Khi hoàng hậu nương nương đến cung Hàm Dương, An Quý phi đang nhìn hai nữ quan cau mày thở dài, nhìn chằm chằm Tố Dư cầu cứu, Tố Dư chỉ nói một câu: "Nương nương không cần gấp, việc này, hoàng hậu nương nương sẽ đến giải quyết."
Quả nhiên vừa mới nói xong, bóng dáng hoàng hậu nương nương liền xuất hiện trước cửa điện của cung Hàm Dương.
An Ấu Liên lập tức đứng lên nghênh đón, vừa muốn hành lễ, lại bị đối phương ngăn lại, thanh âm tuy có chút lạnh lùng nhưng trong mắt lại hàm chứa rất nhiều dịu dàng: "Không cần đâu, bản cung nhận được ý chỉ của thái hậu, qua đây xem xem."
Đi vào bên trong nội điện, hoàng hậu lại tự tay đỡ Tố Dư lên, không nói lời nào, nhưng cảm giác cố nhân gặp lại thì không thể giấu được.
Đợi hoàng hậu ngồi lên chủ vị rồi, An Quý Phi mới gọi hai nữ quan đến trước mặt, mang theo vài phần đau đầu nói "may là nương nương đến rồi, nếu không thần thiếp không biết nên sắp xếp việc ăn ở của hai người họ như thế nào."
Hoàng hậu tất nhiên là hiểu cái khó của An Ấu Liên, nàng ta mới tiến cung không đến một năm, khi tiến cung lại trực tiếp phong phi, nắm quyền làm chủ một cung, sao có thể hiểu được việc sắp xếp những thứ này.
"Hoàng thượng bên đó có nói cho phong hiệu gì không?" nhìn tờ giấy viết thông tin của hai nữ quan trong tay xong, hoàng hậu mới ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.
Dung mạo rất xinh đẹp, chẳng trách Lý Diệp lại gọi hai chị em đến hầu.
"Thế thì đều phong là Thường Tại đi, cùng ở Thúy Lưu các, thế nào?" Hoàng hậu nói xong, lại nhìn về phía An Quý phi, dường như đang thỉnh cầu ý kiến của nàng ta.
An Ấu Liên nghĩ kĩ một lúc, nói thật rằng: "Hai người bọn họ vốn là chị em song sinh, ở cùng một chỗ đương nhiên là tốt nhất, nhưng Thúy Lưu các rất gần Quỳnh Hoa điện của Lương phi, liệu có.."
Lương Phi không dễ sống chung, điều này toàn bộ hoàng cung đều biết.
Hoàng hậu chỉ nhìn nàng ta bằng ánh mắt tán đồng, cong môi nói "không sao."
Sau đó có người tới dẫn hai chị em họ Hồ lui xuống, hoàng hậu nương nương mới từ chủ vị đứng lên, trong tiếng cung tiễn của cung nhân khoan thai rời đi.
Lúc đi còn cười nói với An Ấu Liên một câu: "Ngươi quản lý hậu cung rất tốt, nhưng cũng không cần ép buộc bản thân mình, có rất nhiều thứ cần thời gian mới có thể học được."
An Ấu Liên lần đầu tiên thấy hoàng hậu cười với mình như vậy, đột nhiên ngẩn ngơ, đợi thanh tỉnh lại, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện chị em Hồ Thị vào ở Thúy Lưu các, lại cảm thấy có chút hoảng loạn.
Nàng ta bắt lấy tay Tố Dư, trong lòng khó mà bình tĩnh lại: "Cô cô, sao ta cứ cảm thấy Thúy Lưu các và Quỳnh Hoa điện sẽ phát sinh việc không lành nhỉ."
Tố Dư nghe xong câu này, nhịn không được vỗ vỗ vào tay An Ấu Liên biểu thị an ủi, "không sao đâu nương nương, hoàng hậu nương nương làm vậy, tất nhiên là người có đạo lý để cho các thế lực trong cung được cân bằng."
Có lẽ là những lời nói của Tố Dư có tác dụng, An Ấu Liên nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của Lạc Thanh ở cửa cung Hàm Dương, những cảm giác bất an mãnh liệt cuối cùng được áp chế đi một ít.
.