Huệ Thành còn đích thân đến, huống chi là Cố Sở Sinh ở Nguyên Thành?
 
Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng nói: "Để ta cõng Cố đại nhân."
 
Cố Sở Sinh không trả lời. Vệ Uẩn bước lên, cõng Cố Sở Sinh trên lưng, quay người nói với Sở Du: "Vệ Hạ đang ở bên ngoài chờ chúng ta, đi thôi."
 
Sở Du nở nụ cười, nàng đi bên cạnh Vệ Uẩn, bên môi không kìm nén được nở nụ cười: "Chàng từ Huệ Thành đến?"
 
“Ừm.” Vệ Uẩn cười khổ: “Nghe nàng gặp nạn, ta vội chạy đến.”
 
"Huệ Thành không sao chứ?"
 
"Không sao." Vệ Uẩn nói thật: "Đều đã sớm chuẩn bị từ trước, thương vong không nhiều."
 
Chỉ là những lời nói bình thường, nhưng không biết tại sao lúc hai người nói lại cảm thấy vui vẻ. Sở Du đột nhiên nhớ ra: "Tại sao Cố đại nhân lại đích thân đến cứu tế thiên tai?"
 
Nghe thấy Sở Du hỏi mình, Cố Sở Sinh mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Ta sợ nếu ta không đích thân đến, người bên dưới sẽ không nghe lời. Hơn nữa nếu Triệu Nguyệt biết tình hình thiên tai, sợ là sẽ dồn ép các nàng không chịu cứu tế thiên tai, vì vậy ta đã sớm mang theo rất nhiều lương thực đến."
 
"Ngươi cũng mang theo lương thực?"
 
Sở Du kinh ngạc. Cố Sở Sinh gật đầu nói: "Ta lấy quân lương của Diêu Dũng."
 
“Vậy ngươi phải làm sao đây?” Vệ Uẩn cau mày: “Ngươi làm như vậy, Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.”.
 
"Hắn có thể làm gì được ta?" Cố Sở Sinh chế nhạo: "Giết ta sao? Ta áp giải quân lương, nửa đường đi cứu tế. Ta làm gì sai?"
 
"Cũng không có..." Sở Du có chút lo lắng: "Nhưng sau này Triệu Nguyệt sẽ đề phòng ngươi."
 
"Hiện tại hắn không đề phòng ta?"
 
Cố Sở Sinh lạnh lùng nói: "Người như hắn, đời này còn tin tưởng ai?"
 
Vệ Uẩn và Sở Du trầm mặc, Cố Sở Sinh nhắm mắt lại nói tiếp: "Hắn chỉ tin tưởng quyền lợi."
 
"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều."
 
Sở Du thở dài: "Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
 
Cố Sở Sinh mím môi, không nói gì. Vệ Uẩn cõng hắn ta trên lưng, sợ ồn ào đến hắn ta nên cũng không nói nhiều với Sở Du, lặng lẽ bước nhanh để đi ra khỏi đây.
 
Con đường dài hơn dự tính, đi bộ đến chạng vạng vẫn không thấy Vệ Hạ, thay vào đó là một ngôi nhà tranh ở đằng xa. Vệ Uẩn nhìn sắc trời, nói với Sở Du: "Ta sợ trời đổ mưa, trước tiên chúng ta nghỉ tạm ở đó đã."
 
Sở Du gật đầu, cùng Vệ Uẩn bước vào. Ba người gõ cửa, có một ông lão đi ra mở cửa.
 
Ông lão tóc trắng như tuyết, tầm tám chín mươi tuổi. Vệ Uẩn cung kính nói mục đích của mình rồi đưa bạc cho ông lão, ông lão liếc nhìn thỏi bạc, lắc đầu nói: “Các ngươi vào đi, giúp ta làm bữa tối là được rồi."
 
Ba người liên tục nói cảm ơn rồi đi vào trong nhà.
 
Ông lão còng lưng. Vệ Uẩn đi vào phòng nấu cơm, Sở Du đặt Cố Sở Sinh ngồi nói chuyện phiếm với lão nhân gia.
 
Căn nhà không lớn, trong bếp có thể nghe rõ tiếng ông lão.
 
"Ta họ Lý, gọi là Lý Mưu. Trước kia ta trồng trọt ở ngoại ô Nguyên Thành. Ta có ba nhi tử, tám tôn tử, còn có chắt trai nữa. Ta đã lớn tuổi, nhớ không rõ nữa."
 
“Bọn họ đâu?” Sở Du hiếu kỳ hỏi. Ông lão khẽ thở dài. Cố Sở Sinh cau mày: “Chẳng lẽ là bọn họ vứt bỏ ông? Bản... Ta đi tìm bọn họ, nhất định phải lập án xét xử bọn họ!"
 
“Vứt bỏ?” Lý Mưu ngẩn người, sau đó vội vàng xua tay nói: “Không, không phải. Ta không phải là bị vứt bỏ, ta tự nguyện bỏ đi.”
 
"Ta đã sống quá lâu rồi." Lý Mưu thở dài: "Ta có tám tôn tử, năm đứa phải sung quân, bảo là muốn lưu lại hậu thế cho chúng ta. Chắt trai cũng đều đi hết. Chỉ còn lại nữ quyến và lão nhân. Nhi tử của ta cũng đã hơn sáu mươi, không có hơi sức. Ta ở nhà để làm gì? Thuế má nặng nề, mỗi ngày đều chiến tranh, trong nhà ăn còn không đủ no. Cho một người già như ta ăn làm cái gì nữa?"
 
"Ta không muốn đem thêm phiền phức cho bọn họ." Lý Mưu cười khổ: "Dù sao ta có chết cũng không tiếc nuối, cho nên ta tự đến đây. Ta không biết căn nhà này của ai. Ta chiếm làm của mình. Ta còn làm mấy việc vặt, trồng mấy luống rau nhỏ bên ngoài. Ngày nào ta cũng chỉ đợi chết, thế nhưng chờ rồi chờ, cũng vẫn chưa chết."
 
“Bọn họ không đến thăm ông sao?" Cố Sở Sinh nhíu mày. Lý Mưu ngẩn người, một lúc sau mới cười khổ: “Chiến tranh loạn lạc, đến thăm để làm gì? Thường xuyên đến thăm, lỡ như có một ngày không đến, trong lòng ta còn thấy khó chịu hơn. Thà đừng đến, cho dù có một ngày thực sự không đến..." Ông lão thở dài: "Cũng sẽ không cảm thấy khổ sở."
 
Nghe vậy, hai tay đang xào rau trong bếp của Vệ Uẩn dừng lại. Hắn nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài, hồi lâu cũng không động.
 
Mà Cố Sở Sinh và Sở Du thì trầm mặc. Ông lão cười nói: "Mấy người trẻ tuổi các ngươi, có nhiều chuyện sầu mi khổ kiểm, cũng không phải là chuyện gì lớn." Lý Mưu vỗ vai Cố Sở Sinh, đứng dậy: "Không có chuyện gì lớn hơn ngoài chuyện sinh tử. Cho dù là sinh tử, trên đời này, cũng không lưu lại dấu vết gì."
 
Những lời nói này khiến cho ba người không thoải mái. Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều trầm mặc.
 
Bữa cơm này có cá mà Sở Du  bắt được. Ông lão ăn cơm rất vui vẻ, ông liên tục nói rằng đã lâu không được ăn thịt.
 
Ban đêm đi ngủ, bởi vì chỉ có hai gian, Cố Sở Sinh ngủ một gian, ông già ngủ một gian. Vệ Uẩn và Sở Du đi đến tiền sảnh, áo khoác trải ra làm chăn đệm rồi ngủ.
 
Ban đêm trời hơi lạnh, Vệ Uẩn đều đưa hết áo khoác cho nàng rồi ôm nàng vào lòng.
 
Khi hai người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Vệ Uẩn đột nhiên nói: "Hy vọng trận này đánh nhanh một chút."
 
Sở Du không nói gì. Nàng duỗi tay ôm người vào lòng.
 
Vệ Uẩn trầm giọng nghiêm túc nói: "Ta hy vọng trận chiến này sớm kết thúc, cũng hy vọng có một triều đình an ổn. Không quan trọng ai là hoàng đế, ta hy vọng người đó có thể bình an vô sự. Ta mong muốn tất cả dân chúng trong thiên hạ này đều sẽ có cơm ăn áo mặc, mong muốn hài tử của ông lão đều ở đây, mong muốn bọn họ có thể đón ông ấy trở về, sẽ không bởi vì thiếu lương thực mà để cho ông ấy lựa chọn rời khỏi nhà lên núi. Mỗi ngày bọn họ muốn gặp nhau thì gặp, không cần phải lo lắng về một ngày không còn được nhìn thấy mặt nhau nữa."
 
"Ta mong muốn bọn họ có thể sống thật tốt." Vệ Uẩn ôm chặt Sở Du: "Chúng ta cũng như vậy."
 
"Sẽ nhanh thôi."
 
Sở Du nhắm mắt lại. Nàng dành cho hắn một cái ôm ấm áp: "Tiểu Thất, sẽ rất nhanh thôi."
 
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau ba người lại lên đường. Ông lão đưa ba người ra ngoài, còn tặng cho bọn họ một ít đồ ăn đi đường. Cố Sở Sinh từ chối nhiều lần, nhưng ông lão vẫn đưa nó nói với hắn, và nói vui vẻ: "Công tử, trên đường ngài trở về Nguyên Thành có đi qua thôn Trường Nhạc, tìm nhà của Lý Lạc, nói với bọn họ, ta không sao, để cho bọn họ không cần phải lo lắng?"
 
Cố Sở Sinh do dự một chút, gật đầu nói: "Ông lão, ông yên tâm, ta nhất định sẽ cho các người lương thực đủ ăn, đến lúc đó sẽ để bọn họ đến đón ông."
 
"Không cần." Lý Mưu thở dài: "Hoàng đế không tốt. Đón về, không lâu sau ta lại phải tự mình trở về đây. Công tử..." Lý Mưu vỗ vỗ tay Cố Sở Sinh, lời nói thành khẩn: “Loạn thế bảo trọng."
 
Cố Sở Sinh không nói gì, cầm lấy đồ ăn trong tay, đột nhiên cảm thấy nặng ngàn cân.
 
Vệ Uẩn cõng Cố Sở Sinh trên lưng, cùng Sở Du đi rất lâu. Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Hạ và những người khác đang cưỡi ngựa đến.
 
Vệ Uẩn thở phào nhẹ nhõm. Vệ Hạ vội vàng chạy đến, lo lắng nói: "Vương gia, người không sao chứ?"
 
"Không sao."
 
Vệ Uẩn lắc đầu, xoay người nói: "Có xe ngựa không? Cố đại nhân bị thương, sợ là không cưỡi được ngựa."
 
"Có." Vệ Hạ vội vàng đi đến. Thẩm Vô Song tiến lên, xem bệnh cho Cố Sở Sinh, rồi đưa Cố Sở Sinh lên xe ngựa.
 
Sau khi Cố Sở Sinh lên xe ngựa, Vệ Uẩn và Vệ Hạ xem xét tình hình một chút. Đi về phía trước chính là Nguyên Thành, hắn mím môi quay đầu nhìn Sở Du. Một lúc lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ra cầm tay của Sở Du, nhẹ nhàng nói: "Ta phải trở về."
 
"Ừm."
 
Sở Du rũ mắt nhìn hắn đang nắm tay mình. Nàng vốn nghĩ Vệ Uẩn sẽ cầu xin nàng đi cùng hắn, nhưng mà lại nghe hắn hỏi tiếp: "Tiếp theo nàng định làm gì?"
 
"Ta muốn giúp Cố Sở Sinh cứu tế thiên tai. Hắn đã lấy lương thảo của Diêu Dũng để giúp đỡ thảm họa. Phía sau sợ là có nguy hiểm."
 
Vệ Uẩn không nói gì, hắn nắm tay nàng. Một lúc sau, hắn giương mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ bất lực: "Được, vậy nàng hãy bảo trọng, đừng mạo hiểm như vậy nữa, làm ta sợ."
 
Sở Du ngẩn người. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt kia.
 
Trong đôi mắt hắn rõ ràng mang theo nhớ nhung và thỉnh cầu, nhưng mà hắn đã đè ép tất cả xuống. Hắn khắc chế tình cảm của mình, không có bất kỳ sự tùy hứng gì, cũng không yêu cầu nàng phải thỏa hiệp.
 
Một lúc lâu sau, Sở Du mới thận trọng nói: "Chàng... Không mang ta về sao?"
 
“Nếu nàng nguyện ý, ta sẽ lập tức đưa nàng đi cùng.” Vệ Uẩn vươn tay ra ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại: “Sao ta lại không muốn đưa nàng về cùng được? Ta muốn đưa nàng đi cùng. Chỉ là A Du, ta biết, nàng không nguyện ý."
 
Sở Du ở trong lòng hắn rũ mắt xuống, nghe hắn nói: "Nàng không muốn, ta sao có thể cưỡng ép nàng? Nàng muốn đi đâu đều có thể đi, A Du." Thanh âm của hắn dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Chỉ cần nàng nhớ phải quay về là được."
 
"Đừng nói như vậy." Sở Du cười to: "Nói giống như ta ở bên ngoài hoa thiên tửu địa*, một mình chàng ở trong khuê phòng trống trải."
 
*Hoa thiên tửu địa: Ăn chơi đàng điếm.
 
Vệ Uẩn cũng bị nàng chọc cười. Hắn buông nàng ra, đưa tay cầm lấy cây trâm cài tóc trên đầu nàng, sau đó hắn đặt vào trong ống tay áo, dịu dàng nhìn nàng nói: "Đi thôi, ta tiễn nàng đi, rồi ta lại đi."
 
Sở Du trầm giọng đáp lại, xoay người đi về phía xe ngựa.
 
Vệ Uẩn yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, mới đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại.
 
Sau đó nàng đột nhiên quay đầu lại, lao nhanh về phía hắn, ôm chầm lấy cổ hắn, khiến cho hắn phải hơi cúi người xuống. Sau đó cảm nhận được đôi môi ấm áp của nàng hôn mạnh vào má hắn. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vệ Uẩn, trên đời này, ta thích chàng nhất, chỉ thích một mình chàng."
 
Nói xong, nàng buông hắn ra, dứt khoát quay lại xe ngựa. Vệ Uẩn nhìn cỗ xe ngựa lắc lư rời đi, hắn ngơ ngác đưa tay lên vuốt ve nơi gò má được nàng hôn qua. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu, mím môi, mỉm cười.
 
Sở Du bước vào xe ngựa, cảm thấy tim đang đập rất nhanh. Nàng dựa vào thành xe ngựa, đưa tay lên quạt quạt gương mặt đang nóng bừng của mình. Cố Sở Sinh nhìn xuống đống rau xanh trong tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Du.
 
Hắn nhìn gương mặt ửng hồng, đôi mắt trong sáng của nàng giống như một tiểu cô nương, cảm thấy trước đây nàng chưa từng xinh đẹp đến như vậy. Nếu như nói kiếp trước của nàng là ngắn ngủi và vô tri, cuộc sống âm u và kìm nén, thì giờ phút này, nàng là sự hòa hợp giữa sự hào hiệp của kiếp trước và sự thông minh khéo léo bao dung sau khi trải qua thế sự ở kiếp này.
 
Đó là sự thiện lương sau khi đi qua thiên sơn vạn thủy, và cũng là ánh sáng sau khi trải qua tăm tối và tuyệt vọng.
 
Hắn đột nhiên rất muốn biết, nếu như hắn cũng có thể như Sở Du, đi qua, đặt xuống, viên mãn, hắn sẽ biến thành bộ dạng gì?
 
Một Cố Sở Sinh mang theo nhiệt huyết thiếu niên, lại mang theo sự lắng đọng của thời gian, sẽ có bộ dạng như thế nào.
 
Hắn cầm đồ ăn trong tay, đột nhiên nói: "A Du."
 
Sở Du ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe thấy Cố Sở Sinh nói: "Nàng có thể mang ta đi nhìn xem thế giới này có dáng vẻ như thế nào không?"
 
Bằng đôi mắt của nàng, tâm hồn của nàng, hãy đưa ta đi nhìn thế giới này. Sau khi ta bước ra khỏi vòng tròn mà ta đã tự vẽ cho chính bản mình, thế giới này nên có dáng vẻ như thế nào.
 
Sở Du ngẩn người, sau đó nàng cười rộ lên, nghiêm túc nói: "Được."
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui