Sơn hà chẩm

Sở Du ngơ ngác lắng nghe, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nếu nói, Thẩm Hữu được Triệu Nguyệt bồi dưỡng đưa tới Bắc Địch, Triệu Nguyệt cũng là người hiến kế cho Bắc Địch, nương theo án tử ở Bạch Đế Cốc khiến Diêu gia và Vệ gia chém giết lẫn nhau, cuối cùng lật đổ Thuần Đức Đế tạo cơ hội cho Triệu Nguyệt đăng cơ. Như vậy có thể nói, ngay từ khi Tần Vương chết, hoặc là sớm hơn nữa, Triệu Nguyệt đã mưu tính việc này.
Nhưng mà đời trước, vì sao Triệu Nguyệt không xuất hiện?
Sở Du liều mạng suy nghĩ, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt mà mình bỏ quên.
Nàng chưa từng tiếp xúc với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt ẩn náu trong phủ trưởng công chúa, đời này điều thay đổi là gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Sở Sinh tới phủ của trưởng công chúa, hắn có tiếp xúc với Triệu Nguyệt, thậm chí hắn còn biết trước Triệu Nguyệt sẽ chiếm lấy Hoa Kinh, bởi vậy mới mò tới thành Phượng Lăng tránh họa.
Là Cố Sở Sinh.
Sở Du phản ứng lại.
Đời trước chưa từng nghe thấy tin tức của Triệu Nguyệt, chỉ nghe nói trưởng công chúa có một nam sủng rất được sủng ái, sau khi Vệ gia xảy ra chuyện không lâu liền chết. Nếu dựa theo suy đoán hiện giờ, năm đó người chết chính là Triệu Nguyệt.
Nếu không có sự giúp đỡ của Cố Sở Sinh, năm đó Triệu Nguyệt bị trưởng công chúa phát hiện, sau đó bị giết chết. Mà đời này Cố Sở Sinh tới phủ trưởng công chúa, đương nhiên sẽ giúp Triệu Nguyệt.
Vì thế Triệu Nguyệt sống sót, lợi dụng sự hỗn loạn tại Hoa Kinh mà đăng cơ.
Vì thế núi sông rách nát, phong vũ phiêu diêu.
Sao lại có người như vậy?!
Sao có thể phá hủy một quốc gia, giết hại bảy vạn tướng sĩ nhiệt huyết, để tranh giành ngôi vị hoàng đế?!
Cho dù là Thuần Đức Đế, có lẽ cũng không có tâm địa ngoan độc như vậy.
Sở Du chậm rãi hiểu ra, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhớ tới bộ dáng Triệu Nguyệt mặc mặc chiếc áo dài màu lam, ý cười bên môi, nàng nhịn không mà được cảm thấy sợ hãi.
Vệ Uẩn thấy nàng sững sờ, có chút lo lắng nói: “Tẩu tẩu?”
“Nha, không có việc gì.” Sở Du phục hồi tinh thần, cúi đầu vội vàng nói: “Không có việc gì, ta chỉ sực nhớ tới một chuyện mà thôi.”
Sở Du cúi đầu, tiếp tục ấn chân cho hắn, Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, khi nói những chuyện đấu đá lục đục với nàng hắn luôn cảm thấy vô cùng bình lặng.
Rốt cuộc hắn cũng phát hiện, dường như hắn đã từng chút từng chút một bước ra khỏi cái chết của phụ huynh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ nhớ cả đời, hận cả đời, vĩnh viễn sống tại ngày mùng 7 tháng 9, ở trong sơn cốc lật tìm từng khối thi thể, tìm được người nhà của mình.
Nhưng mà khi hắn bình tĩnh nói ra những âm mưu quỷ kế này, hắn không còn nhớ đến sự thống khổ khi mình quỳ trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế vào ngày hôm đó nữa. Hắn nghĩ, bản thân mình, có lẽ sẽ có cơ hội thoát khỏi ám ảnh.
Hắn lẳng lặng nhìn Sở Du, qua hồi lâu, Thẩm Vô Song tiến vào, gõ cửa: “Đến giờ rồi, ăn cơm.”
Sở Du nghe xong lời nói, cẩn thận kéo ống quần xuống cho Vệ Uẩn, ôm hắn ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy hắn tới nhà ăn.
Tới nhà ăn, Thẩm Kiều Kiều và nữ nhân lúc trước đang bưng thức ăn lên bàn, Thẩm Vô Song vội vàng đi vào, cao hứng nói: “Tẩu tẩu, đệ tới giúp tẩu.”
“Ngồi đi.” Nữ tử cười trừng mắt nhìn hắn một cái, đặt đôi đũa xuống bát cho hắn, oán trách nói: “Muốn giúp còn không biết sớm tới, đồ ăn đã làm xong rồi mới đến xum xoe, không thật lòng.”
“Tẩu tẩu đừng nói như vậy” Thẩm Vô Song ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, tiếp đón Sở Du và Vệ Uẩn tới đây, giương mắt nhìn nữ tử nói: “Không phải đệ đang xem bệnh, kiếm tiền nuôi gia đình sao?”
“Con vừa thấy ngài lười biếng.”
Thẩm Kiều Kiều mở miệng, Thẩm Vô Song lập tức trừng mắt: “Tiểu hài tử nói ít thôi!”
Thẩm Kiều Kiều trợn trắng mắt, Thẩm Vô Song lấy lòng nhìn nữ tử nói: “Không phải đệ quá mệt mỏi sao?”
Nữ tử cười lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ: “Đệ đấy.”
Ba người nói nói cười cười, Sở Du đỡ Vệ Uẩn ngồi xuống, nữ nhân nọ gật đầu hành lễ với Sở Du và Vệ Uẩn: “Thiếp thân Bạch Thường, tham kiến nhị vị.”
“Tại hạ Vệ Uẩn.”
“Thiếp thân Sở Du.”
Sở Du và Vệ Uẩn đồng thời mở miệng, xem như chào hỏi Bạch Thường. Thẩm Vô Song thấy bọn họ khách sáo, chỉ bàn thức ăn nói: “Được rồi đừng khách khí nữa, mau ăn đi.”
Sở Du và Vệ Uẩn cũng không câu nệ, Vệ Uẩn không có cách nào ngồi quỳ, chỉ có thể dựa vào ghế, hai chân mở ra, cách bàn ăn có chút xa. Sở Du gắp đồ ăn cho Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, yên lặng ăn, ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy Sở Du nhìn hắn, hai người liền nhìn nhau cười một cái, Sở Du nói: “Muốn ăn thứ gì?”
Thẩm Vô Song nhìn, không biết vì sao cũng cảm thấy có chút khó chịu, hắn ghé đầu qua nhìn Bạch Thường nói: “Tẩu tẩu, đệ cũng muốn được gắp đồ ăn.”
Vệ Uẩn và Sở Du đồng thời cứng đờ, Bạch Thường lập tức lạnh mặt, cả giận nói: “Không có quy củ!”
Thẩm Vô Song nhún nhún vai, lại rụt đầu trở lại.
Vệ Uẩn và Sở Du nhìn cảnh này, cảm giác quái dị lúc ban đầu càng ngày càng tăng lên.
Ăn cơm xong, Thẩm Vô Song sắp xếp phòng ngủ cho hai người, hai người cũng chưa từng giải thích thân phận với Thẩm Vô Song, vì vậy Thẩm Vô Song chỉ sắp xếp cho họ một gian phòng.
Về tới phòng, Sở Du tiến vào buồng trong bắt đầu trải giường chiếu, Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, thấy bóng người trước cọ leng keng vào rèm châu, người nọ cong eo trải giường chiếu, hắn cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nảy lên.
Hắn vẫn luôn nghĩ, đây là một hành trình đặc biệt.
Ở nơi này hắn đã quên mình là Vệ Uẩn, cũng không nhớ người trước mắt là Sở Du. Hắn chỉ gặp được cô nương mình thích, thuận theo tâm ý của mình, làm bạn cùng nàng đi hết con đường này.
Nhưng mà thẳng tới giờ phút này, hắn mới phát hiện, trước sau mình vẫn không thể vượt qua nút thắt này.
Hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, khô khốc mở miệng: “Tẩu tẩu, đệ tìm Thẩm tiên sinh mượn thêm một gian phòng nữa đi.”
“Không có việc gì” Sở Du ở bên trong cười nói: “Ta dọn giường cho đệ, đệ ngủ ở bên trong, ta ngủ giường nhỏ ở gian ngoài, chân cẳng đệ không tiện, buổi tối có chuyện gì còn có thể gọi ta.”
“Nhưng mà……”
“Đừng làm kiêu.”
Sở Du quay trở ra, chặn ngang Vệ Uẩn bế lên đặt xuống giường, cười nói: “Trong những thời khắc đặc biệt, ta chăm sóc đệ là chuyện đương nhiên.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng ở phía trên, mái tóc rũ xuống, quẹt qua sườn mặt hắn.
Nàng che khuất ánh sáng khiến cho cả thế giới đều là hình bóng nàng, Sở Du chạm phải ánh mắt hắn, không khỏi cũng sửng sốt.
Mới vừa rồi những lời đó vốn dĩ là cả gan mà nói ra, hiện giờ bị hắn nhìn như vậy, không hiểu sao nàng bỗng dưng sinh ra vài phần ngượng ngùng. Nàng ra vẻ trấn định đứng thẳng người lên, cười nói: “Được rồi đệ ngủ đi, ta ra ngoài ngủ.”
Nói xong liền đi ra ngoài, bước chân có vài phần hỗn độn.
Vệ Uẩn nằm trên giường, hòa hoãn một lát mới nói: “Tẩu tẩu.”
“Hả?”
Sở Du cách tấm mành trả lời, Vệ Uẩn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Hay là tẩu ngủ trên giường đi, đệ ngủ ngoài đó được rồi.”
Sở Du cười khẽ : “Vóc dáng đệ cao lớn hơn ta, ngủ ngoài này sẽ khó chịu. Hơn nữa, làm gì có đạo lý để người bệnh ngủ giường nhỏ?”
Vệ Uẩn biết Sở Du đã hạ quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi, vì vậy hắn nằm trên giường, không lên tiếng nữa.
Lắng nghe tiếng hít thở bên ngoài.
Thật kỳ quái, thời điểm ở vùng hoang vu dã ngoại, nàng cách hắn rất gần, nhưng mà hắn lại không nghĩ gì cả.
Hiện tại nằm an ổn trên chiếc giường mềm mại, đắp chăn, nhìn rèm châu nhẹ nhàng lay động trong bóng đêm, trong đầu hắn tất cả đều là bộ dáng Sở Du đưa lưng về phía hắn trải giường chiếu.
Trong nháy mắt, dường như ánh đèn quá mờ, hắn bỗng dưng tưởng tượng ra hình ảnh Sở Du mặc giá y màu màu đỏ.
Nàng mặc giá y, trải giường chiếu cho hắn.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, một lát sau, hắn hung hăng cho mình một cái tát.
Đau đớn khiến hắn thanh tỉnh hơn một chút, hắn cuộn tròn thân thể, đè ép tất cả dục vọng.
Hắn cảm thấy mình ghê tởm, đặc biệt ghê tởm.
Một đêm thức trắng đến hừng đông, thời điểm Sở Du tỉnh lại, cuốn mành lên xem Vệ Uẩn, phát hiện bên má hắn sưng đỏ một mảnh.
Nàng ngẩn người, sau đó nôn nóng nói: “Đệ làm sao vậy?!”
Vệ Uẩn rũ đầu, ngồi bên mép giường, không nói gì.
Sở Du tiến lên, giơ tay sờ mặt Vệ Uẩn, Vệ Uẩn xoay đầu đi, bình tĩnh nói: “Có muỗi, đệ đập muỗi.”
“Có muỗi, đệ đánh mặt mình sưng thành như vậy?!”
Sở Du không thể tưởng tượng, Vệ Uẩn không nói gì, Sở Du nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, nhịn không được cười ra tiếng.
Đúng rồi, đập muỗi đánh mình sưng mặt, đây cũng chuyện mất mặt.
Sở Du không sờ mặt hắn nữa, lấy nước giúp hắn rửa mặt, sau đó đưa hắn đi ngâm nước thuốc.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Sở Du thẳng thắn hơn rất nhiều, thời điểm ấn huyệt vị cho Vệ Uẩn, nàng vừa ấn vừa nói: “Đợi hai ngày ta sẽ đi tìm hiểu tin tức của Vệ Thu Vệ Hạ trên chiến trường, mấy ngày nay chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm.”
“Đệ có chuyện gì muốn làm hay không?”
Vệ Uẩn không nói chuyện.
Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Từ khi quen biết đệ, ta chưa từng thấy đệ nghỉ ngơi, mấy ngày này có chuyện gì muốn làm hay không?”
“Muốn, ra ngoài đi dạo.”
Thanh âm Vệ Uẩn rầu rĩ, dường như có chút ngượng ngùng.
Sở Du gật đầu nói: “Được, ta đi hỏi Thẩm Vô Song một chút, nếu hắn nói có thể, ta sẽ đưa đệ ra ngoài.”
Vệ Uẩn đáp ứng, Sở Du đứng dậy, xoa nhẹ đầu hắn, Vệ Uẩn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tẩu đừng xoa tóc đệ nữa.”
Sở Du nhướng mày, có chút kỳ quái, Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày: “Tẩu như vậy, đệ giống như một đứa trẻ.”
Sở Du sửng sốt một lát, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.
Nàng liên tục gật đầu.
“Ừ ừ, đệ không nhỏ, đệ không nhỏ.”
Nàng nói như vậy, Vệ Uẩn càng cảm thấy nghẹn khuất. Nhưng hắn cảm thấy, mình mà nói thêm nữa thì lại càng có vẻ ấu trĩ, vì thế hắn trầm mặc, không nói lời nào.
Sở Du bưng chậu nước ra ngoài, tìm Thẩm Vô Song nói: “Thẩm đại phu, ngài kiểm tra thân mình Tiểu Thất một chút, ta có thể dẫn hắn ra ngoài đi dạo không?”
“Được nha.”
Thẩm Vô Song tìm thuốc: “Vừa vặn hai ngày nữa Sa thành sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng, ta và tẩu tẩu cũng muốn đi, đến lúc đó sẽ đưa hai người đi cùng. Tuy nhiên nói trước” Thẩm Vô Song quay đầu lại, nhìn Sở Du nói: “Người ngài cõng.”
Sở Du đáp ứng nói: “Được, chuyện này ngài yên tâm.”
“Còn có chuyện này” Thẩm Vô Song gọi Sở Du, Sở Du quay đầu lại, Thẩm Vô Song do dự một lát, sau đó chậm rãi nói: “Nếu bảy ngày sau chân Vệ Uẩn vẫn không tốt lên, khả năng sẽ phải dùng loại thuốc có dược tính mạnh hơn.”
Trong lòng Sở Du lộp bộp, Thẩm Vô Song rối rắm một lát, cuối cùng vẫn nói: “Có chút đau.”
Sở Du không nói chuyện, không lâu sau, nàng thở dài một hơi.
“Không sao.” Nàng nói: “Có ta ở đây.”
Thẩm Vô Song “Tê” một tiếng, che lại một bên má của mình, bất mãn nói: “Các người đủ rồi đấy, răng ta ê muốn chết.”
Sở Du vẫy tay, không nhiều lời, xoay người đi tìm Vệ Uẩn, vừa nói tin tức lễ hội đèn lồng vừa chải tóc cho hắn: “Đệ có muốn chuẩn bị gì không?”
Vệ Uẩn lắc đầu: “Không có gì muốn chuẩn bị.”
Nhưng mà ngẫm nghĩ, hắn lại nói: “Tẩu tẩu mặc xinh đẹp chút.”
Sở Du dùng ngọc trâm vấn tóc cho hắn, bất mãn nói: “Như thế nào, chê ta xấu?”
Vệ Uẩn vội vàng mở miệng: “Nào có, tẩu tẩu khuynh quốc khuynh thành tuyệt thế vô song, trang điểm đẹp một chút chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Sở Du biết tính tình Vệ Uẩn vốn hoạt bát, chỉ là đã bị đè nén quá lâu.
Nàng cười vỗ vỗ mặt Vệ Uẩn, đứng lên nói: “Được rồi, đến lúc đó sẽ đẹp chết đệ.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn rũ mắt, vuốt ve hoa văn trên tay áo mình.
Nghĩ tới đây là lần đầu tiên bọn họ đi du ngoạn cùng nhau, không biết vì sao, trái tim hắn liền đập nhanh vài phần.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đoạn kịch nhỏ 】
Thẩm Vô Song: Ta cự tuyệt ăn cẩu lương, tẩu tẩu, đệ muốn tự làm ra cẩu lương.
Bạch Thường: Cút.
Vệ Uẩn ( ngoắc ngoắc ngón tay ): Thẩm đại nhân ngài lại đây một chút, ta có thứ tốt muốn cho ngài xem.
Thẩm Vô Song: Cái gì?
Vệ Uẩn (ấn đầu vào trong bồn ): Ăn ăn ăn, mẻ cẩu lương nóng hổi mau ăn đi!!!
Thẩm Vô Song: Oa một tiếng khóc lớn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui