Sơn hà chẩm

Có nước thuốc của Thẩm Vô Song, miệng vết thương trên người Vệ Uẩn tốt hơn rất nhiều, chỉ là trên đùi vẫn không có cảm giác. Buổi sáng Sở Du ấn huyệt vị cho hắn, buổi chiều liền đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Sa thành thuộc sự quản lý của các bộ lạc phản chiến tại Bắc Địch, đồng thời là thành trì giao thương mậu dịch của Bắc Địch, là nơi quan trọng cung cấp quân nhu cho đội quân. Vì thế cho dù bên ngoài có tràn ngập khói thuốc chiến hỏa, Sa thành vẫn không hề chịu nửa phần ảnh hưởng, người từ khắp nơi trời nam biển bắc vọt tới, các quốc gia khác cũng thong dong mà đi qua.
Lúc ban đầu Sở Du còn có chút khẩn trương, nhưng mà qua hai ngày nàng liền phát hiện, Sa thành vốn có rất nhiều người Đại Sở cư trú, ví dụ như Thẩm Vô Song và Bạch Thường tị nạn mà đến, nàng có che giấu hay không cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Vì thế nàng thả lỏng, sau giờ ngọ liền đi dạo sòng bạc, tới trà lâu uống trà, nghe tin tức từ các nơi.
Triệu Nguyệt là người có năng lực, hắn và Cố Sở Sinh nhanh chóng hợp nhất lại quyền lực của Đại Sở, giam giữ Diêu Dũng, sau đó phân công cho Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan, Tần Thời Nguyệt quản lý quân lực, một đường thu phục đại bộ phận lãnh thổ Đại Sở.
Mà Bắc Địch xảy ra nội chiến, Tô Tra chiếm lĩnh vương đô tự ý xưng vương, Tô Xán tới bộ lạc Tra Đồ chiến đấu cùng Tô Tra. Dưới tình huống như thế, một mặt Tô Tra phải đề phòng Tô Xán, một mặt phòng thủ chiến trường, cho dù Bắc Địch kiêu dũng thiện chiến tới đâu cũng sẽ lộ ra nét mệt mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du nghe tin tức, suy đoán có lẽ không bao lâu, Tô Tra sẽ cầu hòa lui binh. Nàng trở lại phòng, cao hứng chia sẻ tin tức này cho Vệ Uẩn, Vệ Uẩn lặng im không nói chuyện, Sở Du có chút kỳ quái: “Tiểu Thất, đệ không vui sao?”
Vệ Uẩn bưng trà, chậm rãi giương mắt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Vì sao hắn không vui?
Hiện giờ Triệu Nguyệt đắc thế, thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp, hắn sao có thể vui vẻ?
Nếu Triệu Nguyệt xấu xa một chút, ghê tởm một chút, giống như Thuần Đức Đế, hắn sẽ không nghĩ ngợi mà khởi nghĩa vũ trang, dẫn binh mưu phản, sạch sẽ thống khoái.
Trùng hợp là với tình huống hiện giờ, hắn ta từng làm chuyện xấu, nhưng hôm nay mỗi một sự kiện hắn ta làm đều gãi đúng chỗ ngứa, mưu phản sẽ khiến trăm họ lầm than.
Chung quy Vệ Uẩn vẫn không phải Triệu Nguyệt, không làm được chuyện dùng mạng sống của hàng vạn người đổi lấy một phần thù riêng.
Tuy nhiên thù nhà hắn vẫn sẽ chôn chặt dưới đáy lòng, Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng, hắn sợ mình nói ra những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy xấu hổ.
Hắn nhấp ngụm trà, bình tĩnh nói: “Hôm nay có lễ hội đèn lồng?”
Sở Du ngẩn người, cao hứng nói: “Buổi tối, nhưng mà Thẩm tiên sinh nói” Sở Du có chút thấp thỏm: “Đệ không thể đi dạo quá lâu, ta sẽ đưa đệ đi dạo khu vực xung quanh, hắn chuẩn bị xong bữa tối, trở lại phòng thuốc xem đèn……”
Nói xong, dường như Sở Du sợ hắn thất vọng: “Tuy nhiên đệ đừng lo lắng, chờ đệ tốt hơn, ta sẽ đưa đệ đi dạo.”
Vệ Uẩn cười khẽ: “Đệ cũng không phải tiểu hài tử.”
Sở Du cong khóe môi, không nhiều lời.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị điểm tâm cho Vệ Uẩn.
Chờ tới buổi tối, Vệ Uẩn đang ngồi trong phòng đọc sách, Thẩm Vô Song vội vã chạy vào, vỗ vỗ xe lăn nói: “Huynh đệ, giúp một chút?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn nhướn mi, thấy Thẩm Vô Song ở trước mặt hắn xoay một vòng: “Ngài thấy bộ xiêm y này có đẹp không?”
Thẩm Vô Song mặc một thân bạch y, nhìn qua có vài phần tiên khí, Vệ Uẩn gật đầu: “Tạm được.”
Thẩm Vô Song nhíu mày, đi tới phía sau bình phong, sột sột soạt soạt một hồi, lại đi ra: “Bộ này thì sao?”
Vệ Uẩn tiếp tục gật đầu: “Không tồi.”
Thẩm Vô Song lại quay trở lại bình phong.
Liên tiếp thay đổi năm bộ quần áo, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng có chút chịu không nổi, nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngài đang làm gì?”
“Huynh đệ ngài xem bộ này thế nào?”
Thẩm Vô Song hứng thú bừng bừng, Vệ Uẩn kìm nén tính tình gật đầu: “Đẹp.”
“Được.”
Thẩm Vô Song mặc chiếc áo dài thêu hoa màu hồng nhạt, dùng sợi vải màu ngọc bích buộc nửa mái tóc, trên tay cầm một cây quạt vẽ hoa đào, nhìn qua thập phần khí chất. Hắn hất hất tóc, nhếch miệng cười: “Ta cũng cảm thấy ta mặc bộ này đặc biệt thích hợp.”
Vệ Uẩn mặt vô biểu cảm, Thẩm Vô Song nhìn hắn một cái: “Chậc chậc, đêm nay ra ngoài chơi, ngài đổi bộ y phục trắng bệch như người chết kia đi, ta nhìn thôi cũng cảm thấy mệt nhọc.”
Sắc mặt Vệ Uẩn bất động, lạnh nhạt nói: “Cút.”
Thẩm Vô Song nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài, vừa đến cửa, lại nghe bên trong nhân đạo phát ra hai tiếng: “Từ từ.”
Thẩm Vô Song quay đầu nhìn hắn, thấy Vệ Uẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai có chút đỏ lên: “Trong ngăn tủ của ta có bộ áo dài màu lam, ngươi lấy ra cho ta.”
Thẩm Vô Song tỏ vẻ “Ta biết ngay mà”, sau đó quay lại giúp Vệ Uẩn mặc quần áo.
Sau khi mặc quần áo xong, ấn theo sự chỉ đạo của Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song giúp Vệ Uẩn đeo phát quan.
Vệ Uẩn lớn nhanh, gương mặt đang độ đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, đeo xong phát quan trông có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thẩm Kiều Kiều, kích động nói: “Tiểu thúc, đi thôi.”
“Được, ta đã biết rồi.” Thẩm Vô Song cắm trâm cài vào phát quan, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, vỗ vai hắn nói: “Được chứ huynh đệ?”
“Ừ.” Vệ Uẩn trả lời, ngẫm lại cảm thấy vẫn nên khen một chút: “Tạm được.”
Thẩm Vô Song “Sách” một tiếng, đẩy Vệ Uẩn ra ngoài. Hai người chờ trên hành lang dài một lát, bên tai nghe thấy tiếng nói nói cười cười của Bạch Thường và Sở Du, Thẩm Vô Song và Vệ Uẩn đồng thời nhìn qua, thấy hai nữ tử dưới ánh đèn, nụ cười của họ như cảnh xuân đang nở rộ.
Vệ Uẩn rất ít khi thấy Sở Du cười nhẹ nhàng như vậy, dường như rời khỏi địa phương ăn thịt người như Hoa Kinh, người này giống như biến thành một người khác, tinh thần phấn chấn, tựa như hoa sen ló đầu trong sáng sớm, nhẹ nhàng cựa quậy, những giọt sương rơi rụng trên mặt nước, cánh hoa khẽ run.
Hắn không chớp mắt nhìn Sở Du đi tới trước mặt, nghe Sở Du cười nói: “Thế nào, ta không lừa đệ đi? Đẹp chứ?”
Vệ Uẩn rũ mắt, cúi đầu mỉm cười: “Đẹp.”
“Được rồi” Sở Du đẩy xe lăn của Vệ Uẩn, cười nói: “Đi thôi.”
Thẩm Vô Song bế Thẩm Kiều Kiều, nói với mọi người: “Đi đi đi, ta đưa các người đi dạo.”
Nói xong, đoàn người cùng nhau bước ra ngoài, trước cổng là một đoạn đường nhỏ tối tăm, y quán nằm ở vị trí hẻo lánh, đường nhỏ tối tới mức không nhìn rõ năm ngón tay. Sở Du và Vệ Uẩn không nói chuyện, chỉ nghe Thẩm Vô Song cao hứng nói: “Tẩu tẩu, người  không nhìn thấy, đệ kéo tẩu!”
Vệ Uẩn, Sở Du: “……”
Sở Du ngẫm nghĩ, yên lặng đẩy xe lăn chậm một chút, cách xa Thẩm Vô Song và Bạch Thường. Vệ Uẩn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hai người đều nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Bạch Thường và Thẩm Vô Song, nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ.
Lễ hội đèn lồng tại Sa thành khác với Đại Sở, ở Đại Sở khắp nơi đều là đèn lồng, còn Sa thành lại treo đèn lồng thành từng hàng từng hàng trên cao, chiếu sáng thành trì như ban ngày. Xung quanh ồn ào toàn là tiếng rao bán hàng hóa, các đồ vật cổ quái đến từ các quốc gia khác nhau được bày bán trên những gánh hàng nhỏ. Suốt một đường Thẩm Vô Song liên tục mua sắm này nọ cho Bạch Thường, Sở Du đẩy Vệ Uẩn tiến về phía trước, Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Tẩu tẩu có muốn thứ gì hay không?”
Sở Du ngẩn người, nàng giương mắt nhìn hắn, nếu nàng thật sự mười sáu tuổi, đại khái sẽ cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật này. Nhưng mà nàng không phải tiểu cô nương mười sáu tuổi, con người càng trưởng thành càng khó cảm nhận được thích hay không thích. Tất cả đều bình bình đạm đạm, sinh hoạt cũng yên lặng như nước, càng ngày càng an tĩnh.
Nàng nhìn người trên đường ồn ào ầm ĩ, mấy tiểu cô nương đội vòng hoa tươi trên đỉnh đầu, tươi cười chạy lăng xăng. Ánh mắt Sở Du rơi xuống vòng hoa kia, cười cười, chung quy vẫn thu hồi ánh mắt.
Nàng lắc đầu, nói với hắn: “Đệ nhìn xem mình có thích thứ gì hay không.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn giương mắt nhìn Sở Du, dưới ánh đèn đôi mắt Sở Du như phát ra ánh sáng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy người này cách hắn vô cùng xa, xa tới mức giữa bọn họ phảng phất như cách nhau mười mấy năm.
Hắn nhịn không được giơ tay cầm tay áo Sở Du, Sở Du có chút kỳ quái nhìn hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”
Vệ Uẩn cúi đầu, Sở Du nhìn một nửa tay áo mình nằm trong tay hắn, nhấp môi: “Muốn thứ gì, đệ đang làm nũng sao?”
Vệ Uẩn vẫn không nói chuyện, hắn cứ túm tay áo nàng như vậy, cảm nhận được độ ấm từ nàng, cảm giác nàng đang từng chút từng chút một trở lại bên người mình, rốt cuộc hắn cũng thư thái mà thở ra.
Chính lúc này, Thẩm Vô Song lớn tiếng gọi: “Vệ phu nhân, giúp ta đưa Kiều Kiều đi mua tượng đất.”
Sở Du nghe tiếng gọi này, biết Thẩm Vô Song ngại Kiều Kiều phiền, muốn tách Kiều Kiều khỏi mẫu thân, nàng đang chuẩn bị đẩy Vệ Uẩn qua đó, liền nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn nhìn cái gương một chút, tẩu cứ để đệ ở đây, lát nữa tới tìm đệ là được rồi.”
Sở Du nhìn nhìn bốn phía, Thẩm Vô Song ở cách đó không xa, chỗ làm tượng đất cũng không xa, vì thế nàng vỗ vai Vệ Uẩn nói: “Cẩn thận một chút.”
Nói xong, nàng liền đi tới đưa Kiều Kiều tới quầy nặn tượng đất, Vệ Uẩn quay đầu, thấy lão thái thái bán hoa bên cạnh quầy gương, hắn đẩy xe lăn tiến lên, nói với lão thái thái kia: “Bà bà, ta muốn mua hoa.”
Nói xong, hắn chọn một cành liễu, lại chọn vài bông hoa phối hợp.
Khi Sở Du trở về, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn đang cúi đầu làm vòng hoa.
Ánh đèn dừng trên người Vệ Uẩn, tay áo rộng màu xanh biếc của thiếu niên rũ xuống hai bên sườn, dường như hắn đang nỗ lực học làm người lớn, thế nhưng thời điểm cúi đầu lại lộ ra sự ngây ngô dịu dàng chỉ trên người thiếu niên mới có.
Bên tai hắn có chút phiếm hồng, bàn tay không linh hoạt lắm đặt hoa vào cành liễu, đôi tay kia có thể nắm trường thương 80 cân đang cực kỳ cẩn thận vân vê cành hoa nhỏ.
Sở Du cũng không vì sao, thế nhưng nàng không dám đi lên quấy rầy, nàng đứng ở cách đó không xa, thấy người đến người đi, thẳng tới khi Vệ Uẩn làm xong vòng hoa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Du.
Trong mắt hắn có sự kinh ngạc, sau đó liền cong mi cười rộ lên.
Năm tháng núi sông đều dừng trong mắt hắn, hắn ôn hòa mở miệng.
“A Du, nàng lại đây.”
Tác giả có lời muốn nói: Vệ Uẩn: “A Du, nàng lại đây”
Sở Du: “Không xong, là cảm giác động tâm”
Vệ Uẩn: “Triệu Nguyệt, ngươi tới đây.”
Triệu Nguyệt: “Không xong, là cảm giác muốn chết”
Đều là tới đây, vì sao giữa người với người lại khác biệt lớn như vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui