Sơn Hữu Mộc Hề


Không bao lâu, chỉ thấy Hạng Dư đuổi thiếu niên kia đi xuống, lại ở một mình uống rượu, màn biểu diễn bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Hằng xem hí kịch, cảm thấy vô cùng mới lạ, chỉ sau một chốc liền đã bị thu hút sự chú ý.

Thiếu niên hát đều là từ Dĩnh, trong câu từ hắn thật ra đã từng đọc qua, đầu tiên là Tương Thần Đầu Giang, kể chính là một chuyện xưa trong thần thoại về một thiếu niên đem lòng yêu thần nữ sống ở trên đỉnh núi mờ mịt, cầu mà không được, lúc sau, trằn trọc bồi hồi, cuối cùng nhảy xuống sông mà chết.
Xong một màn, trong phòng lớn phía dưới phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi, Khương Hằng quay đầu nhìn Hạng Dư, vừa lúc thấy Hạng Dư cũng quay đầu tới, liếc nhìn bọn họ, làm cái động tác vỗ tay tỏ ý.
"Đổi lại là ta," Cảnh Thự lại nói, "Biết nàng ở trên núi, cho dù ta phải san bằng cả đỉnh núi, cũng phải đi gặp nàng."
Khương Hằng dở khóc dở cười, nói: "Vậy vở kịch này liền không thể hát nữa."
Khương Hằng rót cho Cảnh Thự một chén rượu, Cảnh Thự uống lên, bắt lấy tay hắn, nói: "Hôm nay không thể uống nhiều, sợ say."
Sau đó lại tiếp một màn kịch khác, tên gọi là "Dư Hàn Xuất Sơn", là một cái chuyện xưa về một môn phái hành hiệp ở đất Trịnh hơn hai trăm năm trước.

Thiếu niên tên là "Dư Hàn", sau khi ở sư môn học nghệ thành tài đi xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, lập chí cứu vớt nhân gian bá tánh trong khổ cực.

Nhưng mà trong sư môn, sư muội thầm mến Dư Hàn chờ qua Xuân Hạ Thu Đông, hoa nở hoa tàn, mãi cho đến khi Dư Hàn trở thành đại hiệp lừng danh thiên hạ, khi trở lại môn phái, mới phát hiện sư muội đã rời khỏi nhân thế.
Cuối cùng Dư Hàn rút kiếm ở trước mộ nàng kết liễu cuộc đời.
Một tay Cảnh Thự ôm Khương Hằng, một tay kia lại đè ở trên kiếm Liệt Quang, để Khương Hằng dựa vào vai ở trước người mình, hai người yên lặng không lên tiếng, trong lòng đều trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ngươi đang suy nghĩ điều gì?" Trong lòng Khương Hằng bổng nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện, lại giống như bồ công anh bị gió thổi bay tứ tán, bắt không được.
Cảnh Thự không biết vì sao, bị một bóng người trên gác mái ngoài trăm bước hấp dẫn lực chú ý.
Người nọ đứng thẳng người, khi xoay mặt, giống như có một ánh sáng phản quang không rõ ràng, chính là ánh sáng này làm Cảnh Thự cảnh giác.
"Không có gì." Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói, lại quay đầu nhìn Hạng Dư.
Hạng Dư hiển nhiên cũng chú ý tới, lúc vỗ tay, hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm bóng người kia.

Mới đầu, bóng người ghé vào chỗ cao trước lan can xem diễn, lúc này tựa hồ đã phát hiện ra, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Không bao lâu, vở kịch thứ ba bắt đầu, vở này diễn chính là giảng về cái chết của Tấn thiên tử, là vở kịch mới được sửa trong mấy năm gần đây.
Khi Cơ Tuần băng hà, Khương Hằng còn ở trong cung, ngay tức khắc hắn cùng Cảnh Thự đều đã quên đi chuyện khác, tập trung tinh thần mà theo dõi.

Kỳ quái chính là, nước Dĩnh cũng không có đổ lỗi hết lên trên đầu nước Ung, mà là coi nước Trịnh là thù địch, từ đầu đến cuối vở kịch, đều đem nước Trịnh diễn thành tội ác tày trời, bức tử Cơ Tuần, tàn sát bá tánh Lạc Dương, hoàn toàn bắt Triệu Linh đội lên đầu một cái nồi thật to.
Sau biến Linh Sơn, tuyết lở vọt tới, thiếu niên lang sắm vai Cơ Tuần kia được một người nam nhân giả dạng võ tướng ôm vào trong lòng ngực, bậc lửa đốt cung điện, ba tiếng chuông lớn gõ vang, ngay lập tức toàn bộ sân khấu kịch cùng ghế lô hoàn toàn tối sầm xuống, chỉ còn lại những mảnh nhỏ của ánh đèn.

Cảnh Thự bỗng nhiên hoàn hồn, nhẹ nhàng rút ra kiếm Liệt Quang, Khương Hằng vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa, bởi vì đó là chuyện xưa của Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt, cũng là chuyện xưa của hắn cùng Cảnh Thự.
"Ca." Khương Hằng thấp giọng nói.
"Ừm." Cảnh Thự không có cảm giác được hơi thở nguy hiểm tới gần, yên lòng trở lại, quay đầu nhìn Hạng Dư phòng bên cạnh, Hạng Dư lại tập trung tinh thần mà nhìn, xung quanh sân khấu kịch, gác mái, trên đường đi đều đã được sắp xếp thị vệ canh gác.

Ở trong ánh đèn ảm đạm kia, trên sân khấu kịch, tiếng đàn vang lên, cùng với giọng ca ôn nhu của thiếu niên lang.
"Hôm nay là hôm nào, được chung thuyền cùng vương tử......"
Kia đúng là bài hát năm xưa Khương Hằng hát, không nghĩ tới từng màn tái hiện, lại trùng hợp một cách kỳ dị.

Lúc ấy trong điện chỉ có ba người bọn họ, Cảnh Thự lại ở xa trên chỗ cao tường thành, sẽ không có người biết, người dàn dựng vở kịch ắt hẳn dựa vào tưởng tượng suy đoán một đoạn này, lại vừa lúc đánh thẳng vào chỗ mềm yếu nhất của lòng người.

"Trên núi có cây, cây có cành." Cách vách ngón tay Hạng Dư nhẹ gõ lên bàn rượu, theo tiếng ca kia hát lên.
"Lòng ta có người......" Cảnh Thự cũng theo luật đàn quen thuộc kia hát lên, nghe theo lời Giới Khuê nói, bỏ bớt đi nửa câu sau.
Sân khấu kịch dần dần trở nên tối đi, cuối cùng lại sáng lên, ba vở kịch toàn bộ kết thúc, trong ghế lô, trong sảnh tiếng tán thưởng vang lên không dứt.
Hạng Dư gọi thị vệ tới, phân phó ra hiệu rời đi, Khương Hằng lại vẫn ngồi như cũ, trong lòng đang có ngàn vạn suy nghĩ.
Không bao lâu, thiếu niên lang kia mang theo nam tử cao gầy sắm vai Triệu Kiệt đi lên, bái kiến khách nhân, lại kính rượu cho Khương Hằng cùng Cảnh Thự.
"Hát thật hay," Khương Hằng cười nói, nhìn nam tử cao gầy kia, nói, "Giống như thiên tử cùng Triệu tướng quân tái thế."
"Nói đùa." Nam tử cao gầy kia vẻ mặt lạnh lùng, tuy là xuất thân gánh hát, nhưng hiển nhiên cũng đã tập luyện qua võ nghệ.

Ánh mắt Cảnh Thự đem y từ đầu đến chân quét qua một lần, phán đoán ra võ nghệ y bình thường, liền bảo trì vẻ thờ ơ thường ngày.
"Chúng ta là hai cha con," nam tử cao gầy nói, "Hài nhi Tiểu Chân này là ta nhặt được, có thể được làm các vị ân khách vui lòng, là vinh hạnh của chúng ta."
Nói, nam tử cao gầy dẫn theo thiếu niên, quỳ xuống đối bọn họ lạy ba lạy.
"Thật sự rất giống," Khương Hằng nói, "Ngay cả một màn cuối cùng kia cũng rất giống."
Giọng nói của thiếu niên tên gọi "Tiểu Chân" kia thực thanh thúy, cười nói: "Vở kịch do cha ta sắp xếp, ta nói không nên có chuyện này, khi thiên tử băng hà, làm sao lại có thể nhàn hạ thoải mái mà ca hát chứ?"
"Không," Khương Hằng nghiêm mặt nói, "Có điều này, bởi vì, lúc ấy ta liền ở bên cạnh thiên tử."
Hai người ngay tức khắc có chút không biết làm sao, Khương Hằng uống lên ly rượu kia, nói: "Ta kính các ngươi một ly, diễn đến thật quá hay, ngày sau nếu có cơ hội, ta còn muốn lại nghe."
Hạng Dư đi tới, liếc nhìn hai người một cái, phân phó người đưa tiền thưởng, sau đó ra hiệu đến lúc phải đi.
"Có duyên gặp lại." Khương Hằng lại vái chào bọn họ, nam nhân cao gầy vội đáp lễ.
"Hôm nay là ta đặc biệt vì ngươi chọn vở kịch." Hạng Dư nói với Khương Hằng.
Khương Hằng nói: "Ta rất thích."
"Thích là tốt." Hạng Dư nói, "Hai vở trước hát rất hay, vở sau cùng là vở mới, có chút hấp tấp, hài tử kia năm nay tới mười ba, chưa chuyển giọng, đã qua mấy năm, cũng hát không được."
Cảnh Thự đi ở bên người Khương Hằng, rời đi cung Chu Tước, Hạng Dư nghĩ nghĩ, lại nói: "Hai vị thỉnh về vương cung, hôm nay bên bờ sông, trên đường hết thảy đều đã điều tra qua, bắt đầu giờ Tý sẽ nghiêm thêm tuần tra, chỉ cần lưu lại trong cung, tuyệt sẽ không có vấn đề gì.

Ngày hôm sau chính là Lập Xuân, Vương bệ hạ sẽ đi đến tông miếu bái tế, đi theo bên người bệ hạ, càng sẽ không có việc gì, cứ yên tâm đi."
Cảnh Thự gật đầu, lên xe ngựa, ven đường chuyện gì cũng không có phát sinh, một đường trở lại trong điện, bảo Khương Hằng thay quần áo rửa mặt.
Hôm nay Khương Hằng thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện, ngáp một cái.
Cảnh Thự lại vẫn tỉnh táo như cũ, xiêm y trên người còn chưa cởi, uống lên một ly trà, ngồi dựa ở ở giữa tẩm điện.
Khương Hằng đã gần như hoàn toàn quên mất chuyện bản thân sắp bị ám sát trước đó, khi trở lại tẩm điện mới nhớ tới.
Hạng Dư phái tới không ít người, ở ngoài tẩm điện canh gác vô cùng nghiêm ngặt, trên nóc nhà còn có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của thị vệ.
"Mệt nhọc liền ngủ đi," Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói, "Ngủ bên cạnh ta."
Khương Hằng cố gắng vựt dậy tinh thần, nói: "Không buồn ngủ, sao bọn họ còn chưa tới?"
Khương Hằng đối với chuyện báo trước này có chút phiền, tới giết sớm một chút, mọi người đều thấy được kết quả, cũng để cho người ngủ yên ổn.

Nhưng có lẽ đây là chiến thuật của đám thích khách không rõ lai lịch này, làm trong lòng hắn run sợ, vượt qua ước chừng mười hai cái canh giờ.
"Còn muốn hỏi ngươi," Cảnh Thự nói, "Nói như thế nào? Là sau khi kết thúc mười hai canh giờ mới động thủ hay sao?"
Khương Hằng thực sự đã quên câu nói của phụ nhân kia, phụ nhân kia tựa hồ nói như vậy, sau mười hai canh giờ ngươi sẽ chết.

Nhưng cũng chưa nói khi nào ra tay, có lẽ sau giờ ngọ ngày mai mới đến, có lẽ trước.
"Ngươi nói xem bọn họ là ai chứ?" Khương Hằng hỏi.
"Bắt một người sống, hỏi một chút sẽ biết." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng: "Ngươi không thể lưu người sống, nếu thật đánh lên, cũng không thể khinh địch."
Dám kiêu ngạo như thế, dám phát ra cảnh báo trước cho hắn, ắt hẳn đã sớm biết thân thủ của Cảnh Thự, thật ra vụ chìm thuyền kia chính là thử, lúc này mới là chính thức động thủ.
Cũng nguyên nhân chính vì như thế, cho nên Khương Hằng càng rõ ràng được đám thích khách này rất khó đối phó, Cảnh Thự cần phải dốc hết toàn lực.
"Thi thể cũng biết nói chuyện," Cảnh Thự một bộ dáng không sao cả, nói, "Đến lúc đó liền sẽ rõ ràng."
Trong bóng đêm, một thích khách dáng người thon dài mang mặt nạ bạc che má trái, cầm một thanh kiếm, vượt nóc băng tường nhảy xuống cung Chu Tước.
Một phụ nhân ôm xiêm y, đi bộ xuyên qua hẻm nhỏ, lại bị thích khách kia chặn đường.
"Tới vương cung sao?" Thích khách lạnh lùng nói, "Nhiều đồ như vậy, cần giúp ngươi cầm không?"
Phụ nhân kia chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, giương mắt, cười nói: "Ta biết ngươi là ai, đồng bạn ngươi đâu?"
Thích khách nói: "Không có đồng bạn, nam nhân không còn thi cốt ở bên bờ sông, là một người khác giết, có phải rất ngoài ý muốn hay không? Đụng phải ta, so với đụng phải người nọ còn tốt hơn đấy."
"Vì sao?" Phụ nhân chậm rãi cởi bỏ tay nải.
"Bởi vì do ta xuống tay, ngươi ít nhất còn có thể giữ được toàn thây." Thích khách đáp, "Người kéo thuyền, phụ nhân giặt đồ, tướng sĩ, người buôn bán, sai dịch, người Hồ......!Còn có ai? Đồng lõa ngươi đâu?"
Phụ nhân không có trả lời, từ trong bao quần áo lấy ra một thanh đoản kiếm dài hơn hai thước.

Theo như lời thích khách, đúng là trong sơn môn Minh Sa Luân Đài phái ra mười hai sát thủ, mỗi một sát thủ, đều được đặt theo tên của một người Trung Nguyên, đều là những hạng người vô danh náu mình trong thành.

"Tâm sự không," thích khách nói, "Vội vã động thủ như vậy làm cái gì?"
Phụ nhân nói: "Nói chuyện phiếm không bằng thử bản lĩnh, xem ngươi có thật sự lợi hại như vậy?"
"Vậy đành phải động thủ thôi." Thích khách tiếc nuối mà nói.
Trong tẩm điện vương cung, Khương Hằng ngáp vài cái, Cảnh Thự nhìn hắn một cái.
"Hằng Nhi," bỗng nhiên Cảnh Thự nói, "Lại đây, đến bên cạnh ta."
Khương Hằng thu liễm cơn buồn ngủ, ngồi qua, Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn hắn, một lát sau nói: "Nằm một lát đi."
Đến canh bốn, bên ngoài đổ mưa đông tí tách tí tách, Khương Hằng không có tiếp tục kiên trì, bò đến bên người Cảnh Thự, Cảnh Thự đưa ra một tay ôm hắn, để hắn nằm ở trước ngực mình, như cũ biếng nhác mà ngồi dựa ở trên giường.
Một tay kia như cũ đè ở trên chuôi kiếm Liệt Quang.
"Trời sắp sáng rồi," Khương Hằng buồn ngủ mà nói, "Ngươi cũng ngủ một lát đi, vạn nhất chi là phô trương thanh thế thì sao?"
"Đã biết." Cảnh Thự trầm giọng nói, thuận tay sờ sờ đầu Khương Hằng, như cũ nhìn về phía trong viện, hai mắt thâm thúy sáng ngời.
"Vạn nhất không tới thì sao?" Khương Hằng nói.
Cảnh Thự nói: "Không tới không phải vừa lúc sao? Vốn dĩ cũng không thích giết người."
Khương Hằng nói: "Ta không có lừa ngươi, cũng không có lừa Hạng Dư."
Cảnh Thự không thể hiểu được nói: "Ngươi đương nhiên sẽ không gạt ta, sao bỗng dưng lại nói như vậy?"
Khương Hằng lắc đầu, đem mặt chôn ở trước ngực Cảnh Thự, cọ vài cái, ghé vào trên người hắn, dần dần ngủ rồi.
Sáng sớm, bên ngoài sương mù mênh mông, vẫn còn rất tối.

Tay trái Cảnh Thự ôm Khương Hằng, trong ngón tay chơi một cây bút lông cừu chưa chấm mực, đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Đề nghị của Hùng An sau buổi trưa kia, nói thật là đã làm hắn động tâm.

Trước đây hắn cho rằng có thể cùng Khương Hằng an an ổn ổn mà ở nước Ung sống cả đời, nhưng sau khi từ trong miệng Lang Hoàng biết được thân thế Khương Hằng, Cảnh Thự liền có dự cảm, sớm hay muộn cũng có một ngày, bọn họ phải cùng Trấp Tông đối địch.
Lưu lại nước Dĩnh, có thể tốt hơn so với nước Ung không?
Nếu không, sau này cần phải vô cùng cẩn thận, bởi vì đó là một ván cờ không chết không ngừng, thích khách có thể nào chính là do Trấp Tông phái ra?
Không......! Không nên.

Trong lòng Cảnh Thự nghĩ tới nghĩ lui điều này, mấy năm nay, hắn dần dần mà bắt đầu nghĩ càng ngày càng nhiều, đặc biệt trong một năm Khương Hằng trở về này, làm thế giới của hắn đã xảy ra rất nhiều biến hóa, hắn bắt đầu học giống như Khương Hằng, đi phỏng đoán suy nghĩ trong lòng người khác.
Trấp Tông phái ra thích khách tới giết Khương Hằng, đối với nước Ung có chỗ tốt gì? Trừ phi ông ta đã sớm biết thân thế Khương Hằng, nhưng mà ông ta có chứng cứ sao? Có thể ở chỗ nào đó, có bằng chứng hay không, có thể chứng minh Khương Hằng chính là......
Đột nhiên, Cảnh Thự nghe được động tĩnh, ngay sau đó thị vệ trong nháy mắt ồn ào lên.
Hai mắt Cảnh Thự sắc bén thoáng nhìn một cái bóng người màu xám, bóng người từ ngoài tường cung nhảy vào, nhào vào tẩm điện bọn họ!
Tốc độ kia quả thực có thể so với Hải Đông Thanh bay lượn, Cảnh Thự không có xuất kiếm, thậm chí không có động đậy, ôm một bên thân Khương Hằng, tay trái đưa ra, vung tay.
Trong nháy mắt, bút lông cừu hóa thành một đạo hư ảnh phóng tới, một tiếng vang nhỏ, thân ảnh kia lại không có ngã xuống, lảo đảo một cái, giống như bị cái gì giữ lại.
Ngay sau đó, trước người bóng người máu tươi phun ra dữ dội, trên ngực lộ ra một đoạn mũi kiếm.
Mũi kiếm bị rút ra, hiện ra Giới Khuê ở sau lưng.
Giới Khuê mang nửa mặt bạc mặt nạ, lạnh lùng nói: "Sớm biết ngươi vẫn luôn chờ, ta sẽ không tới."
Trên bụng Giới Khuê đang chảy máu, thấm ướt nửa bên võ quần của y.

Khi Cảnh Thự thấy mặt nạ bạc kia, chấn động so với thích khách đột nhiên đến thăm càng sâu hơn, ngay lập tức buông ra Khương Hằng, bình tĩnh nhìn y.
Giới Khuê ném xuống một câu: "Đám người này khó đối phó, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."
Vừa nói xong, Giới Khuê rút lui, biến mất ở trên mái hiên.
Bọn thị vệ mới hô lớn: "Có thích khách!" Sau đó vây quanh lên.
Khương Hằng tỉnh ngay tức khắc, thấy trong điện có một thi thể nằm dưới đất cùng với một vũng máu lớn, nhịn không được hô to một tiếng.
Cảnh Thự ở trên giường thậm chí không có đứng dậy, nheo mắt lại, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đuổi theo Giới Khuê, nhưng lại sợ trúng kế đệu hổ ly sơn của địch nhân, không thể rời khỏi bên người Khương Hằng.
Hạng Dư cũng vội vàng tới, hiển nhiên là một đêm không ngủ, đang chờ ở trắc điện trong cung, liếc nhìn trong phòng một cái, đã nhanh chóng minh bạch xảy ra chuyện gì.
"Tới sớm không bằng tới đúng lúc." Hạng Dư trầm giọng nói.
Bọn thị vệ đem sát thủ kia lật lại, ngưỡng mặt lên, đúng là người đàn bà giặt áo.

Hai mắt nàng trừng to, trên người có không ít vết máu khi giao thủ lưu lại, chỗ mắt phải bị Cảnh Thự ném bút lông cừu cắm thẳng vào não, nàng vừa vọt vào tẩm điện, trong nháy mắt ăn một chiêu như vậy mà chết, sau lưng lại bị Giới Khuê đuổi theo, bổ một kiếm.
Khương Hằng: "......"
"Là bà ta sao?" Cảnh Thự hỏi.
"Phải," Khương Hằng nói, "Chính là bà ấy, ta nhận ra, sao lại chỉ có một mình bà ta?"
Hạng Dư nói: "Bà ta bị một người khác truy đuổi ở trong thành suốt một đêm, tạm thời hẳn là sẽ không có đồng lõa khác, nếu không đồng lõa nhất định sẽ đến cứu bà ta, các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."
Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn thi thể, Cảnh Thự lại xuất thần như cũ.
Hôm nay là Lập Xuân, tinh thần Khương Hằng thực phấn chấn, Cảnh Thự lại rất buồn ngủ cũng có chút bực bội, nguyên nhân bởi vì hắn vẫn là không yên tâm, đêm qua lại canh một đêm, sợ đồng lõa sát thủ kia còn chưa từ bỏ ý định.
Khương Hằng khuyên hắn nghỉ ngơi, Cảnh Thự lại nói: "Không sao, lúc trước hành quân cũng như vậy, hai ngày hai đêm không ngủ là chuyện thường."
Nguyên nhân Cảnh Thự bực bội ở chỗ hắn không muốn đi tham gia bái tế với Dĩnh Vương, chỉ muốn cùng Khương Hằng tìm một chỗ an tĩnh đợi, nhưng người khác tới mời, Khương Hằng cần phải đi, dù sao cũng đã gây phiền toái.cho người ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui