Sơn Hà Nhật Nguyệt

Bảo Bảo còn rất nhỏ.

Nhỏ đến nỗi không cách nào thấu hiểu cái chết của một người rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Nó vẫn thường nhớ nhung đòi đi kiếm ngạc nương, có điều nó có kiếm thế nào đi nữa, cũng không kiếm được hình bóng quen thuộc ấy, được mọi người vừa ôm vừa dỗ dành, khóc mấy lần, cũng dần dần chấp nhận sự thật ngạc nương đã mất rồi.

“Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y....”

Giọng nói trẻ thơ y theo lời dạy của Dận Tự, đọc từng chữ từng chữ của câu thơ, bảo bảo bỗng dừng lại, mở to đôi mắt trông mong nhìn người đang tựa trên ghế dài bên cạnh, cơ thể trượt xuống ghế đẩu, sáp lại làm nũng.

“A mã.”

“Hử?” Dận Tự khẽ mở mắt, kéo nó lại gần.

“Có phải ngạc nương sẽ không bao giờ trở về nữa không?”

Tay đang vuốt đầu nó thoáng khựng lại, Dận Tự ôn hòa nói: “A mã sẽ luôn ở bên con.”

Bảo Bảo rầu rĩ dạ một tiếng, vùi đầu vào lòng phụ thân, chốc lát lại ngẩng đầu lên.

“A mã không thể bắt chước ngạc nương, đột nhiên không thấy tăm hơi.”

Dận Tự mỉm cười, ẵm nó ngồi lên đùi hắn.

“A mã sẽ không bỏ trốn đâu.”

“Ngoéo tay.” chìa ngón tay nhỏ nhắn mập mạp ra, nó nghiêm túc nói.

Nhớ đến cảnh mấy ngày nay nó túm lấy nhóm người Hoằng Huy, nhũ nương đòi ngoéo tay, Dận Tự thở dài, biết cái chết của Đình Xu đối với Hoằng Vượng bé bỏng mà nói, giống như bóng ma khắc sâu trong trí óc.

Hắn cũng chìa ngón tay, ngoặt lấy ngón út.

Bảo Bảo lập tức hớn hở, ôm phụ thân cọ tới cọ lui, mãi không chịu buông.

Thập Tứ nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy hơi khó tin.

Thực tế cũng khó tránh hắn kinh ngạc đến vậy. Phụ tử dân gian, còn phải tuân theo lễ nghi Khổng Mạnh, cha đối với con, không thể quá nuông chiều, con đối với cha, đương nhiên phải cung kính bội phần, huống hồ họ từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình đế vương, Khang Hy đối với con cái, chỉ nghiêm khắc có thừa mà thôi, chưa từng gặp hai phụ tử nào có cử chỉ thân mật như vậy.

Nào ngờ bản thân Dận Tự lại không hề cảm thấy có gì bất ổn, Bảo Bảo không có ngạc nương, hiện tại trong phủ chỉ có mỗi nó là trẻ con, theo lý phải quan tâm nhiều hơn, Dận Tự thuở nhỏ ít được Khang Hy thương yêu, đương nhiên không hy vọng hài tử phải chịu cảnh giống mình.

“Bát ca.” Thập Tứ sải bước đi đến, một hơi ôm lấy Hoằng Vượng.

“Bảo Bảo càng ngày càng nặng, lần trước gặp con, mới lớn chút chéo.” Thập Tứ cười vang, nhéo mũi nó.

Bảo Bảo ôm cổ Thập Tứ, bật cười hằng hặc.

Đây là điểm đáng yêu của Bảo Bảo, gặp ai cũng cười, dù tâm trạng có buồn bực, nhìn thấy nó cũng sẽ vui lên.

Dận Tự cũng không can, để mặc hai người lăn lộn một hồi, mới bảo nhũ nương bế Hoằng Vượng đi.

“Bát ca, bệnh mắt của huynh đỡ chưa?”

Bát Phúc tấn qua đời đến nay cũng gần một năm, từ lúc đó, bệnh mắc từ năm xưa của Dận Tự lại có dấu hiệu tái phát, mỗi khi tiết trời ẩm thấp, thị lực sẽ bị suy giảm, mù mờ không rõ, nghiêm trọng hơn thì đến cả hai mắt cũng đau nhức, không nhìn rõ sự vật trước mắt, vì thế trong cung đã phái không ít Ngự y đến, chẳng là tới lui bao lần cũng nhiêu đó câu.

An tâm tĩnh dưỡng, đừng để kinh động bực tức.

Trong các huynh đệ, ngoại trừ Thập Tam bị giam, không thể tới thăm, Dận Chân và Thập Tứ là hai người ân cần nhất, thường xuyên mang theo dược liệu quý hiếm đến tặng, có điều hiệu quả không nhiều.

“Gần đây thời tiết đẹp, không có gì đáng ngại.” Dận Tự cười nói.

Trên thực tế, dù thời tiết có đẹp, hắn vẫn thường thấy không khỏe, chỉ do tính tình hắn nhẫn nại, không biểu hiện ra ngoài.

“Đệ mang ít nhân sâm tuyết và mật gấu đến, bảo Cao Minh đi chưng, Ngự y nói mấy thứ này có lợi cho mắt của huynh.”

Dận Tự nhăn mày cười: “Đây là bệnh cũ, khi không lãng phí như vậy....”

Chưa nói xong, thì lại có một người nữa đến.

Có thể do cảm nhận được đường nhìn của hắn, Thập Tứ cũng ngẩng đầu, vừa khéo đối diện tầm mắt của người đến, cả hai đều thoáng sửng sờ.

Thập Tứ đứng dậy mở lời chào trước: “Hóa ra là tứ ca, thật trùng hợp.”

Dận Chân gật đầu, đồng thời đi đến gần.

“Gần đây ổn chứ, công việc thuận lợi?”

“Nhờ phúc của tứ ca, mọi thứ đều ổn, ngạc nương rất nhớ huynh, tứ ca có rảnh rỗi thì đến thăm bà.”

Dận Chân ừ một tiếng, sắc mặt hững hờ, khiến một người miệng lưỡi như Thập Tứ cũng phải nghẹn họng, không nói thành lời.

Dận Tự nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ đến Đức Phi nương nương, người đang đồng chấp chưởng hậu cung với Nghi Phi.

Một đời vinh hoa phú quý, hai đứa con ruột lại đối xử với nhau như người dưng nước lã, đối với bà mà nói, rốt cuộc là hạnh phúc, hay bất hạnh, có thể trong lòng Đức Phi, đứa con được bà thừa nhận, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình Thập Tứ.

Đã không có gì để nói, nán lại cũng chỉ khiến hai bên khó xử, Thập Tứ vốn định bàn chút chuyện riêng với Dận Tự, không ngờ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, khiến hắn có hơi xấu hổ, vòng vo thêm mấy câu, buộc lòng phải đứng dậy cáo từ.

Dận Chân cũng không giữ hắn lại, đợi hắn đi xa, mới ngồi xuống, tỉ mỉ kiểm tra mắt Dận Tự.

“Huynh cho người đi tìm ít dược liệu, chốc nữa đưa đến phủ đệ, bảo Ngự y đến xem thử có thể phối thuốc không.”

Dận Tự cười khổ, dù có tệ đến đâu thì cũng chưa đến nỗi mù lòa, trái lại mượn dịp tang vợ và bệnh mắt, tránh đi chốn sóng ngầm cuồn cuộn ngươi lừa ta gạt, sao một người hai người, đều tưởng rằng hắn là đồ gốm dễ vỡ thế.

“Tứ ca đừng mất công vô ích, bệnh của đệ là bệnh cũ, cũng không thể một giờ nửa phút là khỏi hẳn, tóm lại cứ nghe lời Thái y, từ từ tĩnh dưỡng, trên dưới trong triều, không biết còn bao nhiêu chuyện cần huynh để tâm.”

“Nếu đệ biết huynh nhọc lòng, thì phải mau chóng khỏe lên, hiện tại Thập Tam bị giam, bên cạnh huynh, chỉ còn lại một mình đệ mà thôi.” Dận Chân nhìn hắn, chậm rãi nói.

Không còn ngạc nương, không còn Đình Xu, bên cạnh ta mới thật sự chỉ còn một mình huynh.

Trong đầu nhảy ra những lời này, nhưng Dận Tự lại nói: “Huynh còn tứ tẩu, còn có những người trong phủ.”

“Tứ tẩu đệ, ta với nàng ấy, tương kính như tân, về phần những người khác....” thấy hắn nhắc đến phương diện này, Dận Chân nói một hồi, lại thấy nóng nảy. “Đệ, haiz.... Vậy ngày mai đệ cũng nạp thêm thiếp vào phủ đi.”

Nói đến cuối cùng, lại dỗi.

Dận Tự thì vui rồi, hắn vốn cũng không ghen thật, chẳng qua muốn ghẹo y thôi, sớm biết người này không nên ghẹo, lại không nghĩ rằng y sẽ nói chịu cho mình nạp thiếp.

“Nếu tứ ca đã nói vậy, ngày mai đệ lập tức tiến cung xin Hoàng a mã chỉ định người?”

Nghe lời nói đùa nửa thật nửa giả của Dận Tự, Dận Chân lại bỗng cảm thấy hoang mang.

Nếu nói ra, đúng là do y kéo chân hắn, Liêm Quận vương tuổi trẻ anh tuấn, tao nhã trầm ổn, trong kinh thành ai không muốn kết thân, dù không nhắm đến vị trí Phúc tấn, trong các danh gia vọng tộc Bát Kỳ dòm ngó vị trí Trắc phúc tấn, Thứ phúc tấn, chỉ sợ có khối người, nếu không phải có y, nếu không phải hắn lo lắng cảm nhận của y, sao nhiều năm trôi qua, trong phủ lại chỉ có Hoằng Vượng?

Nghĩ đến đây, Dận Chân nhẫn nhịn bứt rứt trong lòng, cúi đầu thở dài: “Là huynh làm lỡ đệ.... Đệ nên nạp thêm nhiều người vào phủ, cũng tiện khai chi tán diệp, để Lương Phi nương nương ở dưới cửu tuyền có thể an tâm.”

“Nếu đệ muốn thê thiếp đầy nhà, thì phủ đệ còn lạnh tanh như ngày nay sao?” thấy điệu bộ tự trách của y, Dận Tự thấy ấm áp, cũng thở dài nói: “Huynh không cần suy nghĩ nhiều, tạm thời đệ chưa muốn nghĩ đến những chuyện này, đang lúc hoạn nạn, lại càng không nên bàn chuyện tư tình của đệ, mà nên để tâm đến triều đình.”

Mặc dù hắn không vào triều nghị sự, nhưng nhân mạch khá rộng, không cắt đứt liên lạc với nhạc phụ Mã Tề, Đông Quốc Duy, chưa kể Dận Chân, Dận Nga cũng thường hay đến đây thảo luận với hắn, nghe ý kiến của hắn, Dận Chân nghe hắn đề cập đến việc triều chính, lập tức ngừng câu chuyện, chuyên tâm lắng nghe.

“Tây Bắc không yên, chỉ sợ có thể dấy binh Tây chinh bất cứ lúc nào, đến lúc đó Thập Tứ chưởng quản Binh Bộ, đương nhiên được trời ưu ái, một mặt bên hậu cung, đệ ấy được Đức Phi sủng ái, trong số huynh đệ, Lão Cửu tài lực hùng hậu, cũng theo phe đệ ấy, về phía thê thiếp của Thập Tứ, Đích phúc tấn Hoàn Nhan thị, Trắc phúc tấn Thư Thư Giác La thị, đều là dòng họ lừng lẫy, đại thần trong triều theo đảng của đệ ấy, hiển nhiên cũng sẽ không ít.”

Đoạn phân tích này, không nghi ngờ đã đặt Thập Tứ ở vị trí đối thủ của Dận Chân.

Trong lòng Dận Chân lúc này có thể nói là ngũ vị tạp trần, mừng chính là Thập Tứ đã lôi kéo nhiều năm, nhưng Dận Tự vẫn bất vi sở động, đứng về phía y, sầu chính là Hoàng a mã đối với Thập Tứ ngày càng sủng ái, đã vượt xa các huynh đệ khác, thậm chí có thể thấy bóng dáng của Thái tử trong hắn, giận chính là y và Thập Tứ cùng một mẹ mà ra, vậy mà trong mắt Đức Phi, lại chỉ có duy nhất một người con.

“Nhưng không phải lúc trước Hoàng a mã từng đề cập đến chuyện sang năm đi tuần du Giang Nam sao?” y khẽ nhíu mày, bỗng nhớ đến việc này.

“Chuyện này còn phải xem trong cảm nhận của Hoàng a mã, là tuần du quan trọng, hay Tây Bắc quan trọng.” Dận Tự lắc đầu, “Mà dù thế nào, Hộ Bộ đều phải tiền ra như thác.”

Dận Chân lạnh lùng cười, khóe miệng cong thành một độ cung cay đắng mà trào phúng. Bất kể là trong lục bộ, hay thân sinh huynh đệ, thậm chí cả Khang Hy, đều xem Hộ Bộ như gà đẻ trứng vàng, chỉ biết chìa tay đòi tiền, nhưng chưa bao giờ quan tâm tiền từ đâu ra, trước mắt quốc khố trống rỗng, đừng nói đến tuần du Giang Nam, xuất binh Tây Bắc, e rằng đến cả cứu tế thiên tai bình thường cũng không thể chi nhiều được, khổ nỗi đương kim Hoàng đế sĩ diện, liên tiếp miễn thuế, tuy nói có lợi cho dân, nhưng cũng do đó, thu nhập từ thuế giảm sút nặng nề, đến độ thu không bù chi.

“Sổ sách rành rành ra đấy, dù có đòi tiền, ta cũng không đẻ ra được!” Dận Chân có phần bực mình, cười lạnh nói: “Ông ấy không hài lòng, thì để con trai yêu quý của ông ấy đi quản lý Hộ Bộ đi.”

Dận Tự biết y chỉ đang nói dỗi, nên không khuyên can, chỉ trầm ngâm nói: “Đệ từng kiểm tra sổ sách Hộ Bộ, phát hiện quốc khố thiếu hụt, ngoại trừ dụng binh, trị thủy, cứu tế, hơn phân nửa đến từ khoản vay nợ của các quan viên.”

Dận Chân gật đầu: “Đám quan viên kinh thành, địa phương vay nợ nhiều vô số kể, hoàng thất từ Bát phân Phụ quốc công trở lên, người địa phương, còn lại thì tam đại Chức tạo Giang Nam dẫn đầu, tổng cộng chỉ e hơn cả ngàn vạn lượng, Hoàng a mã mấy năm gần đây xuống tay khoan dung, đối với cựu thần càng ưu ái, những người này cứ thế thuận nước đẩy thuyền.”

“Nếu những người này có thể thanh toán nợ, Hộ Bộ cũng có thể bớt lo phần nào.” ngón tay gõ xuống mặt bàn, Dận Tự nhẹ giọng nói.

Nói thì dễ, không bàn đến Vương Công Bát Kỳ ở kinh thành, chỉ nội tam đại Chức tạo Giang Nam, nhìn chức quan thì không cao, lại là tâm phúc thân tín của Hoàng đế, không ai có thể động vào.

Dận Chân nghe vậy khẽ động, trải qua mấy lần suy xét, cuối cùng ngầm ghi nhớ trong đầu, khiến cho mai sau dấy lên làn sóng không nhỏ, nhưng đây là chuyện để sau hẵng nói.

Dận Chân vừa đi, Dận Tự lập tức sa sầm, liếc mắt nhìn về phía bóng cây um tùm đối diện.

Một phần góc áo thấp thoáng đằng sau gốc cây, chậm rì rì bước ra, bánh bao bụ bẫm trưng ra gương mặt tươi cười lấy lòng.

“A mã.”

“Phi lễ vật thính, nghe lén người lớn nói chuyện, phạt con ba ngày không được ăn mứt quả.”

Mặt bánh bao nghe vậy lập tức mặt nhăn mày nhó, chân này đạp chân kia nhưng người thì không nhúc nhích, ngoan ngoan đứng yên bày ra vẻ hối lỗi.

Chiêu này đúng là dùng được, Dận Tự trong lòng thì nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm khắc. “Con trốn sau cây làm gì?”

“Nhũ nương nói phải ngủ trưa, con muốn ngủ chung với a mã, a mã không ngủ, bảo bảo cũng không ngủ.” giọng nói mang theo âm điệu trẻ con, lại nói rất rõ ràng trật tự.

Dận Tự không nhịn được mỉm cười, cóc lên trán nó nói: “Mấy năm nữa con lớn rồi, phải đến Thượng Thư Phòng đọc sách, nếu cứ bám lấy a mã, chỉ e sẽ bị các huynh đệ khác cười đó.”

Hoằng Vượng cái hiểu cái không, chỉ dúi đầu vào lòng Dận Tự, cái tay nhỏ vòng qua người hắn.

Hài tử này từ sau khi ngạc nương qua đời, đặc biệt quấn quýt hắn. Dận Tự thầm thở dài.

Chỉ nghe Hoằng Vượng nói: “A mã, có phải tứ bá cụt hứng không?”

Dận Tự xoa đầu nó, ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại nghĩ vậy?”

“Mỗi lần tứ bá đến, luôn sẽ hỏi han con trước, lần này thì không, còn có,” bàn tay bé nhỏ của nó xoa xoa ấn đường Dận Tự, khoa tay múa chân: “Nhăn nhăn.”

“Tứ bá là người lớn, đương nhiên sẽ có lúc cụt hứng, chỉ có con nít ranh giống con, mới có thể cả ngày chỉ biết lo ăn.”

“Vậy con không muốn làm người lớn, con muốn a mã bồng con mỗi ngày, con muốn ăn kẹo mỗi ngày!” người bị gọi là con nít ranh không vui, lớn tiếng tuyên bố.

“Con chỉ có nhiêu đó tiền đồ!” Dận Tự búng lên trán nó, không nhịn được bật cười.

Vì có nó, nên bầu không khí âm u lo lắng trên đỉnh đầu, mới có thể tách thành một mảnh trời quang.

Đúng như hai người Dận Tự dự đoán, chẳng qua mới hơn một tháng, Khang Hy đã có hành động, có điều không phải xuất binh Tây chinh, mà tuyên bố lần thứ hai phế Thái tử.

“Ông ấy là vì chuẩn bị cho nam tuần.” vào lúc Dận Tự nghe được tin tức, suy nghĩ này vụt lóe trong đầu.

Cùng lúc đó, Đới Đạc cũng trong thư phòng, đối diện với gương mặt nghiêm trọng của Dận Chân nói: “Tứ gia yên tâm, nô tài đoán, Hoàng thượng tạm thời còn chưa có ý xuất binh Tây Bắc, tính toán của Thập Tứ gia, e là phải thất bại rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui